“Hoan nghênh mọi người có mặt tại buổi họp mặt A ban của [VÌ NGƯƠI HÁI SAO], buổi họp mặt sẽ được bắt đầu ghi hình vào năm phút sau. Lần nữa hoan nghênh…’’
“Cảm ơn trời đất, rốt cục lão nương cũng trà trộn vào được rồi! Cậu có tin hay không, toàn thân tớ giấu tới ba bảng đèn lận đó!” Nữ sinh ngồi trước thính phòng với vẻ mặt hưng phấn, tay cách váy ngắn che đùi, mặt mày hớn hở khoe với bạn.
“Ba bảng?!! Còn bảng đèn của tớ đều bị kiểm soát viên tịch thu, tận 200 đồng tiền lận đó.” Nữ sinh bên cạnh mở balo ra, vẻ mặt như sắp khóc.
“Lần sau cậu nhớ cột và những chỗ mẫn cảm như eo, ngực, đùi, tìm nam kiểm tra viên. Cho dù người đó có phát hiện được, thì chỉ cần làm nũng là có thể vượt qua rồi.” Nữ sinh nhịn đau, móc ra bảng đèn từ trong đùi đưa qua: “Đây, cậu cầm cái này đi, chúng ta nhất định phải cho Duy Duy nở mày nở mặt.”
Ở khu vực cách đó không xa, một cô gái trẻ tuổi từ trong bụng móc ra máy ảnh đi tới, thân thiết hỏi: “Hi, hai người là nhà nào vậy?”
Nữ sinh vừa rồi vẫn còn vẻ mặt ôn hòa nháy mắt lạnh xuống, lấy ra tai nghe từ trong túi giấy đeo lên, trầm mặc nhìn hai chữ ‘Duy’ ‘Nghệ’.
Biết được phấn tịch của đối phương, biểu tình của nữ sinh kia lập tức lạnh xuống, trào phúng nói với đám bạn của mình: “Tên phế vật Kỳ Duy Nghệ kia vậy mà cũng có fans, bọn họ lấy đâu ra mặt mũi mà tới đây vậy?”
“Chú bảo vệ ơi, con muốn cáo trạng, ở đây có người mang máy ảnh vào!”
“…” Chết tiệc! Thiệt mẹ nó tàn nhẫn.
Khoảng mười năm nay, chương trình tuyển tú diễn ra ùn ùn không dứt, người xem đã sớm chán ngáy những kịch bản hải tuyển, đấu bán kết, chung kết, bỏ phiếu…
Mà [VÌ NGƯƠI HÁI SAO] với trăm người dự thi, tất cả thí sinh đều là tiểu thịt tươi nhan trị siêu cao, thông qua ‘Ảnh tạo hình’ được chuyên gia chỉnh sửa tỉ mỉ, lấy khẩu hiệu chế tạo đỉnh lưu idol cho Hoa quốc, thành công mở ra một con đường máu ở màn ảnh nhỏ.
Hơn nữa, phía nhà đầu tư của tiết mục cũng thuộc dạng tài đại khí thô, bỏ ra số vốn to mở rộng marketing. Điên cuồng xoát độ hot.
Hiện tại, [VÌ NGƯƠI HÁI SAO] mới phát sóng được hai kỳ, nhân khí của một vài tuyển thủ xuất sắc đã vượt qua tiểu diễn viên tuyến mười tám, thậm chí còn đã có fandom.
Trong gương phản chiếu ra khuôn mặt tinh xảo nhưng không chút nữ khí, rất đẹp. Thanh niên làn da trắng sứ có đôi mắt thụy phượng tiêu chuẩn, đồng tử đen nhánh thuần túy, dường như chứa cả sao trời.
“Bên ngoài thật ồn.” Kỳ Duy Nghệ ghét bỏ nhíu mi.
Giọng nói mát lạnh sạch sẽ, nghe rất êm tai.
“Sức chiến đấu của fan cậu cũng thật ghê gớm, cũng không biết đã dùng bao nhiêu tiền mới đem cậu vớt được từ F ban lên A ban… A, tổ tông cậu có nghe hay không?” Trợ lý lâm thời của Kỳ Duy Nghệ, người đem hắn tiến vào công ty giải trí Tinh Thăm-Lưu Toàn ngồi xổm dưới chân hắn, tận tình khuyên bảo: “Đợi lát nữa ra ngoài đó nhớ cười nhiều một chút, bọn họ sẽ cho cậu càng nhiều tiền.”
“Cười bọn họ sẽ cho tiền sao? Tôi đây không cười.” Kỳ Duy Nghệ xiêu vẹo tựa lưng vào ghế, từ trong túi lấy ra gói thuốc, lấy ra một điếu ngặm ở miệng: “Tôi cũng không phải hạng người bán rẻ tiếng cười, phải để bọn họ rèn luyện được phẩm chất tốt đẹp không cười cũng phải cho tiền.
“Cười hai tiếng cũng không ít một miếng thịt mà, đừng có được một tất tiến một thước được không?” Lưu Toàn buồn rầu vò tóc: “Cậu nhìn lại cậu đi, ca hát nhảy múa cái gì cũng không biết, không làm thì còn cái gì nữa chứ?”
Vừa đảo mắt lại đã thấy hắn lấy ra gói thuốc, Lưu Toàn sợ tới mức lập tức nhào qua chộp lấy, cũng tịch thu nốt điếu thuốc hắn đang ngậm trong miệng: “Tổ tông của tôi ơi! Cậu lấy thứ hàng cấm này ở đâu vậy?”
“Thì mua đó.” Kỳ Duy Nghệ móc ra chiếc bậc lửa, không vui mà chép miệng: “Ca hát nhảy múa không biết, nhưng tôi biết hút rượu uống thuốc, còn có thể hành hung 99 tuyển thủ còn lại nha.”
“Ngừng! Sao tôi lại ký cậu chứ!” Lưu Toàn hung hăng vò nát điếu thuốc, vô cùng khổ sở nói: “Tất cả đều là lịch sử đen!”
“Đen chỗ nào, lúc ở trường học tôi cũng thế mà.”
Chỉ mong cái lịch sử đen trong quá khứ này đừng bị đào ra a!
Lưu Toàn khẩn trương nuốt nước bọt: “Đúng vậy, người đáng yêu thì càng dễ bị hắc!”
“Nga, idol không cần ị phân.”
“Nhãi con.” Lưu Toàn đoan trang nghiêm túc sửa lời: “Sau này khi cậu ở trước mặt người khác không được nói chuyện cức đái, cậu không có những thứ dơ bẩn đó.”
Kỳ Duy Nghệ: (MuỐn nói lại thôi.jpg)
Kỳ Duy Nghệ: (Đậu má.jpg)
Lưu Toàn đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương, vốn dĩ đang vui vẻ làm phục vụ ở quán bar, không cần phải kiêng kỵ điều gì. Nhưng giờ lại bị mình đưa vào giới giải trí, bỗng nhiên phải đối mặt với rất nhiều quy tắc.
Hắn vỗ mạnh vai Kỳ Duy Nghệ, cổ vũ nói: “Sắp lên đài rồi, tổ tông cậu nhớ phải biểu hiện thật tốt đó.”
Sau đó lại nghĩ nghĩ, Lưu Toàn sửa miệng: “Thôi, chắc cậu cũng không biểu hiện được điều tốt lành gì, cứ phát huy bình thường là tốt rồi!”
“……”