Tư Lăng Cô Hồng chưa bao giờ để cho người khác lại gần mình, bản thân cũng là tự rửa mặt. Hắn khoác thêm một chiếc áo bào rộng tay, mái tóc đen mượt buông xõa sau lưng, trang phục đơn giản nhẹ nhàng, lười biếng, nhưng không giảm đi chút khí chất quý phái nào.
Sáu nha hoàn áo trắng yên lặng lui ra ngoài, Chu Diệu Lang lúc này cũng bình tĩnh lại, cười nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời chủ nhân và chủ mẫu đi dùng bữa.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, đứng dậy xuống giường, đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy Tư Lăng Cô Hồng trầm thấp thanh âm gọi: "Niệm Niệm."
Đường Niệm Niệm thấy hắn đưa tay ra trước mặt, không chút nghĩ ngợi liền duỗi ra. Nhìn vào ánh mắt của hắn, càng có chút không hiểu nổi, người này tại sao lại như vậy thích ở gần cô như vậy. Hắn có phải nghĩ rằng cô yếu đuối đến mức thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân mình? Cảm thấy chuyện này thật sự cần phải giải thích, Đường Niệm Niệm nói: "Tôi sức khỏe bình thường."
“Ừm.” Tư Lăng Cô Hồng mặt tươi cười, nói: “ta biết.”
Ngay lập tức, Đường Niệm Niệm được ôm vào trong vòng tay, đừng nhìn Tư Lăng Cô Hồng trông mảnh khảnh và cao lớn, nhưng khi cô rơi vào vòng tay của hắn, cô mới phát hiện ra rằng cánh tay cứng rắn hơn những gì cô thấy, và hắn có thể để ôm toàn bộ được bao bọc trong đó, được bảo vệ hoàn toàn.
Đường Niệm Niệm từ trong vòng tay của hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt ôn nhu của hắn tối sầm lại, hoàn toàn khác với ánh trăng nhu hòa vừa rồi, lạnh lùng băng lãnh, sắc bén như cây băng, đâm thấu lòng người.
Đường Niệm Niệm theo bản năng vươn tay trong nháy mắt muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể lại bị hắn giữ chặt, mở miệng nói: "Ngươi đã nói sẽ không gϊếŧ ta."
Tư Lăng Cô Hồng sắc mặt biến đổi, ánh mắt khôi phục bình thường, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, thanh âm khàn khàn cố ý hạ thấp, mang theo vô cùng ôn nhu cùng an ủi, "Ta sẽ không làm tổn thương ngươi, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương ngươi .
Đường Niệm Niệm cẩn thận dò xét vẻ mặt của hắn, phát hiện tia lạnh như băng kia thật sự đã biến mất không còn tăm tích, vì vậy cô chậm rãi thả lỏng cơ thể.
"Ta không giận ngươi." Tư Lăng Cô Hồng thấp giọng nói, ánh mắt trong trẻo ấm áp, ẩn ẩn trong đó là kiên cường bướng bỉnh, không ai có thể tức giận với hắn.
Đường Niệm Niệm cảm thấy hắn đang đợi cô nói gì đó, mới từ từ nhỏ giọng hỏi: “vậy thì giận cái gì?”
Tư Lăng Cô Hồng đáy mắt bối rối biến thành sự dịu dàng, nhẹ nhàng cầm lấy tay phải của cô không nói lời nào, chỉ thấy những vết bầm tím trên vùng da cổ tay mảnh khảnh, trắng nõn và mềm mại đến kinh ngạc. Thậm chí còn thấy vết máu hình lưỡi liềm trên da thịt.
Tư Lăng Cô Hồng nói: “là do ai làm?”
Đường Niệm Niên thấy cổ tay mình sau một đêm biến thành bộ dạng này, "Tại sao..." Thân thể trước kia của cô bị ngược đãi đến mức không còn xuất hiện nữa những vết bầm thế này nữa thậm chí trong lúc nhất thời cô đã quên mất có chút vết thương sẽ không biến mất, xuất hiện cho đến ngày hôm sau. Mím môi, sắc mặt Đường Niệm Niệm tái nhợt, đáy mắt sâu thẳm lấp lánh như ngọn lửa xanh, nhưng cô không quên trả lời câu hỏi của Tư Lăng Cô Hồng, "Nhị phu nhân Đường gia."
Cô thường trông ngu ngốc vì cô chỉ là một vật thí nghiệm khi ở bên ngoài, nhưng đừng nghĩ cô thật sự ngu ngốc. Cô là người ghi thù lâu, không hành động tàn nhẫn như con quái vật chủ cũ trước kia của cô. Cô sẽ chịu đựng, để không ai thấy rằng cô đang chịu đựng, sau đó cô sẽ tấn công bất ngờ, điều này khó có thể đề phòng, trong lúc đối phương sơ hở. Nếu không làm sao cô có thể lấy cắp bảo vật trước mặt lão quái vật.
“Đừng tức giận.” Tư Lăng Cô Hồng dùng ngón tay lạnh như lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bầm tím của nàng, một tay ôm nàng, không chút khó chịu đi ra ngoài, liếc nhìn Chu Diệu Lang, “cao tuyết ngọc.”
“Dạ” Chu Diệu Lang cúi đầu che giấu vẻ mặt tê dại không nói nên lời. Cao tuyết ngọc bên ngoài sơn trang khó có được, bây giờ có thể dễ dàng sử dụng để trị vết bầm tím thậm chí còn không được coi là "thương tích" này, thiên hạ nên có biểu cảm gì?
Đương nhiên, chuyện này đối với Tuyết Viên sơn trang không là gì, chỉ cần trang chủ lên tiếng, huống chi là Tuyết Ngọc cao hay là Thánh Dược Kim đan. Chu Diệu Lang đợi Tư Lăng Cô Hồng ra khỏi cửa mới ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ hả hê. Cô vẫn nhớ rằng bốn người Triệu Thiết bọn họ và những người khác vẫn đang đợi ở Mai Lâm để "chào hỏi" cô chủ. Nghĩ tới thôi đã đủ thấy biểu cảm phong phú mức nào.
Thú vị thế này, sao có thể quên được họ chứ. Chu Diệu Lang vui vẻ đi lấy cao tuyết ngọc.
Đường Niệm Niệm bị hắn ôm trong ngực có chút không quen, hắn muốn bế thì cứ để hắn bế, huống chi được hắn bế không khó chịu chút nào, toàn thân khí độc chỉ cần hai người gần nhau cô liền có thể hấp thụ nó, chỉ cần hắn không làm gì tổn hại đến cô, gần gũi thế này ngược lại mang đến lợi ích cho cô nhiều hơn mất.
Đường Niệm Niệm sau khi phát hiện hấp thụ khí độc của đối phương cũng không bị phát hiện, khí độc không hề suy giảm khi bị cô hấp thụ mạnh mẽ.
“Lục Lục, sao ta cảm giác hút khí độc của hắn nhanh hơn việc ta uống thuốc độc vậy?” Đường Niệm Niệm dùng ý niệm hỏi.
“Đúng vậy, ngon, đương nhiên rồi. Đây là thiên ma độc…ngon nhất, tốt nhất… ta thích ăn, chủ nhân, cho ta ăn đi!” âm thanh của Lục Lục tràn đầy vui vẻ cùng háo hức” như vậy Lục Lục sẽ truyền cho chủ nhân dược khí, chủ nhân sẽ tu luyện nhanh hơn, trở nên lợi hại”.
Đường Niệm Niệm ngạc nhiên, Bích Tuyền Quyết cho nàng biết rất nhiều linh thảo độc, đối nghịch với thiên dược thể chính là thiên ma độc thể, nếu như Thiên Y Thánh Dược tràn ngập Thánh Dược, như vậy thiên ma độc thể chứa đầy tà khí thuốc độc. Thảo nào Lục Lục lại thích nó đến vậy, và cô cũng có thể tu luyện nhanh như vậy.
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu, nhìn xương hàm hoàn mỹ ấy, đôi môi mỏng màu nhạt, lông mi dày của Tư Lăng Cô Hồng, tất cả đều tinh xảo.
Người như vậy lại là thiên ma độc thể sao? Nếu không phải thiên ma độc thể xấu xa thì làm sao có thể phát ra khí độc, hầu hết mọi người sau khi nhiễm phải thiên ma độc khí đều sẽ chết ngay lập tức.
“Hử?” Tư Lăng Cô Hồng phát hiện ánh mắt chăm chú của cô, nhếch mày nhìn cô ý hỏi: sao thế?
Đường Niệm Niệm chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc đến mức chính cô cũng không nhận ra, khiến người ta cảm thấy cô đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm túc, nhưng đôi mắt cô lại tròn xoe, con ngươi trong veo kiên định, lộ ra một chút nước miếng. Tư Lăng Cô Hồng không phát ra âm thanh, nhưng độ cong của đôi môi mỏng của anh ngày càng sâu hơn, nhìn cô bằng đôi mắt tràn đầy ý cười và thích thú.
Cũng đừng trách Đường Niệm Niệm không biết trong mắt người khác biểu cảm của cô đáng yêu đáng yêu cỡ nào, trước đây cô không có "mặt mũi", đến cả soi gương cũng không nhìn, làm sao biết được biểu cảm của cô ấy như thế nào. Dù có soi thì khuôn mặt nhìn không ra các bộ phận thì làm sao nhìn ra được biểu cảm chứ.
“Niệm Niệm?” Tư Lăng Cô Hồng thấy cô không nói gì, mới nói: “muốn gì cứ nói ra, ta sẽ đều cho ngươi.”
Đường Niệm Niệm hai mắt hơi sáng lên, cẩn thận nhìn hắn, tựa hồ đang kiểm chứng lời hắn nói. Dưới cái gật đầu của Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm Duỗi ra một ngón tay.
Tư Lăng Cô Hồng không di chuyển, và sau đó nhìn những ngón tay của cô đặt trên môi anh.
“Sao?” Tư Lăng Cô Hồng giọng mũi đầy nghi ngờ.
Đường Niệm Niệm lông mi run lên, đồng tử sâu thẳm. Ngón tay của hắn nhanh chóng có chút lực, tiến vào trong miệng Tư Lăng Cô Hồng không chút do dự.
“Niệm Niệm!” Tư Lăng Cô Hồng biến sắc, vội vàng nắm lấy cổ tay cô, rút
ngón tay cô ra, ánh mắt nhất thời thâm trầm, nhìn ngón tay dính đầy vết nước miếng trong suốt của cô giống như nhìn kẻ địch. Mấy giây sau, ngón tay cũng không có biến hóa gì, trong mắt Tư Lăng Cô Hồng hiện lên một tia nghi hoặc cùng nhẹ nhõm, cả người tựa hồ nhẹ nhõm một hơi, hắn trách móc nhìn Đường Niệm Niệm, vừa định dùng sức lau sạch cho nàng bằng quần áo của chính mình, nhưng giọng điệu lại không có chút trách móc nào, "Sau này đừng tùy tiện làm chuyện nguy hiểm như vậy."
Nếu như Chu Diệu Lang nhìn thấy một màn này, sợ rằng sẽ lại ngất rồi, Tư Lăng Cô Hồng không thích người khác tới gần mình, hắn đã quen sạch sẽ, hiện tại lại dùng quần áo của chính mình giúp người khác lau tay của họ.
“Ta muốn! Lục Lục muốn ăn! Chủ nhân ~ cho ta!” Lục Lục giọng năn nỉ.
Đường Niệm Niệm sao có thể yêu cầu hắn lau sạch độc khó kiếm ấy được, nhìn thấy chất lỏng trong suốt trên ngón tay toát ra một loại khí độc màu đỏ sẫm, nồng hơn nhiều so với khí độc bao quanh người.
Cô đột nhiên rút ngón tay ra khỏi tay Tư Lăng Cô Hồng nhanh chóng đút vào miệng mình trước mắt hắn. Vẻ ngoài đó, giống như con sóc nhỏ bảo vệ lấy thức ăn của mình, sợ bị Tư Lăng Cô Hồng cố gắng giật lấy nó. Tư Lăng Cô Hồng giật mình, sau đó hắn cười lên một tiếng, nhưng lại càng nắm chặt tay cô hơn, sau khi thấy Đường niệm Niệm liếʍ sạch ngón tay của mình, hắn mới chậm rãi hỏi: “khó chịu sao?” lần này Đường Niệm Niệm đã hiểu cảm thấy khó chịu.
Đại khái do hắn biết trên người mình có độc, liền hỏi nàng ăn xong có thấy khó chịu hay không. “Không khó chịu.” Đường Niệm Niên híp mắt, đúng tâm trạng mà cười nói. Ma thể đầy độc, nước miếng cũng vậy, từ hành vi vừa rồi nàng đã biết người trước mắt này thật sự là ma thể, nhưng độc của một chút nước miếng vừa rồi đã vượt quá sức chịu đựng của nàng.
Hai ngày tu luyện độc dược, không chỉ Lục Lục vui vẻ mà cô cũng vậy. Ở bên cạnh người này đến khi cô có thực lực tự bảo vệ mình cũng không có gì sai, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của hắn, tính mạng liền an toàn, thỉnh thoảng lấy được một ít Thiên Ma Độc còn gì tốt hơn.