Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 21

Tính tình Mạnh Ninh rất tốt, thậm chí có thể nói rằng chưa từng nóng nảy hay cáu gắt, nhưng điều này không có nghĩa là cô không ghi thù.

Mọi thứ ngày hôm qua vẫn khắc sâu trong tâm trì, ngay cả ánh mắt anh nhìn cô, Mạnh Ninh còn nhớ rõ, sự lạnh nhạt và xa cách vạn dặm của anh.

Ăn miếng trả miếng.

Giang Trạch Châu đối xử với cô như thế nào, cô sẽ đối xử với Giang Trạch Châu như thế.

Không liếc mắt lấy một cái, cô rời khỏi gara để xe. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, không nhanh không chậm đi theo cô. Mạnh Ninh không quay đầu, không dừng bước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc thay giày ở cửa ra vào.

Người đằng sau theo sát.

Cô cúi đầu đi dép lê, ánh mắt sượt qua bàn tay đang cầm lấy đôi dép lê tối màu cùng tầng tủ.

Tĩnh mạch trên mu bàn tay rõ ràng, nước da hơi trắng bệch, không có chút máu.

Lối vào rộng rãi, tình cờ anh lại đứng rất gần cô, hơi thở của cô như hoà quyện với hơi thở của anh, thoang thoảng tựa tuyết tùng, quét qua nửa người đang nghiêng về phía anh của cô.

Hai người ăn ý, không ai nói chuyện.

Giang Trạch Châu chỉ cúi đầu thay giày, sau đó, vươn tay đóng cửa tủ.

Dì bảo mẫu nghe thấy động tĩnh, chạy tới chào hỏi: “Cô Tiểu Mạnh, cô tới rồi sao.”

Mạnh Ninh lịch sự đáp: “Vâng.”

Cô đi qua bảo mẫu, bước lên lầu.

Phía sau, bảo mẫu kinh ngạc kêu lên: “Đại thiếu gia, sao sắc mặt cậu tệ như vậy?”

Giang Trạch Châu ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn, “Phát sốt rồi.”

Bước chân khựng lại một giây, chỉ một giây, Mạnh Ninh lại tiếp tục bước lên.

Cuộc đối thoại, càng lúc càng xa.

“Đã đi bệnh viện chưa.”

“Không đi.”

“Như thế sao được, tôi gọi bác sĩ đến khám cho cậu.”

“Tôi uống thuốc hạ sốt rồi, ngủ một giấc sẽ đỡ.”

“……”

“……”

Góc cầu thang.

Mạnh Ninh dừng lại, mười ngón tay siết chặt, nắm lấy quai túi, kiềm chế không quay đầu lại. Cô hít sâu một hơi, bước về phía trước, đẩy cửa phòng luyện đàn, khoé môi nở một nụ cười ôn hoà, “Tiểu Giang.”

Giang Du Đinh, người đang ôm cây đàn Cello, vui vẻ nói: “Cô Tiểu Mạnh.”

Cánh cửa đóng lại.

Ánh nắng gay gắt chiếu qua cửa sổ kính sát đất.

Xua tan đi vài phần lạnh lẽo và bất an nơi đáy lòng cô.

Mạnh Ninh rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, tiến vào trạng thái công việc.

Mạnh Ninh của công việc, rất nghiêm túc và chú tâm, không chỉ vậy còn cẩn thận tỉ mỉ. So với giáo viên dạy đàn Cello trước đây của Giang Du Đinh, chỉ có hơn chứ không có kém.

Nhưng giữa người với người, có lẽ thật sự gặp nhau bởi duyên số. Giang Du Đinh rất thích cô, cho dù Mạnh Ninh có chỉ trích cậu, cậu đều không đỏ mắt mà mím môi, nghiêm túc nói: “Xin lỗi cô, lần sau em sẽ không phạm phải lỗi này nữa.”

Ánh mặt trời dần dần chuyển thành vầng hào quang ấm áp, âm nhạc buồn tẻ bỗng trở nên vui tươi.

Nốt cuối cùng kết thúc.

Mạnh Ninh vỗ tay: “Chơi rất hay, đã tiến bộ nhiều rồi.”

Giang Du Đinh không hề nghiêm tốn, “Em cũng thấy em chơi rất hay.”

Ngũ quan của cậu bé có bảy phần giống Giang Trạch Châu, nhưng Mạnh Ninh nghĩ, Giang Trạch Châu tuyệt đối sẽ không bao giờ giống như cậu, mỉm cười không chút do dự. Giang Trạch Châu luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhất là khi đối diện với cô.

Thật dễ mất tập trung.

Giang Du Đinh không nhận ra sự phân tâm của cô, tiếp tục lải nhải.

Khoé miệng Mạnh Ninh cong lên, cúi đầu thu dọn đồ đạc. Thu dọn xong, muốn đi vệ sinh, cô đặt túi xách xuống, đứng dậy ra khỏi phòng.

Nhà vệ sinh nằm đầu kia của hành lang, một hành lang dài, bao phủ bởi ánh sáng ngoài cửa sổ. Hoàng hôn kéo dài theo bóng cô, dần đến nơi tối tăm, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng.

Một giây tiếp theo, cửa phòng phía trước mở ra, trong bóng tối có người xuất hiện.

Mạnh Ninh làm như không nhìn thấy, tự mình đi về phía trước. Lúc đi qua Giang Trạch Châu, rốt cuộc vẫn là không kìm được, trong mắt đều là anh. Khắp nơi, chỉ có anh.

“Mạnh Ninh.”

Giọng anh yếu ớt, Mạnh Ninh tiến lên hai bước rồi dừng lại, xoay người.

“Giang Trạch Châu, anh---”

Lời nói đột ngột dừng lại.

Hai mắt Mạnh Ninh tối sầm, cả người Giang Trạch Châu lao về phía cô mà không hề báo trước. Cằm anh áp vào cổ cô, nhiệt độ cơ thể nóng đến doạ người, hệt như một cái bếp lò. Ngay cả hơi thở cũng nóng như thiêu đốt, không thua gì gió hè oi bức bên ngoài.

Chiều cao và cân nặng nam nữ có sự chênh lệch lớn, anh dựa vào cô như thể bất tỉnh. Mạnh Ninh chật vật đỡ anh, khẽ gọi: “Giang Trạch Châu.”

“Giang Trạch Châu?”

“Giang Trạch Châu, anh không sao chứ?”

“……”

“……”

Không có tiếng đáp.

Mạnh Ninh vội vàng gọi bảo mẫu đang bận rộn dưới lầu: “Dì ơi, Giang Trạch Châu ngã bệnh rồi.”

Bảo mẫu vừa nghe thấy tiếng gọi liền đi tới, trông thấy cảnh tượng này, chân tay hoảng loạn cả lên, “Có, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Mạnh Ninh: “Dì giúp cháu đỡ anh ấy vào phòng đã.”

Bảo mẫu: “Được.”

Hai người gần như nửa kéo nửa đỡ, cuối cùng đã đưa Giang Trạch Châu trở về giường. Dì bảo mẫu xuống lầu gọi cho bác sĩ gia đình, trong phòng chỉ còn lại duy nhất Mạnh Ninh.

Tàn nhẫn bỏ mặc anh, hay vào phòng tắm lấy khăn ướt đắp cho anh, Mạnh Ninh do dự vài giây, cuối cùng không nhịn được, chọn vế sau.

Trán và thái dương Giang Trạch Châu đều đổ mồ hôi lạnh.

Mạnh Ninh lấy khăn ướt ra lau cho anh, lau được một nửa, Giang Trạch Châu chợt mở mắt.

Có lẽ là do ngã bệnh, lông mày của Giang Trạch Châu không được sắc nét như thường. Đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu, nhưng trong mắt trống rỗng và lạnh nhạt, không có chút cảm xúc nào. Hệt như một dòng sông khô cạn, vô hồn.

“Mạnh Ninh.”

Anh không nhìn cô, chỉ đối mặt với trần nhà. Thật lâu sau, khoé miệng hơi nhếch lên, mang theo sự thương hại và chế nhạo với chính bản thân mình. Anh nói: “Trong mắt em, có phải tôi rất giống một tên hề?”

Sáng nắng chiều mưa, lúc nóng lúc lạnh, xa cách cô, nhưng lại không kìm được mà muốn đến gần cô.

Ngay cả Giang Trạch Châu cũng cảm thấy mình giống một tên hề.

_

Mạnh Ninh cảm thấy, bản thân mới giống một tên hề.

Một tên hề mà Giang Trạch Châu gọi tới thì tới, đuổi đi thì đi.

Lúc thì anh mời cô tham gia hoạt động gia đình, lúc thì anh xem cô như người xa lạ, lúc thì nói với cô những điều mập mờ khó hiểu.

Mạnh Ninh thở dài một cách nặng nề.

Cô không hiểu.

Có lẽ đúng như lời cô đã nói, cô thích Giang Trạch Châu, nhưng là Giang Trạch Châu trong trí tưởng tượng của cô, chứ không phải Giang Trạch Châu trước mắt. Tưởng tượng và hồi ức luôn rất đẹp, còn hiện thực thì là một cú đả kích.

Được bước nào, hay bước đó.

Trước khi bác sĩ gia đình đến, Mạnh Ninh rời đi. Cô không phải bác sĩ, Giang Trạch Châu sinh bệnh, cô cũng không thể khám cho anh.

Kể từ sau ngày hôm đó, Mạnh Ninh không gặp lại Giang Trạch Châu nữa.

Cô cũng không giống trước kia, vô tình hữu ý nghe ngóng tin tức từ Giang Du Đinh.

Lớp học Cello vào mỗi cuối tuần, đến cuối tháng 8 đã kết thúc.

Giang Du Đinh lưu luyến, hỏi cô: “Cô Tiểu Mạnh, em có thể gọi điện mỗi khi nhớ cô không?”

Mạnh Ninh: “Có thể chứ, nếu như rảnh rỗi, cô sẽ đến trường thăm em.”

Cô đưa ra một lời hứa không biết bao giờ mới thực hiện được, nhưng đứa trẻ lại tin là thật, vui đến mức hai mắt cong như lưỡi liềm.

Vào buổi học cuối cùng, Mạnh Ninh cũng không gặp Giang Trạch Châu.

Giang Trạch Châu dường như biến mất khỏi thế giới của cô, giống như bảy năm trước, nhưng cũng có phần khác biệt. Lần này, trong nhật ký cuộc nói chuyện giữa Mạnh Ninh và Thẩm Minh Chi, cũng không xuất hiện ba chữ Giang Trạch Châu.

Cuộc sống của Mạnh Ninh, vùi đầu trong công việc. Vũ đoàn ballet Nam Thành mỗi tháng đều lưu diễn một lần, lúc ở trong thành phố, lúc ở ngoại thành, nhưng không phải tất cả các buổi biểu diễn đều yêu cầu tham dự đông đủ. Có điều, vào thời điểm đó, Mạnh Như giống như bạt mạng vì công việc, bất cứ buổi biểu diễn nào cũng đều tham gia.

Vốn dĩ luôn thiếu hụt những nghệ sĩ ưu tú, các dàn giao hưởng khác đều đến mượn người, Mạnh Ninh luôn nằm trong danh sách đó.

Mọi người trong dàn nhạc đều nghĩ, cô nỗ lực như vậy là để tranh cử vị trí nghệ sĩ Cello trưởng. Nhưng sau đó nghĩ lại, ngay cả khi cô không nỗ lực, thì vị trí nghệ sĩ Cello trưởng năm sau, chắc chắn vẫn là cô.

Thành viên trong dàn nhạc trêu chọc: “Mạnh Ninh, sao đột nhiên bạt mạng thế?”

Mạnh Ninh cười nói: “Hết cách rồi, mỗi lần về nhà ba mẹ lại thúc giục yêu đương rồi kết hôn, em đau đầu lắm. Chi bằng đi khắp nơi lưu diễn còn hơn.”

Đến một độ tuổi nào đó, con người đều phải đối mặt với loại vấn đề này.

Cái cớ của cô, rất có sức thuyết phục.

Trùng hợp làm sao, địa điểm tổ chức tour lưu diễn quốc tế lần này là ở Giang Thành. Mạnh Ninh là người Giang Thành, nhân cơ hội trở về nhà, cô liền ở lại hơn hai tháng. Đến khi tour lưu diễn kết thúc, trời đã sang đông.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, lúc Mạnh Ninh rời khỏi Nam Thành, bầu trời vẫn tràn ngập nắng thu tuyệt đẹp. Khi trở về, tuyết đã bay đầy trời.

Thẩm Minh Chi lái xe đến sân bay đón cô.

Cánh cửa ngăn cách hoàn toàn gió lạnh bên ngoài, Mạnh Ninh rùng mình: “Sao hôm nay lạnh như vậy?”

Thẩm Minh Chi: “Nam Thành chứ không phải Giang Thành, bốn mùa như xuân.” Cô ấy liếc nhìn sang, “Cậu chỉ mặc một chiếc váy len, không mang quần tất sao?”

“Tớ mặc thế này ở Giang Thành đã nóng gần chết rồi.” Máy sưởi trong xe bật lên, cơ thể tê liệt của Mạnh Ninh dần ấm trở lại. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối dần, bóng đèn đường sáng rực vụt qua.

Thời gian tan tầm, đoạn đường từ sân bay về thành phố tắc nghẽn không gì bằng.

Bầu trời chuyển từ màu xám nhạt sang xám đậm, cuối cùng là đen đặc. Hơn bảy giờ, hai người mới về đến nhà.

Hai tháng không trở về, nhà cô chắc đã phủ đầy bụi, vì thế Mạnh Ninh qua đêm ở chỗ Thẩm Minh Chi. Trên đường về, Mạnh Ninh đã gọi đồ ăn ở ngoài. Trùng hợp rằng, hai người vừa về thì shipper cũng đến nơi.

Đặt hành lý xuống, hai người rửa tay và dùng bữa tối.

Căn hộ của Thẩm Minh Chi vốn thuộc kiểu ba phòng ngủ một phòng khách, sau khi cải tạo, đã trở thành hai phòng ngủ một phòng khách, khoảng không gian còn lại thông với phòng ngủ, sau ghế sofa là nơi làm việc của cô.

Một chiếc bàn dài ba bốn mét, bên cạnh là tủ sách xếp chồng lên nhau, chất đầy những cuốn sách đã xuất bản của cô.

Ăn xong bữa tối, Mạnh Ninh buồn chán, đi tới giá sách dọn dẹp.

Cô đưa tay ôm ngực, chợt nhớ ra điều gì đó, mỉm cười: “Tớ vẫn còn nhớ, tớ là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cậu.”

Thẩm Minh Chi uể oải đáp: “Đúng thế, nam chính là Giang Trạch Châu.”

Đã quá lâu không nhắc đến cái tên này, hai người chợt im lặng vài giây.

Thẩm Minh Chi quan sát Mạnh Ninh, bắt gặp ánh mắt cũng đang nhìn sang của cô. Dịu dàng như nước, mềm mại không góc cạnh, bình tĩnh đến doạ người.

“Lúc đó cậu đặt tên Giang Trạch Châu là gì?” Mạnh Ninh như thể đang nói đến một chuyện nào đó không quan trọng, vẻ mặt nhẹ nhàng, “Là, là…” Cô không nhớ nổi.

Trí nhớ của Thẩm Minh Chi rất rõ ràng: “Mộ Dung Thiết Trụ.”

Mạnh Ninh bật cười: “Đúng, Mộ Dung Thiết Trụ.”

Nhắc đến cuốn sách nổi hứng viết lúc còn học Trung học, Thẩm Minh Chi cũng cười, “Tớ kêu cậu theo đuổi Giang Trạch Châu đi, cậu sống chết không chịu nghe theo, cho nên tớ viết tặng cậu cuốn sách .”

Mạnh Ninh không quên: “Phải, lúc đó cậu viết Mộ Dung Thiết Trụ điên cuồng theo đuổi tớ, nhưng tớ không đồng ý. Sau đó vào một ngày mưa, Mộ Dung Thiết Trụ dầm mình trong mưa, khóc lóc cầu xin tớ đừng rời đi.”

“Khóc mãi khóc mãi, giác mạc rơi xuống, trở thành người mù.”

“……”

“……”

Thẩm Minh Chi cười đến đau cả bụng, “Người tài không nhắc về chiến tích.”

Mạnh Ninh cũng cúi người cười một hồi, cô chớp mắt, đột nhiên trong mắt có thứ gì đó rơi xuống.

Cả hai đều chết lặng.

Thẩm Minh Chi sợ hãi đến đông cứng người.

Mạnh Ninh bình tĩnh giơ tay, ra hiệu; “Đừng lo, là kính áp tròng của tớ rơi ra, giác mạc vẫn còn nguyên.”