Bắc Uyên Hư Tuyết Sơn, quanh năm băng tuyết bao phủ, băng lạnh thấu xương.
Địa vực rộng lớn, không một bóng người, nhìn thoáng qua liền một mảnh mông mênh trắng xóa, không cây cối. Gió bấc thổi, mưa tuyết rơi, lúc thì như hoa lê trắng tung bay khắp trời, lúc thì như lông ngỗng bay giữa không trung, đẹp đến nao lòng.
Tấm thảm gấm đỏ tươi đột nhiên xuất hiện, trở thành điểm nhấn duy nhất trên bức tranh trắng tuyết ấy, đáng tiếc không ai nhìn thấy cảnh tượng hiếm có này.
Tuyết Diên sơn trang.
Chu Diệu Lang mặc một chiếc váy màu xanh nước biển với ống tay hẹp bồng bềnh, áo khoác lông vũ và thắt lưng màu đỏ điểm nhấn trên trang phục. Từ xa nhìn thấy thảm đỏ cùng kiệu hoa tiến đến, bà mừng rỡ khôn xiết, tiến lên đón, cười nói: “Tân nương đã tới?
Kiệu hoa đáp xuống mặt đất, bông tuyết trắng mỏng manh bay tán loạn xung quang. Thu Tư Trúc nói: “giao cho bà đó.”
“Yên tâm.” Chu Diêu Lang vui mừng nhướng mày, vén rèm kiệu hoa lên, trên mặt dáng vẻ tươi cười trì trệ, kinh ngạc nói: “tân nương này…”
Lúc hai người nói chuyện, Đường Niệm Niệm biết đã tới Tuyết Diên sơn trang, khi rèm kiệu mở ra, hai mắt hắn đồng thời sáng lên, nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ ước chừng 25~26 tuổi. Khuôn mặt trắng nõn, lông mày thanh tú, mái tóc chải trăng khuyết, ánh mắt trong veo lại sắc sảo, có chút mạnh mẽ kết hợp với dịu dàng, tỏa sáng trước mắt người đối diện.
Chu Diêu Lang dừng lại, chuyển chủ đề, cau mày với Thư Tu Trúc, “khăn đội đầu đâu!”
Thư Tu Trúc nói: “có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Chu Diêu Lang liếc hắn một cái, thấy hắn gật đầu, liền khôi phục nụ cười, ôn nhu cười với Đường Niệm Niệm: “Cô nương cùng tân nương cả đường mệt mỏi, ta là Chu Diêu Long, tổng quản của Tuyết Diên sơn trang, ta sẽ chăm sóc tân nương trong ngôi nhà mới sắp tới này." Bà đưa tay ra trước mặt Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm trợn tròn mắt, nữ nhân trước mặt tản ra một tầng sương mù màu xanh xám nhạt, có lẽ là bởi vì bà thường xuyên xử lý đan dược. Không nói thêm gì nữa, nàng đưa tay nắm lấy tay bà, rồi cúi xuống khỏi chiếc ghế kiệu.
Chu Diêu Lanh ngạc nhiên, bà chưa từng thấy một cô dâu ngoan ngoãn như vậy trước đâu. Lấy ra một mảnh lụa đỏ, nói: “làm phu nhân phải chịu thiệt thòi rồi.”
Đường Niệm Niệm nhẹ gật đầu, nàng chỉ kịp liếc nhìn xung quanh trước khi bị che mắt. Chỉ thấy trước mắt một mảnh rừng gỗ tùng tuyết trắng, tháp canh cùng ngọc trúc, như mực đan thanh, xinh đẹp mỹ lệ, mơ hồ như ở trong mây khói.
Nhìn thấy Đường Niệm Niệm phối hợp như vậy, sự dịu dàng của Chu Diêu Lang càng tăng thêm, hành động bịt mặt nàng cũng nhẹ nhàng hơn. Lúc dắt nàng đi, còn nhẹ giọng nói: “ta nghĩ tiểu thư trước khi kết hôn đều đã nghe qua tin đồn về Tuyết Diên này, ta cũng không lừa gì tiểu thư. Tất cả 12 tân nương trước đó chính xác đã đi, cuộc hôn nhân này là do thuộc hạ tự quyết định thay trang chủ, thật sự là không muốn trang chủ phải cô đơn một mình, trang chủ cũng rất độ lượng với chúng ta.”
Đường Niệm Niệm hỏi: “làm sao mới được sống sót?”
Chu Diêu Lang không ngờ nàng sẽ đột nhiên lên tiếng và hỏi một câu hỏi thẳng thắn như vậy. Ta sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Ngươi là người đầu tiên hỏi ta vấn đề này, ta sẽ không lừa gạt ngươi, chủ nhân quả nhiên cùng người thường có chút khác biệt, muốn sống thì phải thích chủ nhân, chủ nhân thích còn quan trọng hơn."
Đường Niệm Niệm trên mặt không nhìn ra biểu cảm, trong nội tâm co quắt lại. Đáp án này có khác gì không nói không.
Chu Diêu Lang có lẽ cũng phát hiện trong lời nói của bà có vấn đề, ho nhẹ một tiếng, lại cười nói: "Nói như vậy, ngươi phải thông minh, nhưng không thể giả bộ thông minh."
Đường Niệm Niệm liến nhìn qua lớp lụa mỏng. Hỏi nhiều, nhưng chẳng nhận được gì thực sự hữu ích.
Chu Diêu Lang thấy sắc mặt nàng không thay đổi, chỉ là tự nhiên hai má hơi phồng lên, có lẽ nàng cũng không phát hiện, không khỏi cong môi nở nụ cười. Cô chủ tân nương lần này so với mấy lần trước thú vị hơn nhiều, không biết cậu chủ có thích không.
Haizz.
Chu Diêu Lang âm thầm thở dài, thấy chủ nhân biệt thự đã lớn như vậy, lại không có hứng thú với nữ nhân, điều này thực sự khiến bọn hạ nhân lo lắng.
Đến phòng tân hôn, nhưng Chu Diêu Lang không tháo dải băng trên mắt của nàng, mà thay vào đó, đưa một loại thuốc vào miệng nàng và nói: “đây không phải là thuốc độc, chỉ khiến tiểu thư suy yếu một ngày. Đừng lo lắng, cái này cũng là vì lợi ích của tiểu thư, trong số 12 tân nương trước, có một số người đủ thông minh để không uống thứ thuốc trường sinh này, và cuối cùng đã chết ngay trong đêm, nhưng những người uống thuốc này thì sống sót qua đêm. Đây là yêu quý tiểu thư nên ta mới nói.
Đường Niệm Niệm nuốt viên thuốc, do nàng vịn ngồi ở trên giường, nghe vậy hiếu kỳ hỏi một câu, " Vì cái gì? "
Chu Diêu Lang cười nhạt, nhẹ nhàng đẩy nàng nằm ở trên giường, thâm ý nói: "là kết cục của giả vờ thông minh" Nghĩ rằng Đường Niệm Niệm thật đáng yêu, thực hợp khẩu vị của bà, Chu Miểu Long giải thích thêm một số, "Hôm nay là ngày đại hôn, chủ nhân sẽ vì thể diện của chúng ta mà tới đây, ít nhất tiểu thư không động đậy, không nói lời nào thì sẽ không đắc tội cậu chủ?"
Như thế, Đường Niệm Niệm cũng có mường tượng về chủ nhân của sơn trang này có tính tình thất thường. Lời nên nói đã nói, Chu Diêu Lang nói thêm câu “chúc may mắn” rồi rời đi.
Cánh cửa vừa đóng lại, Đường Niệm Niệm vươn tay giật dải băng trên mắt ra, mở mắt ra nhìn xung quanh. Có Lục Lục ở bên, độc dược như tục hồn đan sẽ không có tác dụng gì trong ba ngày liên tục, huống chi Chu Diêu Lang có cho nàng uống độc dược, Lục Lục càng độc, nó càng vui vẻ cao hứng.
Tất cả đồ đạc trong phòng đều được làm thủ công tinh xảo, không khí thoang thoảng hương thơm mát lạnh của gỗ xanh và tuyết trong, rất dễ chịu. Đường Niệm Niệm nhìn một hồi, sau đó đeo lại dải ruy băng đỏ, lẳng lặng nằm xuống.
Thời gian thấm thoát trôi qua, trăng cũng lên trời đen kịt.
Đường Niệm Niệm hoàn toàn không để ý, cánh cửa chạm trổ của phòng tân hôn lặng lẽ mở ra, hắn bước vào một đôi ủng thêu mây đen có hoa văn, đế trắng, viền tà áo màu trắng như trăng lướt qua ngưỡng cửa, bước đi, nhẹ nhàng cùng giày trắng đế bệt.
“Chủ nhân! Độc độc… độc! Độc độc!”
Đường Niệm Niệm hoàn toàn bị giọng nói đột ngột của Lục Lục đánh thức, khao khát phát ra từ Lục Lục làm cho thân thể nàng không khỏi chấn động, sau đó bắn dựng người lên. Há miệng đang muốn nói chuyện, mà bị một vật đột nhiên đυ.ng vào miệng ngăn lại.
Hả?
Dài dài, lành lạnh, mảnh khảnh nhẵn mịn.
Đường Niệm Niệm chớp chớp mắt, theo bản năng liếʍ lấy vật che miệng, cảm nhận lấy sự vật đó.
“Độc độc… cho ta độc… chủ nhân…”lời nói khát vọng tha thiết khẩn cầu làm Đường Niệm Niệm bừng tỉnh.
Nàng giờ đang ở trong căn phòng tân hôn ở Tuyết Diên rồi mà? Trước miệng là thứ gì đây? Sao mình đột nhiên lại chạm được vào nó? Với lại sao cảm giác này… thật quen thuộc!
“Ngon?” một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên.
Đường Niệm Niệm hé miệng, trước mắt sáng lên, có người đã kéo bịt mắt xuống cho nàng.
Viên minh châu trong phòng sáng mờ mờ, người đàn ông đứng bên giường nàng lặng lẽ như nước, Đường Niệm Niệm mở mắt ra, trần đầy kinh ngạc.