Xuyên Vào Sách Làm Pháo Hôi

Chương 33

Edit: Lũy Niên

Phạm Thịnh nhìn chằm chằm ánh mắt sáng long lanh lại lạnh lùng của cậu. Rõ ràng hắn vốn rất tức giận nhưng sau lưng không hiểu sao lại có phần tê dại.

Khí thế trên người Trang Thâm mạnh mẽ áp đảo, khiến hắn sinh ra ảo giác rằng chỉ một giây sau chân hắn sẽ bị tháo dời ra khỏi cơ thể.

Thái dộ vừa cứng rắn lại kịch liệt như vậy, ở trong trường hắn cũng chưa thấy qua mấy người.

Từ Học Hải vẫn còn đang chờ toàn bộ học sinh đi ra ngoài mới tắt đèn. Nhìn thấy hai người đứng dưới cuối lớp, nói: ” Đừng đứng đó nói chuyện nữa! Mau mau đi xuống! “

Trang Thâm rũ mắt xuống, sắc mặt không đổi rời đi.

Phòng học không còn ai, Phạm Thịnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy gò của cậu. Trong mắt xuất hiện sự khinh thường, rất nhanh liền biến mất.

Bên dưới sân trường, học sinh dẫn chương trình vẫn đứng trên đài thử mic. Xung quanh luôn vang vọng tiếng ” Alô “. Học sinh đứng ở dưới thi nhau tụ năm tụ ba nói chuyện. Tám đến quên trời quên đất, xôn xao ầm ĩ.

Trang Thâm vừa mới đứng vào hàng, trên bục cuối cùng cũng điều chỉnh xong mic. Chính thức bắt đầu tiết chào cờ mỗi tuần một lần.

Tiết chào cờ. Dù là nghi thức hay nội dung cơ bản tất cả đều giống nhau.

Vừa buồn tẻ lại nhàm chán.

Tưởng Hoài từ đâu xuất hiện đứng bên cạnh cậu, thấp giọng hỏi: ” Cậu có liên lạc được với anh Văn không? Tối hôm qua, tôi tìm anh ấy lại không thấy anh Văn đâu! “

Trang Thâm quay đầu nhìn y một cái: ” Không biết! “

” A? Không phải quốc khánh hai người thường xuyên ở cùng nhau sao? Cậu không quan tâm đến anh ấy một chút. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì phải làm sao đây? ” Tưởng Hoài nhỏ giọng, quay đầu nhìn xung quanh.

Trang Thâm không biết nghĩ đến cái gì đó. Lấy điện thoại ra nhìn.

Màn hình máy hiển thị thông báo có hai tin nhắn được gửi đến.

Một tin là sau khi cậu rời khỏi Kinh Thành. Tài khoản nhận được 500 ngàn.

Một tin là từ tối hôm qua. Tài khoản nhận được 200 ngàn.

Giá đã bàn bạc xong, sao lại gửi nhiều hơn?

Trang Thâm gửi cho Thẩm Văn một tin nhắn: [ Anh không biết đếm? ]

Màn hình vừa tắt, lại sáng lên. Tin nhắn trả lời của Thẩm Văn được gửi đến: [ ? ]

Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên màn hình phá lệ chói lóa.

Trang Thâm cầm điện thoại giơ lên cho Tưởng Hoài đứng bên cạnh nhìn: ” Còn sống! “

” Cái gì còn sống? ” Tưởng Hoài cúi đầu nhìn, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Được! Thẩm Văn không xảy ra chuyện gì! Vẫn còn sống!!!

Y gửi cho Thẩm Văn không biết bao nhiêu tin nhắn, đối phương một tin cũng không thèm trả lời.

Trang Thâm vừa gửi một cái, anh lập tức trả lời???

Còn mệt y lo lắng không biết đối phương có xảy ra chuyện gì hay không? Rốt cuộc không biết y có phải huynh đệ chí cốt của Thẩm Văn không nữa!!!

Học sinh chủ trì cầm mic, dùng thanh âm trong trẻo của mình nói: ” Bây giờ, xin kính mời chủ nhiệm trưởng của khối lớp 11 – Khương chủ nhiệm lên phát biểu! “

Dưới tiếng vỗ tay giòn rãi của học sinh trong trường, Khương chủ nhiệm từ từ đi lên giữa sân khấu. Cũng không cầm bài phát biểu soạn trước, trực tiếp nói: ” Trở lại sau kì nghỉ lễ quốc khánh, thầy đứng ở đây có thể nhìn thấy rất nhiều em đang cầm sách trên tay. Tinh thần học tập thật tốt! Rất nhanh đến kì thi tháng, thời gian gấp rút. Thấy cũng không nói gì nhiều, chỉ là những chuyện xảy ra trong tháng vừa qua. Muốn ngay trước buổi chào cờ hôm nay phê bình…”

Y vừa mới nói. Rất nhanh Trang Thâm nghe thấy được tiếng bàn tán xung quanh:

” Mấy người bên lớp chín và Phạm Thịnh sao? “

” Còn có Trang Nhược Doanh, nhưng hình như hôm nay cậu ta chưa đến trường….”

Khương chủ nhiệm nói rành mạch không giấu giếm. Gọi tên những học sinh phạm lỗi của lớp 9, sau đó nói: ” Mấy học sinh của lớp chín mời bước ra khỏi hàng. Chạy quanh sân trường năm vòng. Chúng ta cùng nhau giám sát! “

Y vừa nói xong, học sinh toàn trường xôn xao quay đầu lại. Những học sinh phạm lỗi của lớp chín im lặng bước ra khỏi hàng. Xếp hàng chỉnh tề bắt đầu chạy.

Trên sân trường bắt đầu xuất hiện tiêng cười vui sướиɠ.

Khương chủ nhiệm lại nói một hơi dài, mới tiếp tục: ” Còn có học sinh Phạm Thịnh của lớp 10 và học sinh Trang Nhược Doanh của lớp ba…”

Trước khi mọi chuyện chỉ là học sinh suy đoán với nhau. Nhưng bây giờ, Khương chủ nhiệm nói ra. Tiếng bàn tán không thể ép xuống.

” Trang Nhược Doanh của lớp ba? Thật sự không nghĩ đến, Trang Nhược Doanh sẽ bị phê bình chung với mấy người này! “

” Cậu ta không phải thành tích rất tốt sao? Không ngờ lại làm ra những chuyện này? “

” Trên diễn đàn cũng đã nói hết rồi. Cậu ta cố ý nói xấu chê bai Trang Thâm chỉ vì muốn có được cái chức vị hoa khôi trường. Thử hỏi một câu loại người như cậu ta xứng đáng sao? “

Lớp ba đứng đối diện sân khấu. Mã Bình Xuân đứng đầu tiên nghe được Khương chủ nhiệm nói: ‘ Cố ý phỉ báng ‘ ‘ Gây ra bạo lực trên internet ‘ cả người hoảng hốt không hiểu chuyện gì.

Học sinh giỏi của nàng Trang Nhược Doanh lại làm ra những loại chuyện như vậy?

Còn phải chuyển trường?!

Mã Bình Xuân hoàn toàn không tin vào những chuyện mình nghe thấy.

Một học sinh có hy vọng lại chuyển đi. Lớp bọn họ sắp mất đi lá cờ đỏ danh giá. Toàn trường đều biết, khối 11 lớp ba có một học sinh đạo đức không tốt.

Trên mặt Mã Bình Xuân trắng như không còn một giọt máu. Trong lòng toàn là phiền muộn, bực bội.

Thái độ của học sinh toàn trường khá giống nhau. Đều cảm thấy rất vui.

So với Phạm Thịnh và nhóm Hoàng Mao là những học sinh không chịu học tập đàng hoàng. Thì khi nghe được Trang Nhược Doanh bị phê bình càng được mọi người chú ý nhiều hơn.

Khương chủ nhiệm thông báo xong những học sinh vi phạm, lại tiếp tục nói: ” Tuần trước, các lớp đều đã tiến hành bình chọn báo tường. Mỗi lớp đều vẽ rất đẹp. Bên dưới thầy đọc đến tên lớp nào, xin mời đại diện lớp đó lên trên bục. “

” Đầu tiên giải khuyến khích. Lớp năm, lớp tám…’

Theo xếp hạng từ thấp đến cao, bắt đầu gọi tên. Đọc đến lớp nào, ngay lập tức nghe được tiếng vỗ tay, hào hét của lớp đó.

Học sinh lớp mười không khỏi nôn nóng. Cuối cùng, cũng nghe tiếng Khương chủ nhiệm: ” Hạng nhất: lớp 10 “

Đứng ở hàng lớp 10, Trang Thâm nghe được tiếng hò hét vui mừng cùng tiếng vỗ tay kinh thiên động địa. Lại nghe được Tưởng Hoài nói một tiếng: ” Cảm ơn, Trang Thâm! “

Những học sinh lớp mười khác cũng bắt đầu hét: ” Trang Thâm! Cậu thật giỏi! Thật trâu bò!!! “

Giọng của nam sinh hợp lại vừa nghe đã cảm thấy đinh tai nhức óc. Nhưng Trang Thâm vô cùng lạnh nhạt. Vô cùng bình tĩnh.

Lại có người hỏi: ” Thấy Từ, bọn em lúc nào có thể được đi ăn cơm ạ? “

Từ Học Hải cười híp mắt: ” Đừng vội! Thầy nói dắt các em đi ăn nhất định sẽ dắt! Nhưng phải đợi kì thi tháng kết thúc, trước tiên cứ ghi sổ đã nhé? “

Học sinh lớp mười nghe được lời đảm bảo của Thầy Từ, cũng không lộn xộn nữa. Nhưng không nhịn được vui vẻ trong lòng.

Phạm Thịnh đứng ở cuối hàng nghe được mọi người tung hô Trang Thâm. Trong mắt tràn đầy ghen ghét cùng căm hận.

Nếu không phải hắn bảo bọn đàn em phá hỏng tấm báo tường lại tiêu tiền để người phá hư video, thì Trang Thâm có thể vẽ được tấm báo tường đó hay sao?

Lại nói, Trang Thâm được như ngày hôm nay. Còn phải cảm ơn hắn đã ban cho.

Lập tức đến kì thi tháng, bình thường mọi người đều lơ là ham chơi. Bây giờ bắt đầu chấn chỉnh lại, một lòng ôm chân phật cầu thi tốt.

Đặc biệt là Tưởng Hoài, mỗi ngày đều quay lại hỏi bài bạn cùng bàn. Thái độ học tập so với trước kia thay đổi 180 độ. Khác nhau một trời một vực.

Buổi chiều, Trang Thâm đang tìm sách hóa học. Bên cạnh xuất hiện một bóng người.

” Tìm cái gì vậy? ” Chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng của đối phương.

Trang Thâm không cần nhìn cũng biết là ai. Bạn cùng bàn của cậu Thẩm Văn.

” Hóa học. “

Tiết sau chính là hóa. Bạn học xung quanh đã bắt đầu chuẩn bị nghe giảng. Còn cậu, tài liệu để đâu còn không biết.

Sách được xếp vô cùng ngăn nắp, chỉnh tề. Trang Thâm lấy toàn bộ sách ra tìm.

Tìm một lần nữa, vẫn là không tìm thấy.

Thẩm Văn nhìn sắc mắt của bạn cùng bàn. Nghi hoặc nó ở chỗ này nhưng rồi tìm không thấy nên đành bỏ cuộc. Một phần vì thiếu kiên nhẫn. Thật hiếm thấy những biểu cảm này trên gương mặt lạnh nhạt thờ ơ của cậu.

Anh nhìn cậu một lúc. Sau đó, mới đem sách hóa học của mình từ trong đống bài thi dưới ngăn bàn ra, đặt lên trên mặt bàn cậu.

” Đừng tìm nữa. Dùng của tôi này! “

Trang Thâm cất quyển sách mình mới lôi ra vào lại ngăn bàn, liếc nhìn quyển sách được đặt trên bàn mình: ” Anh không cần? “

Thẩm Văn cười nhẹ, vô cùng ngạo mạn đáp lại cậu: ” Tôi không cần sách vở cũng có thể thi được điểm cao. “

Trang Thâm mở sách ra, cậu lười cùng anh nói nhảm.

Thầy Hóa cầm sách đi vào, nhìn một vòng quanh lớp: ” Bài tập kì nghỉ lễ quốc khánh của các em, sáng hôm nay thầy đã chấm xong…”

Mọi người ai cũng ngạc nhiên: ” Cái gì? Quốc Khánh nhiều bài tập như vậy mà đã chấm xong rồi? “

” Xong rồi! Tớ toàn làm đại, không biết sẽ thế nào nữa!!! “

Thầy hóa lại nói tiếp: ” Quả nhiên tất cả các em đều làm đại cho xong, làm rất qua loa lấy lệ. Một cấu trúc đơn giản như vậy cũng sai đến be bét. Nhưng mà, có hai bạn rất đáng khen. Một bài khó chỉ có hai bạn ấy làm đúng. “

Tưởng Hoài nhìn thấy Thẩm Văn, bận rộn quay đầu xuống: ” Thẩm Văn, học tập có cần kỹ xảo gì không? Hay là làm sao để học giỏi? Mẹ em còn muốn cắt tiền tiêu vặt của em đấy!!! Anh Văn, anh phải giúp em!!! “

Thẩm Văn dựa vào ghế, lười biếng trả lời y: ” Trong giờ học chú ý nghe giảng, thành tích tự nhiên sẽ tốt lên! “

Tưởng Hoài: “… …”

Xin hỏi tại sao ngài cả ngày lẫn đêm không thấy bóng người mà vẫn là học bá?

” Hai bạn đấy là…” Thầy hóa cúi đầu liếc nhìn giáo án trên bàn, ngẩng đầu lên nói: ” Tưởng Hoài, Trang Thâm. Hai em này ngồi ở đâu? “

Tưởng Hoài: ” ??? “

Y mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó mới quay sang hỏi Triệu Hiểu Hạ ngồi bên cạnh: ” Nãy ai gọi tôi vậy? “

Thầy hóa lại hỏi lại một lần nữa: ” Ai là Tưởng Hoài? “

Tưởng Hoài giơ tay: ” Em em em “

Thầy Hóa nở nụ cười thân thương nhìn y: ” Sao lại em có thể giải được bài hóa cuối cùng? Bài cuối là do tôi cùng các thầy cô trong tổ chuyên hóa cũng ra đề. Trên mạng không có lời giải, toàn trường cũng không có mấy người giải được đề này. Em hãy nói một chút suy nghĩ của mình nào! “

Tưởng Hoài: ” ???! “

Y có thể nói gì bây giờ? Y chép bài của Trang Thâm mà!!!

Không đúng….Điều này đồng nghĩa với việc Trang Thâm là một trong số những học sinh ít ỏi nhất có thể giảng được bài cuối kia?!

Y đang mơ?

Tưởng Hoài trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ đến câu nói của Thẩm Văn: ” Chỉ là…trong giờ học chăm chú nghe giảng, chắc chắn có thể làm được bài này. “

Thầy hóa nghe xong câu trả lời của y vô cùng hài lòng: ” Không sai! Đề bài đưa ra có phần phức tạp, nhưng ở trên lớp thầy đã từng giảng qua một bài tương tự như vậy. Tốt, em ngồi xuống! “

Tưởng Hoài sau khi ngồi xuống, ngay lấp tức quay đầu lại: ” Anh Thâm, anh làm sao có thể giải được bài kia vậy? Còn làm đúng!!! “

Nếu là chép mạng thì y còn có thể hiểu được, nhưng vấn đề là trên mạng không có câu trả lời nha!!!

Trang Thâm rốt cuộc có phải học tra hay không?

Thẩm Văn ngồi bên cạnh cũng liếc mắt sang, rõ ràng rất muốn biết câu trả lời của Trang Thâm.

Trang Thâm mở sách giáo khoa hoa học mới tinh, nhìn vào đề bài vô cùng tự nhiên trả lời: ” Tôi hỏi anh trai, anh ấy giải giúp tôi. “

Câu trả lời nhẹ nhàng, nghe như không có chuyện gì vậy.

Tưởng Hoài có phần hiếu kỳ: ” Thành tích của cậu rốt cuộc có tốt khôn vậy? Điểm cao nhất là bao nhiêu? “

” 100 điểm ” Trang Thâm dùng hai ngón tay từ từ lật từng trang sách, sắc mặt vô cùng tự nhiên.

Tưởng Hoài suy nghĩ, đột nhiên lại thấy yên tâm: ” Vậy nghĩa là hạng của tôi có thể cao lên…”

Y đang nghĩ chính mình có thể vượt qua kỳ thi cuối kỳ ở thứ hạng cao hơn mà không phải áp chót.

Thẩm Văn nghe được câu trả lời 100 điểm của cậu, lông mày hơi nhíu lại.

Trang Thâm vẫn còn đang vừa đối chiếu mục lục vừa lật sách. Nhìn bộ dạng này của y ai cũng đoán là lần đầu tiên nhìn thấy sách giáo khoa hóa học.

Cậu vẫn còn đang dò mục lục. Nghe Thẩm Văn nhẹ giọng nói: ” Cậu có muốn thi được điểm cao hơn? “

Tầm mắt của Trang Thâm từ trên quyển sách giáo khoa dời về phía anh, nhưng lại không lên tiếng.

Thẩm Văn nhẹ giọng, âm sắc mang theo lười biếng, lại kèm theo vài phần tự tin: ” Cậu muốn thi bao nhiêu điểm tôi cũng có thể dạy cậu. “

Anh cảm thấy những lời này của anh nói ra khiến người muốn tiến đến hoàn toàn không thể nào cự tuyệt.

Muốn bao nhiêu điểm có bấy nhiêu điểm, còn không đủ cám dỗ hay sao?

Trang Thâm nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng anh cong cong dường như có chút hứng thú.

Thẩm Văn nhìn chằm chằm vào cậu. Nghe được tiếng bạn cùng bàn của anh mở miệng nói: ” Tưởng Hoài, nghe nói Thẩm Văn có phương pháp học tập tốt! “

Thẩm Văn: ” …. “

” Thật? ” Tưởng Hoài lập tức quay lại, một trăm phần trăm tin là thật: ” Phương pháp gì? “

” Giả. ” Thẩm Văn mở một quyển sách tiếng anh đặt trên bàn ra, rũ mí mắt lạnh lùng xuống: ” Cậu hết đường cứu. “

Tưởng Hoài: ” …? “

Làm thế nào khi bạn bè tốt đả kích mình?

……………………………………………………………………………………..

Bên trong phòng làm việc dành riêng cho giáo viên, Từ Học Hải đang ngồi chấm bài tập. Trang Thâm gõ cửa, cậu đi tới trước bàn làm việc của y. Vô cùng lễ phép gọi y một tiếng: ” Thầy Từ “

Từ Học Hải lập tức buông bút xuống, nụ cười trên mặt không giảm: ” Trang Thâm, kỳ thi tháng sắp đến rồi. Có khẩn trương không? “

Trước và sau mỗi kỳ thi, y thường gọi một số học sinh của mình đến nói chuyện phím.

Một số học sinh thành tích không được tốt, lùi xa hơn các bạn học khác. Chung quy tinh thần sẽ kém.

Y nhìn thành tích trước kia của Trang Thâm. Lại nghĩ đến kỳ thi lần này, cũng không khác biệt lắm cậu sẽ đạt hạng mấy. Nhưng nghĩ đến, Trang Thâm không có dáng vẻ gì là đau lòng. Nghĩ đi nghĩ lại y vẫn gọi cậu đến.

” Không khẩn trương! ” Trang Thâm nghĩ đến thành tích trước kia của nguyên chủ.

Nhiều năm xếp hạng nhất từ dưới đến lên, căn bản không cần lo lắng sức chịu đựng kém. Sẽ khẩn trương ở đâu đây?

Từ Học Hải gật đầu một cái: ” Tinh thần phải thật tốt. Dù cho là thi gì thành tích cũng chỉ là thứ yếu. Giữ vững điểm số tốt, chăm chú nghe giảng trong giờ học, tích lũy nhiều kiến thức mới là quan trọng! “

Mã Bình Xuân từ bên ngoài đi vào, trùng hợp nghe được câu này của y. Khẽ cười một tiếng.

Không phải nàng tự nhiên vô cớ cười nhạo.

Phương pháp giáo dục của Từ Học Hải thật không xứng đáng với một tiếng thầy. Học sinh không xem trọng thành tích, bảo sao lớp của y luôn là lớp kém nhất trường.

Trang Thâm nghe được tiếng cười giễu cợt của Mã Bình Xuân, thờ ơ liếc nhìn nàng.

Mã Bình Xuân hai chữ ” khinh thường ” cũng sắp viết lên trên mặt.

Từ Học Hải căn bản không để ý, giống như cái gì y cũng không nghe thấy. Tiếp tục nói với Trang Thâm: ” Vậy kỳ thi tháng lần này em cứ như bình thường phát huy là được. Mỗi một lần thi cứ xem như để khảo sát bản thân, thành tích xếp hạng gì cũng không được. Quan trọng trong lòng thoải mái, không có gánh nặng biết không? “

Trường của bọn họ so với trường Thất Trung tốt hơn. Trang Thâm ở Thất Trung đội sổ, tới nơi này sợ không cần phải so sánh cũng biết.

Mỗi năm học sinh cao trung bởi vì thành tích trên mặt giấy không tốt mà tự tử, y phải đề phòng ngay khi chuyện còn chưa bắt đầu.

Trang Thâm gật đầu một cái: ” Em biết rồi! “

Từ Học Hải cười, điềm đạm nói với y: ” Được rồi, em mau trở về lớp đi! “

…………………………………………………………………………………

Buổi chiều trước kỳ thi tháng, lớp học bắt đầu điều chỉnh lại chỗ ngồi.

Trang Thâm đang dọn sách vở, màn hình điện thoại di động để trên bàn sáng lên. Là số điện thoại lạ.

Trang Thâm không có cách nào, cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang ấn nút nhận: ” Alo? “

Đối phương yên lặng hai giây, không vui vẻ trầm giọng đáp lại: ” Trang Thâm, bản lĩnh của ngươi bây giờ không nhỏ nữa nhỉ? Còn chặn cả số của tao? “

Âm thanh này ngoài Trang Huy Nghiệp còn có thể là ai?

Trang Thâm đột nhiên phát hiện ông ta còn biết số mình không gọi được, cho nên tìm một số khác gọi đến.

Trang Thâm không muốn cũng ông ta nhiều lời. Vậy nên, lời ít ý nhiều đáp lại: ” Chuyện gì? “

Trang Huy Nghiệp tâm trạng tốt vốn muốn tìm cậu nói chuyện, kết quả phát hiện số điện thoại của mình bị chặn. Cơn tức lại đánh đến.

Vậy nên cuộc nói chuyện phím dự định lại thành cuộc chiến khói lửa: ” Người nói cái giọng đấy với ai? Tao muốn tìm mày nói chuyện, mày lại không tiếp điện thoại của tao? “

Mỗi lần, Trang Thâm nghe điện thoại của Trang Huy Nghiệp đều không thoải mái. Cậu không trực tiếp cúp điện thoại là do còn một tia kiến nhẫn cuối cùng chống đỡ.

” Không có chuyện gì, vậy tôi cúp. ” Trang Thâm cầm điện thoại di động trong tay, vừa muốn tắt.

Lại nghe được, Trang Huy Nghiệp đè nén cơn tức giận nói: ” Tao đến tìm mày muốn nói chuyện của em gái mày. “

Trang Thâm dừng động tác.

Trang Huy Nghiệp tiếp tục nói: ” Chuyện xảy ra giữa mày và em gái tao đã nghe rồi. Là con bé làm không đúng, chờ mày thi tháng xong về nhà một chuyến. Tao sẽ bắt con bé xin lỗi mày. “

Trang Thâm rũ lông mi, ánh sáng trong mắt đều bị che kín. Cậu lạnh nhạt nói: ” Không cần! “

” Cái gì không cần? Mày thi tháng xong ngay lập tức trở về cho tao. Có chuyện gì không thể nói? ” Trang Huy Nghiệp đè nén tức giận lại chồi lên, giọng cũng cao lên mấy phần: ” Em gái mày tự mình xin lỗi, mày cũng chịu không quay về? “

Trang Thâm cười như không cười đáp lại: ” Cô ta không phải em gái tôi. “

Trang Huy Nghiệp nổi giận: ” Mày…”

” Tôi cũng không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta. “

Nói xong lời này, Trang Thâm lập tức nhấn xuống nút màu đỏ, cúp máy. Nhấc chân trở về lớp.

Trên bàn cậu có quá nhiều sách, vẫn chưa dọn dẹp xong. Vừa mới đem sách vỡ nhét vào tủ sách phía sau lớp học. Xoay người liền phát hiện trên bàn mình có nhiều thêm mấy viên kẹo trái cây.

Trang Thâm ngẩng đầu nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở bên trái. Thẩm Văn cũng đang thu dọn sách vở.

Sách vở trên bàn của anh còn nhiều hơn Trang Thâm. Sắp xếp chậm chạm, không vội vàng cũng không hoảng hốt.

Trang Thâm thuận tay cầm lên một viên kẹo hỏi anh: ” Của anh? “

” A ” Thẩm Văn cúi đầu xếp lại sách, đáp một tiếng: ” Tháng trước có thử mua một hộp, nhưng làm thế nào cũng không ăn được. “

Trang Thâm nhìn viên kẹo trái cây trong tay.

Màu trắng, vị vải.

Thẩm Văn mua kẹo trái cây ăn thử?

” Cậu ăn đi, tôi không ăn được! ” Thẩm Văn nâng mi mắt lên nhìn, trán bị mái tóc đen che mất . Cặp mắt đen nhánh kia vô cùng thâm thúy: ” Cậu giúp tôi chia sẻ đi, bạn ngồi cùng bàn? “

Trang Thâm ngồi xuống, xé túi đựng kẹo ra, bỏ viên kẹo vào miệng.

Vị ngọt của vải lan trong miệng.

Trong nhát mắt, ngột ngạt cùng phiền muộn bị đè nén trong lòng, Đều bị vị ngọt này đánh tan.

Thẩm Văn dừng lại động tác trong tay, dựa lưng vào trường. Quang minh chánh đại nhìn cậu.

Lúc nãy, Trang Thâm đi vào lớp. Trên người của cậu có phần lạnh lùng. Hình như, xảy ra chuyện gì không vui.

Bây giờ, Trang Thâm rũ mắt nhìn vào sách. Lông mi dài, một bên gò má bởi vì ngậm kẹo mà hơi gồ lên. Lộ rõ mười phần khí chất của thiếu niên, thậm chí có vài phần mềm mại.

Thẩm Văn thu hồi tầm mắt, lại bắt đầu chậm rãi sắp xếp lại sách vở.

…………………………………………………………………

Ngày thi tháng diễn ra, là một ngày đẹp trời. Ánh nắng tươi sáng chiếu rọ khắp nơi.

Hầu hết mười lớp trong trường đều có học sinh lớp mười thi. Những khuôn mặt quen thuộc.

Trang Thâm ngồi xuống ở bàn thứ hai đếm ngược ở hàng cuối cùng.

Bên phải cậu là một nữ sinh xa lạ có mái tóc dài. Sắp bắt đầu thi, trong tay vẫn còn cầm một cái gương nhỏ nhìn trái nhìn phải.

Nữ sinh nhìn thấy cậu ngồi xuống. Lập tức đóng gương lại, mở điện thoại di động ra. Bắt đầu điên cuồng đánh chữ: [ a a a a a a!!!! Trang Thâm ngồi bên cạnh tớ này!!! Thật đẹp!! Nhìn gần da cậu ấy thật mịn!!! ]

Bạn tốt của cô đáp lại: [ Mau mau mau, chụp thật nhiều ảnh, cho tớ hưởng phúc lợi với!!!! ]

Nữ sinh: [ Tớ không dám…]

Cô tắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía Trang Thâm.

Trên bàn Trang Thâm có hai cây bút, một cây bút đen và một cây bút chì 2B. Ngay cả một cục tẩy cũng không có. Thật sự là học tra.

Nữ sinh đang tỉnh bơ nhìn cậu, cảm giác có người đi đến.

Người nọ dừng lại, ở phía sau cô kéo ghế ngồi xuống.

Nữ sinh còn đang nhìn Trang Thâm, đột nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra. Ngay tức khắc quay đầu, sau đó cặp mắt trợn to, run rẩy cầm lấy điện thoại. Dùng tốc độ nhanh nhất đánh chữ.

[ Aaaaaa! Hôm nay là ngày tốt lành gì vậy??? Thẩm Văn đến trường thi kìa!!! Tớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đến trường để thi!!!!!!!! ]

Bạn tốt: [Cái gì?!!! Vậy lần này nếu như tớ thi kém một chút. Vậy lần sau liền cơ hội thi chung với cậu ấy rồi!!!!! ]

Nữ sinh: [ Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Cậu ấy nếu như đi thi, vậy thứ hạng của cậu ấy? ]

Bạn tốt: [ …Tớ chỉ nhớ đến vị trí thứ nhất từ dưới lên của cậu ấy. Lại quên mất trình độ thực sự…Thật hâm mộ cậu mà!!! ]

Thẩm Văn đã rất lâu rồi không có tham gia cuộc thi tháng như vậy. Lúc đi vào phòng học trong chớp mắt anh còn sững sốt, sau đó mới đi đến chỗ ngồi của mình.

Toàn bộ phòng học không có ít người quay về phía sau để nhìn. Trừ bạn cùng bàn lạnh lùng ngồi trước mặt anh.

Không có chút phản ứng nào.

Thẩm Văn giương mắt, bạn cùng bàn của anh ngồi thẳng tắp. Trên người khoác áo sơ mi trắng đồng phục đơn bạc, ánh mắt thờ ơ, sống lưng cong cong.

Ánh mặt trời chiếu lên cổ cậu, trắng như tuyết. Nhìn có chút chói mắt.

Trang Thâm một lát sau mới phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn về phía này. Mới bắt đầu từ từ quay về phía sau nhìn.

Nhìn thấy Thẩm Văn ngồi phía sau, đôi mắt sáng màu cũng không thay đổi gì nhiều: ” Anh đến thi? “

Thẩm Văn gật đầu: ” Ừ, cũng lâu rồi không có đi thi. “

Nói cứ như anh đi thi như đi chơi vậy.

” Cho anh cái này. ” Trang Thâm đưa tay ra, đốt ngón tay sạch sẽ nhẵn nhụi, dừng trên bàn của anh nhẹ nhàng buông tay ra.

Mấy viên kẹo bạc hà màu xanh nhạt rơi xuống bàn của anh.

Ánh mặt trời dịu dàng chiếu sáng.

Trang Thâm hơi nghiêng đầu, chóp mũi như được thắp sáng: ” Kẹo của ngày hôm qua. “

Nữ sinh ngồi bên cạnh ra sức đánh bàn phìm: [ ĐM, ĐM, ĐM tớ đi chết đây! Hiện trường phát cẩu lương!!! Trang Thâm cho Thẩm Văn mấy viên kẹo trước khi thi!!! ]

Bạn tốt: [ ? ? ? Cái gì! ]

Nữ sinh: [ Khó trách hôm nay Thẩm Văn tự nhiên đến trường thi! Hóa ra là như vậy!!! ]

Bạn tốt: [ ĐM, cậu nói như vậy não tớ đột nhiên không tiếp thu được… ]

Nữ sinh: [ Thẩm Văn, nhận!!! ]

Nữ sinh: [ Con mẹ nó, cậu ấy ăn kia!!! ]

Nữ sinh: [ Đ*t, cậu ấy cười. Tớ đi chết đây!!! ]