Trang Thâm tìm kỹ lại một lần nữa, cũng không tìm thấy nên dứt khoát bỏ đi không tìm nữa!
Cách giải cơ bản cậu nhớ, hơn nữa những ý cậu viết xuống cơ bản rất lộn xộn. Vẫn còn không ít vấn đề cần giải quyết. Và phải viết lại rất nhiều thứ.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, cậu dứt khoát đóng quyển sổ lại, cầm điện thoại trên bàn lên. Mở app luyện đề ra, Trang Thâm lướt một vòng.
Bên trong có một bảng xếp hạng, người tham gia căn cứ vào thành tích mà phân thứ hạng. Thành tích này dựng vào đề mà người tham gia giải được hơn nữa phải có độ chính xác cao. Giải đề càng nhiều, đề giải đúng càng nhiều. Hạng cũng sẽ tự động được nâng lên cao.
Trang Thâm liếc nhìn người có thành tích cao nhất. Tổng số đề làm 2102, tỷ lệ chính xác: 93,8%
Khai giảng mới chỉ hai tuần lễ, người này mỗi ngày phải làm hơn 100 đề, thật kiên trì.
Trang Thâm chọn một đề bài, nhấn thử đáp án.
Mười điểm!
…………………………………………….
Giờ tự học buổi tối kết thúc, Lưu Phàm liền quay trở về ký túc xá!
Lúc y mở cửa phòng ký túc xá chỉ mở đèn giường nho nhỏ, Trang Thâm ngồi dựa lưng vào bờ tường. Trên người mặc một chiếc áo phông trắng rất rộng, khuôn mặt thờ ơ nhìn vào màn hình điện thoại.
Những ngón tay thon dài, mảnh khảnh cứ cách mấy giây lại chạm vào màn hình. Cả người thoải mái, nhìn qua liền nghĩ cậu đang chơi game rất nhàn nhã.
” Cậu đang chơi gì vậy? ” – Lưu Phàm tò mò hỏi cậu một câu.
Trang Thâm tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, đáp: ” Tiêu tiêu vui vẻ! “
Lưu Phàm gật đầu một cái, cũng không hỏi gì thêm. Nằm dài trên giường giải tỏa mệt mỏi sau tiết tự học buổi tối.
Y từ miệng của mấy bạn học biết được, Trang Thâm lúc trước ở trường cũ là một tên đầu gấu, không chăm lo học tập có tốt, chỉ biết gây sự đánh nhau. Lần nào thi cũng là đứng nhất từ dưới đếm lên.
Nghe thì có vẻ là người không dễ để hòa hợp, nhưng Lưu Phàm cảm thấy Trang Thâm, người này chẳng qua về qua có chút lạnh nhạt. Chỉ cần không chọc đến cậu, liền rất dễ để bắt chuyện. Ít nhất không giống như Phạm Thịnh động chút là bắt nạt người khác.
Chơi tiêu tiêu vui vẻ, cũng phù hợp với học tra không có chỉ số thông minh như Trang Thâm.
Y vô cùng hài lòng về người bạn cùng phòng mới này.
Tắt đèn lên giường, Lưu Phàm ngay cả điện thoại di động cũng sắp hết pin, tính đi ngủ quay sang liếc Trang Thâm một cái.
Không nghĩ đến cậu vẫn còn đang chơi tiêu tiêu vui vẻ!
Tư thế ngồi, vẻ mặt, tốc độ ngón tay. Vẫn không thay đổi, giống như lúc y trở về!
Lưu Phàm đột nhiên có chút bái phục Trang Thâm: ” Cậu còn chưa đi ngủ sao? “
Trang Thâm một bên bấm bấm điện thoại di động, một bên trả lời: ” Bây giờ! “
Lưu Phàm cũng không nhìn nữa, nhắm mắt lại không đến mấy giây liền ngủ.
Ba giờ sáng.
Lưu Phàm theo thói quen tỉnh dậy đi wc, trở mình ngồi dậy. Mở mắt ra trong phòng ký túc xá tối om, y lại nhìn thấy phía trước có một khuôn mặt thờ ơ được màn hình điện thoại chiếu sáng.
” Ngọa Tào!* ” Lưu Phàm bị dọa thiếu chút nữa là đi tiểu ra quần, lấy lại tinh thần mới nhớ ra phía trước là bạn cùng phòng mới của hắn!
[ Ngọa Tào: ĐM! ]
” Cậu vẫn còn chưa đi ngủ sao? “- Lưu Phàm ngạc nhiên nhìn cậu!
Trang Thâm thờ ơ trả lời: ” Bây giờ! “
Lưu Phàm: “…”
Y mơ hồ nhớ tới những lời này, cách đây mấy tiếng chính mình cũng sẽ thấy trước khi đi ngủ.
Đi wc trở về, Lưu Phàm lại bò lên giường, chịu đựng cơn buồn ngủ nói: ” Trang Thâm, cậu cũng nên đi ngủ đi! Ngộ nhỡ cậu chết bất ngờ, thì thật không đáng! Ngày mai tin tức chính sẽ là một học sinh lớp 11, chơi tiêu tiêu vui vẻ chết….”
Y nói đến đây, liền ngủ như chết!
Qua mấy phút sau, Trang Thâm cũng tắt điện thoại. Nằm xuống đắp chăn lại. Rất nhanh liền ngủ!
Trang Thâm không biết trong lúc cậu đang kiểm tra lại câu hỏi, trên diễn đàn trường liền xuất hiện một bài viết.
[ Có ai nhìn bảng xếp hạng không? Người tên SHEN này rốt cuộc là ai vậy? Đột nhiên xuất hiện trong top 10. Tôi nói con mẹ nó mới qua mấy giây thôi, cậu ta liền làm được vài câu! Độ chính xác 100% ]
[ Đây là chép câu trả lời thôi? Có ai làm đề lại nhanh như vậy không! ]
[Đề đưa ra vô cùng lộn xộn, cho dù có lục đáp án cũng không có khả năng làm nhanh như vậy! ]
[ Báo! 1000 đề, độ chính xác 100% ]
[ Tôi nhìn chằm chằm số bài cậu ta làm hơn 30 phút, đây không phải tốc độ mà con người có thể làm được!!!! ]
[ Làm bài liên tục hơn ba giờ, hơn một giờ còn chưa ngủ! Cậu ta là người máy sao? ]
[ Báo! 1500 đề, độ chính xác 100% ]
[ Người rốt cuộc là thần thánh phương nào? Là vị thần tiên của lớp thực nghiệm đã đào tạo ra được con người bất tử này? ]
[ Tôi thấy, lấy tốc kinh khủng như để làm bài thi cũng chỉ có hắn. Có lẽ không phải học sinh của lớp thực nghiệm. Các bạn không phải đã quên mất cái người luôn xuất quỷ nhập thần! Trong lần thi học kỳ, đã dùng nửa giờ để làm xong đề số học quỷ dị đó. Hơn nữa độ chính xác là tuyệt đối! ]
[ Ngọa tào…SHEN, Thẩm? SW? ]
[ Chân tướng đã được phá! Tốc độ làm bài thi này chỉ có hắn! ]
[ Hơn ba giờ, cuối cùng cũng kết thúc! Bố vĩnh viễn vẫn là bố! Tối hôm nay là ngày thú vị và hấp dẫn nhất của tôi! Cách màn hình di động tôi có thể xem học thần làm đề! Cảm ơn đã luyện tập! Cảm ơn thầy cô! Cảm ơn các lập trình viên nữa! ]
Trên bảng xếp hạng, hạng nhất được nạm viền vàng SHEN
Tổng bài đã làm 2200 – Độ chính xác 100%
……………………………………………………..
Trang Thâm ngủ không được bao lâu, liền bị Lưu Phàm đánh thức.
Ký túc xá cách âm không được tốt. Nghe tiếng nước chảy phát ra từ nhà vệ sinh. Trang Thâm muốn ngủ cũng không ngủ được, híp mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Đi đến canteen ăn sáng. Trang Thâm lấy một chén cháo trắng. Lưu Phàm bên cạnh lấy một đĩa mì thịt bò lớn, y quay sang nhìn về phía cậu, không chắc chắn hỏi: ” Cậu buổi sáng chỉ ăn cái này? “
Ở trường, cháo trắng được phát miễn phí. vì vậy cháo được nấu loãng, nhìn không khác gì một bát nước trắng.
Trang Thâm ngủ không được ngon, áp suất trên người vô cùng thấp. Ngậm bát cháo, gật đầu một cái.
Buổi sáng, cậu không thích ăn những đồ dầu mỡ. Vậy nên đều uống cháo trắng, ngay cả thức ăn kèm đều không lấy.
Trường học nấu cháo rất loãng. Trang Thâm uống ba bát mới có chút no bụng. Ở dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa đồng tình của Lưu Phàm mà đi về lớp học.
Trong phòng học khá ồn ào, có không ít người đang thảo luận về Thẩm Văn.
” Nếu mà sớm biết Thẩm Văn hôm qua làm đề. Tớ đã không ngủ! “
” Nhìn vào màn hình liền cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tớ đang nghi ngờ liệu cậu ấy có mười cánh tay hay không? “
” Mạnh! Thật sự mạnh mẽ! “
Tưởng Hoài ngậm ống nút của hộp sữa bò ngồi vào chỗ của mình, một lỗ tai vểnh lên nghe, không quá rõ ràng hỏi: ” Anh Văn thì làm sao? “
” Cậu xem! ” Triệu Hiểu Hạ đem bảng xếp hạng trên app luyện đưa sang bên cạnh, hâm mộ kích động nói: ” Cậu ấy là số một! “
Tương Hoài liếc qua một cái, bình tĩnh nói: ” Đó là việc bình thường! “
Với chỉ số thông minh đó của Thẩm Văn muốn lấy hạng nhất chỉ là chút chuyện nhỏ. Trược mắt trong trường còn không tìm được đối thủ.
Đây cũng một trong những lý do mà Thẩm Văn không tham gia kỳ thi.
Không có ý nghĩa. Dù có thi kiểu gì, cũng chính là hạng nhất. Không có ai cạnh tranh, dứt khoát nhường vị trí hạng nhất cho người khác.
Tới thi cũng chỉ lãng phí thời gian.
Trang Thâm từ cửa sau đi vào, trên mặt vẫn là sự lạnh lùng. Tương Hoài thấy vẻ mặt khó chịu của cậu, liền hỏi: ” Cậu tối hôm qua đi ăn trộm hả? “
Trang Thâm đeo tai nghe lên, nằm xuống bàn ngủ. Chỉ lưu lại cho y bóng lưng cao ngạo.
Lưu Phàm phía sau đi vào đến bên cạnh Tương Hoài giải thích:” Tối qua chơi tiêu tiêu vui vẻ. Đến ba giờ sáng tao dậy cậu ấy vẫn còn chơi, không biết mấy giờ đi ngủ! “
Tưởng Hoài kinh ngạc!
Sau khi nhìn thấy cách Trang Thâm học toán, lại một sự kiện khác khiến y khϊếp sợ.
Chơi tiêu tiêu vui vẻ đam mê thế nào có thể chơi đến ba giờ sáng?
Lưu Phàm quay về chỗ, lập tức nhận được tin nhắn của Tương Hoài: Cậu ta thật sự chơi tiêu tiêu vui vẻ? Không phải là ăn vụng chứ? “
Lưu Phàm: Chơi màn hình dọc, làm sao có thể ăn vụng, cậu ấy chỉ dùng một tay để chơi!
Tưởng Hoài: …
Lưu Phàm: Sáng sớm hôm nay chỉ uống ba chén cháo miễn phí. Mày nói xem. Điều kiện gia đình Trang Thâm có phải không được tốt?
Tưởng Hoài: ??!
Tưởng Hoài đồng cảm nhìn Trang Thâm một cái. Cũng không nhìn bao lâu, phía sau liền có thêm một người
Đồng phục học sinh chỉnh tề, lười biếng dựa vào ghế. Đuôi mắt khẽ nhếch lên, khuôn mặt thờ ơ.
” Anh Văn? ” Tương Hoài lại một lần nữa kinh ngạc: ” Anh đi học sớm như vậy? “
Thẩm Văn đáp một tiếng, nghiêng đầu một cái cũng không nói thêm gì.
Tầm mắt rơi vào khuôn mặt đối diện, cậu nhắm mắt lại, lông mi dài nhìn đặc biệt rõ ràng. Làn da của cậu rất trắng, dưới mắt có chút thâm. Là dấu vết do thức khuya lưu lại.
Cậu luôn mang theo vẻ lạnh lùng trên người, nay lại được thu diễm lại. Thời điểm yên tĩnh đường viền xinh đẹp. Khí chất sạch sẽ lại tinh khiết.
Thẩm Văn từ trong bàn học lấy ra một chiếc bút chì 4B. Cây bút chì màu đen nằm trong tay của thiếu niên, lộ ra khớp xương rõ ràng lại đẹp mắt.
Anh dừng lại hai giây, mới cúi thấp đầu mở giấy ra vẽ một đường cong.
Tưởng Hoài thấy anh lại vẽ, Trang Thâm còn ngủ. Cũng không tiện nói chuyện liền quay lên.
Suy nghĩ một chút, Tưởng Hoài liền chụp lại màn hình cuộc nói chuyện của y và Lưu Phàm gửi cho Thẩm Văn, Trang Thâm thật sự khiến y cảm thấy vừa buồn cười lại vừa mâu thuẫn.
Trang Thâm ngủ thẳng đến khi tiết ba kết thúc mới tỉnh.
Khi tỉnh lại liền nhận ra bên cạnh có người, Thẩm Văn đang đọc một quyển sách tiếng Đức, chăm chú nhìn.
Nằm ngủ ba tiết, nửa người đã tê dại. Trang Thâm không quá thoải mái dựa vào ghế, bóp cánh tay một cái.
Ngày hôm qua, cậu chỉ muốn tùy tiện làm đề, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy bảng xếp hạng liền không dừng lại được mà tiếp tục làm đề.
Làm đề có thể khiến cậu bình tĩnh. Đầu óc tại thời điểm suy nghĩ, sẽ không xuất hiện ưu tư gì đó không tốt.
Thẩm Văn lật sang một trang, thấy động tác nhỏ của cậu, nghiêng đầu nhìn một cái.
Trang Thâm suy khi ngủ dậy liền cảm thấy thoải mái, mắt mang theo hơi nước, nhìn hết sức mềm mại.
Có lẽ bởi vì Thẩm Văn đang đọc sách, lên góc hai người đặc biệt yên tĩnh, không có người nào làm ồn ào.
Trang Thâm nghĩ lại một chút, trong đầu nghĩ biểu hiện ngày hôm qua của mình quá kém. Để cho Thẩm Văn nghĩ cậu giận anh.
Ngày hôm qua, lúc Thẩm Văn chưa lấy mũ bảo hiểm xuống, Trang Thâm đích thực vô cùng khó chịu.
Một chiếc xe không có lý do cứ ở bên tai cậu ong ong, cậu chỉ muốn đem cái người trên xe đạp xuống.
Nhưng khi biết người đó là Thẩm Văn, cơn giận cửa cậu liền được dập tắt một nửa.
Đặc biệt là khi nghe thấy âm thanh của Thẩm Văn, cơn khó chịu trong lòng cậu đều được xoa dịu.
Tưởng Hoài từ bên ngoài phòng học trở lại, đứng ở chỗ bên cạnh Trang Thâm, nhìn vào Thẩm Văn ngồi bên trong nói: ” Anh Văn, đến tiết thể dục, anh có học không? Tụ tập làm một trận! “
Thẩm Văn khép sách lại, ngón tay gõ hai cái lên sách: ” Đi “
Tưởng Hoài hưng phấn vỗ mấy cái lên bàn, không chú ý. Sách từ trên bàn rơi xuống, rơi xuống ngay chân y.
Cúi xuống mới nhớ ra, đây là chỗ ngồi của Trang Thâm. Không phải như trước khi không có ai ngồi!
Y bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trang Thâm chiếu qua.
Quên mất nơi này có người ngồi, Tưởng Hoài trong lòng hiện lên hai chữ: Tiêu Rồi!
Trang Thâm vừa muốn đứng lên, liền cảm giác được vạt áo có người kéo lại.
Động tác của cậu dừng lại, cúi đầu nhìn xuống!
Khung xương rõ ràng, ngón tay thả lỏng nắm lấy vạt áo cậu. Là tay của Thẩm Văn!
Tay còn lại của anh vẫn đặt trên bàn, nửa dựa vào ghế, khuôn mặt thờ ơ nói với Tưởng Hoài: ” Ngớ ra làm gì? Còn không nhặt sách nhặt lên? “
” Được! Được! Em nhặt! ” Tưởng Hoài ngồi chồm hổm xuống đất, bận rộn nhặt sách.
Trang Thâm không chú ý Tưởng Hoài nhặt sách, bởi vì tay Thẩm Văn còn đang nắm vạt áo cậu.
” Tay anh dính keo 502? ” – Trang Thâm cảm nhận được tính tình cậu đối với Thẩm Văn vẫn là rất tốt.
Với người khác cậu sẽ không nói chuyện như vậy!
Thẩm Văn chậm rãi thu tay, nhích đến gần phía cậu, nhẹ giọng khẽ nói: ” Đừng tức giận vì chuyện nhỏ nhặt, không tốt với thân thể của cậu! Cùng là bạn học với nhau, cần gì chứ? “
Giọng nói của anh mang theo âm điệu thấp, lại lười biếng, âm cuối như mang theo dòng điện.
” Được! Được! Bạn cùng bàn? “
Thẩm Văn cách cậu rất gần, giọng nói của anh mang theo không khí truyền vào lỗ tai cậu. So với mỗi lần, lại càng thêm rõ ràng.
Nếu muốn tạo ra ví dụ, giọng nói của người khác đều có chất lượng âm thanh tiêu chuẩn, trong khi của Thẩm Văn là chất lượng âm thanh trả phí VIP.
Trang Thâm tỉnh bơ lui về phía sau một chút, hàm hồ nói: ” Không tức giận! “
Thẩm Văn cảm thấy bạn cùng bàn của anh vô cùng thú vị. Luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, gương mặt lạnh lùng nói mình không tức giận.
Dưới đất, Tưởng Hoài đem giấy kẹp trong sách nhặt nên, hỏi: ” Trong này kẹp cái gì vậy? Kẹp làm gì mà nhiều vậy? “
Hắn cúi đầu nhìn một cái, vẻ mặt khẽ biến, sửng sốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Văn: Không phải 502, mà là 520!
Người qua đường: Tưởng Hoài nhìn thấy gì vậy?