Edit: Lũy Niên
Lời cách chức nói ra từ miệng Từ Học Hải, khiến hai người hoảng sợ.
Trước khi bọn họ đến đấy chỉ nghĩ Từ Học Hải kêu họ đến chỉ là để phê bình mấy câu, quá lắm cũng chỉ bắt họ xin lỗi Trang Thâm.
Đoạn Niệm Vi nghĩ chỉ cần dùng gương mặt này khóc lóc, lại giả bộ đáng thương. Từ Học Hải sẽ nghĩ lại những biểu hiện tốt của nàng, hơn nữa nàng còn có gia thế tốt. Sau đó sẽ bỏ qua cho nàng.
Nhưng ai có thể nghĩ được Từ Học Hải sẽ vì Trang Thâm mà làm đến như vậy?
Cát Minh cơ bản chẳng dám tưởng tượng được ánh mắt của mọi người xung quanh sau khi hắn trở về lớp, thanh âm run rẩy: ” Thấy Từ, em biết lỗi rồi! Thầy có thể tiếp tục cho em đảm nhiệm chức phó lớp trưởng hết học kỳ này sau đó mới đổi lại hay không? “
Đoạn Niệm Vi cũng gật đầu, mong đợi nó: ” Thầy Từ, em cũng biết lỗi rồi…”
Từ Học Hải âu sầu. Biết rõ ràng rằng hai người sẽ làm như vậy, than thở nói: ” Muốn xác nhận được hai em có biết lỗi hay không đã xong rồi! Mới vừa rồi cho các em một cơ hội để xin lỗi sao các em không làm? Giữa bạn học cùng lớp với nhau, phải biết suy nghĩ rộng rãi, phóng khoáng. Trường học dạy kiến thức cho học sinh, chủ yếu nhất chính là cách đối nhân xử thế làm người. Sau này vào xã hội rồi, các em còn tâm cao, ngạo mạn như vậy, thì sao có thể đi lên được chứ? Các em hãy nhìn Trang Thâm kia kìa, những học sinh lớp 9 đối với em ấy như vậy. Nhưng em ấy vẫn nguyện ý bỏ qua cho các em ấy, để cho các em ấy có thể được ở lại trường học tập. Các em đấy, nên nhìn sang những người bên cạnh mà học tập…”
Cát Minh cúi thấp đầu xuống, hắn hối hận rồi. Đoạn Niệm Vi hít một hơi, nước mắt lại rơi.
Nếu sớm biết…sẽ như vậy, lúc đấy hai người bọn họ nói xin lỗi với Trang Thâm, nói xin lỗi cho thật tốt. Vậy Từ Học Hải sẽ không tỏ thái độ như vậy với bọn họ và hai người bọn họ cũng có thể được tha thứ.
Bây giờ thì tốt rồi, bị cách chức ngay trước mặt cả lớp. còn phải bỏ phiếu bầu chọn lại.
Hai người bọn họ mới chỉ được bầu chọn được lên sân khấu phát biểu. Họ đã phải cố hết sức để kéo được phiếu bầu, rồi có được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng còn chưa làm được gì, bọn họ đã bị kéo xuống.
Thật sự mất hết mặt mũi.
Cát Minh hung hăng nắm chặt bàn tay, hắn không cảm nhận được đau đớn trên da thịt. Hắn chỉ nghĩ đến sau khi trở về lớp hắn phải đói mặt với sự thật này, đầu óc ngay lập tức trống rỗng.
Hắn ngày hôm qua đã làm cái gì chứ?
Tại sao phải lợi dụng chuyện này để đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trang Thâm nâng cao địa vị của mình?
Lần này hắn đã mất rất nhiều thứ, ngay cả chức phó lớp trưởng của hắn cũng không còn.
Đoạn Niệm Vi không chịu nổi nữa, gào khóc chạy vào nhà wc.
Từ nhỏ cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy!
Cô thậm chí ngay cả tiết tiếp theo cũng không muốn vào, cô không muốn biết ai sẽ thay thế vị trí của mình.
Từ Học Hải nhìn hai người họ, khi nhìn sang bên chỗ Trang Thâm, cậu vẫn đứng đấy bình tĩnh không có biểu cảm gì, ngược lại vô cùng thong thả, toát lên khí chất sang trọng lại đàng hoàng. Y lắc đầu.
Hai loại người, không cần lên tiếng cũng biết được tương lai họ đi đến đâu.
Chuyến này Trang Thâm đi đúng một tiết. Lúc Trang Thâm trở về lớp, Tưởng Hoài hết sức tò mò.
” Anh Thâm! Mấy người lớp 9 kia có bị đuổi học không? Em nghe nói buổi sáng bọn họ bị đánh rất thảm! “
Trang Thâm bị chuyện này làm chậm trễ thời gian, bộ dáng của cậu bây giờ cũng không mấy vui vẻ, lời ít ý nhiều nói: ” Không! “
Tưởng Hoài không tưởng tượng nổi: ” A? Sao lại không bị đuổi học? “
Y cứ cho là Thẩm Văn đồng ý nhúng tay vào, vậy cũng đồng nghĩa với việc mấy người kia có thể sẽ không còn con đường sống. Không nghĩ đến bọn họ có thể ở trên tay Thẩm Văn mà vẫn tìm được cách thoát chết.
Y còn đang sững sờ, từ cửa sau truyền đấy tiếng nhắc nhở của một nam sinh: ” Mấy người bọn mày còn muốn làm cái gì? “
” Buổi sáng chưa bị đánh đủ đúng không? Lại đến đây tìm đòn? “
Tưởng Hoài nhìn về phía sau một cái. Mấy người lớp chín được Hoàng Mao dẫn đầu đứng ở trước cửa lớp đang nhìn về phía bên này.
Đây là chuyện gì vậy?
Bên ngoài mấy người nhốn nhao nói: ” Chúng tôi đến để tặng đồ cho anh Thâm! “
” Cũng phải để chúng tôi đưa đồ xong mới đi chứ! “
Mấy người lớp 10 hai mắt nhìn nhau, thấy trong tay bọn họ đúng là cầm không ít quà. Tuy là vẫn không nghĩ ra tại sao, nhưng vẫn tránh qua một bên, nhìn nhóm Hoàng Mao đi vào trong.
Trang Thâm ngồi ở bàn cuối cùng, sách vở mới tinh được chất đầy lên bàn. Mấy chỗ bên cạnh không có ai, không quan tâm đến sự ồn ào ở bên ngoài.
Giống như chuyện này không liên quan đến cậu!
Nhóm học sinh lớp 9 trong ánh nhìn chăm chú của lớp 10 mà trịnh trọng bước đến trước mặt Trang Thâm.
Bọn họ đã thay quần áo, vết thương trên người cũng đã được băng bó, xử lý. Vẻ mặt hung hăng, tàn nhẫn đã được thu lại. Bây giờ nhìn họ ngược lại thấy giống học sinh bình thường.
Hoàng Mao tiến lên phía trước, đem một khối bánh ngọt để lên bàn học của Trang Thâm: ” Là ba em đặc biệt đưa đến bánh ngọt cho anh, anh mau nếm thử xem có ngon hay không? “
Vẻ mặt thuận theo, hơi cúi đầu xuống. Những vẻ mặt đùa cợt trước đây, bây giờ hoàn toàn không thể nhìn thấy. Cơ hồ vì trải qua được chuyện vừa rồi, chỉ trong nháy mắt liền học được cách làm người.
Những người phía sau dồn dập đem quà của mình đặt bàn.
” Đây là đồ ăn vặt của em! Em cho anh! “
” Bên trong có rất nhiều phim điện ảnh, nếu anh nhàm chán có thể xem! “
” Còn có truyện tranh của em…”
Một đám người trước còn đối đầu với Trang Thâm, nay lại đem đồ đến để lấy lòng?
Toàn thể học sinh lớp 10 khϊếp sợ rồi: ?!?!
Những người này bị đoạt mất xác à???
Bọn họ nhớ loáng thoáng rằng những người này luôn đi phía sau Phạm Thịnh, cũng chỉ thấy lúc Phạm Thịnh mời bọn họ ăn cơm. Cho đến tận bây giờ cũng chưa nhìn thấy bọn họ tặng đồ cho Phạm Thịnh.
Trên bàn của Trang Thâm vốn cũng không có bao nhiêu chỗ trống, nay lại bị đồ ăn cùng các thứ đồ khác chất đầy, cậu ngẩng đầu lên, một đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng, không kiên nhẫn nói: ” Đem đồ của mình lấy đi! “
Toàn thể lớp 10: !!!
Quả nhiên là lão đại, đối mặt với những thiếu niên không tốt, vẫn như cũ lạnh lùng!
Mấy người lớp 9 nhìn nhau, lưỡng lự không dám động đậy.
Nhưng mà cha bọn họ nói phải đối xử thật tốt với Trang Thâm, nhưng đối phương ngay cả quà họ tặng cũng không nhận.
Trang Thâm thấy bọn họ vẫn còn đứng bên cạnh không động đậy, đá chân bàn lặp lại một lần nữa: ” Đem đi! “
Giọng nói phát ra rõ ràng đang cố gắng đè nén lửa giận.
Hoàng Mao ngay lập tức đem đồ của mình cầm lên, nghiêng đầu nói với những người khác: ” Mau đem đồ của mình lên đi! “
Mấy người khác dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy đồ của mình. Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Mao chỉnh tề đi ra ngoài, thu hút được vô số ánh mắt từ lớp 10.
Ôm quyển sách bước ra từ phòng giáo viên, Trang Nhược Doanh đi qua nhìn vào lớp 10 một cái, hỏi nữ sinh ở bên cạnh mình Phan Khiết: ” Mấy người lớp 9 sao lại từ lớp 10 đi ra? “
Phan Khiết cũng không phải rõ ràng: ” Không biết! Nhưng mà buổi sáng hôm nay thấy mấy người bên lớp 9 bị Khương chủ nhiệm gọi đến phòng hiệu trưởng. Tớ nghe nói có liên quan đến Trang Thâm? Trước khi không phải Trang Thâm ở phòng ăn đánh mấy người lớp 9 sao? Vì họ cười nhạo Trang Thâm nhà nghèo, chỉ uống cháo trắng! “
Trang Nhược Doanh rũ mắt xuống, trong giọng nói nghe ra được sự kinh ngạc: ” Thật sự? “
Phan Khiết gật đầu: ” Đúng vậy, tớ hôm nay cũng mới biết! Thì ra nhà Trang Thâm rất nghèo….Nói như thế nào nhỉ, không giống như những nhà nghèo khó khác! “
Trang Nhược Doanh nghiêng đầu cười: ” Bởi vì hình dáng đẹp mắt? “
” Cũng không phải….là khí chất không giống nhau? ” Phan Khiết suy nghĩ một lát: ” Tớ cũng không nói được, cho dù biết cậu ấy nghèo. Nhưng cũng sẽ không có vì vậy mà cảm giác rằng cậu rất nghèo! “
Trang Nhược Doanh mím môi, bỏ đề tài này sang một bên: ” Ngày quốc khách có tính làm gì không? “
” Đi dạo phố! Xem phim! ” Sự chú ý của Phan Khiết lập tức bị ả kéo đi, hỏi lại: ” Cậu thì sao? “
Trang Nhược Doanh nhẹ giọng nói: ” Ta muốn tham gia cuộc thi trên app luyện tập, toàn bộ ngày quốc khánh đều phải làm đề! “
Phan Khiết nửa hâm mộ, nửa khϊếp sợ trợn to hai mắt: ” Cậu cũng tham gia thi đấu? Thật lợi hại! Nghe nói toàn trường rất ít người tham gia! “
Trang Nhược Doanh cười.
Trên tờ giấy kia có đề thi. Ả đã kiểm tra mấy ngày đều không ra, không có phát hiện gì cả.
Hơn nữa nó lại ở chỗ khu biệt thự, chung quanh không có học sinh cùng tuổi với ả.
Căn cứ vào những nét bút lộn xộn trên tờ giấy, hơn nữa có những quy tắc được đánh dấu. Không lẽ là của vị đại thần nà đó coi như rác mà vứt?
Ả chỉ cần sửa một số chỗ, như vậy lúc thi đấu nhưng người khác chắc chắn không có cùng nội dung với ả.
Phan Khiết kích động cổ vũ cho ả: ” Cậu cố gắng lên nha, nếu như có thể được tuyển thẳng vào Thanh đại thì thật sự rất vinh dự đấy! “
Trang Nhược Doanh không có khiêm tốn, lộ ra nụ cười như bị bắt buộc: ” Ừ! “
Lần này, ngay cả ông trời cũng đứng ở bên cạnh giúp đỡ ả.
Cơ hội lần này nhất định ả sẽ nắm thật chắc.
……………………………………………………………………………….
Lúc này, Từ Biển Học cầm giáo án đi vào lớp. Nhìn về phía chỗ ngồi của Cát Minh. Hắn ngơ ngác nhìn quyển sách rời rạc trên bàn.
Chỗ ngồi của Đoạn Niệm Vi không có ai, không biết là trốn chỗ nào khóc.
Từ Học Hải lắc đầu.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, nhìn những học sinh phía dưới cười nói một tiếng: ” Chúng ta không học bài mới. Dành thời gian cùng bầu lại phó lớp trưởng và ủy viên văn nghệ! “
Lời này vừa nói ra, toàn bộ lớp 10 ngay lập tức náo động!
“Phó trưởng lớp cùng ủy viên văn nghệ… Không phải là Cát Minh cùng Đoạn Niệm Vi sao?!”
” Bọn họ bị cách chức? “
” A? Chuyện gì xảy ra vậy? Bây giờ chọn ai? “
Thông báo nhỏ của nhà: Vì sáng này tôi đã đăng 7 chương của truyện nên trong vòng 13 ngày đến sẽ không có chương mới!!! ໖_໖
Tôi đi nghỉ phép ít ngày, dạo này căng não quá! Haha (>’o’)>
Lùi về phía sau một bước…