Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau

Chương 2

Hai giọng nói, một trong tim một bên tai, vang lên cùng một lúc.

Mạnh Ninh sửng sốt, chậm rãi thu ánh mắt về.

Giây tiếp theo, giọng nói đầy tức giận của Giang Vĩnh Nghiệp cũng vang lên, “Ít nhất con cũng phải tìm một cái lý do nào thuận tai hơn chứ, ngoan? Đây là tiêu chuẩn chọn bạn đời của môn tự nào vậy?”

“……”

Xe tiến vào biệt phủ nhà họ Giang, Giang Trạch Châu cởi dây an toàn rồi xuống xe, bước vào nhà.

Trong nhà và ngoài trời là hai thế giới khác nhau, máy lạnh mát rượi hoàn toàn quét đi sự phiền muộn mà nắng nóng đầu hè mang lại.

Giang Trạch Châu bất lực: “Không lừa ba đâu.”

Giang Vĩnh Nghiệp im lặng vài giây, dường như cuối cùng cũng đã tin lời anh, sau đó phát sầu mà nói: “Ba thấy đứa nào cũng ngoan mà.”

Giang Trạch Châu không dao động, “Vẫn câu nói cũ, đừng tốn công vô ích, con sẽ không đi.”

Nói xong, anh xoay người đi lên lầu, không bận tâm đến sự bất mãn của Giang Vĩnh Nghiệp sau lưng.

Giang Vĩnh Nghiệp khịt mũi, dường như chấp nhận thực tế: “Thôi bỏ đi, ba không quản nữa.”

Mạnh Ninh nghe vậy, cong môi cười thầm.

Cô nói: “Chú Giang, con lên lầu dạy Tiểu Giang trước.”

Cô bước lên lầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giang Trạch Châu trên hành lang dài, nụ cười trên môi cũng dần thu lại.

Giang Trạch Châu trước mặt và Giang Trạch Châu trong trí nhớ của cô, không giống nhau chút nào.

Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng cảm giác sự non nớt của tuổi trẻ trên hàng lông mày đã phai nhạt, ngược lại còn nhiều hơn vài phần lạnh lùng.

Quần áo trên người anh thay đổi từ đồng phục trung học sang tây trang cao cấp. Bộ đồ được thiết kế riêng làm tôn lên dáng người ngay thẳng của anh, vai rộng eo hẹp, cơ thể tỷ lệ vàng hiếm có.

Đã tám năm trôi qua, kể từ lần cuối hai người gặp nhau.

Giang Trạch Châu từ lâu đã không còn là chàng thiếu niên lãnh đạm năm nào, giờ đây, anh là nhân vật nổi tiếng ở Nam Thành, là quý công tử của giới kinh doanh mà mọi người thường nhắc tới.

Thân phận và địa vị, trang phục và khí chất, đều khác rất nhiều so với vài năm trước kia.

Chỉ là không ngờ.

Mẫu người anh thích, chưa từng thay đổi.

Vẫn là kiểu gái ngoan.

Dòng suy nghĩ bay bổng về phương xa như đom đóm trong màn đêm, Mạnh Ninh đẩy cửa phòng tập đàn của Giang Du Đinh. Ngay khi cánh cửa mở ra, bầu trời bên ngoài cửa sổ kính sát đất bừng sáng, ánh sáng xuyên qua từng tán cây lớp lá, lốm đốm chiếu lên mặt cô.

Khuôn mặt cô nửa sáng nửa tối, trong một khoảnh khắc, dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô bị đóng băng ngay tại một mốc thời gian nào đó trong ký ức.



Thích Giang Trạch Châu, là một bí mật Mạnh Ninh luôn giữ kín.

Trong trường có rất nhiều cô gái theo đuổi Giang Trạch Châu, nhưng đều có một kết cục như nhau, bị anh từ chối thẳng thừng.

Sau đó, có tin đồn rằng, Giang Trạch Châu thích kiểu con gái ngoan hiền.

Thẩm Minh Chi cầm gương soi mặt Mạnh Ninh, “Tớ nhìn thế nào đi nữa, cũng cảm thấy Giang Trạch Châu thích kiểu con gái như cậu.”

Mạnh Ninh cười: “Bớt nói nhảm đi, hơn nữa đó chỉ là tin đồn, không thể coi là thật.”

Thẩm Mạnh Chi: “Ai nói là tin đồn?”

Mạnh Ninh sững sờ.

Thẩm Minh Chi lấy thỏi son tint từ trong túi ra, cầm chiếc gương cỡ lòng bàn tay lên và tô tô vẽ vẽ. Tô xong, cô ấy bặm bặm môi. Gương vừa mở ra, Mạnh Ninh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình.

Thật giống như chú mèo nhỏ đang đợi chủ nhân về nhà.

Thẩm Minh Chi không trêu cô nữa, “Là Chu Dương nói. Lời của anh ấy, cậu cảm thấy là thật hay giả?”

Mạnh Ninh do dự vài giây, “Nhưng Chu Dương…”

Chu Dương là bạn thân chí cốt của Giang Trạch Châu.

Giang Trạch Châu đại diện cho học sinh giỏi, còn Chu Dương, là điển hình của học sinh hư. Anh ta học lớp mười hai, nhưng suốt ngày chạy đến phòng học của lớp mười và lớp mười một, nữ sinh bên cạnh cứ mỗi lúc lại thay một người.

Anh ta như thể trời sinh phong lưu, một ánh mắt cũng đủ làm xiêu lòng bao cô gái.

Gần đây, cô gái bên cạnh anh ta, là Thẩm Minh Chi.

Có vài lần, Mạnh Ninh tình cờ bắt gặp anh ta và Thẩm Minh Chi trong phòng đàn.

Cửa phòng đàn không đóng, cô nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nũng nịu của nữ sinh và tiếng cười như cố tình trêu chọc đối phương của nam sinh nọ. Giọng điệu uể oải, ngữ khí mơ hồ, đến cả người đứng ngoài phòng đàn là cô, cũng cảm thấy nổi da gà.

Thật ra có một câu hỏi mà Mạnh Ninh chưa bao giờ nói ra, hôm nay mới nhân cơ hội để hỏi: “Cậu và đàn anh Chu Dương, ở bên nhau rồi sao?”

Thẩm Minh Chi: “Nghĩ cái gì vậy chứ, bọn tớ chỉ là chơi đùa thôi.”

Thấy Mạnh Ninh vô thức thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Minh Chi cười: “Cậu không thích anh ấy?”

Mạnh Ninh: “Cũng không hẳn.”

“Vậy thì là gì?”

Cô do dự một lúc, mới nói: “Chỉ là tớ cảm thấy, anh ấy không đáng tin cậy.”

Anh ta không nói những lời đẹp đẽ, chỉ là tuỳ tiện nói một câu đều liên quan đến tình cảm nam nữ.

Nhưng không thể vì thế mà nói rằng Chu Dương là người xấu.

Sau khi cân nhắc, Mạnh Ninh mới dùng bốn từ “không đáng tin cậy” để miêu tả Chu Dương.

Đoán được “không đáng tin cậy” của cô ám chỉ điều gì, Thẩm Minh Chi chống cằm và nói, “Anh ấy là người thích nói mấy câu như có như không, nhưng điểm tốt của anh ấy là không nói dối. Huống hồ, đó là chuyện liên quan đến Giang Trạch Châu---”

Nói đến đây, Thẩm Minh Chi dừng lại, “Thực ra Giang Trạch Châu không thích người khác đem chuyện của mình ra nói, tớ cũng là vô tình nghe được mà thôi.”

Mạnh Ninh mím môi, “Ồ.”

Thẩm Mạnh Chi bỗng cảm thấy buồn cười: “Ồ là có ý gì?”

Mạnh Ninh: “Thì, anh ấy thích con gái ngoan hiền, khá tốt.”

Thẩm Minh Chi gần như bị cô làm cho tức điên, “Tớ nói ra là để cậu đánh giá sở thích của anh ta sao?” Cô ấy tuỳ tiện cầm một cuốn sách, vỗ nhẹ lên trán Mạnh Ninh, “Cậu xem, anh ta thích con gái ngoan hiền, cậu vừa hay chính là kiểu người như thế. Hay là, cậu tỏ tình thử xem?”

Mạnh Ninh nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó lại nói: “Thôi bỏ đi.”

Thẩm Minh Chi: “Không phải cậu thích anh ta sao, sao lại bỏ đi?”

Mạnh Ninh nhướng mày mỉm cười, ngũ quan ôn hoà tựa ngày thu, khuôn mặt được các bạn học mệnh danh là “mối tình đầu” chợt lộ ra vẻ tự ti, “Tớ cảm thấy, mình không xứng với anh ấy.”

Thẩm Minh Chi: “Không thể nào.”

Mạnh Ninh kiên định: “Anh ấy ưu tú như vậy, sao có thể thích tớ được chứ?”

Con trai và con gái năm mười mấy tuổi, suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

Thứ mà con trai thích, là khí thế hăng hái, là phóng túng buông thả.

Còn tâm trạng của con gái, là tự ti và nhút nhát.

Thẩm Minh Chi, người mà trước giờ luôn lanh lợi, lần đầu tiên rơi vào tình thế cạn lời, bèn thấp giọng thở dài, “Ninh Ninh, để tớ thử.”

Mạnh Ninh bối rối nhìn cô ấy, “Thử gì?”

Thẩm Minh Chi cười mơ hồ, “Cậu sẽ biết sớm thôi.”

Chưa đến một tuần, Mạnh Ninh đã hiểu “thử” mà Thẩm Minh Chi nói tới, rốt cuộc là gì.

Đó là một buổi chiều cuối thu, mây hồng xuất hiện, ấm áp mà rực rỡ.

Mạnh Ninh đang luyện Cello trong phòng đàn, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, người nọ bất cần bước vào, làm như không ngờ có người bên trong, kinh ngạc nhìn về phía cô.

Vẫn là Mạnh Ninh chào hỏi trước, “Đàn anh, anh đến tìm Chi Chi sao?”

Là Chu Dương.

Chu Dương nghe vậy, nhướng mày: “Em là bạn thân của Thẩm Minh Chi, Mạnh… gì ý nhỉ?”

“Mạnh Ninh.” Cô nhắc nhở.

“Đúng đúng đúng, Mạnh Ninh.” Rõ ràng là một giây trước còn lặp lại tên cô, giây tiếp theo, Chu Dương đã gọi cô bằng cách xưng hô khác, “Đàn em, nơi này chỉ có mình em, không có ai đến phải không?”

“…Chắc là vậy, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, anh thấy em cô đơn, muốn tìm cho em một người bạn thôi.”

Chu Dương đến và đi, đột ngột như một cơn gió.

Mạnh Ninh cụp mắt, tiếp tục luyện đàn. Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng chân, có người đẩy cửa bước vào.

Cọt kẹt một tiếng, âm thanh vừa dài vừa buồn tẻ.

Nghe giống dây C của đàn Cello.

Mạnh Ninh quay đầu nhìn, đυ.ng phải đôi mắt lạnh lùng gần như vô cảm.

Ngoài cửa sổ, một nửa tia sáng chiếu xuống người anh, bóng hình theo đó mà kéo dài.

Cô thu lại tầm mắt, che đi đôi mi run rẩy vì kích động của mình.

“Phòng học đều khoá cửa rồi, cậu ngồi đây đọc sách một lúc đi.” Chu Dương nói với Giang Trạch Châu xong, lại quay sang Mạnh Ninh, “Đàn em, vị tiền bối này ngồi ở đây một lúc sẽ không quấy rầy đến em đâu nhỉ?”

Mạnh Ninh chật vật chuyển tầm mắt sang Chu Dương, nói: “Không quấy rầy.”

Nhưng Giang Trạch Châu lại nói, “Không có phòng đàn nào trống sao?”

Chu Dương: “Có chứ.”

Giang Trạch Châu lạnh lùng nhìn anh ta, ý tứ rõ ràng.

Chu Dương: “Đều khoá cả rồi, hay cậu bẻ khoá đi?”

“……”

Tan học đã hơn nửa tiếng, các phòng học trong toà nhà đều đã khoá cửa, ngoại trừ một số phòng thuộc toà mỹ thuật. Học sinh nghệ thuật không nhàn hạ hơn học sinh văn hoá là bao, sau khi kết thúc lớp văn hoá, đều phải chăm chỉ tập luyện. Mạnh Ninh là một trong những người ở lại trường để luyện đàn.

Chỉ là, không biết tại sao Chu Dương và Giang Trạch Châu vẫn còn ở đây?

Nhưng cô biết, bản thân không nên hỏi câu này.

May là, Chu Dương đã nhanh chóng giải thích nguyên do, “Ai bảo cậu chê sân bóng rổ quá ồn ào chứ? Hôm nay tài xế nhà cậu có việc không đón được, chỉ có thể ngồi xe nhà tớ về, không phải nên chờ tớ chơi bóng xong đã sao? Hay cậu tự về đi, cũng được!”

Giang Trạch Châu thu hồi tầm mắt, “Sáu giờ về, đừng có chậm trễ.”

Có nghĩa là, anh đồng ý đợi.

Chu Dương: “Yên tâm, sáu giờ sẽ kết thúc!”

Thu xếp ổn thoả xong, Chu Dương nhanh chóng thoát khỏi phòng đàn và chạy đến sân bóng rổ.

Trong phòng đàn, cả hai đều không nói nên lời.

Giang Trạch Châu lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống, gần như là ở góc phòng. Cũng có nghĩa là, ở một nơi không rộng như thế này, anh chọn chỗ ngồi cách cô càng xa càng tốt.

Nhưng có thể ở trong cùng một không gian với anh.

Đối với cô mà nói, đã là cầu còn không được.

“Xin lỗi.”

Giang Trạch Châu đột nhiên mở lời.

Mạnh Ninh: “Chuyện gì?”

Giang Trạch Châu: “Quấy rầy cô luyện đàn rồi.”

Cô đáp: “Không sao.”

Bất luận đối phương khách sáo hay chân thành, sắc mặt Giang Trạch Châu đều không thay đổi. Tựa hồ câu hỏi vừa rồi chỉ là lướt qua, anh vẫn duy trì dáng vẻ lãnh đạm, về phần kết quả ra sao, không quan trọng.

Sau đó, không ai lên tiếng nữa.

Mạnh Ninh lại cầm cung đàn lên và luyện tập.

Cô nhìn nhạc phổ trước mặt, trên cùng là tiêu đề-----Cello Concerto in B Minor.

Cô hít thở sâu, trầm ngâm vài giây, sau khi đi vào trạng thái thì bắt đầu luyện đàn.

Gió thu thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, cuốn theo những hương hoa.

Tiếng Cello chậm rãi vang lên, âm nhạc như dọc theo ốc tai, rơi vào nơi sâu thẳm tâm hồn.

Cô tập trung đến mức không nhìn thấy vốn nhắm nghiền của Giang Trạch Châu, đã mở ra.

Anh quay đầu nhìn cô, sâu trong đôi mắt đen láy, tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Khúc nhạc kết thúc.

Mạnh Ninh vẫn đang đắm chìm trong bản nhạc, chưa thể thoát ra.

Ở bên cạnh, giọng nói của Giang Trạch Châu vang lên: “Vừa rồi có một âm, sai rồi.”

Mạnh Ninh: “Hả?”

Giang Trạch Châu: “Khúc thứ hai trước khi kết thúc, có một âm, bị sai.”

Mạnh Ninh nhíu mày: “Có sao?”

Cô có thói quen ghi âm buổi tập đàn của mình, vì thế cô vội vàng cầm điện thoại lên, cắm tai nghe vào, chuẩn bị nghe lại.

Đúng lúc này, hồi chuông điện thoại ngắn vang lên.

Giang Trạch Châu ấn lên điện thoại.

Màn hình hiển thị thời gian, vừa tròn sáu giờ tối.

Hành lang nhanh chóng truyền tới tiếng chạy, cuối cùng, dừng lại bên ngoài phòng đàn.

Chu Dương thở hổn hển, “Mẹ nó, tớ không tới muộn chứ?”

Giang Trạch Châu bình tĩnh đáp, “Chậm một phút.”

Chu Dương: “Vậy cũng tính là muộn?”

Giang Trạch Châu: “Tớ còn tưởng cậu sẽ để tớ chờ đến bảy giờ.”

Chu Dương bật cười thành tiếng, “Lẽ ra tớ nên đến muộn, để cậu ở cạnh em gái kia thêm chút.” Con người anh ta chính là như vậy, không bao giờ nghiêm túc nổi một phút.

Giang Trạch Châu đứng dậy đi ra ngoài, giọng nói không chút dao động, “Thu lại tư tưởng của cậu đi.”

“Em gái kia xinh thật, hơn nữa trông cũng rất ngoan, không phải kiểu giả vờ đâu mà là ngoan thật ấy. Nói thế nào nhỉ, không phải đúng mẫu người cậu thích sao?” Chu Dương nháy mắt nói, “Nếu có hứng thú, tớ giúp cậu theo đuổi nhé?”

Tiếng bước chân trên hành lang xa dần.

Gió cuốn lấy giọng nói của Giang Trạch Châu, rơi xuống bên tai Mạnh Ninh.

Giang Trạch Châu nói: “Không hứng thú.”

Vừa dứt lời, tiếng mưa tí tách cũng đổ xuống.

Mưa to ào ạt, bóng đêm bao trùm cả bầu trời, thế giới bên ngoài mơ hồ một mảng.

Mạnh Ninh như bị bỏ vào trong một chiếc hộp đen, mưa gió bên trong làm ướt đẫm cả người cô.

Mưa tạt gió thổi vào phòng, hoàn toàn trúng vào Mạnh Ninh.

Những hạt mưa lạnh lẽo, kéo cô quay về thế giới thực.

Điện thoại rung lên, là cuộc gọi của ba cô. Mạnh Ninh vội vàng nhấc máy, nói với người ở đầu dây bên kia, “Ba, con xuống ngay đây, ba đợi con ở cổng trường là được rồi, con có mang theo ô.”

Cúp máy xong, Mạnh Ninh thu dọn đồ đạc, mở ngăn kéo ra.

Bên trong trống rỗng.

Không phải chứ…

… Ô đâu?

Hôm qua cô mới cất vào mà.

Cô lại tìm kiếm ngóc ngách trong phòng đàn, nhưng vẫn không thấy.

Cuối cùng, cô bất lực đi xuống lầu.

Trời mưa rất lớn, ba cô đi làm vất vả một ngày trời còn đến đón cô, cô không muốn khiến ba mệt mỏi thêm. Nghĩ tới nghĩ lui, đội mưa chạy ra ngoài là cách duy nhất.

Cô ôm theo suy nghĩ đó, đi tới đại sảnh.

Không ngờ, đại sảnh dưới lầu còn có hai người khác đang đứng.

Bước chân Mạnh Ninh hơi dừng lại.

Chu Dương thản nhiên liếc ra ngoài, ánh mắt đυ.ng phải cô, “Đàn em, về nhà sao?”

Mạnh Ninh: “Ừm.”

Chu Dương rất nhanh phát hiện ra nổi khổ tâm của cô: “Không mang ô sao?”

Mạnh Ninh ngại ngùng cười.

Chu Dương: “Người nhà có tới đón em không?”

Mạnh Ninh: “Ba em đang đợi ở cổng trường.”

Chu Dương đột nhiên nheo mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, bỗng nói: “Vừa hay anh có mang theo một chiếc ô.”

Anh ta giơ chiếc ô trong tay lên, nhưng trong tích tắc, chiếc ô đã bị nhét vào trong cánh tay của Giang Trạch Châu, giây tiếp theo cả người hoà vào làn mưa.

Thanh âm uể oải của anh ta bị tiếng mưa đánh ngang.

“Giang Trạch Châu, đàn em không mang ô, nhớ đưa đàn em về nhà nhé!”

“À đúng rồi, không cần đưa về nhà, đưa ra cổng trường là được! Tớ đợi cậu ở cổng trường!”

Trời tối dần, mưa càng lúc càng to.

Giang Trạch Châu nhìn chiếc ô trong tay, sau đó quay người, cúi đầu nhìn Mạnh Ninh.

Tiếng gió thổi qua mãnh liệt, Mạnh Ninh ngước nhìn anh, không hề trốn tránh.

“Không mang theo ô?”

Anh bỗng hỏi, ngữ khí đặc biệt bình tĩnh.



“Bên ngoài đổ mưa rồi.”

“Cô Tiểu Mạnh, ngoài trời mưa rồi!”

“Cô Tiểu Mạnh!”

Gọi vài tiếng, Mạnh Ninh mới định thần trở lại.

“… Mưa rồi sao?”

Giang Du Đinh xoa tay, sốt sắng nhìn Mạnh Ninh, “Cô Tiểu Mạnh, cô đang nghĩ gì vậy? Em gọi cô mấy lần, cô đều không trả lời em.”

“Không có gì.” Mạnh Ninh cười, “Em vừa bảo, muốn nói cho cô một bí mật, là bí mật gì thế?”

“Cô phải hứa, không được nói cho ai khác.”

Giang Du Đinh vươn tay, giơ ngón út ra, ra hiệu móc câu.

Trò lừa gạt trẻ con.

Nhưng Mạnh Ninh rất phối hợp, “Được, cô sẽ không nói cho ai.”

Móc câu xong, Giang Du Đinh đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Ba em tìm cho anh trai rất nhiều đối tượng xem mắt, còn giữ đống ảnh của đối tượng xem mắt để cho anh trai em xem, còn nói anh trai xem xong nhất định sẽ thích.”

Ngay khi câu đầu tiên bắt đầu, nụ cười trên mặt Mạnh Ninh đã tắt dần.

“Nhưng em đã bí mật thay đổi tất cả những bức ảnh đó rồi!” Giang Du Đinh tự hào nói, “Em còn nói với anh Chu Dương, để anh ấy đi tìm vài tấm ảnh của các cô gái mà anh trai em vừa nhìn đã không thích.”

“Ban nãy em nghe được, ba em cứ lẩm bẩm, nói rằng sao mấy cô gái này không giống trước kia chút nào thế nhỉ?” Giang Du Đinh cười không ngừng.

Mạnh Ninh cũng cười theo.

Giang Du Đinh nói: “Cô Tiểu Mạnh, cô biết tại sao em lại đổi những tấm ảnh đó không?”

Mạnh Ninh: “Không biết.”

Giang Du Đinh nhướng mày, dứt khoát nói: “Bởi vì em muốn cô làm chị dâu của em!”