Triệu Yên Yên đi vào cung Hoa Dung thỉnh an, Hoàng quý phi Triệu Huề cùng hoàng tử Lưu Khải sớm đã chờ đợi từ lâu.
Sau khi ba người gặp mặt nhau, bọn họ lại cẩn thận nhìn nhau một lúc.
Dáng vẻ uy nghiêm của cô mẫu nàng vẫn như cũ, nhưng suy nghĩ giữa hai hàng lông mày của người càng ngày càng nghiêm trọng, thoạt nhìn như tâm sự nặng nề. Biểu ca nàng dáng người cao lớn, nhưng gương mặt kia lại là khuôn mặt tú mỹ của người Triệu gia, xuất hiện ở trên người nam nhân như vậy, nhìn có vài phần thân nam tướng nữ. Bất quá nguyên nhân cũng là vì chính gương mặt này, những năm gần đây biểu ca vẫn luôn được thiên tử yêu ai yêu cả đường đi.
Triệu Yên Yên ban đầu có nhan sắc xinh đẹp độc nhất vô nhị, nhưng sau khi ba năm tu hành trở về, khiến cho khí chất của nàng vừa cao quý lại thuần khiết, càng thêm rời xa khói lửa của nhân dân. Lưu Khải từ nhỏ đã thích nàng, hiện giờ lại thấy nàng trổ mã đến thoát tục siêu phàm như vậy, may mà hôn sự của hai người bọn họ sớm đã được gia đình bàn bạc xong, cho nên lúc này trong lòng hắn vô cùng ngọt ngào.
"Biểu muội mau ngồi ghế đi" Hắn tự mình đứng dậy, đỡ nàng ngồi xuống, thân mật mà ngồi bên cạnh nàng.
"Lâu rồi con không được gặp cô cô, cô cô gần đây có khỏe không?" Triệu Yên Yên ngoan ngoãn vấn an.
Triệu Huề ở trước mặt người trong nhà cũng không cần phải diễn trò, chua xót cười nói: "Ta vẫn khỏe, đợi hai con thành hôn xong, ta cũng an lòng"
Hoàng đế năm nay đã 45 tuổi, nhìn thì vẫn cường hãn như trước, nhưng thái y lại nói bên trong cơ thể bệ hạ đã suy yếu, thậm chí còn mơ hồ ám chỉ rằng đó là do liên tục túng dục quá độ mấy năm liền.
Trong lúc bất tri bất giác, nàng đã làm bạn với vua được mười năm, mười năm này nàng được hắn sủng ái cực kỳ, hoàng đế trên giường cũng không chịu khắc chế chính mình mà nàng lại không thể cự tuyệt được. Lẽ ra nàng nên dự đoán trước, thân thể hắn sớm sẽ lao lực vì dục.
Triệu Huề dự tính sẽ cho hai đứa nhỏ này nhanh chóng thành hôn trước, sau đó khẩn cầu bệ hạ phong vương cho nhi tử, trở về đất phong. Đất phong không cần quá tốt, cũng không thể quá kém, nhưng nhất định phải cách xa kinh thành. Đệ đệ không phải là Uy Viễn Hầu cũng không sao, hắn sẽ đi theo chung với Khải nhi đến đất phong, an hưởng lúc tuổi già. Sau khi hoàng đế băng hà, nếu nàng có thể cầu xin Thái tử tha thứ, thì nàng sẽ đi đến đất phong, nếu Thái tử không đồng ý, nàng cũng sẽ chấp nhận số phận của mình.
Hai đứa nhỏ nghe được hai chữ "thành hôn" đều đồng loạt đỏ mặt.
Triệu Huề trêu ghẹo nhi tử nói: "Chờ lâu như vậy, biểu muội mà con mong giờ đã trở về rồi, con nên đối xử thật tốt với Yến Yến"
"Dạ vâng" Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Khải ửng đỏ nói.
Triệu Yên Yên quay mặt lại, nhìn về phía Lưu Khải, ý cười dịu dàng nói: "Từ nay về sau ta lại làm phiền biểu ca ".
Đối với hôn sự này, nàng không có ý kiến gì cả, gả cho bất luận kẻ nào cũng tốt hơn làm ni cô, huống chi nàng còn hiểu rõ nhân phẩm tính cách của biểu ca.
Thời điểm thiếu nữ nghiêng người qua, chính mình cũng không ý thức được, bộ ngực cao cao dựng thẳng đã cọ tới cánh tay nam nhân rồi, tuy có lớp quần áo ngăn cách, nhưng cảm xúc mềm mại lại nặng nề phảng phất như tiếp xúc trực tiếp tới da thịt thật, làm cho hắn nháy mắt mất hồn thực cốt.
Lưu Khải ngơ ngác nhìn nàng.
Vào lúc thiếu nữ thân thiện mỉm cười với hắn, trong đầu óc hắn đang ảo tưởng những hình ảnh bẩn thỉu khi tiếp xúc da kề da với nàng.
"Biểu ca?" Triệu Yên Yên nghiêng đầu nhìn hắn.
Lưu Khải thu hồi tầm mắt, nghiêng người tránh khỏi sự đυ.ng chạm và ánh mắt của nàng, hắn thật cảm thấy đê tiện hạ lưu vì nội tâm chính mình.
"Yên Yên yên tâm đi, ca ca sẽ đối xử thật tốt với ngươi" Hắn quay mặt đi, khàn giọng nói.