Chu Diệu Lang nhận được mệnh lệnh tới nhìn thấy hình ảnh hai người cùng nằm trên giường ôm nhau ngủ, Đường Niệm Niệm ngủ ngon say giấc, Tư Lăng Cô Hồng ngắm nhìn môi khẽ mỉm cười.
“Trang chủ.”
Tư Lăng Cô Hồng hơi di chuyển cơ thể mà không làm phiền Đường Niệm Niệm đỡ lấy cổ tay trắng nõn của cô, thấy Đường Niệm Niệm hơi cau mày vì những động tác này, rất tự nhiên dùng tay kia nhẹ nhàng vuốt má cô. Xóa đi cái cau mày, hắn thì thầm như lời an ủi: "Không sao, ngủ đi."
Đường Niệm Niệm lông mày được vuốt ve thả lỏng, trên mặt biểu cảm dịu lại, thậm chí khóe môi cũng hơi nhếch lên, lộ ra một tia vui vẻ.
Chu Diệu Lang vội vàng tiến lên bắt mạch cho Đường Niệm Niệm sau đó thở phào nhẹ nhõm, nói với Tư Lăng Cô Hồng: “cô chủ mệt mỏi do sức lực cạn kiệt, cơ thể suy nhược, cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.” được triệu hồi, trong lòng cô nhảy lên vì sợ hãi, sợ Đường Niệm Niệm xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, đến bây giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự sợ chuyện gì xảy ra với Đường Niệm Niệm thì trang chủ sẽ làm ra chuyện gì nữa đây, nhìn thấy được tình cảm mà trang chủ dành cho người này lớn mức nào.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, chủ nhân đối với một người lại biểu hiện tình yêu khác lạ như vậy, huống chi người này không sợ độc của chủ nhân.
"Thuộc hạ lệnh đi xuống chuẩn bị canh." Chu Diệu Lang thong thả nói, sau đó thấp giọng tò mò hỏi: "Thứ lỗi cho ta tùy tiện, không biết tiểu thư tại sao lại như vậy? Khụ! Như vậy thuộc hạ cũng có thể kê đơn thuốc phù hợp." Cô ấy thực sự tò mò, điều gì khác có thể khiến Đường Niệm Niệm cạn kiệt năng lượng trong Tuyết Diên sơn trang này.
Hắn nhàn nhạt nói: “Luyện dược.”
Khuôn mặt thư thái của Chu Diệu Lang bỗng trở nên nghiêm túc, do dự một lúc rồi dứt khoát nói: “Cũng hy vọng người có thể đem đan dược do tiểu thư luyện chế ra cho thuộc hạ xem qua.”
Vốn dĩ nghe nói Đường Niệm Niệm muốn tự mình luyện dược cho Lưu thị ăn, cô vốn không bất ngờ. Dù sao Niệm Niệm cũng xuất thân ở Đường môn, dù lời đồn có nói tài năng thiên phú của cô chẳng thấy đâu, nhưng biết một chút về luyện chế dược cũng không phải điều gì kỳ lạ.
Bất quá bình thường hoàng phẩm đan dược có thể căn cứ theo bài thuốc thứ tự pha chế hoàn thành, cái này không tiêu hao bao nhiêu năng lượng, chỉ có huyền cấp trở lên đan dược mới cần phải hết sức cẩn thận, không thể sai sót, không những tiêu hao tinh lực còn cần phải là người huyền phẩm trở lên mới chống đỡ được.
Chu Diệu Lang với tư cách là một dược sư ở cấp bậc thầy, có thể xác nhận rằng tiên dược mà Niệm Niệm luyện chế chắc chắn là trên cấp huyền, nếu không sẽ không gây ra hậu quả như vậy.
Cô đầy kinh ngạc. Có thể luyện chế đan dược là một chuyện, đối với bình thường đan dược cấp hoàng chỉ cần biết công thức, cho dù không có thiên phú học thuộc lòng, chỉ cần có đủ dược liệu hầu như ai cũng có thể làm được. Bất quá huyền cấp luyện đan sư sau không chỉ cần thiên phú xuất chúng, còn có võ đạo cùng điều khiển thiên phú, điều này dẫn đến huyền cấp thượng phẩm luyện đan sư hiếm có cùng địa vị cao.
Cô không bao giờ nghĩ rằng Đường Niệm Niệm có thể luyện chế thuốc cấp huyền, dù sao họ đều biết rằng cô không có sức mạnh, và chỉ điều này thôi cũng đủ để đánh tan suy đoán của mọi người.
Vả lại lời này được nói ra từ miệng Tư Lăng Cô Hồng nên không có một chút nghi ngờ nào.
Tư Lăng Cô Hồng khẽ liếc nhìn cô, sau đó đút tay vào túi quần áo của Đường Niệm Niên, lấy ra mười viên thuốc hình tròn màu vàng nhạt mà cô đã bỏ vào, đưa cho Chu Diệu Lang, "Đóng gói lại."
Chu Diệu Lang khóe miệng giật một cái, không chút do dự, hắn từ trong hộp ngọc mang theo bên người đổ ra đan dược, sau đó bỏ đan dược của Đường Niệm Niệm vào trong, để lại một viên trong tay xem xét.
Từ hình dạng, màu sắc cho đến hương thơm của dược liệu đều đánh giá, càng nhìn vào trong mắt càng cảm thấy kinh ngạc.
Linh dược này hình tròn, nhẵn nhụi không có vết nứt hay vết lồi lõm nào, màu vàng nhạt cũng đồng nhất, ẩm ướt tỏa ra cảm giác huỳnh quang, ngoài ra mùi thơm của thuốc này khiến toàn thân sau khi uống một ngụm có cảm giác êm ái, nhẹ nhàng. . Họa tiết hoa sen như bước ra từ thiên nhiên, chỉ cần nhìn thôi cũng có cảm giác hoa sen như một vật thể sống, tràn đầy ma lực.
Chu Diệu Lang hít một hơi thật sâu, nhưng không thể kìm nén được sự ngạc nhiên và vui mừng trong mắt, cô định hét lên, nhưng bị Tư Lăng Cô Hồng ngăn lại. Liếc nhìn Đường Niệm Niệm đang ngủ ngon lành, cô hạ giọng đầy ẩn ý: “trang chủ, thuộc hạ thấy dược do chủ mẫu luyện ra tốt như tiên dược, đẳng cấp trên cả ta cấp đế hầu, nàng phải là địa vương! Không, có thể là địa quân?”
Càng nói, cô càng ngạc nhiên và càng nói, cô càng nghi ngờ. Cô biết địa vị của một dược sư trên cấp địa hầu, lại có bao nhiêu cường giả muốn nhờ giúp đỡ, Niệm Niệm thật sự lợi hại như vậy, không nói nàng có thiên phú luyện dược, liền nói Niệm Niệm tuyệt đối vượt cấp cô, như vậy tại sao ở Đường Môn phải chịu đối xử như vậy, chẳng những bị Đường Môn không ngó ngàng, còn bị mẹ con Lưu thị bắt nạt làm khó, còn bị ép gả.
Nhưng loại tiên dược này không thể làm giả được, nàng cũng sẽ không hoài nghi những gì Tư Lăng Cô Hồng nói, đáp án duy nhất có lẽ chỉ có bản thân Đường Niệm Niệm biết, bọn họ đoán thế nào cũng đoán không ra.
Chu Diệu Lang trấn áp sự nghi ngờ của cô ấy, và nói với sự ngưỡng mộ chân thành: " Những ngày này hai nha đầu luôn nói về việc tiểu thư trước mặt tôi tuyệt vời như thế nào, làm sao tiểu thư có thể giỏi chăm sóc ruộng thuốc thảo mộc tốt như vậy nếu cô có thể trồng được một loại tiên dược như vậy. "
Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tư Lăng Cô Hồng lông mày cùng trong mắt đều tràn đầy vui mừng, phảng phất Chu Diệu Lang cảm thán đều là vì hắn. Chu Diệu Lang biết bản thân Tư Lăng Cô Hồng vĩ đại như thế nào, thu hút bao nhiêu người ngưỡng mộ và chấn động hắn chẳng để ý, mặt không chút biểu cảm.
Trang chủ, tình cảm đối với chủ mẫu ngày càng lớn rồi.
“Gói lại.” Tư Lăng Cô Hồng nhìn thoáng qua đan dược trong tay, "Đặt trên bàn."
Chu Diệu Lang nở nụ cười nịnh nọt, chậm rãi thăm dò nói: "Khụ! Chủ nhân, cái này, thuộc hạ chưa từng thấy đan dược này, có thể để lại một viên cho thuộc hạ nghiên cứu được không?"
Tư Lăng Cô Hồng liếc qua, nhưng không nói gì. Chu Diệu Lang sắc mặt nhất thời trầm xuống, "Thuộc hạ hiểu rõ." Đành đem đan dược trong tay bỏ vào trong hộp ngọc, đặt ở trên bàn trong phòng, trước khi rời đi, cô yên lặng liếc nhìn Đường Niệm Niệm đang ngủ, nghĩ nghĩ: Chủ nhân, độc chiếm du͙© vọиɠ không thể mạnh như vậy được không, không bằng cho ta một viên đan dược! Nếu như người không cho, lần sau thuộc hạ sẽ trực tiếp hỏi chủ mẫu yêu cầu, xem người có thể làm được gì!