Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 7

Mặt sau của điện thoại chiếu lên, ánh sáng đèn pin rọi thẳng vào quai hàm cô, lan dọc theo hai bên má. Ánh sáng quá chói, không gì che giấu được biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Môi mím chặt, lông mày cũng hơi nhíu lại.

Mạnh Ninh sửng sốt, cân nhắc hàm ý trong câu nói của anh.

Là trách cô đến quá sớm?

Hay là sao?

“Đến một mình?” Đang do dự, Giang Trạch Châu hỏi cô.

Mạnh Ninh định thần, “Đến với bạn, nhưng cô ấy có việc gấp nên về trước rồi.”

Giang Trạch Châu ừ một tiếng.

Trong phút trầm mặc ngắn ngủi, có chiếc xe chậm rãi tiến vào bãi đậu, luồng sáng chiếu tới, tiến từ xa lại gần rồi dừng lại. Trên con đường hẹp, hai người đang chặn đường, bên tai là tiếng nhắc nhở bọn họ nhường đường.

Mạnh Ninh bước sang hai bước.

Thấy Giang Trạch Châu không nhúc nhích, cô nhắc nhở: “Phía sau có xe.”

Nghe vậy, anh dịch sang một bên.

Dòng xe thuận lợi đi qua.

Giang Trạch Châu đột nhiên hỏi: “Ăn tối chưa?”

Mạnh Ninh: “Vẫn chưa.”

Giang Trạch Châu: “Vốn là tới đây dùng bữa sao?”

Mạnh Ninh: “Ừm, vốn dĩ hẹn bạn tới đây dùng bữa, sau đó tìm anh để lấy chìa khoá xe.”

Một đáp án hợp tình hợp lý, không tìm ra được kẽ hở nào.

Thực ra khi nói xong, cô đã thầm mong rằng Giang Trạch Châu sẽ lịch sự mời cô ăn cùng.

Đương nhiên, khả năng xảy ra là cực kỳ thấp.

Hiện thực đã chứng minh.

“Nếu cô đã ở đây rồi, tôi sẽ đưa chìa khoá luôn.” Giang Trạch Châu xoay người đi về cuối đường, vừa đi vừa nói, “Lấy khoá xong, cô có thể tìm nơi nào đó để ăn tối.”

“……”

Quả nhiên.

“Được.”

Mạnh Ninh thất vọng buông thõng vai, ngay cả sắc mặt cũng trầm xuống.

Cô chậm rãi đi theo Giang Trạch Châu, đứng chờ ngoài xe, chờ Giang Trạch Châu tìm chìa khoá đưa cô.

Thi thoảng, xe cộ ra vào bãi đậu, đèn vụt qua rồi khuất dần, le lói mờ ảo. Một tia sáng xẹt qua hàng lông mày của Giang Trạch Châu, sắc mặt trầm xuống tựa phật sơn.

Do dự vài giây, Mạnh Ninh hỏi: “Sao vậy?”

Giang Trạch Châu: “Không thấy chìa khoá xe đâu.”

Mạnh Ninh: “Hả?”

Tìm đi tìm lại trong hộc trước, đều không thấy đâu.

Giang Trạch Châu khẽ nhíu mày, đại khái đoàn được chìa khoá xe đang ở nơi nào, chắc chắn là bị Chu Dương lấy trộm rồi.

Bước xuống xe, anh suy nghĩ một lúc: “Cô có vội không?”

Mạnh Ninh lắc đầu.

Sau đó, cô nghe thấy Giang Trạch Châu hỏi một câu mà cô đã mong đợi bấy lâu nay. Anh nói: “Nếu không vội, cùng nhau ăn một bữa nhé?”



Sáu bảy giờ tối, đường phố chật kín sinh viên từ các trường Đại học lân cận.

Tiết trời đầu hè, Mạnh Ninh mặc một chiếc áo ngắn tay và chân váy xếp ly, đặc biệt hài hoà với đám đông. Ngược lại, Giang Trạch Châu mặc tây trang đi giày da, lại có phần lạc lõng. Vì thế, dọc đường đi, đã thu về không ánh mắt. Hoặc kinh ngạc, hoặc bất ngờ.

Hàng ăn ven đường vang lên vài tiếng thì thầm cùng làn khói của những món ăn nhẹ.

“Người đàn ông kia đẹp trai quá.”

Nữ sinh cảm thán xong, thu hồi tầm mắt, nhìn sang khuôn mặt của nam sinh bên cạnh, như thể rơi từ thiên đường xuống địa ngục, “Tại sao em không tìm được người bạn trai nào như anh ấy chứ?”

“Có thể là do em không có nhan sắc như bạn gái anh ta.”

“Này!”

Nữ sinh tức giận, vươn tay nhéo đối phương.

Nam sinh không chịu thua, nhận đồ ăn vặt từ tay chủ quán, xoa tóc nữ sinh và nói: “Ngoan, em nhìn xem, mặc dù bọn họ trai tài gái sắc nhưng bằng mặt không bằng lòng, nào giống chúng ta, ân ân ái ái.”

“Ai ân ái với anh chứ.”

Miệng thì nói vậy, nhưng giọng điệu thì như rót mật.

Bốn người lướt qua nhau.

Mạnh Ninh ngượng ngùng, trước mắt là Giang Trạch Châu hết sức lãnh đạm, tựa hồ không hề liên quan đến câu chuyện.

Vì thế, cô cũng thay đổi, chuyển sang dáng vẻ bình tĩnh.

“Cô còn dùng ứng dụng Thiên Vân không?” Giang Trạch Châu bỗng hỏi.

Lời thăm hỏi lịch sự, thái độ nghiêm túc, như thể đang nghiên cứu thị trường.

Mạnh Ninh: “Vẫn dùng, khá hữu dụng.”

Giang Trạch Châu đánh hơi ra sự do dự của cô, “Có phải quảng cáo mở đầu khiến cô không muốn dùng nữa?”

“Sao anh biết là quảng cáo mở đầu?”

“……”

Ngay khi lời ra khỏi miệng, cô liền nhận ra câu hỏi của mình hệt như một con ngốc. Người ta là nhà đầu tư, bỏ ra nhiều tiền như vậy, sao có thể không biết chứ?

“Cũng không phải là không muốn dùng.” Cô đảo mắt, giải thích.

“Trước đây sử dụng không có quảng cáo, bây giờ đột nhiên có, tôi không quen lắm.” Mạnh Ninh thành thật nói, “Hiện tại gần như ứng dụng xã hội nào cũng có quảng cáo mở đầu, Thiên Vân có cũng là điều bình thường. Nhưng không thể đổi cách chèn quảng cáo khác sao? Chúng tôi sử dụng ứng dụng thời tiết, việc muốn biết đầu tiên là thời tiết ra sao, đợi vài giây quảng cáo, nếu không có việc gì thì khỏi nói, nhưng ngộ nhỡ người dùng đang gấp, quảng cáo sẽ trở nên phiền toái.”

Giang Trạch Châu không khỏi trầm tư: “Đổi cách khác?”

Mạnh Ninh: “Ví dụ như, về cơ bản mọi người chỉ nhìn vào nhiệt độ, là nắng mưa hay tuyết bão. Nhưng đôi khi, chúng tôi còn muốn viết thêm về tình hình thời tiết, như kiểu là — độ ẩm khô, nhiệt độ chuyển động; Nếu trời mưa, lượng mưa là bao nhiêu; Điều kiện thời tiết vài ngày tới sẽ như thế nào…”

“Người vội vàng thường sẽ không xem nó, người không vội vàng tự nhiên sẵn sàng dành ra vài giây quảng cáo để chờ đợi.” Mạnh Ninh tổng kết ngắn gọn, “Không những không gây khó chịu, các anh cũng kiếm được tiền, một mũi tên trúng hai đích.”

Giang Trạch Châu dừng lại.

Ánh đèn vàng của tấm biển treo trong nhà hàng chiếu xuống, cô gái trước mặt quả nhiên vô cùng xinh đẹp, giọng nói trong trẻo dễ nghe, ngữ điệu hùng hồn có lý, khiến anh rất ngạc nhiên.

Giang Trạch Châu không phải người chưa từng trải đời, anh từng gặp rất nhiều cô gái, thể loại nào cũng có, thậm chí không ít người như cô — công chúa nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Công chúa, cái tên nói lên tất cả, ra vẻ làm kiêu, khiến người ta đau đầu.

Dùng hai từ “công chúa” để miêu tả cô, không chính xác cho lắm, giống như đang chế giễu cô hơn.

Cô hẳn là có nhiều đức tính cao đẹp, điều thu hút Giang Trạch Châu không phải là ngũ quan xuất chúng của cô, mà là sự chân thành nằm dưới gương mặt xinh đẹp đó.

Nhưng trong thời đại ngày nay, chân thành là một thứ hàng khan hiếm.

Lúc không nói chuyện, Giang Trạch Châu khá đáng sợ. Anh cao hơn cô một cái đầu, lông mi rũ xuống, môi hơi mím lại, sắc mặt vô cảm, mang theo chút địch ý.

Mạnh Ninh trong lòng bất an, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tôi nói không tốt, anh đừng bận tâm.”

“Rất tốt.”

“Hả?”

Yết hầu Giang Trạch Châu khẽ lăn, nói: “Đó là một ý kiến rất hay.”

Đột nhiên được công nhận, nhịp tim Mạnh Ninh tăng lên, tấm lưng mảnh khảnh hơi run, khoé môi không khỏi cong lên.

_

Sau khi Giang Trạch Châu rời đi, bầu không khí trong phòng bao càng trở nên vui vẻ hơn.

Nam thanh nữ tú quấn lấy nhau, ăn uống no nê xong, hiển nhiên có chút nhàm chán. Một giọng nói vang lên trong đám đông, “Có trò gì để chơi không?”

Liên quan đến chơi bời, Chu Dương luôn tự tin là người đứng đầu.

Trong nháy mắt, anh liền nảy ra một ý tưởng, “Chúng ta chơi trò vui đi…”

Nói được nửa chừng, anh ta đột ngột dừng lại, để cho đám đông tò mò.

Mọi người hét lên: “Mau nói đi, trò vui gì?”

“Đừng giấu nữa, người anh em!”

“Đúng đó, đúng đó.”

Trò chơi xuyên suốt thanh xuân của bọn họ, đại khái chỉ có một.

Sự thật hay thử thách.

Một trò chơi nhàm chán, nhưng luôn được nhắc đi nhắc lại.

Chu Dương là kiểu người mà cho dù trò chơi đó có tệ đến đâu thì anh ta vẫn có thể đưa ra ý tưởng mới, khoé môi nhàn nhạt cong lên, ánh mắt đưa về phía đám đông. Sau hơn nửa tiếng, đại khái anh đã nắm được cục diện.

Trong số mười mấy người đàn ông trong câu lạc bộ, chỉ có ba hoặc năm người là có đối tượng, còn lại đều là đối tượng ám muội, thậm chí vài người giống như anh ta, là bạn của bạn, đến tham gia náo nhiệt.

Một vài cô gái độc thân, đã bí mật liếc mắt đưa tình với anh ta.

Chu Dương đưa cho trò chơi này, đương nhiên là có tâm tư riêng. Bàn bên cạnh, có một cô gái tóc xoăn dài đỏ, mắt to mũi cao, vô cùng gợi cảm. Lúc cô ấy mỉm cười, trái tim Chu Dương như thể tê dại.

Trò chơi cũ, cách chơi mới.

Không chơi thử thách, chỉ chơi nói thật.

Nói thật không đơn thuần nhưng cũng không đơn thuần, ẩn chứa ý đồ xấu xa.

Nói đúng hơn là, mị hoặc.

----- “Câu hỏi đầu tiên, tối hôm nay có nhiều người khác giới như vậy, bạn có để ý đến người nào không? Nếu có, lát nữa sau khi cuộc đua giao hữu kết thúc, chúng ta chơi một trò chơi tình nhân, thế nào? Nam nữ một xe, mọi người thấy sao?”

Nam nữ chơi một xe.

Giọng điệu mới bình thản làm sao.

Cô nam quả nữ trong xe, có thể chơi trò gì cơ chứ?

Không nói cũng rõ.

Mọi người nghe xong đề nghị này, đầu tiên im lặng hai giấy.

Hai giây sau, tiếng la hét cổ vũ vang dội như sấm.

Hỏi xong một vòng, đến lượt Chu Dương, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.

Chu Dương nóng nảy: “Ai thế?”

Giang Trạch Châu khẽ nhíu mày.

Mạnh Ninh sững sờ.

Hoá ra, “cùng dùng bữa” trong miệng Giang Trạc Châu, là ăn cùng với một nhóm người.

Không chỉ cô sững sờ, mà tất cả những người trong phòng bao cũng thế. Ban nãy có vài người đến bắt chuyện với Giang Trạch Châu, nhưng không ai nhận được một cái nhìn của anh, bọn họ đều cho rằng anh không có hứng thú với phụ nữ.

Kết quả, anh ra ngoài đi dạo một lúc, bên cạnh đã xuất hiện một cô gái.

Chu Dương, người vốn tự đắc mình kén chọn, không nhịn được mà liếc qua hết lần này đến lần khác.

Không nói đến gương mặt xuất chúng kia, thứ thu hút anh ta chính là khí chất của cô.

Nói thế nào đây nhỉ?

Ngoan.

Rất ngoan.

Là kiểu gái ngoan điển hình.

Gái ngoan trước giờ chưa từng nằm trong phạm vi lựa chọn của Chu Dương, điều anh ta cần là một mối quan hệ không ràng buộc. Kiểu con gái ngoan khi yêu vào, rất dễ sa ngã. Chia tay thôi, đối phương cũng khóc đến quên đời. Chu Dương thích nghe con gái khóc, nhưng là khóc ở trên giường. Xuống giường rồi, anh ta đối với nước mắt phụ nữ, cho dù có moi tim móc phổi vẫn cảm thấy khó đau lòng.

Nhưng một số người thì khác.

Một số người đó, vừa hay chính là cô gái này.

Nghĩ tới đây, khoé môi Chu Dương cong lên.

Anh ta nhíu mày: “Không giới thiệu chút sao?”

Giang Trạch Châu: “Mạnh Ninh.”

Mạnh Ninh?

“Cái tên thật quen tai, hình như nghe qua ở đâu rồi?” Chu Dương lẩm bẩm.

Câu nói bất hủ khi nam nữ bắt chuyện — Hình như tôi gặp em ở đâu đó rồi?

Nói cho cùng, vẫn chỉ là một lời phong lưu.

Trí nhớ của Chu Dương không tồi: “Là Mạnh Ninh làm rơi chìa khoá xe ở chỗ Giang Trạch Châu?”

Không phải bắt chuyện, mà anh ta thực sự từng nghe qua.

Mạnh Ninh nghe vậy, ôn hoà mim cười: “Phải, tôi chính là Mạnh Ninh đó.”

Giới thiệu kết thúc, Giang Trạch Châu thấp giọng nói: “Qua đây ngồi đi.”

Giang Trạch Châu đi trước, Mạnh Ninh bám theo sau, giống hệt như một cô vợ nhỏ.

Ánh mắt Chu Dương đột nhiên ngưng đọng thành ý cười xấu xa. Anh ta quay đầu, tiếp tục đề tài vừa rồi, cường điệu lặp lại: “Mới hỏi tôi cái gì, tôi có để ý người đẹp nào không sao?”

Mọi người vểnh tai lên nghe, đợi anh ta tự hỏi tự trả lời.

Khoé miệng Chu Dương nhếch lên, “Mạnh Ninh, tối nay có trò chơi tình nhân, em chơi cùng tôi nhé?”