Chương 7: Tuyết miên sơn
Triệu Hựu Thâm tức giận, nói xong lời này, anh đột nhiên sững người, cúi đầu nhìn Ước Tố, quả nhiên cô quay đầu rời đi, dáng vẻ giống như không muốn để ý tới.
Trong tim Triệu Hựu Thâm như bị đâm đau, anh đột nhiên cúi xuống và nhấc chân Ước Tố lên, rồi đột nhiên ôm người cô như kiểu bế công chúa.
Ước Tố kêu lên kinh ngạc, vươn tay muốn đánh vào lưng Triệu Hựu Thâm, nhưng anh gần như thô lỗ ôm lấy cô, khe sườn xám lập tức làm lộ cảnh đẹp trắng như tuyết, Triệu Hựu Thâm kéo áo khoác xuống ném lên đùi cô, anh cũng không thèm nhìn Tạ Hướng Mặc mà bước từng bước dài rời đi.
Tạ Hướng Mặc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai người, trong lòng vô cùng lo lắng, anh ta cũng nghe nói Ước Tố sống không hạnh phúc từ lâu, hôm nay vừa nhìn thì đúng là như vậy thật.
Mặc dù Triệu Hựu Thâm có quyền cao chức lớn, nhưng không hề xứng đôi với Ước Tô chút nào, từ nhỏ Ước Tố đã thích đọc sách, tính tình dịu dàng và ít nói, Triệu Hựu Thâm vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa trưởng thành. Tạ Hướng Mặc không tự chủ được nắm chặt tay, nếu lúc trước hắn ta có thể cưới được Ước Tố, thì tốt biết bao…
Cả đoạn đường đi Triệu Hựu Thâm vẫn luôn làm mặt lạnh, hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, nhưng bọn họ không nói lời nào, Ước Tố cũng dần dần bình tĩnh lại, vừa rồi cô không nên tức giận với Triệu Hựu Thâm làm gì, nhẫn nhịn rồi cũng qua thôi, dù sao mấy năm nay cô đều đã nhịn xuống cả mà.
Từ khi cô gả cho Triệu Hựu Thâm, từ khi A Mã rơm rớm nước mắt cầu xin cô gả cho Triệu Hựu Thâm, cô đã quyết định chịu đựng cả đời, cả đời đều làm người vợ tốt có danh nhưng không thực rồi.
Lúc đó vẫn chưa có Chu Dục Oánh, nhưng Triệu Hựu Thâm cũng đã nổi tiếng đào hoa rồi, nhưng nếu cô có thể gả cho Triệu Hựu Thâm, gia đình cô sẽ được bảo vệ. Đây là điều mà A Mã luôn lo lắng, e sợ rằng bản thân sẽ không thể bảo vệ được cả gia đình.
Cô là con gái lớn của A Mã, cô phải vì gia đình mà hy sinh như vậy, dù sao Triệu Hựu Thâm cũng không phải thật lòng muốn lấy cô, nên cô chỉ cần làm những việc mình cần làm là được.
Đối với tình cảm của bản thân cô, sớm đã kết thúc từ ngày cô gả cho Triệu Hựu Thâm rồi.
Bây giờ cô là Triệu Thái Thái, chứ không còn là Ái Tân Giác La Ước Tố nữa.
Nhưng cô cũng không thể hiểu vì sao Triệu Hựu Thâm lại tức giận lớn như vậy, có lẽ là vì cô nói chuyện với Tạ Hướng Mặc, anh luôn là một người đi theo chủ nghĩa nam nhân đến ngang ngược, cho dù anh không quan tâm đến cô, nhưng anh cũng sẽ không bao giờ cho phép cô làm anh mất mặt.
Nhưng cô không ngờ anh lại bỏ lại Chu Dục Oánh, nhìn Chu Dục Oánh như vậy, dường như hai người họ cũng là hai bên có tình ý với nhau, hôm nay còn là sinh nhật Chu Dục Oánh, lẽ nào anh cũng không sợ cô ta buồn.
Trong đầu Ước Tố cứ nghĩ về điều đó, mà không hay không biết bản thân đã về phủ thiếu soái từ lúc nào, cô nghe thấy tiếng mở cửa xe, cô vừa định bước xuống xe thì đã bị Triệu Hựu Thâm kéo ra trước. Anh căn bản không để cho có cơ hội từ chối thì lập tức bế cô ngang lên đá tung cửa lớn, lúc này Ước Tố mới hơi hoảng sợ, chiếc khăn che mặt màu đen trên mũ đội đầu bị gió thổi bay, cô nhìn anh thì thầm: “Thiếu soái…”
Vẻ mặt anh lạnh lùng, bế cô thẳng lên lầu, đám người hầu nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt, bọn họ chưa từng thấy thiếu soái và phu nhân thân mật như vậy, anh mở cửa phòng ngủ, ném cô lên giường. Ước Tố vừa định đứng dậy, cô đã bị anh đè xuống, lòng bàn tay nóng bỏng của anh cách sườn xám mà xoa xoa ngực cô, Ước Tố tức thì sợ hãi đến tái mặt, dùng hai tay đẩy anh ra, nói: "Anh đang làm cái gì vậy?"
"Phu nhân, chúng ta kết hôn cũng được hai năm rồi." Anh nắn bóp nhũ thịt của cô: "Làm loại chuyện này không phải rất bình thường sao?""Triệu Hựu Thâm ... anh khốn nạn!" Cô tức đến đỏ mặt mới rặn ra được câu nói này, "Anh và Chu Dục Oánh, anh coi tôi là cái gì?"
"Tôi và Chu Dục Oánh..."
Anh nhếch khóe môi một cách mỉa mai, đột nhiên dùng sức xé toạc đường viền cổ áo của cô, cúc áo sườn xám lập tức bung ra, để lộ chiếc áo ngực màu hồng bên trong, Triệu Hựu đẩy chiếc áσ ɭóŧ, hai bầu ngực căng tròn chớp mắt nảy ra ngoài.