Xuyên Vào Sách Làm Pháo Hôi

Chương 31

Edit: Lũy Niên

Nhìn thấy Trang Nhược Doanh theo trợ lí đi xuống, Trang Trần Húc chỉ biết thở dài một hơi. Nghiêng đầu nhìn Trang Thâm bên cạnh.

Sắc mặt Trang Thâm từ đầu đến cuối không thay đổi. Cậu ngồi bên cạnh chơi điện thoại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trang Trần Húc nhìn chằm chằm cậu rất lâu, cuối cùng mới hỏi cậu: “Tiểu Thâm. Chuyện này, em muốn xử lý như thế nào?”

Trang Thâm vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, đầu cũng không ngẩng hỏi lại y: “Anh nghĩ em nên làm gì?”

Cậu thật sự rất tò mò, không biết y có thể xử lý chuyện này như thế nào?

Nói thật, trước đây cậu cũng bị sự dịu dàng nhỏ nhoi của Trang Trần Húc làm cảm động, nhưng bây giờ cậu nhìn thấy sự ôn nhu của y với ai cũng như vậy. Không hơn cũng không kém.

Nhưng mà, y cho nguyên chủ rất nhiều tiền. Cho dù như vậy, nhưng tiền với họ có quan trọng sao?

Trang Trần Húc thấp giọng nói: “Em ấy làm ra chuyện này. Cũng được tính là phỉ báng danh dự người khác, cố ý giật dây công kích mạng. Nếu như chuyện này suông sẻ, anh sẽ giúp em ấy làm thủ tục chuyển trường. Em cảm thấy vậy có được không?”

Trang Thâm rốt cuộc cũng đầu lên nhìn anh.

Cậu không nghĩ lần này Trang Trần Húc có thể quyết đoán đến vậy. Y đồng ý để Trang Nhược Doanh chuyển trường!

“Cũng được.” Trang Thâm gật đầu, thật sự cậu có hơi buồn chán: “Em đi về phòng trước.”

“Khoan đã.” Trang Trần Húc gọi cậu lại, y so với cậu cao hơn một chút. Khi đứng gần, ánh mắt y nhìn cậu càng ôn hòa: “Anh đã nói, xảy ra chuyện gì có thể nói với anh…Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy, em lại không nói với anh?”

Y dường sự rất mất mác, cau mày nói tiếp: “Trước kia cũng thế, anh luôn chờ em nói với anh…”

Trang Thâm nắm tay vịn cửa không di chuyển, cậu xoay người lại nhìn y.

Chuyện nguyên chủ có cùng anh trai mình tâm sự hay không, cậu cho dù muốn hiểu nhưng không có nghĩa vụ quản. Nếu có cậu cũng lười quản mấy việc này.

Dù sao, cậu cũng không phải nguyên chủ, nói ra thì có ý nghĩa gì?

Nghe Trang Trần Húc nói đến đây, cậu thuận theo trả lời y: “Em không thích nói chuyện, nhưng anh cũng không quan tâm đến nhiều thứ.”

Trang Trần Húc ngạc nhiên, y không hiểu cậu muốn nói gì: “Ý em là gì?”

“Anh có biết tại sao em lại trả tiền lại cho anh không?” Trang Thâm dựa lưng vào cửa, nhướng mày hỏi y.

Trang Trần Húc ngây người mất hai giây, y không biết tại sao.

Trang Trần nhìn sắc mặt y, đột nhiên nở nụ cười. Khuôn mặt cậu rất thờ ơ, lạnh nhạt. Cậu mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài, không quay đầu chỉ có giọng nói của cậu vang vọng lại: “Anh, tiền không phải vạn năng.”

Cây bút y tặng cậu. Trang Thâm có thể yêu quý nó, nhưng nguyên chủ thì chắc chắn sẽ không.

Lòng tốt không thể đem đi tặng. Cũng như tiêu tiền sai mục đích, đó không phải quan tâm.

Trang Trần Húc kinh ngạc nhìn cách cửa từ từ đóng chặt. Tốc độ tiếp nhận thông tin của y đột nhiên dừng lại. Trên khuôn mặt y xuất hiện sự nghi ngờ, hoang mang tột cùng.

Sau khi Trang Thâm trở về phòng của mình thì nhận được tin nhắn của Tưởng Hoài.

Tưởng Hoài: Anh Thâm, anh muốn xử lý chuyện trên diễn đàn như thế nào? Anh sẽ đưa mọi chuyện lên diễn đàn?

Trang Thâm: Không.

Tưởng Hoài: Tại sao lại không???

Trang Thâm: Tôi lười làm.

Tưởng Hoài: …

Y rốt cuộc cũng biết tại sao Trang Thâm học hành không ra làm sao rồi! Mấy chuyện này còn xử lý qua loa như vậy thế thì học tập thì sao?

Tưởng Hoài: Vậy em giúp anh đăng lên, anh có đồng ý không?

Trang Thâm: Tùy cậu.

Tưởng Hoài: Vậy em đăng đấy.

Trang Thâm: …

Tưởng Hoài: Anh là đại ca. Được rồi, anh tiếp tục chơi đi.

Chữ cũng lười đánh. Trang Thâm thật sự là rất lười!

Không lâu sau đó, diễn đàn trường xuất hiện một bài đăng mới.

Caption: [ Những tin đồn về Trang Thâm đã được làm sáng tỏ! Trước đây, những người đăng bài nói xấu cậu ấy, không định nói lời xin lỗi sao? ]

[ Rất nhiều hình ảnh được đăng được kèm ]

Hình ảnh được đăng tải chính là đoạn tin nhắn của Trang Nhược Doanh và Phạm Thịnh. Cho dù là số điện thoại chính hay số điện thoại phụ đều có liên quan. Nên sau đó, toàn bộ tin nhắn giữa Phạm Thịnh cùng những học sinh bên trường Thất Trung giễu cợt Trang Thâm đều bị lộ ra ngoài.

Thậm chí có một số tin nhắn trước đây của những học sinh bên Thất Trung cũng bị lộ ra. Bọn người bên Thất Trung trước đây đều là những tên con đồ không tốt, đem so với Phạm Thịnh còn hư hỏng hơn.

Bài đăng vừa mới được đăng tải, đã trở thành bài viết hot nhất.

[ Quả nhiên, ăn dưa không thể sớm kết luận là dưa ngọt hay không! Thật sự không ngờ, tình thế lại chuyển biến nhanh đến như vậy! ]

[ Trước đây, tôi một mực cho rằng có người cố ý tát nước bẩn vào người cậu ấy! Quả nhiên tôi đoán không sai! ]

[ Chờ một lát….Phạm Thịnh còn có thể hiểu, nhưng Trang Nhược Doanh? Là nhắc đến Trang Nhược Doanh kia à? ]

[ Toàn trường chỉ có một mình cậu ta tên Trang Nhược Doanh! Là người đẹp của lớp ba! HÌnh như lúc trước trong cuộc thi hoa khôi trường có không ít bài đăng hình ảnh của cô ta! ]

[ Tôi con mẹ nó, không tin vào mắt mình nữa rồi! Sợ hãi đến sửng sốt! Năm nay, thật nhiều tin tức lớn mà! ]

[ Tại sao chứ? Mấy người không biết đâu….Tôi vẫn luôn cho rằng cậu ta là người rất tốt, lại là người hiền lành. Không ngờ, thế giới quan của tôi sụp đổ rồi! ]

[ Tôi thật sự rất sốc đấy. Trước đây, tôi còn từng bình chọn cho cậu ta. Bây giờ nghĩ lại, thật sự thấy kinh tơm như mình ăn trúng một con ruồi vậy. ]

[ Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! ]

[ Tướng mạo cái đầu mấy người! Các người có chắc mình đều là thẳng nam? Trang Nhược Doanh ngày nào lên lớp cũng trang điểm lòe loẹt, mà mấy giáo viên trong trường còn không nhận ra! Tôi thực sự bái phục! ]

[ Nhìn ra thì thế nào? Nhà cậu ta có quyền thế. Có thể để cậu ta phạm một lỗi nhỏ như thế sao? ]

[ Tôi không quan tâm mấy thứ kia! Tôi đây chỉ muốn biết nhà trường sẽ xử lý hai người kia ra sao! Phạm Thịnh trước đây không phải bị phạt cấm túc ở nhà hay sao? ]

[ Đến lúc lấy bối cảnh gia đình ra rồi! ]

[ Một lần nữa bày tỏ với Trang Thâm! Em quả nhiên không nhìn nhầm người! ]

[ Những người chưa bỏ đến mua đến bỏ phiếu! Trang Thâm hạng nhất! ]

…………………………………………………………………..

Đến rạng sáng vẫn có người bình luận dưới bài đăng này. Ngày thường vốn nhàm chán, nay có chuyện động đến bàn phím được nhiên đều hết sức vui vẻ hăng hái.

Trang Thâm chuyện gì cũng không biết. Cậu vẫn ngủ đúng giờ. Cuộc sống vô cùng nhàn nhã.

Sáng sớm hôm sau, Trang Thâm theo đồng hồ sinh học của mình mà thức dậy. Đi ra khỏi cửa đã nhìn thấy Trang Trần Húc đang bưng thức ăn sáng đặt bên bàn ăn. Nghe được động tĩnh, y xoay người cười với cậu: “Đã dậy rồi sao? Mau, đến ăn sáng.”

Trang Thâm chú ý đến bộ quần áo y đang mặc trên người, là bộ đồ hôm qua y đã mặc. Áo sơ mi không phẳng phiu như thường ngày. Sắc mặt y cũng không được tốt có chút mệt mỏi, có lẽ do hôm qua không ngủ được.

Trang Thâm ngồi xuống ghế, cậu cũng không hỏi gì nhiều. Chỉ yên lặng ăn cháo trắng.

Chờ cậu ăn xong, Trang Trần Húc mới mở miệng nhẹ giọng nói: “Tiểu Thâm, trước đây…quả thực là do anh có chỗ không đúng. Là do công việc của anh quá bận rộn, cũng không có thời gian dành cho em. Những chuyện của em, anh đều không biết được bao nhiêu. Sau này, anh từ từ sửa, có được không?”

Trang Thâm cầm khăn giấy, lau miệng cùng tay của mình. Sau đó, vò lại ném vào thùng rác.

Thái độ của cậu vẫn thờ ơ như cũ: “Mọi chuyện đều theo ý anh.”

Trang Trần Húc nhìn bóng dáng gầy gò của cậu, trong lòng có chút khó chịu không rõ ràng.

Trang Thâm bây giờ, đúng là so với trước khi dễ ở chung hơn. Đối với y cũng thân thiết hơn.

Nhưng phần thân thiết này y lại cảm thấy cậu chỉ đang lễ phép nghe mình dạy bảo. Trong ánh mắt của cậu không còn sự lạnh lùng ngày xưa, còn có chút mềm mại. Nhưng không còn thấy sự ỷ lại vào y nữa.

Y đã bỏ lỡ mất nhiều thời gian như vậy. Bây giờ, muốn đền bù cho Trang Thâm. Dường như không còn kịp nữa rồi….

………………………………………………………….

Tối hôm đấy, Trang Nhược Doanh sau khi về đến nhà liền muốn tìm Trang Huy Nghiệp nói chuyện.

Mỗi lần, ả nghĩ đến Trang Trần Húc dùng ánh mắt thất vọng đó nhìn mình. Trong lòng rất khó chịu, ả không thể đợi được nữa.

Bởi vì tâm trạng không tốt, ả tìm một bộ phim nào đó để xem. Cũng không cầm điện thoại, ả sợ sẽ nhận được tin nhắn của Trang Trần Húc.

Sáng sớm hôm sau, Trang Nhược Doanh cầm điện thoại của mình lên xem. Ngay lập tức thấy mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ ả gọi đến không lâu.

Trang Nhược Doanh ngay lập tức nhận ra có chuyện gì không ổn, ả gọi lại: “Mẹ, sao rồi?”

” Doanh Doanh, là con vu khống Tiểu Thâm trên diễn đàn trường? “Chúc Uyển vẫn luôn ngạo mạn với ả, bây giờ trong giọng nói của bà ta lại rất sốt ruột.

Trang Nhược Doanh không nghĩ Trang Trần Húc sẽ nhanh nói chuyện này với người trong nhà. Trong lòng không ngừng chua xót: “Mẹ, con không cố ý….”

Chúc Uyển thở dài: “Anh con, tối hôm qua đã nói chuyện này với ba con. Nó muốn chuyển trường cho con…”

“Cái gì?!” Trang Nhược Doanh mới khá hơn, tâm trang của ả một lần nữa lại sụp đổ: “Chuyển trường?! Con làm sao phải chuyển trường? Con đã học ở đấy lâu như vậy! Mẹ, mẹ mau giúp con nói chuyện với ba đi! “

Chúc Uyển nói: “Đã nói qua rồi. Một đêm hôm qua, đều nói đến chuyện của con! Ba con vốn muốn làm bé chuyện lại, nhưng anh con dứt khoát không nghe, chuyện này không có cách nào có thể thay đổi! “

Trang Nhược Doanh nhìn về phía ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ, hốc mắt một lần nữa lại ướt!

Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Tại sao ả phải chuyển trường?

Chúc Uyển nhẹ giọng nói: ” Mẹ đã sớm nói với con rồi. Loại người như Trang Thâm, con không cần để ý đến nó. Cũng không cần quan tâm đến nói làm gì. Trần Húc cho dù có đối xử tốt với con. Nhưng dù thế nào hai người họ vẫn là anh em ruột. Sau này, không nên chạy đi đối đầu với Trang Thâm nữa. Đặc biệt là những chuyện giống như lần này. Đừng để người khác nắm được cái đuôi của mình, con hiểu chưa? “

Trang Nhược Doanh cúi thấp đầu, nghẹn ngào đáp lại.

Ả cúp điện thoại. Sau đó, thông báo trên diễn đàn ùn ùn kéo đến.

Chuyện gì vậy? Tại sao có nhiều người gửi tin nhắn cho ả vậy?

Trong lòng, ả mơ hồ xuất hiện bất an, mở Wechat ra. Người gửi tin nhắn đến điều là từ diễn đàn trường mà nhắn tin cho ả.

Sau đó, ánh mắt ả dừng lại. Ả vừa kéo, đầu vừa đau.

[ Thật không nghĩ đến cậu là con người như vậy! Trước kia, tôi đúng đầu óc có nước mới giúp cậu kéo phiếu bầu. Kinh tởm! ]

[ Kẻ chủ mưu đứng đằng sau tung tin đồn ác ý cho người ta như vậy? Không sợ nghiệp quật sao? ]

[ Vừa ngu, vừa đần! Còn dám tung tin đồn bậy bạ! ]

[ Ở trong trường, giả bộ một cô gái ngây thơ không nghĩ đến thủ đoạn cũng thật nhiều. Có chút tự giác thì biến khỏi trường học của bọn tôi đi! ]

……………………………………..

Tất cả cuộc trò chuyện mới, đều là mắng chửi ả.

Những người lúc trước ả cho là bạn tốt. Một người lại một người đều không thấy bóng dáng.

Trang Nhược Doanh run rẩy ném diện thoại đi, mặt đen như tro.

……………………………………

Mười giờ, Trang Thâm đến nhà của Thẩm Văn. Người này vẫn còn đang nằm trên giường ngủ say sưa.

Trước khi, Thẩm Văn đã nói cho cậu biết mật mã mở khóa. Trang Thâm nhấn chuông vài lần, không có người đáp lại. Dứt khoát ấn mật khẩu mở cửa đi vào.

Lúc nãy, cậu gọi mất cuộc điện thoại đều không có người nhận. Trước khi đẩy cửa đi vào lại gọi thêm một cuộc nữa. Lại nghe được tiếng người trả lời.

“Cậu đến rồi? Tự mình mở cửa đi, tôi lát nữa qua!” Thẩm Văn nhận điện thoại, giọng anh khá trầm lại mang theo lười biếng.

Trang Thâm ừ một tiếng đáp lại. Đóng cửa lại, ngồi lên ghế sa – lông bên trong phòng vẽ.

Cậu cũng không đợi lâu, Thẩm Văn từ bên ngoài đi vào.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Ống tay áo xắn lên hai cái. Lộ ra cổ tay trắng gầy. Nhìn xung quanh phòng một lần, đi đến ghế sa lông ngồi xuống.

Trang Thâm đang nghịch điện thoại, cảm nhận được vị trí bên cạnh trên ghế sa lông trũng xuống.

Thẩm Văn ngồi xuống.

Thẩm Văn nghiêng người, nửa dựa lưng vào ghế.

Thẩm Văn vươn tay ra sờ đến sờ lui trên ghế sa lông. Mắt anh lim dim buồn ngủ. Trang Thâm ngồi bên này bị anh nhiều lần sờ trúng, vừa nãy anh còn sờ phải chân cậu.

Trang Thâm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, rũ mắt nhìn anh: “Có chuyện gì?”

Mắt Thẩm Văn nháy mấy cái, cặp mắt anh vẫn còn lim dim buồn ngủ. Khuôn mặt vô tội nhìn cậu: “Tôi tìm chăn. Cậu có thấy cái chăn nhỏ của tôi ở đâu không?”

“Anh chưa tỉnh ngủ?” Trang Thâm ngẩng đầu nhìn anh vài lần, anh đã đổi quần áo chỉnh tề. Không lẽ người này mộng du thay quần áo?

Thẩm Văn híp mắt, sờ bên cạnh một cái. Từ hai gối dựa màu xanh phía sau, sờ thấy chăn nhỏ màu đen.

Anh rũ chăn ra, đắp lên người. Nhìn bộ dạng này của anh chắc lại muốn ngủ một giấc nữa.

Trang Thâm nhắc nhở anh: “Anh hôm nay không vẽ sao?”

“Vẽ.” Trang Thâm híp mắt, con ngươi mù mịt. Giọng nói cũng rất thấp: “Chờ một lúc nữa mới vẽ.”

Trang Thâm không biết nên lộ ra biểu cảm gì, dựa đầu vào gối nói: “Vậy anh rời giường ra đây làm gì?”

Hai mắt Thẩm Văn vừa nhắm lại mở ra, anh nghiêng mắt nhìn cậu. Sống mũi cao lộ ra: “Muốn ở bên bạn cùng bàn, sợ cậu ấy cô đơn.”

Trang Thâm: ” …. “

“Tôi là người bạn ngồi cùng bàn vừa hiền lành lại vừa nhiệt tình, sẽ không để cho cậu bị lạnh nhạt.” Thẩm Văn lười biếng nói, sắc mặt mệt mỏi, yên bình rơi vào giấc ngủ.

Đây thật là một người vô cùng chính nghĩa.

Trang Thâm muốn nói gì cũng không nói thành lời được, đành yên lặng ngồi bên cạnh.

Trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người họ.

Máy điều hoà nhẹ nhàng chạy. Không khí trong phòng mát mẻ lại thoải mái. Bốn phía đều được trang trí bằng hình chai chai lọ lọ. Trần nhà được lát bằng thạch cao màu trắng. Màn gió có hình động vật nhỏ, cậu lặng lẽ nhìn về phía chúng.

Bên cạnh có một người yên lặng nằm ngủ. Mặc dù, anh không phát ra bất kì tiếng động nào, cậu cũng không có đυ.ng phải anh. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự tồn tại rất cao.

Đây là lần đầu tiên Trang Thâm gặp phải trường hợp như vậy.

Có một người nói ở bên cậu, sẽ không để cho cậu bị lạnh nhạt!

Mặc dù nghe có phần ngu ngốc, nhưng lúc này Trang Thâm lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Hai mươi phút sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Trang Thâm cúi đầu nhìn anh, Thẩm Văn ngủ hết sức ngon lành. Hoàn toàn không nghe được tiếng động bên ngoài.

Tiếng chuông cửa kiên nhẫn vang lên không ngừng, Trang Thâm vươn tay, đẩy Thẩm Văn: “Có người tìm anh.”

Bị cậu đánh thức, cùng với âm thanh làm ồn ở bên ngoài. Thẩm Văn phản ứng hơi chậm, anh chậm rãi ngồi dậy. Chậm chậm mới vén chăn đứng lên.

Trang Thâm ngồi yên không nhúc nhích, nghe được bên ngoài vang lên một giọng nữ vừa hơi tức giận lại vừa mềm mại: “Thẩm Văn. anh đến Kinh thành sao lại không thông báo với em? Là anh cố tình trốn em sao?”

Tiếng chân hai người cùng vang lên, Thẩm Văn lười biếng qua loa mở miệng: “Vậy tôi đi đâu cũng phải gửi vị trí cho cô?”

“Vậy cũng không được. Tớ đi đâu nói trực tiếp với cậu là được. Tớ nhìn này, cậu mang quà sang cho cậu. Là một bộ bút vẽ…”

Nữ sinh kia đi theo Thẩm Văn vào phòng vẽ tranh. Trang Thâm ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy cô.

Nữ sinh có khuôn mặt tròn, thanh tú xinh đẹp. Quần áo cùng túi xách trên người đều là của nhãn hàng nổi tiếng. Khí chất kiêu ngạo nhìn một cái liền biết là thiên kim nhà giàu.

Lúc cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Văn, yêu thích trong mắt cũng không thèm che giấu.

Cô nói được một nửa cậu, vừa vặn nhìn thấy Trang Thâm ngồi trên ghế sa lông. Lời muốn nói đột nhiên dừng lại.

Trang Thâm thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nhìn màn hình điện thoại.

Cô quan sát Trang Thâm một lúc lâu, sau đó mới nghi ngờ nhìn Thẩm Văn: “Cậu ấy là ai? Sao tớ chưa nhìn thấy qua.”

Thẩm Văn hết sức ngồi lên ghế, đặt tay lên thành ghế sa lông.

Trang Thâm cảm nhận được đặt sau đầu mình có một cánh tay, nghiêng đầu nhìn anh cũng không nói gì.

Đuôi mắt của Thẩm Văn khẽ nhếch lên, nở nụ cười thành thật nói

“Bạn trai của tôi. Cô làm quen đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Thâm: [ vén tay áo chuẩn bị chửi nhau. jpg ]