Trang Chủ Có Độc Chi Thần Y Tiên Thê

Chương 42: Bữa ăn gia đình

Mấy ngày liền Tư Lăng Cô Hồng không phải ra ngoài, luôn bên cạnh bầu bạn cùng Niệm Niệm điều này khiến cô cảm thấy như được trở lại Tuyết Diên sơn trang.

Sau khi Chu Diệu Lang biết được Cố Tịch Nhan phải uống loại thuốc gì, nàng âm thầm hỏi thăm, nhưng cũng không có nghe đồn đại gì, chỉ nghe nói Cố Tích Nhan bệnh không thể chữa khỏi trong đình. Chu Diệu Lang thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không có gì to tát.

Thực ra tính cách cô vốn không phải vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà nhọc tâm nhiều, chỉ là chuyện này lại do chính Niệm Niệm gây ra, nên luôn cảm thấy không thể nào yên tâm cho được.

Khi trời hửng sáng, mặt trời trong xanh, tiếng kêu của một con chim nhạn bất ngờ lan vào ngôi nhà phía Bắc. Đường Niệm Niệm đang nằm trong vòng tay Tư Lăng Cô Hồng đọc sách phải ngẩng đầu nhìn theo, thấy một bóng người màu đỏ sẫm từ trên trời nhảy xuống, quần áo bị gió cắt tung, tóc bay bay, đó là Tư Lăng Quy Nhạn, người mà cô đã không gặp trong một thời gian dài.

“Anh, chị dâu.” Hắn cười khúc khích, đứng trước mặt hai người họ và lễ phép cúi đầu, bộ dạng tươi cười khiến người ta phải mỉm cười đáp lại.

Đường Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn, nhưng cả hai đều không lên tiếng.

Tư Lăng Quy Nhạn đứng thẳng lên, lắc đầu và cười nói: "Xem ra em nên thẳng thắn. Em đích thân đến báo cáo với anh và chị dâu. Chị dâu đã ở chỗ này lâu như vậy, nghĩ tới chắc cũng nghỉ ngơi cho khỏe rồi. Phụ thân muốn cùng cả nhà ăn cơm trưa, để cho anh cùng chị dâu cùng nhau chuyển đến Lưu Lam điện."

Lưu Lam điện ở hướng đông, đứng trong một hồ sen. Nước hồ trong xanh không gợn sóng, nhìn bao la. Lá xanh dưới hồ gặp trời, nụ hoa trắng hồng. Một cây cầu nước trong phòng trưng bày được chạm khắc bằng ngọc trắng, và một người hầu gái, dáng như tranh vẽ.

Niệm Niệm lâu không được ra ngoài, nhìn dọc đường, mắt sáng như sao. Sự tinh xảo và tráng lệ của gia tộc Tư Lăng dần dần hiện ra trước mắt cô. Lặng lẽ gật gù, cô càng muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Vừa bước vào Lưu Lam điện cô đã thấy hai người đang ngồi trên chiếc bàn tròn trong điện. Tư Lăng Hoài Nhân, người mặc bộ đồ màu đen nghiêm nghị, dịu dàng và người còn lại là Cố Tịch Nhan, người mà cô gặp vài ngày trước. Thấy cô vẫn mặc chiếc váy dài hoa màu oải hương, trên mặt không có băng gạc màu tím, trắng nõn không tì vết, quyến rũ, Đường Niệm Niệm không tránh khỏi nhìn lâu.

Cố Tịch Nhan đã nhìn sang khi hai người họ bước vào, và khi cô nhìn thấy Tư Lăng Cô Hồng ôm Niệm Niệm đi dạo, cô cảm thấy vô cùng tức giận. Nụ cười trên mặt cô ôn hòa, vừa nhìn vào mắt Đường Niệm Niệm, liền như đang đùa giỡn nói: "muội muội nhìn ta như vậy chắc hẳn bất ngờ vì không nhìn thấy điều muốn thấy phải không?”

Niệm Niệm theo Cô Hồng ngồi phía đối diện nói “chị trong thật đẹp.”

Cố Tịch Nhan bị đôi mắt thuần khiết của cô ấy làm cho choáng ngợp, cười nói: “muội muội quá khen, quá khen gương mặt của muội thật sự rất đẹp."

“Ta biết.” Ngoài dự liệu, Đường Niệm Niệm hai mắt sáng lên, kiên định gật đầu. nó dường như đang nói: nói không sai!

Cố Tịch Nhan sớm đã dự liệu được dáng vẻ đắc ý của cô. Ậm ừ trong lòng liếc nhìn Tư Lăng Cô Hồng, không muốn tiếp tục nhiều lời với con người này.

“Ha ha.” Lúc này, Tư Lăng Hoài Nhân mỉm cười, dịu dàng nói với Đường Niệm Niệm: “Mấy ngày này Niệm Niệm có nghỉ ngơi tốt không?”

Đường Niệm Niệm ngồi thẳng, gật đầu, nghiêm túc nói: "tốt ạ, cha.”

Một tiếng gọi cha, không chỉ làm ông sửng sốt mà hai người còn lại đều nhìn cô. Niệm Niệm nghi ngờ nghiêng đầu. Cô chưa bao giờ quên mình hiện tại đã kết hôn với Cô Hồng, gọi cha của hắn là cha thì có gì là sai?

Tư Lăng Cô Hồng vuốt tóc cô và nói: "Đúng vậy."

Sau khi nhận được câu trả lời, vẻ mặt Đường Niệm Niệm trở nên bình tĩnh.

Tư Lăng Hoài Nhân lấy lại tinh thần, lại cười vui vẻ nói: "tốt lắm, đúng là đứa trẻ ngoan ngoãn, con nói không sai, nên gọi như vậy." Hai người cùng cười nói: “đã đến giờ ăn tối rồi, sao còn không tách ra?"

Vốn tưởng rằng dù Tư Lăng Cô Hồng im lặng, Với tính khí ngây thơ và vô hại của Niệm Niệm sẽ nghe lời mà vùng vẫy tách ra, ai ngờ đâu Niệm Niệm chỉ liếc hắn một cái cũng không động đậy gì, ánh mắt liền kiên định, làm ông cảm thấy có chút kinh ngạc, người phụ nữ này thật sự rất kỳ lạ.

Những bữa ăn tinh tế nhanh chóng đầy bàn, nhà nào cũng có quy tắc của riêng, và không thể nói, làm nhẹ khi ăn. Ba người nhìn cách Đường Niệm Niệm đút cho nhau ăn, ngoài mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng chỉ có mỗi người bọn họ mới biết trong lòng đang nghĩ gì.

Tư Lăng Quy Nhạn ngay cả khi ăn cũng cười tít mắt, giờ đây nụ cười càng sâu hơn, không ngờ rằng Niệm Niệm có thể làm điều này trước mặt Tư Lăng Hoài Nhân, cho dù đó là sự thiếu hiểu biết đơn thuần hay là sự táo bạo, hắn càng ngày càng quan tâm đến người này.

Sau bữa ăn, tỳ nữ dọn dẹp bàn, phục vụ món tráng miệng.

Khi Đường Niệm Niệm đưa tay đưa bánh ngọt đến bên miệng, lại thấy ba người kia lại nhìn mình. Cô bình tĩnh mở miệng cắn một miếng, nhai kỹ. Chỉ cần Cô Hồng không có động tĩnh gì, người khác làm cái gì đều không quan trọng.

“Cha…” Tư Lăng Quy Nhạn đột nhiên gọi khan.

Tư Lăng Hoài Nhân đặt chén trà uống một ngụm xuống, ôn nhu trên mặt lúc này cũng tiêu tán rất nhiều, lạnh lùng cứng rắn lại cho người áp bức không giận mà sợ.

“Niệm Niệm.” Tư Lăng Hoài Nhân gọi một tiếng.

“Ạ dạ.” Đường Niệm Niệm trong miệng còn ngậm một ít bánh ngọt, phồng má, vẻ mặt nghiêm túc mở to hai mắt nhìn.

Ngay cả Tư Lăng Hoài Nhân cũng phải thừa nhận suýt chút nữa phá lên cười. Dừng một chút, ánh mắt thâm thúy của Tư Lăng Hoài Nhân lộ ra sắc bén, hỏi: "Mấy ngày trước Nhan nhi trúng độc, là con làm?"

“Không phải.” Đường Niệm Niệm nuốt xuống bánh ngọt, đáp.

Tư Lăng Hoài Nhân lần đầu tiên trong đời gặp một người dễ bị nhìn thấu như vậy, đến nói dối cũng không biết cách. Trong lòng nghĩ gì đều thể hiện hết ra ngoài. Vẻ nghiêm nghị trên mặt, thanh âm khàn khàn già nua trở nên đáng sợ, “nhan nhi cùng Hồng nhi là thanh mai trúc mã, vốn là người của Hồng nhi, con thânn là vợ do nó đích thân chọn lựa, con nên cùng Nhan nhi chị ngã em nâng không nên làm hại con bé.”

Xét từ giọng điệu đã mặc nhận cô là người làm, nếu đã vậy thì cô còn phủ nhận có ích gì nữa. Niệm Niệm chớp chớp mắt, thừa nhận: “chị ta lừa con, quỵt nợ không trả.”

Tư Lăng Hoài Nhân hoàn toàn trầm mặc trước bộ dạng không quan tâm đến trọng điểm của vấn đề của cô.

Giọng nói quyến rũ của Cố Tịch Nhan không giấu được một tia oán hận, nói: "nếu muội muội muốn bảo bối của ta chỉ cần nói một tiếng là được, tỷ đây đương nhiên sẽ không hẹp hòi, sao lại bày trò lừa ta.”

Đường Niệm Niệm lập tức quay đầu nhìn cô, con ngươi khẽ lóe lên, nói: "Thật sao?"

Cố Tịch Nhan mở miệng và định nói, nhưng đột nhiên sững người, nhìn bộ dạng của Niệm Niệm, khuôn mặt cô có chút méo mó.

Đường Niệm Niệm thất vọng nhìn cô, bình tĩnh nói: "Rõ ràng là hẹp hòi ích kỷ, còn muốn lừa ta."

“...”Cố Tịch Nhan khẽ run.

“Thôi rồi.” Tư Lăng Hoài Nhan liếc nhìn Tịch Nhan, nói với Niệm Niệm: “con là vợ của Hồng nhi là thành viên của gia đình ta. Con có lấy bất cứ thứ gì con muốn, chỗ Nhan nhi cũng không có nhiều đồ tốt lắm đâu.”

Đường Niệm Niệm ánh mắt kinh ngạc sáng ngời nhìn chằm chằm Tư Lăng Hoài Nhân, nói: "cha nói thật chứ."

"Ta nói." Từ trước đến nay không có người nào dám trực tiếp chất vấn lời nói của Tư Lăng Hoài Nhân, nàng là người đầu tiên, nhưng không ngờ, hắn lại không có tức giận, ngược lại ông có chút buồn cười.

Cẩn thận nhìn đôi mắt đang cong lên mỉm cười của Đường Niệm Niệm sau khi nghe câu này, cô ấy quả nhiên xinh đẹp đến kinh người, hoàn toàn trái ngược với quy tắc yêu ma bẩm sinh của Nhan nhi, giống như thủy tinh trong nước, tỏa sáng trong suốt, người ta có thể nhìn xuyên qua nó ngắm nhìn không chút phòng vệ.

Người phụ nữ như vậy, có ai là không thích, cho dù không yêu thì cũng không ghét.

Trong mắt Tư Lăng Hoài Nhan hiện lên một nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía Cô Hồng, ánh mắt của hắn dưới cái bóng màu lam nhạt giống như một con dã thú hung dữ ẩn nấp sau màn sương đen.

Chỉ là ông không ngờ tới, lưu li dù có thể nhìn thấu dễ dàng nhưng lại biến hóa khôn lường. Lời hứa của ông chỉ là nói tùy tiện, cho dù người bình thường được hứa như vậy cũng đâu dám lấy bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng mà Niệm Niệm lại không phải người bình thường.

Niệm Niệm trong mắt người khác đang ngây ngô mỉm cười, thực tế đang nói chuyện với Lục Lục.

“Lục Lục, lần trước ngươi nói ở đây có rất nhiều bảo vật?”

“Đúng zậy, thơm quá, nhiều lắm, cho ta đi mà ~ chủ nhân, cho ta…”

“Lấy đi, từ từ thôi?”

“Dạ ạ ~”