Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 12

Nếu như việc vô tình tiếp xúc thân thể ban nãy khiến cô cảm thấy xấu hổ và muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường, thì tình huống hiện tại lại khiến Mạnh Ninh chết chìm trong bể bơi luôn cho rồi.

Ít nhất, vẫn tốt hơn hiện tại.

Không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn.

Mạnh Ninh nhắm mắt, muốn buông tay: “Cái đó…”

Giang Trạch Châu nhắc nhở: “Là quần áo của cô.”

Mạnh Ninh sửng sốt, mở mắt nhìn kỹ một hồi, quả nhiên là quần áo của mình.

Sau đó.

Càng trở nên xấu hổ không thôi.

Từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu, Giang Trạch Châu nhìn thấy dái tai đỏ bừng sau lọn tóc của cô, trên khuôn mặt lãnh đạm thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt.

Ban nãy, Mạnh Ninh bỏ chạy được nửa đường thì phát hiện mình đã quên thứ gì đó, vội vàng quay trở lại, thì ra là trong tay không có túi đồ như lúc đến.

Trong máy mắt.

Giang Trạch Châu cầm nội y lên, bọc vào trong quần áo.

Túi ni lông đen bị rách, anh nhét quần áo của cô vào trong túi tập thể dục của mình, sau đó lấy ra một chiếc sơ mi.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc áo trắng.

Mạnh Ninh khó hiểu: “Đây là…”

Giang Trạch Châu: “Quần áo của tôi.”

Mạnh Ninh ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Anh nhìn xung quanh, như thể nhắc nhở rằng người đến tập luyện ngày một đông hơn, bên ngoài bể bơi của tiểu khu cũng sẽ có không ít người, “Cô chắc chắn muốn mặc thế này ra ngoài?”

Một bộ đồ bơi.

Ôm trọn từng đường cong hoàn hảo.

Ở trong bể bơi, đó có thể là một bộ trang phục thường thấy, nhưng khi rời khỏi đây, sẽ trở thành một bộ đồ bắt mắt.

Với tính cách của mình, cô chắc chắn sẽ không ra ngoài với dáng vẻ này. Nếu không, cũng đã không chạy lại để lấy quần áo.

Mạnh Ninh chỉ vào quần áo của mình trong túi anh: “Tôi có thể đi thay quần áo.”

Giang Trạch Châu: “Đã hơn bảy giờ, cô có chắc là mình kịp đi làm?”

Mạnh Ninh: “……”

Cô thường đi làm vào lúc 8 giờ 30 phút, nhưng Giang Trạch Châu phải đi đường vòng để đưa cô đi làm, sau đó mới quay về công ty, vì thế 8 giờ hai người đã phải rời khỏi đây.

Thấy cô còn do dự, giọng nói bình tĩnh của Giang Trạch Châu vang lên: “Tôi sẽ muộn làm.”

Vừa dứt lời, Mạnh Ninh đã với tay lấy quần áo.

Khi bàn tay gần chạm vào quần áo, đầu ngón tay cô chợt tiếp xúc với không khí. Cùng lúc đó, túi tập rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề. Mạnh Ninh giật mình nhìn lên-----

Giang Trạch Châu bước tới, tiến lại gần cô.

Trên người anh có mùi thơm, trong veo như biển cả vô tận, bao trùm toàn bộ hơi thở của cô.

Lông mi cô khẽ run, trước mắt là chiếc cổ trắng nõn và sắc nét của anh, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, hơi thở hormone rất mạnh mẽ.

Bỗng nhiên, cả người cô được bao bọc trong một chiếc sơ mi.

Hành động này vừa đột ngột vừa ám muội.

Chỉ vài giây sau.

Anh lùi về vị trí ban đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra, cầm túi tập lên rồi sải bước về phía trước. Phát hiện cô vẫn bất động tại chỗ thì quay đầu lại, “Không đi sao?”

“-----Tới đây.” Cô cài cúc áo, bước theo sau anh.

Chiều cao nam nữ chênh lệch, quần áo mặc lên người Giang Trạch Châu thì rất vừa vặn, nhưng đổi thành Mạnh Ninh thì giống như một đứa trẻ mặc trộm đồ của người lớn, áo dài qua đùi.

Đôi chân trắng nõn và thẳng tắp của cô lộ ra, tắm trong ánh ban mai và trở nên bừng sáng.

Mức độ cao nhất của sự cám dỗ không phải là sức quyến rũ, mà là sự thuần khiết. Quyến rũ trong vô hình, câu dẫn người ta không biết tự bao giờ.

Cả người, chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng manh.

Đánh thức khao khát hoang dại nhất trong trái tim người đàn ông.

Những ánh mắt xung quanh hướng về phía anh, mang vài phần mơ hồ đan xen tục tĩu.

Giang Trạch Châu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy hối hận, đáng lẽ phải để cô tự mặc đồ của mình.

Mạnh Ninh không để tâm đến cái nhìn của người khác, quần áo của Giang Trạch Châu mang đậm mùi hương của anh, khiến cô có chút không tự tại. Cô vừa đi, vừa vô thức nắm chặt tay áo.

Ra khỏi bể bơi, ánh nắng bên ngoài chói chang.

Làn gió nóng bức thổi tới, tiếng ve kêu râm ran bên tai, tất cả đều thuộc về mùa hè.

Nơi hai người sống không cùng một hướng, một bên trái và một bên phải.

Mạnh Ninh dẫn trước: “Tôi về trước đây, lát nữa gặp nhau ở cổng sau.”

Lượng người đi lại trong tiểu khu càng lúc càng nhiều hơn, các cô chú dậy sớm đi chợ, học sinh nghỉ hè ở nhà buồn chán cũng ra ngoài tập thể dục.

Giang Trạch Châu liếc ra ngoài, tình cờ thấy một người đàn ông đang nhìn về hướng bọn họ.

Tóm lại, không phải đang nhìn anh.

Mà là nhìn người bên cạnh anh, Mạnh Ninh.

Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, Giang Trạch Châu nghiêng người sang một bên, chắn tầm mắt của người đàn ông kia.

Cũng chắn luôn đường của Mạnh Ninh.

Mạnh Ninh: “Tôi nhớ anh nói anh sống ở toà sáu, toà sáu hình như rẽ phải mà?”

Giang Trạch Châu rủ mắt, khẽ đáp: “Ừm.”

Mạnh Ninh chớp mắt.

Giang Trạch Châu: “Tôi đưa cô về trước.”

Mạnh Ninh sững sờ.

Đột nhiên, Giang Trạch Châu lại nói: “Đi thôi.”

Mạnh Ninh: “Ồ.”

Cả đường không nói nên lời.

Đến trước cửa thang máy, Giang Trạch Châu nói: “Lên đi.”

Mạnh Ninh: “Được, anh cũng mau về đi.”

Giang Trạch Châu một tay đút vào túi quần, nhẹ giọng nói: “Lát nữa gặp lại.”

Mạnh Ninh chần chừ vài giây, nhíu mày cười, lặp lại nội dung: “Lát nữa gặp lại.”

Trong thang máy có cửa sổ, ánh nắng xuyên qua những kẽ lá, chiếu xuống khuôn mặt thanh tú và làn da trắng mịn của cô.

Giang Trạch Châu thu tầm mắt, cảm giác trong lòng bàn tay lại lướt qua tâm trí.

Yết hầu khẽ lăn.

Anh hít sâu một hơi, đường nét trên mặt trở nên căng thẳng, trầm mặc quay người rời đi.

Lúc về đến nhà, Giang Trạch Châu nhận được cuộc gọi từ trợ lý.

Vào sáng thứ Hai, Đinh Thanh Vân sẽ thông báo lịch trình công việc quan trọng trong tuần cho Giang Trạch Châu, “Giang tổng. Mười giờ sáng nay, anh có hẹn đến ‘Công nghệ Minh Dương’ để xem trò chơi mới mở rộng của họ. Một giờ chiều đến năm giờ, là cuộc họp quyết định…”

Lượng công việc rất nhiều, chồng chất lên nhau.

Giang Trạch Châu đặt điện thoại xuống, bật loa ngoài, âm thanh báo cáo vang lên tràn ngập phòng khách.

Anh vòng qua bếp, rót một cốc nước ấm, rồi lấy một gói mì ăn liền trong tủ ra, vừa nấu mì vừa nghe sắp xếp công việc.

Bên kia.

Điều đầu tiên Mạnh Ninh làm sau khi về đến nhà là đi tắm.

Tắm rửa xong, cô ra phòng khách mở TV, rồi vào bếp làm bữa sáng.

Cô thường ăn sáng bằng một chiếc sandwich, bên trên phủ một lát cà chua tươi mỏng, một lớp trứng, vài miếng giăm bông, và ít nước xốt salad, cuối cùng là dùng máy nướng lên. Cô mở giấy bọc ra, cắt theo đường chéo, nhân đầy đủ rau thịt, hệt như tiệm bánh ngoài hàng.

Mọi thứ xong xuôi, màn hình TV hiển thị tám giờ.

Muộn rồi!

Mạnh Ninh vội vội vàng vàng, nhét sandwich vào túi, thay giày ra khỏi cửa.

Ở cửa sau tiểu khu.

Giang Trạch Châu đến sớm năm phút.

Ngồi trên xe, anh mở Wechat của Mạnh Ninh ra, sau khi bấm vào thì quên mất mình định làm gì. Trong giao diện nói chuyện, bên trên vẫn hiển thị dòng chữ khi buzz.

-----Bạn đã vỗ vào khuôn mặt nhỏ của morning và nói, bé con, tất cả là lỗi của tôi.

Nổi bật và chướng mắt.

Cộng thêm với cuộc đối thoại trong phòng thay đồ ban sáng.

“Cạch” một tiếng.

Màn hình khoá lại.

Màn hình đen bóng phản chiếu khuôn mặt lạnh như băng của Giang Trạch Châu.

Giữa người với người luôn cần có ranh giới rõ ràng, vừa rồi ở trong hồ bơi, là anh đã vượt qua ranh giới đó.

_

Từ xa, Mạnh Ninh đã nhìn thấy xe của Giang Trạch Châu.

Chiếc Cayenne màu đen, biển số con báo(*), nghe nói là Chu Dương đã bỏ ra số tiền rất lớn để mua tặng cho Giang Trạch Châu. Tất nhiên, điều này cũng được kể bởi Thẩm Minh Chi. Thẩm Minh Chi và Chu Dương vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.

(*) Biển số con báo: biển số xe có 3 con số giống nhau, ví dụ như: 666, 999,….

Giữa ghế phụ và ghế sau, cô do dự hai giây, cuối cùng mở cửa ghế lái phụ.

Ngồi lên xe.

Luồng khí lạnh trong xe tràn tới.

Nhận thức được động tĩnh bên cạnh, Giang Trạch Châu mở điện thoại lên, hỏi cô: “Địa chỉ.”

Mạnh Ninh: “Vũ đoàn múa ballet Nam Thành, anh trực tiếp nhập vào bản đồ là được.”

Định vị thành công, kết nối carplay, màn hình trong xe hiển thị giao diện bản đồ. Giang Trạch Châu để điện thoại xuống, hai tay đặt trên vô lăng, lái xe ra ngoài.

Từ lúc cô lên xe, đến khi nổ máy.

Suốt một chặng đường, đều không nhìn cô lấy một cái.

Mạnh Ninh mím môi, bàn tay đặt giữa hai chân di chuyển , phát ra âm thanh sột soạt.

Đó là bánh sandwich do cô làm, còn cố tình làm thừa một phần.

Loay hoay một hồi, ở ngã tư đèn đỏ, Mạnh Ninh hỏi anh: “Anh ăn sáng chưa?”

Ngừng một lúc, giả vờ tự nhiên nói tiếp, “Nếu chưa ăn, tôi có mang bánh sandwich, anh có muốn ăn không?”

Giang Trạch Châu quay đầu liếc cô, rồi lại nhìn chiếc sandwich cô đang nâng lên.

“Không cần.”

“Ồ…”

Giọng cô trầm xuống, mang theo cảm giác thất vọng.

Tay cầm vô lăng của Giang Trạch Châu vô thức siết chặt, mu bàn tay nổi rõ gân xanh, môi mím thành một đường.

Cách đó không xa, đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh.

Anh đạp ga, băng xe qua đường, đột nhiên lên tiếng, “Tôi dị ứng với trứng.”

Mạnh Ninh không ngờ anh sẽ giải thích, với tính cách cứng nhắc và lạnh nhạt của anh, đến ba mẹ anh cũng lười giải thích, nói gì là với cô? Với một câu nói đó, tâm trạng của Mạnh Ninh đột nhiên trở nên tốt hơn nhiều.

Tâm trạng tốt vẫn tiếp tục bảo trì cho đến buổi trưa, Thẩm Minh Chi đến tìm cô đi ăn trưa.

Bệnh viện mà mẹ Thẩm Minh Chi nằm rất gần với Vũ đoàn múa ballet Nam Thành, cách chừng ba cây số. Ở bệnh viện nhàm chán, mẹ cô ấy cũng không có vấn đề gì, buổi chiều là có thể xuất hiện, nên Thẩm Minh Chi mới tìm Mạnh Ninh để đi ăn trưa.

Hai người dùng bữa trong nhà ăn của vũ đoàn.

Mạnh Ninh vui vẻ kể chuyện cho Thẩm Minh Chi, nhưng Thẩm Minh Chi nghe xong, hừ lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng đây là giải thích sao? Không phải là một cái cớ à?”

Bàn tay đang gắp rau của Mạnh Ninh chợt khựng lại.

Thẩm Minh Chi: “Nhìn xem, nếu anh ta có hảo cảm với cậu dù một chút, thì đã nhận sandwich tình yêu mà cậu làm rồi.”

Mạnh Ninh: “Nhưng anh ấy dị ứng với trứng.”

Thẩm Minh Chi: “Cho nên mới nói, đó là một cái cớ. Lấy bừa một cái cớ, để từ chối cậu đó.”

Mạnh Ninh trừng mắt nhìn cô ấy.

Thẩm Minh Chi vừa ăn vừa nói: “Cậu có nhớ ngày xưa lúc còn đi học, người khác tặng cậu đồ ăn, cậu đã từ chối như thế nào không?”

Cô ấy bắt chước giọng điệu nhẹ nhàng và ôn hoà của Mạnh Ninh, “-----Xin lỗi, tôi không uống soda, rất dễ tăng cân; Xin lỗi, tôi dị ứng với khoai tây, sau này đừng tặng tôi khoai tây chiên nữa; Tôi không thể ăn cay, mỗi lần ăn cay là cổ họng đau rát.”

“……”

“Chính cậu đã nói, tất cả chỉ là cái cớ.”

“……”

Mạnh Ninh đột nhiên không muốn ăn gì nữa, cô cầm lấy chiếc đũa trong tay Thẩm Minh Chi.

Thẩm Minh Chi: “Làm gì đó? Tớ đang ăn mà!”

Mạnh Ninh tức giận, “Không được ăn.”

Thẩm Minh Chi: “Cậu đúng là…”

Mạnh Ninh: “Tớ làm sao?”

Thẩm Minh Chi: “Nhỏ nhen.”

Mạnh Ninh thừa nhận: “Tớ không chỉ nhỏ nhen, mà chỗ nào cũng nhỏ.”

Thẩm Minh Chi lắc đầu: “Sao có thể-----”

Cô ấy nheo mắt, thấp giọng nói, âm lượng chỉ có hai người mới nghe được, hàm ý sâu sa: “-----Chỗ đó, không phải rất to sao?”

“……”

“Của tớ là học sinh Tiểu học, còn cậu là Nghiên cứu sinh.”

Mạnh Ninh đau đầu, trả lại đũa cho cô ấy, “Ăn đi, đừng nói nữa!”

Mạnh Ninh là người rất thuần khiết, chưa từng yêu đương. Thẩm Minh Chi ở trước mặt cô luôn kiềm chế, rất ít khi đùa về dáng người bốc lửa của cô.

Thi thoảng cao hứng, trêu cô vài câu, sẽ rất thú vị.

Trêu xong, Thẩm Minh Chi nói: “Thế này đi, dù sao tuần này anh ta sẽ đưa đón cậu đi làm, mỗi ngày cậu đều mang chút đồ ăn cho anh ta, nếu như anh ta từ chối thì… Cậu hiểu rồi chứ?”

Mạnh Ninh dùng đũa chọc cơm: “……Tớ sẽ thử xem sao.”

Quả nhiên nói là làm.

Sáng hôm sau, cô mang theo một túi xoài. Cô lấy quả xoài to nhất ra, giả bộ hỏi anh: “Anh ăn xoài không?”

Giang Trạch Châu quay đầu lại, “Dị ứng.”

Mạnh Ninh: “……”

Ngày thứ ba.

Mạnh Ninh mang theo một túi cam.

Giang Trạch Châu vẫn là câu trả lời đó: “Xin lỗi, tôi dị ứng với cam.”

Ngày thứ tư.

Mạnh Ninh thức dậy muộn, không tự làm bữa sáng, vì thế mua bánh mì nướng và latte bên ngoài.

Cô gọi thêm một cốc latte, đặt trước mặt Giang Trạch Châu, nói dối rất thành thục, “Latte mua một tặng một, anh uống không?”

Giang Trạch Châu thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi dị ứng với sữa.”

Ngày thứ năm.

Mạnh Ninh mở tủ lạnh, nhìn quả dưa hấu duy nhất trong tủ lạnh, đang nghĩ xem nên chế biến như thế nào thì trầm mặc vài giây, lựa chọn đóng tủ lạnh lại, xoay người rời đi.

Sao cũng được.

Cô không theo đuổi nữa!