Trên đường đi, Mạnh Ninh đã đoán được rằng, nơi Giang Trạch Châu sẽ đưa cô tới, là rạp chiếu phim ngoài trời mà Mạnh Hưởng đã nhắc đến.
Nói một cách chính xác, đó không phải là rạp chiếu phim ngoài trời.
Nơi đó là một bãi cỏ lớn được lát đá, ngoài rạp chiếu phim ra thì còn có cả quán cafe và quầy bar. Những năm gần đây, “bầu không khí” đã trở nên phổ biến khắp các con đường ngõ hẻm. Rạp chiếu phim ngoài trời cũng hình thành dựa trên khái niệm này, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu của các cặp đôi trẻ vào buổi tối.
Giang Trạch Châu ném chìa khoá xe cho cậu bé ở bãi đỗ xe, dẫn Mạnh Ninh vào trong.
Buổi tối, gió sông thổi tới, Giang Trạch Châu đã đặt trước vị trí có thể nhìn thấy rõ màn hình chiếu. Nhìn ngang, còn có thể trông thấy cảnh đêm của sông Bích Giang mờ sương.
Các bàn bên cạnh đều gọi rượu, chỉ duy nhất bàn bọn họ, là gọi hai cốc nước cam.
Mạnh Ninh nói: “Thực ra không cần gọi nước trái cây, tôi có thể uống chút rượu.”
Giang Trạch Châu: “Chút là bao nhiêu?”
Mạnh Ninh suy nghĩ, “Một chai bia?”
Có thể coi là tửu lượng bằng không.
Giang Trạch Châu khẽ bật cười, “Em vẫn nên uống nước trái cây thì hơn.”
Mạnh Ninh nghe thấy ý châm chọc trong lời nói của anh, mím môi, không nói gì. Cô quay đầu, chăm chú quan sát bộ phim trên màn chiếu. Một lúc sau, mới kinh ngạc phát hiện, “Đây là bộ phim lần trước chúng ta xem.”
Thật trùng hợp.
Giang Trạch Châu liếc nhìn, “Có phải em nghe hiểu tiếng gốc?”
Mạnh Ninh: “Làm sao anh biết?”
Giang Trạch Châu: “Cảm nhận được, từ lần trước.”
----- Lúc nam chính nói một câu: “Anh vẫn muốn hôn em lần nữa, có thể không?”, lời nói vừa dứt, hai người không hẹn mà bất giác, đều nhìn vào môi đối phương.
Sự bối rối của khoảnh khắc đó, nay lại hiện về.
Mạnh Ninh miễn cưỡng đổi chủ đề, “Trước đây đi du học, bạn cùng phòng của tôi là người Pháp, cho nên có thể nghe hiểu một chút tiếng Pháp.”
Giang Trạch Châu có vẻ như rất quan tâm đến chuyện của cô, hỏi: “Là trường nào?”
Mạnh Ninh nói: “RCM.”
Royal College of Music.
Học viện Âm nhạc Hoàng gia Anh.
“Trước đây tôi từng đến Imperial College London để trao đổi.” Trí nhớ của Giang Trạch Châu rất tốt, “Khá gần trường em.”
“Đúng vậy, chỉ cách một con phố.” Mạnh Ninh, “Anh học Đại học ở đâu?”
Đối với hai người không thân thiết, tốt nhất bên bắt đầu nói chuyện từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ học tập đến sự nghiệp, tốt nhất là cùng quỹ đạo, mới có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với nhau.
“Tôi học Đại học ở Boston.”
Có vô số trường Đại học ở Boston, Mạnh Ninh giả vờ như không biết gì, hỏi anh: “Harvard?”
Giang Trạch Châu nói: “Không, là MIT.”
Mạnh Ninh gật đầu: “Lúc còn đi học, hẳn là thành tích của anh rất tốt, phải không?”
Giang Trạch Châu bình thản đáp: “Tạm được. Trước đây khi còn học cấp ba, mỗi lần thi cử tôi đều nằm trong top ba của trường, không xem như xuất sắc, trình độ thuộc mức trung bình mà thôi.”
“……”
_
Trên bàn chỉ còn lại chút đồ ăn thừa.
Bộ phim cũng đi đến hồi kết.
Mạnh Ninh đang suy nghĩ xem lát nữa sẽ làm gì, hẹn hò dùng bữa, sau đó thì sao? Ai về nhà nấy, kết thúc một ngày? Đúng lúc tâm trạng rối bời, điện thoại trên bàn chợt đổ chuông.
Cô liếc nhìn, phát hiện không phải điện thoại của mình, chủ nhân của chiếc điện thoại đang kêu bình thản nhấc máy.
“Có chuyện gì?”
Cách xa như vậy, mà vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của Chu Dương: “Đến---đua---xe!”
Giang Trạch Châu không có hứng, nhưng Chu Dương tiếp tục hét, “Đua xe đôi, mau dẫn cả bạn gái cậu tới chơi!”
Buổi đua xe đôi từ lần trước, đến bây giờ mới có thể tổ chức lại.
Hai từ “bạn gái” phát âm rất rõ ràng, lọt vào tai Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh cúi đầu, dùng thìa xúc cơm gan ngỗng trên đĩa, vờ như không nghe thấy gì. Cô nín thở, chờ phản ứng của Giang Trạch Châu. Khoảng thời gian này, anh luôn nói rằng hai người là một đôi, nhưng anh chưa từng giới thiệu cô với bạn bè, cũng không đưa cô đến gặp bạn bè của anh.
“Để tớ hỏi cô ấy.”
Câu nói mà Mạnh Ninh chờ đợi đã đến.
Giang Trạch Châu: “Em từng đua xe chưa?”
Đầu dây bên kia, Chu Dương trả lời thay Mạnh Ninh: “Bàn tay cô ấy là để chơi đàn Cello, sao có thể chạm vào tay lái của xe đua chứ?”
Giang Trạch Châu chê anh ta lắm mồm, “Cúp máy đây, lát nữa nói sau.”
Đặt điện thoại sang một bên, anh hỏi Mạnh Ninh: “Muốn đi không?”
Mạnh Ninh nói: “Tôi thế nào cũng được.”
Giang Trạch Châu hỏi: “Vậy đi nhé?”
Cô buông thìa xuống, đôi mắt trong veo cong thành một đường vòng cung mềm mại, đáp lại một cách dứt khoát: “Được.”
Không có chuyện gì để nói, chi bằng đi đua xe. Mạnh Ninh nghĩ vậy.
Tháng tư, gió xuân thanh mát, mái tóc xoã sau lưng của Mạnh Ninh tung bay theo gió. Cô nâng cửa kính xe một chút, cảm nhận làn gió đêm nhẹ nhàng.
Giang Trạch Châu liếc nhìn cô hai lần, “Em mới cắt tóc sao?”
Mạnh Ninh bất ngờ, “Rõ ràng đến vậy?”
Giang Trạch Châu nói: “Không hẳn.”
Mạnh Ninh: “Sáng nay đến tiệm salon, tóc mái đã dài nên cắt bớt một chút.”
Giang Trạch Châu ừ một tiếng, một tay xoay vô lăng, rẽ sang bên phải. Mặt anh cũng quay sang, một nửa hướng về phía Mạnh Ninh, nhàn nhạt đưa mắt nhìn qua. Gợn sóng trong ánh mắt thu lại, nhanh đến mức tựa như ảo giác.
“Rất đẹp.” Anh nói.
Khoé miệng Mạnh Ninh hơi đông cứng, “Hả?”
Giang Trạch Châu cho rằng cô không nghe rõ, lặp lại lần nữa, “Hôm nay, em rất đẹp.”
Ở ngã tư phía trước, đèn đỏ sáng lên, bánh xe dừng lăn bánh. Động cơ xe gầm rú tĩnh lại, chợt rơi vào im lặng.
Hai người, một trái một phải, lần lượt nhìn ra ngoài.
Gương chiếu hậu bên trái và bên phải, phản chiếu hai khuôn mặt---
Trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Hương thơm thoảng qua không khí.
Cứ như thế, hai người đã đến trường đua ở ngoại thành từ lúc nào không hay.
Trường đua đã được người của câu lạc bộ đặt trước, người ngoài không được phép vào. Giang Trạch Châu vừa tới đã gọi điện cho Chu Dương, để Mạnh Ninh ngồi đợi trước cửa quán cafe.
Không có việc gì làm, Mạnh Ninh buồn chán nghịch điện thoại.
Đợi một lúc, lớp kính bên cạnh phát ra hai tiếng “cốc cốc”, Giang Trạch Châu đứng bên ngoài, dùng khẩu hình miệng nói với cô: Đi thôi.
Mạnh Ninh lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
Người của hai câu lạc bộ hẹn nhau giao hữu, trường đua không có bảo vệ, chỉ có quản lý và nhân viên kiểm soát. Người quản lý dường như nhận ra Giang Trạch Châu, vội vàng chạy đến, gọi một tiếng “Giang tổng” rồi nói: “Xe của ngài đã chuẩn bị xong, đang được kiểm tra. Nếu không có lỗi, có thể lái ra ngoài.”
Giang Trạch Châu: “Ừ, đám Chu Dương đâu?”
“Đang ở trong trường đua.”
“Ừ.”
Đèn trường đua bật sáng, dẫn về con đường phía trước.
Đi qua khán đài là đến trường đua. Cổng vào mở ra, những gì hiện ra trước mắt, đều thuộc về một thế giới khác. Toàn bộ bên trong được chiếu sáng rực rỡ, hệt như ban ngày.
Người quản lý không biết rời đi từ bao giờ, không còn ai đứng ngoài nữa.
Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, xuyên thủng bầu trời. Âm thanh này giống như một lời cảnh báo, ngay sau đó, là tiếng động cơ điên cuồng đến xé toạc màn đêm.
Có vài người đứng bên lề đường đua, đều là những người phụ nữ lạ mặt. Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu đứng một bên, không tìm thấy Chu Dương, cũng không tìm thấy Trần Khải Niên. Hai người im lặng chờ đợi, cũng không đi hỏi ai.
Cho đến khi trước mặt loé lên một tia sáng chói mắt, hai tia sáng trước xe chiếu thẳng tới. Tốc độ xe cực nhanh, từ xa đến gần, đâm thẳng vào đám đông. Ở khoảng cách chục mét, một cú phanh gấp, lốp xe cọ sát mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
----- Những chiếc xe khác đều đồng loạt dừng lại.
Trong xe, Trần Khải Niên ngồi ở ghế phụ, sờ vào nội thất, cảm thán liên tục: “Anh, xe của anh đỉnh quá! Đã bỏ ra bao tiền vậy?”
Chu Dương vươn tay ra một con số, đắc ý: “Ngầu không?”
Một con số lớn đến doạ người, Trần Khải Niên không nói nên lời, “Một chiếc xe của anh, bằng ba chiếc xe của em lận.”
“Đáng tiếc là---” Chu Dương cười nói, “Chiếc xe này không phải của anh, mà thuộc về soái ca của cậu.”
“Hả?” Sửng sốt vài giây, Trần Khải Niên cảm thán, “Soái ca tốt với anh như vậy sao, ngay cả chiếc xe đắt như vậy mà cũng sẵn sàng để anh lái?”
“Sao có thể? Trước kia anh quỳ xuống lạy cậu ấy, cậu ấy còn không thèm nhìn anh một cái.” Chu Dương than thở, “Hôm nay, là tình huống đặc biệt.”
“Đặc biệt thế nào?”
Chu Dương hất cằm ra ngoài.
Trần Khải Niên nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Đối diện với ánh sáng chói lọi, giữa đám đông không rõ ngũ quan, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng hình của đối phương. Trên trường đua không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng ngoại hình của hai người trước mặt, lại đặc biệt nổi bật.
Đây là thứ người ta gọi là khí chất, là hào quang.
Một bên lạnh lùng đến thấu xương, một bên lãnh đạm tựa mây mù.
Nhìn thì có vẻ không ăn khớp, nhưng lại dung hợp một cách khó hiểu.
“Ai thế?” Trần Khải Niên nheo mắt, muốn nhìn rõ khuôn mặt người kia, “Người đàn ông kia, sao lại giống soái ca của em thế nhỉ?”
Chu Dương trợn trắng mắt: “Đó chính là soái ca của cậu.”
Trần Khải Niên: “Vậy cô gái đứng cạnh là…”
Chu Dương: “Còn có thể là ai nữa? Chị dâu của cậu đó.”
Trần Khải Niên dường như khám phá ra một thế giới mới, âm điệu nâng lên quãng tám, “Chính là người lần trước đi ăn với chúng ta, dáng vẻ thuần khiết, đại mỹ nữ chơi Cello, phải không?”
“Cậu kích động cái gì? Có xinh đẹp đến đâu, cũng không phải là bạn gái của cậu.” Chu Dương khinh thường.
“Không phải bạn gái của em thì không thể kích động sao?”
“Có giỏi thì cậu thử kích động trước mặt soái ca của cậu đi? Để xem soái ca có đánh chết cậu không?”
“……Nhưng cô ấy thật sự rất đẹp, khuôn mặt mối tình đầu đó, anh biết không? Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, em đã nghĩ đến cô gái mình yêu thầm năm xưa.”
“Đúng là rất đẹp.” Chu Dương phủi bụi trên ống quần, mở cửa bước xuống xe, sải bước tới đường đua, vừa đi vừa nói, “Anh cũng cảm thấy thế. Vừa nhìn thấy cô ấy, anh liền có cảm giác như mình từng gặp qua thời trung học.”
“Anh, cô ấy không phải là mối tình đầu hồi cấp ba của anh chứ?”
Nghe câu này, Chu Dương bật cười đầy bất cần, “Nói không chừng, là một trong những người điên cuồng theo đuổi anh.”
Trần Khải Niên đi theo Chu Dương, lỗ tai ngứa ngáy: “Anh xem, nếu em đem câu này nói lại cho soái ca, soái ca liệu có đánh chết anh không?”
Giây tiếp theo, Chu Dương véo tai cậu, “Cái tốt không học, lại học cái xấu đúng không?”
Trần Khải Niên cầu tình: “Đau đau đau, bỏ em ra, anh, bỏ ra---”
Đến trước mặt Giang Trạch Châu, hai người vẫn gây sự không dừng.
Trần Khải Niên: “Soái ca, cứu em.”
Chu Dương: “Hôm nay anh nhất định phải đánh chết cậu.”
“……”
“……”
Giang Trạch Châu dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mím môi, gọi một cái tên khác: “Mạnh Ninh, đi thôi.”
Đến khi hai người rời đi rồi, Chu Dương mới buông tay, ngước mắt nhìn chiếc xe đua xa xa. Đột nhiên, nở một nụ cười đầy khó hiểu.
Trần Khải Niên không màng đến lỗ tai đang đau rát, khó hiểu không thôi: “Anh, anh cười cái gì?”
“Cậu có biết tại sao con công lại xoè đuôi không?” Một câu hỏi ngoài dự kiến.
Trần Khải Niên trầm mặc, “Tại sao?”
Khoé miệng Chu Dương nhếch lên thành một đường vòng cung, chậm rãi nói: “Là bởi vì muốn tìm bạn đời.” Lời nói vừa dứt, anh ta nhướng mắt, nhìn về phía Giang Trạch Châu, “Soái ca của cậu hôm nay cố ý lái chiếc xe quý giá này, lý do không phải tương tự với con công xoè đuôi sao.