Trang Chủ Có Độc Chi Thần Y Tiên Thê

Chương 30: Vào bếp

Diệp Liên Kiều và Diệp Mộc Hương vui vẻ bước vào sân với nụ cười xấu xa trên mặt, đυ.ng phải Chu Diệu Lang đang đi hướng đó.

Hai người trợn mắt ngoác mồm cười nói: "Chu tổng quản ~"

“Đi!” Chu Diệu Lang không biết hai người tính tình như thế nào, lần này đi ra mới là vui vẻ nhất, “Cười vui vẻ như vậy, lại làm chuyện xấu gì?”

Diệp Liên Kiều: “đâu có phải chuyện xấu, chuyện tốt! Chuyện tốt!”

Diệp Mộc Hương haha cười: “chỉ là nói với Đường thiếu gia vài câu, đường thiếu gia quả thật đúng là QUÂN! TỬ!”

Chu Diệu Lang lau nước mắt thương cảm cho Đường Thu Sinh trong lòng và nói: "Tư Lăng Quy Nhạn không biết đang ở đâu, lại ra bên ngoài, đừng gây rắc rối, kẻo ảnh hưởng đến lợi ích của hai chủ nhân."

“Ta biết.” Hai người thè lưỡi, dung mạo thanh tú mọng nước lại thêm bộ dáng ngây ngô như vậy, người bình thường sao có thể trách được.

“Đi đi.” Chu Diệu Lang mỉm cười rồi đi tiếp.

Cả hai vui vẻ chạy vào sân.

Ngày hôm sau, mặt trời mọc đã là giữa trưa, Đường Niệm Niệm nằm trên giường ngơ ngác mở mắt ra. Lúc sơ ý không chạm tới nhiệt độ quen thuộc, ánh mắt mê muội của cô lập tức sáng lên, đây là lần cô "tỉnh" nhanh nhất.

“Cô Hồng” đường niệm Niệm nhìn xung quanh không thấy bóng dáng hắn.

Nghe thấy từ ngoài cửa truyền vào âm thanh của Chu Diệu Lang: “Chủ mẫu tỉnh rồi sao?”

"ừm." Đường Niệm Niệm mang giày ngồi ở trên giường, thấy cửa bị đẩy ra, Chu Diệu Lang đi vào, nhìn nàng cười hỏi: "Chủ mẫu có muốn ngủ thêm một chút không? Chủ nhân sắp về rồi.”

Đây là lần đầu tiên Tư Lăng Cô Hồng không thức dậy cùng cô.

Đường Niệm Niệm lắc đầu: “Không cần.” Sau đó cô mặc quần áo vào. Chu Diệu Lang thấy vậy cũng không ngăn cản được, vỗ tay kêu người mang đồ trang điểm đi vào.

Sau khi Đường Niệm Niệm tắm rửa xong, Chu Diệu Lang cầm lược đi tới, "Cô chủ, tôi chải tóc cho cô được không?" Đường Niệm Niệm đã theo phản xạ tránh ra, quay người liền nhìn thấy Chu Diệu Lang có chút sững sờ, xuyên qua chiếc lược ngà, "Ta tự làm."

Cô không thích bị người khác tùy tiện chạm vào, nghĩ lại thì bây giờ đã thành thói quen, mối quan hệ mạnh yếu của cô ấy đã bị Tư Lăng Cô Hồng đυ.ng chạm ngay từ đầu.

Đường Niệm Niệm cẩn thận chải đầu, có chút thất thần.

Chu Diệu Lang đứng phía sau quan sát, trong đầu lóe lên một tia cảm khái, bắt đầu cười. Hình như chủ mẫu đang nhớ chủ nhân thì phải? Cho nên nói thời gian dài bên nhau ắt sẽ có tình cảm cũng không ngoa. Chủ nhân và người đã không xa nhau một năm bây giờ mới vừa đi một chút đã thấy không quen rồi sao?

Như thường lệ, Đường Niệm Niệm đứng dậy khỏi bàn trang điểm sau khi xong xuôi cùng Tư Lăng Cô Hồng nhưng nhất thời không biết tiếp theo phải làm gì.

Chu Diệu Lang nhân cơ hội thăm dò: “ chủ mẫu, hay là ta cùng người ra ngoài đi dạo?”

Đường Niệm Niệm ánh mắt lóe lên, "Được."

Chu Diệu Lang rạng rỡ với niềm vui và dẫn đường bên cạnh cô. Đường Niệm Niệm lặng lẽ đi trên đường, thầm nghĩ hôm qua hình như mình uống quá nhiều rượu mận, loại rượu mận này trong, không chát, mùi thơm không nồng. Nhưng rượu thơm làm say lòng người, cô uống vài cốc xong không nhớ bản thân đã làm gì tiếp theo?

“Chủ nhân đã cắn người kia….” Lục Lục cố gắng đáp lại lời Niệm Niệm.

"Ồ." Đây không phải là lần đầu tiên cô cắn Cô Hồng. Đường Niệm Niệm không quan tâm nữa sau khi nghĩ về nó.

Trong lúc vô tình, Đường Niệm Niệm đi theo Chu Diệu Lang xuyên qua rừng mận, đi trên một con đường ít người. Đường Niệm Niệm nghi ngờ liếc nhìn Chu Diệu Lang, chẳng lẽ cô ấy đã đoán được điều gì đó?

Chu Diệu Lang chớp mắt, sau đó đột nhiên dừng lại, thầm thì thầm: "Bà chủ hôm qua không phải nói đồ ăn ở biệt quán này không ngon bằng ở nhà sao? Cô ấy còn nói cô ấy nhớ người ở nhà rồi!"

Đường Niệm Niệm trong nháy mắt nhớ tới, gật gật đầu. Cô đã nói một điều như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Niệm Niệm, Chu Diệu Lang không nói nên lời. Chủ mẫu, người nói không có ý gì nhưng mà người nghe lại có ý. Người không biết ý muốn độc chiếm ngày càng tăng của chủ nhân sao, không thể tùy tiện nói về người khác như vậy. Cũng may Tăng đầu bếp không có ở đây, không hắn lại đang ngồi khóc rồi đó.”

Chu Diệu Lang trong lòng vô số lần thở dài, nhưng sắc mặt không thay đổi, chỉ vào túp lều trước mặt, càng thêm thần bí nói với Đường Niệm Niệm: "Chủ nhân ở bên trong, tiểu thư, người có muốn lén đi xem không?"

“Nhìn lén?” Đường Niệm Niệm trong mắt cảnh giác lóe lên, sao phải nhìn lén cơ chứ?

Chu Diệu Lang gật đầu, “đúng vậy”

Đường Niệm Niệm cẩn thận nhìn cô vài lần... cũng không cảm thấy có chút ác ý nào, cho nên thật sự lén lút nhìn. Kỹ thuật cơ thể của cô ấy do chính Tư Lăng Cô Hồng dạy, cùng với khả năng điều khiển tinh tế của cô ấy, có thể đạt được khoảng cách 100 mét ngay lập tức, giống như tuyết rơi, không nhìn thấy sóng và không nghe thấy âm thanh.

Đường Niệm Niệm đáp xuống một gốc cây thường xanh cách nhà không xa, khép hờ hai mắt, thần thức tản ra, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong túp lều.

Túp lều này là phòng ăn, khắp nơi chất đống lương thực cùng dược liệu, bếp lò sủi bọt, phía trên bốc khói nghi ngút, rau xanh bên trong màu sắc hấp dẫn mùi thơm.

Đây là những điều bình thường, điều duy nhất không phù hợp ở đây là người đàn ông mặc đồ tuyết và mặt sáng như ánh trăng. Lúc này, vẻ mặt vô cảm của anh ấy khiến Đường Niệm Niệm thấy được sự nghiêm túc và tập trung, một tay anh ấy đang cầm thìa, thỉnh thoảng khuấy các món ăn trong nồi.

Đường Niệm Niệm ngơ ngác nhìn, cho đến khi người đàn ông xuyên qua mọi chướng ngại vật nhìn về phía cô, lúc này cô mới tỉnh lại, thu hồi thần thức, yên lặng rơi xuống ngọn cây trở về chỗ của Chu Diệu Lang.

Làm sao vậy? Chủ mẫu, người nhìn thấy cái gì? Chu Diệu Lang thực ra cũng biết chủ nhân bên trong làm cái gì nhưng không có cơ hội xem cụ thể quá trình, hiện tại cô tự nhiên rất tò mò. Trên thực tế, ngay từ đầu cô đã không khỏi sốc khi nghe kế hoạch của chủ nhân, nhưng trong nháy mắt cô đã tự an ủi mình: Dù sao, đây không phải là lần đầu tiên chủ nhân phá lệ vì chủ mẫu ra vào bếp nấu nướng có là gì?

Đường Niệm Niệm thần sắc có chút kỳ quái, đi trở về, không để ý Chu Diệu Lang tò mò hỏi thăm, cho đến đi tới trong viện, sau đó mới yên lặng nói: "Cô Hồng bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ sao?"

Theo những gì cô biết, những con quái vật già sẽ chỉ làm những việc mà chúng sẽ không làm khi bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Mặc dù thường thức của cô ấy khác với những người khác, nhưng cô ấy cũng biết lý do tại sao đàn ông không nấu ăn.

Chu Diệu Lang chờ đợi lâu như vậy, không ngờ lại có một câu nói như vậy, mặc dù Đường Niệm Niệm cảm thấy có lý, nhưng dù sao thì ngay từ đầu cô cũng đã kinh ngạc đúng không? Cô trên mặt không lộ ra cái gì, cười nói: "chủ mẫu cứ đùa, trang chủ xuống bếp là vì người đó!”

Nếu nói bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì chắc vì câu nói nhớ người kia của chủ mẫu kɧıêυ ҡɧí©ɧ đó ạ.

“Vì ta?” Niệm Niệm nghi hoặc hỏi lại.

Chu Diệu Lang gật đầu, "Đương nhiên là cho người, bởi vì chủ mẫu không thích ăn đồ ở đây, chủ nhân đã nguyện tự mình nấu."

Vốn tưởng rằng Đường Niệm Niệm sẽ cảm động, nhưng Đường Niệm Niệm lại bày ra vẻ mặt cạn lời, "Là như vậy thôi sao?"

Là vậy thôi sao? Chu Diệu Lang ngẩn người, không phải người nên cảm động khóc một dòng sông mới đúng sao?

Đường Niệm Niệm yên lặng hỏi: “Chàng ấy nhàn rỗi sao?” Sau đó không đợi Chu Diệu Lang phản bác, nàng tự đắc gật đầu. Chà, xem ra hắn thật sự rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều không làm gì khác hơn là ở bên chính mình.

Nhìn thấy dáng vẻ cương quyết của Đường Niệm Niệm, cô cũng không còn gì để nói,

Sao cô lại quên mất suy nghĩ của chủ mẫu khác với người bình thường cơ chứ, hơn nữa may mắn là chủ nhân không nghe thấy được, không thì nhất định lại đau lòng.

P/s: Dịch Giả đã Dừng Đăng tại Website này!!!