Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 9

Thời niên thiếu, con người đối với định nghĩa yêu thích, rất mơ hồ và hời hợt.

Với tuổi đời và kinh nghiệm, bạn sẽ càng thấy rõ bản thân thích gì, muốn làm gì.

Huống hồ, khi còn là một cậu thiếu niên, Giang Trạch Châu đã có sẵn cho mình kế hoạch sống rõ ràng. Chọn văn hoá hay xã hội, cậu tự mình quyết định, Đại học hay du học, cậu cũng chưa từng hỏi qua ý kiến ba mẹ.

Ý kiến của người khác chỉ mang tính chất tham khảo, quan trọng nhất vẫn là bản thân.

Anh biết chính xác, mình đang mong muốn điều gì.

Học hành, công việc, đều thuận buồm xuôi gió.

Trong mắt người khác, thậm chí là ba mẹ anh, anh có thể làm tốt mọi thứ, ngoại trừ yêu đương.

----- Không thông suốt.

Ba mẹ thường dùng từ này để mô tả anh.

Nhưng trên thực tế, không phải là anh không thông suốt.

Tình yêu không giống như một thứ hàng hoá bày trong tủ kính, với bảng giá rõ ràng, tiền bạc quyết định tất cả. Giá trị của tình yêu không thể đánh giá bằng giá trị ròng, địa vị hay vẻ bề ngoài.

Cho nên, anh từ chối những cuộc xem mắt. Trong mắt ba mẹ anh, đó cũng giống như sự cân nhắc về gia thế đối phương. Điều này hoàn toàn trái ngược với quan điểm tình yêu của Giang Trạch Châu. Trong mắt Giang Trạch Châu, tình yêu cần thời cơ và hợp mắt.

Nói một cách đơn giản, nhìn trúng là được. Cũng giống như phần mềm Crush đã nói ban nãy.

Giang Trạch Châu rất để tâm đến ấn tượng đầu tiên. Người mà thoạt nhìn không có cảm giác, anh nhất định sẽ không liếc lần thứ hai.

“Giang Trạch Châu.” Chu Dương ôm bụng, nghiến răng nói, “Chúng ta anh em tốt bao năm, cậu lại đánh tớ chỉ vì một người phụ nữ?”

“Tớ chỉ đang rèn luyện cơ bắp.” Giang Trạch Châu chế nhạo, “Bớt diễn lại đi.”

“……”

Gió đêm lướt qua con ngươi đen láy của Giang Trạch Châu, ánh mắt tựa hồ có lực hấp dẫn, thu hút cả hơi thở và lý trí con người, khiến đối phương ngột ngạt vì bị áp bực.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Chu Dương duỗi lưng đứng thẳng người, không còn giả bộ đau đớn để bán thảm nữa.

Hồi lâu sau, anh ta cười, “Thích thật sao?”

Giang Trạch Châu bình tĩnh đáp, “Chưa đến mức thích, nhưng khá là thú vị.”

Khi một người đàn ông cảm thấy người phụ nữ kia thú vị, đó là sự khởi đầu của tình cảm.

Nét mặt Chu Dương dần trở nên nghiêm túc, “Giang Trạch Châu.”

Giang Trạch Châu: “Ừ?”

Chu Dương do dự.

Giang Trạch Châu: “Có gì thì nói thẳng, giữa chúng ta còn cần thiết giấu giếm sao?”

Chu Dương ngẩng đầu ra sau, yết hầu khẽ lăn, nói từng câu từng chữ, “Gái ngoan cũng có hai loại, loại thứ nhất là thật sự ngoan; loại thứ hai là nhìn thì rất ngoan, cậu cho rằng cô ấy là con mồi của cậu, nhưng thực chất, trong mắt đối phương, cậu mới là một món đồ chơi.”

Anh ta quay đầu, cười với Giang Trạch Châu, trong nụ cười có vài phần chua xót và bất lực, “Cậu chơi nổi với cô ấy không?”

Bên ngoài thổi vào một luồng gió, cùng lướt qua hai người, nhưng lại mang khí thế khác nhau.

Hai mắt Giang Trạch Châu lạnh như băng, nhưng khoé môi cong lên, thập phần bình thản: “Chơi nổi hay không, không bằng chơi thử xem sao?”

Hai người nhìn nhau, ăn ý mỉm cười.

Giang Trạch Châu ra ngoài tìm Chu Dương chỉ để xác nhận việc này, sau khi xác nhận xong, hai người quay trở lại phòng bao.

Vừa mở cửa phòng bao, Trần Khải Niên đã rầu rĩ nói, “Trường đua mất điện rồi.”

Chu Dương: “Hả?”

Trần Khải Niên nói: “E rằng trận giao hữu tối nay phải hoãn lại.”

Chu Dương không quan tâm: “Cứ hoãn lại đi.”

Vốn dĩ anh ta không đến vì trận giao hữu, chỉ là không ngờ, đêm nay lại thu được vài kết quả. Ví dụ như, anh ta liếc mắt nhìn sang-----

Giang Trạch Châu đang ngồi cạnh Mạnh Ninh.

Nam thanh nữ tú, phong cảnh hết sức tuyệt mỹ.

Anh ta tin rằng, có lẽ Giang Trạch Châu muốn dành nhiều thời gian bên cạnh Mạnh Ninh hơn là đua xe.

Sau khi Giang Trạch Châu trở về chỗ, Mạnh Ninh mở lời: “Bọn họ nói, trường đua mất điện rồi.”

Giang Trạch Châu khẽ đáp: “Tôi biết rồi.”

Sau đó, anh thò tay vào túi quần, muốn chạm vào điện thoại, nhưng đầu ngón tay lại va phải một vật kim loại cứng khác. Hơi lạnh từ đỉnh đầu tràn xuống, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu não và lý trí, anh cảm giác như mình đang rơi vào trầm luân.

Là trầm luân thanh tỉnh.

Vài giây sau, hai tay anh đặt lên bàn.

“Xin lỗi.”

Một lời xin lỗi đột ngột, khiến Mạnh Ninh mơ màng, “Hả?”

Giang Trạch Châu: “Chìa khoá xe của cô, hình như tôi làm mất rồi.”

Mạnh Ninh cau mày: “Mất rồi sao?”

Giang Trạch Châu mặt không biến sắc: “Ừm.”

“Hừm…” Cô kéo dài giọng, nhíu mày suy nghĩ một hồi. Rất nhanh, đã nói: “Mất rồi thì thôi vậy, mấy hôm nữa tôi đến cửa hàng 4S làm lại sau.”

“Cô còn chìa khoá dự phòng không?”

“Còn, nhưng ở nhà ba mẹ tôi.” Mạnh Ninh giải thích, “Tôi không sống chung với họ.”

Giang Trạch Châu không đáp, chỉ vươn tay rót nước vào ly rỗng của cô.

_

Đột nhiên mất điện, trận giao hữu buộc phải hoãn lại.

Có chút mất hứng, nhưng lời đề nghị của Chu Dương đã nhanh chóng khiến mọi người vui vẻ trở lại: “Nếu đã không đua xe, vậy đến quán bar của tôi uống rượu đi? Tôi mời.”

Anh ta không phải là một đại thiếu gia rảnh rối chỉ biết ném tiền qua cửa sổ, bản thân cũng điều hành một quán bar tên là Việt Sắc. Hiện tại, “Việt Sắc” chính là quán bar nổi tiếng nhất Nam Thành, thu hút đông đảo người trẻ tuổi ghé chơi.

Giữa tiếng reo hò, Mạnh Ninh quay đầu, tiến gần Giang Trạch Châu.

Giọng cô rất nhỏ, xung quanh lại ồn ào, Giang Trạch Châu không thể nghe rõ, “Cái gì?”

Anh cúi nửa người xuống, đối diện với cô.

Khoảng cách kéo lại gần hơn.

Đập vào mắt cô, là đôi mắt dài hẹp và hàng lông mi dài của anh.

Khí lạnh dày đặc, nhưng không thể ngăn được hơi thở ấm áp phả ra từ mũi và miệng anh, tựa như dung nham, thiêu đốt lý trí của cô.

Cô khó khăn nói: “Các anh đến quán bar sao?”

Giang Trạch Châu nghe thấy thanh âm run rẩy của cô, anh lịch sự lùi lại, tựa lưng vào ghế, thần sắc lãnh đạm như cũ: “Cô có muốn đi cùng không?”

“……”

Theo lời Thẩm Minh Chi, người đến quán bar, một là để uống rượu, hai là để tìm đối tượng. Vế thứ nhất, Mạnh Ninh không biết uống rượu. Còn vế thứ hai thì…

Nếu như, nếu như Giang Trạch Châu đi, Mạnh Ninh nghĩ, cô cũng sẽ đi cùng?

Mặc dù cô không thích môi trường của quán bar, nhưng nếu ở cạnh Giang Trạch Châu, dường như cô có thể chấp nhận được tất cả.

“Anh có đi không?” Cô hỏi ngược.

Rất thông minh, còn biết cách hỏi anh trước.

Giang Trạch Châu nói: “Sáng ngày mai tôi có một cuộc họp.

Vậy là không đi sao?

Mạnh Ninh khéo léo trả lời: “Chín giờ sáng mai tôi cũng phải đi làm.”

Người trong phòng bao lần lượt đứng lên. Chu Dương đứng sau đám người, anh ta dừng bên cửa, quay người nhỏ giọng hỏi: “Hai người đang nói gì thế?”

Giang Trạch Châu bỏ qua sự trêu đùa trong ngữ khí của anh ta, đáp: “Về nhà.”

“Còn em?” Cuối cùng, Chu Dương đã gọi đúng tên cô, “Mạnh Ninh.”

“Tôi cũng về nhà.”

“Làm như hai người sống chung với nhau vậy.”

Chu Dương bật cười nhìn sang, đôi mắt đào hoa phảng phất ý tứ. Không biết là Mạnh Ninh bị anh ta nhìn đến đỏ mặt, hay bởi câu nói kia, mà nhịp tim đập loạn xạ.

Giang Trạch Châu hơi nheo mắt, cả người toát ra khí lạnh.

Chu Dương nhạy cảm phát hiện ra, sợ cái bụng của mình sẽ ăn thêm cú đấm, bèn khôn khéo ném một câu lại rồi bỏ đi, “Giang Trạch Châu, cậu nhớ đưa cô ấy về nhà đấy, nghe rõ chưa?”

“……”

“……”

Cánh cửa mở ra, không khí ngoài trời tràn vào, cuốn đi mùi thơm thoang thoảng của căn phòng.

Căn phòng tĩnh lặng đến mức khiến l*иg ngực cô như thắt lại.

Từ trước đến nay, Giang Trạch Châu luôn là người kiên nhẫn.

Mạnh Ninh cúi đầu uống chén súp ngọt trước mặt, đôi môi hé mở, hai má phồng lên. Da cô rất trắng, trên má phủ một lớp ửng hồng, hệt như ánh xuân sớm mai. Nét thanh xuân trong trẻo đó, lọt vào đáy mắt anh.

Giang Trạch Châu đợi cô uống xong, mới hỏi: “Bạn cô đến đón?”

Anh vẫn nhớ, bạn cô đưa cô tới đây. Còn về phần là nam hay nữ, tạm thời chưa có kết luận.

Trong lòng Mạnh Ninh đang suy nghĩ về ý tứ của câu hỏi. Đại khái là, bảo cô tự về phải không?

Mạnh Ninh bình tĩnh lại, nói: “Nếu anh bận thì cứ đi trước đi.”

“Còn cô thì sao?”

“Tôi bắt xe về là được rồi.”

“Không cần tôi đưa về?” Thanh âm bình đạm như cũ.

Cổ họng Mạnh Ninh như thể có thứ gì nghẹn lại.

Giang Trạch Châu trầm giọng: “Không muốn?”

Mạnh Ninh thu hồi thanh âm: “Không phải, tôi chỉ sợ làm phiền anh.”

Giang Trạch Châu: “Không sao, chúng ta cũng có chuyện phải bàn với nhau.”

“Chuyện gì?” Cô bối rối.

Anh hơi nhướng mày, không nặng không nhẹ nói: “Tôi làm mất chìa khoá xe của cô, tiếp theo phải xử lý như thế nào.”

_

Trong thang máy, các con số hiển thị tăng lên từ từ.

Các con số màu đỏ tăng lên, từ thấp đến cao, Mạnh Ninh nhìn chằm chằm vào đó.

1,

2,

3,





8.

Cuối cùng đã tới,

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Mạnh Ninh hít sâu một hơi rồi bước ra, mở khoá bằng vân tay.

Ngón trỏ ướt đẫm mồ hôi, máy quét vân tay vang lên một tiếng “Ding---”.

Cô thu tay về, xoa đầu ngón tay rồi thử lại.

Lại một tiếng “Ding---” khác.

Trái tim Mạnh Ninh hơi co lại, vô thức nín thở, lại đưa tay ra.

Đã mở khoá.

Cô bước vào nhà, dùng lưng ấn cửa rồi đóng lại. Thậm chí còn chưa cởi giày, đã vội vàng gọi điện cho Thẩm Minh Chi.

“Chi Chi! Cậu không thể tưởng tượng được, đã xảy ra chuyện gì đâu!”

Âm thanh lớn đến mức gần như khiến Thẩm Minh Chi điếc tai.

Cô ấy di chuyển điện thoại ra xa, chắc chắn rằng bên kia ngừng gào thét, mới đưa điện thoại trở về, “Không phải là cậu đã kể là dùng bữa với Giang Trạch Châu sao, còn có thể xảy ra chuyện gì? Giang Trạch Châu đút cho cậu?”

Mạnh Ninh nghẹn lại, “…… Sao có thể.”

Thẩm Minh Chi: “Vậy cậu kích động gì chứ?”

Trong bóng tối, tay Mạnh Ninh mò mẫm trên tường, tìm công tắc đèn lối vào. Đèn vừa sáng lên, vừa quay đầu, cô liền trông thấy khuôn mặt tươi cưới của mình trên tấm gương toàn thân treo tường.

“Giang Trạch Châu làm mất chìa khoá xe của tớ.”

“Mất chìa khoá xe mà cậu vui thế sao?” Thẩm Minh Chi bất lực.

“Không phải.” Mạnh Ninh đáp, “Giang Trạch Châu nói, chìa khoá xe mất rồi, tớ đi làm không thuận tiện, cho nên anh ấy-----”

“Cho nên anh ta quyết định, tặng cậu một chiếc xe?”

“……”

Tâm trạng phấn kích tan biến trong phút chốc, như biển lặng sau từng đợt sóng. Mạnh Ninh vừa thay giày vừa nói, “Cho nên anh ấy quyết định, đưa tớ đi làm mỗi ngày.”

Thẩm Minh Chi sửng sốt, “Cậu nói gì?”

Mạnh Ninh: “Tớ nói, bắt đầu từ ngày mai, Giang Trạch Châu sẽ đưa tớ đi làm.”

Thẩm Minh Chi kinh ngạc không nói nên lời.

Cùng lúc đó, điện thoại của Mạnh Ninh rung lên. Cô nhớ rằng trước khi xuống xe, Giang Trạch Châu đã hỏi Wechat của cô, “Hình như Giang Trạch Châu nhắn tin cho tớ, lát nữa nói chuyện tiếp nhé.”

Mạnh Ninh mở Wechat ra.

Quả nhiên, là tin nhắn Giang Trạch Châu.

Cô bấm vào cuộc trò chuyện.

Trong giao diện trò chuyện hai dòng thông báo được hệ thống hiển thị.

Dòng đầu tiên là, “Bạn đã kết bạn với Z, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện”.

Dòng thứ hai là, “Giang Trạch Châu vỗ vào khuôn mặt nhỏ của tôi và nói, bé con, tất cả là lỗi của tôi.” (*)

Mạnh Ninh: “?”

Mạnh Ninh: “……”

*

@From An An:

Nhiều người nói rằng, tại sao Ninh Ninh không hỏi thăm mẹ của Chi Chi trước tiên mà đã nói về chuyện của mình, mình đã đọc rất kỹ bản raw và có chi tiết, Chi Chi nhắc đến chuyện Mạnh Ninh dùng bữa với Giang Trạch Châu, trong khi trước đó cô ấy vội vàng đến bệnh viện ngay mà không hề biết gì. Cho nên, rất có thể là trước khi gọi điện, hai người đã nhắn tin hỏi thăm và nói qua về tình hình của nhau, nhưng tác giả giản lược bớt đi nên mới gây ra hiểu lầm nhỏ ở đoạn nè mà thôi.

Giải thích cho câu: “Giang Trạch Châu vỗ vào khuôn mặt nhỏ của tôi và nói, bé con, tất cả là lỗi của tôi.”

Cái phần vỗ mặt đó giống như là Buzz của Yahoo ngày xưa đó mọi người, và phần Buzz trên Wechat thì có thể đổi thành dòng chữ/câu nói mình thích. Ý là anh vô tình Buzz chị, và câu nói kia là câu chị cài mặc định cho tín hiệu Buzz. Ai buzz chị cũng đều nhận được dòng như thế, chỉ khác cái tên thui.