Từ đầu đến cuối, mười hai người chơi làm bạn với Giang Ngạn Tuyết trong trò chơi này, chính là NPC do trò chơi sinh ra! Bọn họ sở dĩ toàn bộ hành trình năng lượng cao, có chỉ số thông minh vượt xa NPC bình thường, bởi vì bọn họ đều căn cứ ấn tượng của Giang Ngạn Tuyết mà ra!
Sao chép bản gốc của những người bên cạnh Giang Ngạn Tuyết ở thế giới sống, trò chơi đã sáng tạo ra mười hai cái NPC.
Mười hai người này đều là những người có ảnh hưởng lớn cùng ấn tượng sâu sắc nhất trong cuộc đời của Giang Ngạn Tuyết. Giang Ngạn Tuyết luôn cảm thấy hốt hoảng tim đập nhanh cùng cảm giác không khỏe-- bởi vì cậu luôn cảm thấy mười hai người này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ… bọn họ được sáng tạo ra từ nhân vật có thật!
Phúc Hồi - tính tình táo bạo, đánh rắm cũng quản - chính là cấp trên của Giang Ngạn Tuyết.
Vương Quyên - nhìn thấu mọi việc, thích đùa bỡn nhân tâm - mẹ ruột Giang Ngạn Tuyết.
Uông Dương - ổn trọng khéo léo, có tu dưỡng có giáo dưỡng - Lâm Nguy.
Sài Nùng - nhiệt tình chính phái, quan tâm người khác - Minh Tương Chiếu.
Vạn Chính Hạo - bất cận nhân tình, có chỉ số thông minh cao, mặt than - Lâu Độ.
Chung Cường - tâm tư quỷ dị, thích làm theo ý mình, biếи ŧɦái - Giải Diêm.
Đỗ Vi - thiện lương, lạc quan - Nam Kha.
Bạch Phẩm Như - tâm cao khí ngạo, xinh đẹp động lòng người - bạn thời đại học của Giang Ngạn Tuyết.
Quan Tầm - trông thì hàm hậu mập mạp, nhưng tiếu lý tàng đao*- nữ gián điệp đầu tiên bị Giang Ngạn Tuyết bắt.
*tiếu lý tàng đao: dấu đao sau nụ cười
Kamiya Ryota - mặt ngoài ôn nhu, tỏ ra là người đàn ông tốt - người đầu tiên bị Giang Ngạn Tuyết gϊếŧ.
Kamiya Eiji - đứa trẻ nhỏ ngây thơ vô tội - em trai của Giang Ngạn Tuyết sau khi mẹ ruột tái giá sinh ra.
Chu Lệ - bề ngoài ôn nhu thiện lương, nhưng khẩu phật tâm xà, tính cách cực đoan, một lời không hợp liền phát điên- giáo viên thời trung học của Giang Ngạn Tuyết.
Chính là như vậy!
[ Chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết, trò chơi đã thông qua cửa ải! ---- E]
[Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn tùy chọn: ‘Thấy rõ cốt truyện của trò chơi, nhìn rõ hết thảy chân tướng sự việc’, phần thưởng đã tồn nhập vào trong vé tàu của ngài, xin hãy chú ý kiểm tra và nhận!]
Cái gọi là thông qua trò chơi, căn bản không phải ý nghĩa chân chính là thông qua cửa ải trò chơi.
Khám phá ra bí mật của Ma Anh không tính là gì. Nhìn thấu Hoa Nhan mới là hung thủ cũng không tính là gì. Chỉ cần nhìn không thấu thủ thuật che mắt ‘người chơi cùng NPC’, vậy thì vĩnh viễn cũng không thể qua ải, vô hạn tuần hoàn, lặp đi lặp lại không dứt!
Một lần hai lần có lẽ còn có thể bảo trì lý trí cùng thanh tỉnh, nhưng ba lần bốn lần, bảy tám lần, mười lần thậm chí là n lần,… có là ai đi nữa tinh thần cũng hỏng mất!
Không có điểm cuối, vĩnh viễn lặp lại một cái trò chơi ‘khám phá’, trọng điểm là, một người chơi chết đi lại tiếp một người chơi chết đi đều là do chính mình gϊếŧ chết, loại áp lực trong lòng này cứ tiếp nối nhau nhiều thêm, khiến người ta phát điên!
Nếu đã đánh mất lý trí cùng tâm trí thì đừng nói gì đến chuyện qua cửa!
Cậu sẽ vĩnh viễn bị vây trong trò chơi này, cùng những sinh mệnh do cậu sáng tạo ra yêu ghét vui buồn tra tấn, tàn phá lẫn nhau!
Giang Ngạn Tuyết cuối cùng cũng rõ ràng, vì sao mỗi lần cậu đến gần Chu Lệ đều theo bản năng kháng cự, luôn cảm thấy sợ hãi cùng hốt hoảng. Bởi vì Chu Lệ là nguyên bản của chủ nhiệm lớp, căn cứ vào ấn tượng trong đầu Giang Ngạn Tuyết đối với chủ nhiệm lớp mà ra.
Cuối cùng cũng không còn lặp lại nữa, sau khi vầng sáng hoa mỹ hiện lên, Giang Ngạn Tuyết đứng trước đài ngắm trăng.
[Toàn cục thông báo: Chúc mừng người chơi khu D, Giang Tuyết đã vinh quang lấy được danh hiệu người chơi cao cấp! Lấy được phần thưởng Yêu đao: Thôn Vũ!]
Trò chơi Hoàng Tuyền bảo hộ tin tức cá nhân người chơi, đem tên giấu đi.
Cùng lúc đó, ở không gian song song của mặt khác đài ngắm trăng, những người chơi đang chờ tàu đến trạm đều hung hăng lắp bắp kinh hãi.
“Má nó! Người chơi khu D thế mà lại trở thành người chơi cao cấp?”
“Cái người chơi Giang Tuyết là thần thánh phương nào? Tôi chơi mười mấy ván trò chơi rồi mà cũng chỉ đảo quanh khu C, khu B cũng bò không tới, cậu ta như thế nào mà có thể lập tức nhảy lên thành người chơi cao cấp?”
“Quá ghê gớm, quá ghê gớm! Năm nay xuất hiện một con hắc mã*!”
*hắc mã: ngựa đen, vừa nhanh vừa mạnh mẽ.
“Tôi lúc đầu còn tưởng chỉ lên khu C, ai ngờ lại một phát nhảy lên khu B luôn!”
“Quả chanh của tôi đâu? Tôi đi chết đây!”
“A a a a, lão đại cầu che chở! Lão đại nhìn em!”
“Thật muốn gặp lão đại trong ván trò chơi tiếp theo a a a!”
Tàu lửa gào thét mà qua, đoàn tàu Hoàng Tuyền đặc biệt dài, ít nhất trong tầm mắt của Giang Ngạn Tuyết, nhìn không thấy điểm cuối, không biết có bao nhiêu toa.
Giang Ngạn Tuyết lên tàu lửa, trong toa tàu chỉ có mình cậu.
Nhân viên đoàn tàu đã đi tới, cô ta chủ động lấy vé tàu trong túi của Giang Ngạn Tuyết, một bên kiểm nghiệm, một bên nói: “Chúc mừng ngài hoàn thành trò chơi ‘Khách sạn Mười Ba’, điểm tích lũy khen thưởng là 10000 điểm, đoạt được danh hiệu người chơi cao cấp, thêm vào điểm tích lũy khen thưởng 10000 điểm, tổng cộng là 110000 điểm, đánh giá cấp SS, tương ứng khu B, trước mắt tổng ngạch điểm tích lũy là 111300 điểm”
“Chúc mừng ngài hoàn thành bổ sung nhiệm vụ ẩn tùy chọn ‘Thấy rõ cốt truyện của trò chơi, nhìn rõ hết thảy chân tướng sự việc’, đạt được khen thưởng - Yêu đao Thôn Vũ. Đây là vũ khí vĩnh cửu, là phần thưởng của người cao cấp, trước khi sử dụng không cần gọi ‘Quản trị viên’.”
“Chúc mừng đạt được - Xúc Xắc May Mắn x1, phiếu tổ đội x1, không gian tùy thân x2, E chúc phúc x1.”
Sau khi trở thành người chơi cao cấp, một sọt đạo cụ bùm bùm rơi xuống - Giang Ngạn Tuyết nhớ tới lời Minh Tương Chiếu từng nói qua.
Nhưng mà từng ấy đạo cụ cũng không làm Giang Ngạn Tuyết vui mừng bao nhiêu, cậu chú ý tới cái cuối cùng - ‘E chúc phúc x1’.
E là đạo cụ sao?
Đạo cụ này dùng vào việc gì?
Không đợi Giang Ngạn Tuyết hỏi chuyện, nhân viên tàu cướp lời nói: “Đạo cụ E này là đạo cụ cấp SSS hi hữu, xin hãy dùng cẩn thận, không nên lãng phí. Ở mỗi vòng trò chơi, nếu người chơi cao cấp giữ gốc 1000 điểm tích lũy, sau khi trò chơi qua cửa sẽ thừa nhận gấp ba lần điểm tích lũy. Thời gian nghỉ ngơi giữa các vòng trò chơi sẽ dài hơn, vì thế vòng trò chơi tiếp theo của ngài là vào một tháng sau.”
Nhân viên tàu trả lại vé tàu đã bất tri bất giác chuyển thành màu vàng ánh kim.
Vé tàu càng tinh xảo hơn, đóa hoa Bỉ Ngạn phía sau cũng tinh mỹ hơn.
Giang Ngạn Tuyết chú ý tới, trải qua một ván trò chơi này, ước chừng nhiễm đỏ bảy cánh hoa cùng mười cái nhụy hoa. Còn lại mười bốn cánh hoa cùng mười hai cái nhụy hoa. Nếu phần còn lại của hoa Bỉ Ngạn đều nhiễm đỏ, đến lúc đó cậu liền có thể tự do sao?
Đúng rồi, Lâu Độ thì thế nào?
Không đợi Giang Ngạn Tuyết hỏi, trước mắt đột nhiên tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Chờ lần thứ hai lấy lại ý thức, cậu đã thấy bản thân đang êm đẹp nằm trên giường nhà mình.
Thật thật ảo ảo, Giang Ngạn Tuyết nằm trên giường hòa hoãn một lát mới xuống giường. Toàn thân đau nhức, mười phần mệt mỏi, chóng mặt đau đầu nhưng cũng không có phát sốt.
Cậu xả nước ấm tắm rửa, thay đổi một thân quần áo ngủ sạch sẽ.
Ở trong trò chơi không biết đã tuần hoàn bao nhiêu lần, nhưng ở thế giới sống trời đã sáng.
Giang Ngạn Tuyết cảm thấy vừa đói vừa khát, dứt khoát cầm lấy gói mì ăn liền nấu, hương vị bò kho tràn ngập khắp nơi trong phòng khách, Giang Ngạn Tuyết đang muốn nâng đũa lên ăn, đáy lòng đột nhiên sinh ra một cỗ ý niệm, cảm giác này tới một cách không thể hiểu được lại thập phần kịch liệt, cậu đứng dậy, ma xui quỷ khiến lại đi đến trước cửa, mở cửa.
Lâu Độ đang đứng ở bên ngoài!
Bốn mắt gặp nhau, cả hai đều sửng sốt.
“Anh ở đây làm gì?” Giang Ngạn Tuyết đánh giá Lâu Độ một phen, anh ta thế mà lại đang mặc áo ngủ, hay là trực tiếp chạy từ nhà tới đây?
Một lời không hợp liền theo dõi người ta, cái tật xấu gì thế?
Ánh sáng phản xạ trên mặt kính của cặp kính gọng tròn, che lấp đi đôi mắt cùng thần thái của Lâu Độ. Giang Ngạn Tuyết thấy không rõ biểu tình của anh ta, chỉ nghe được giọng Lâu Độ có chút khàn khàn, nhưng giọng điệu không mấy nhiệt tình: “Còn sống?”
Giang Ngạn Tuyết cũng không biết chỗ nào gợi lên hứng thú, cậu mở toang cửa ra, khoanh tay trước ngực, không quy củ, không thân thiết nói: “Đã chết, đã sớm chết từ lâu, hiện tại nói chuyện cùng anh không phải người, là quỷ, là oan hồn!”
Giang Ngạn Tuyết còn tưởng rằng Lâu Độ sẽ hờn dỗi, không nghĩ tới anh ta còn bị cậu chọc cười.
Lâu Độ rất ít khi cười, trong trí nhớ của Giang Ngạn Tuyết, Lâu Độ chỉ cười không quá một lần.
Trong buổi ký tặng fan hâm mộ, đối mặt với người yêu mến chân chính khắp cả nước, toàn bộ quá trình Lâu Độ đều mặt không cảm xúc ký tên tiêu thụ, bảo trì thiết lập nhân cách cao quý lãnh diễm của anh ta. Sau đó Lâm Nguy mang theo hoa tươi cùng lễ vật đại giá quang lâm, Lâm Nguy là đặc biệt xin nghỉ phép tới chúc mừng Lâu Độ ra mắt sách mới, Lâu Độ lệ nóng doanh tròng, cười rất tươi. Một khoảnh khắc kia, nụ cười của Lâu Độ đã khắc thật sâu trong tâm trí Giang Ngạn Tuyết.
Giống như cánh cửa đóng chặt ngăn cách tuyết lớn bên ngoài, hay trường học bất ngờ cho nghỉ ba ngày, lại phảng phất như từ nhỏ yêu thầm hai mươi năm cuối cùng cũng lấy được bạch nguyệt quang của lòng mình, lại giống như cuối năm được thưởng một trăm triệu - vui mừng như điên, hạnh phúc đến muốn bay lên trời.
Mà vì sao Giang Ngạn Tuyết lại thấy được một màn kia, là do lúc ấy cậu tan tầm về nhà, ngẫu nhiên thấy Lâm Nguy, không tự chủ được đuổi theo tới đó.
Lâu Độ tuy rằng tính cách lạnh nhạt, nhưng khí chất nho nhã, lịch sự văn nhã, bởi vậy khi cười rộ lên đặc biệt ấm áp, thập phần đẹp mắt.
Tuy rằng chỉ vội vàng lướt qua.
Giang Ngạn Tuyết trở vào trong phòng, tránh ra khỏi cửa, hỏi: “Vào nhà hay muốn chạy lấy người?”
Lời này nói ra thật thừa thãi, Lâu Độ xưa nay khinh thường vào nhà người khác, lần trước chủ động nghênh ngang vào nhà là ngoài ý muốn, cho nên lần này…
Lâu Độ vào nhà.
Trước mắt tình trạng của Giang Ngạn Tuyết cũng lười đi châm chọc mỉa mai, vì để chúc mừng sống sót sau tai nạn mà Lâu Độ khó có dịp được Giang Ngạn Tuyết mời cùng ăn cơm.
Mì gói!
Xé mở bao gói, trộn đều gói gia vị, rót nước sôi vào, tùy tiện lấy một quyển sách úp lên, liếc mắt nhìn Lâu Độ ngồi chờ hầu hạ toàn bộ quá trình một ngón tay cũng không cần duỗi, Giang Ngạn Tuyết nói: “Dạ dày quý giá của ngài kia không biết có thể chịu đựng được loại mì ăn liền rẻ tiền này tàn phá không?”
Lâu Độ không đáp trả, mà hỏi: “Cậu về lúc nào?”
Tuy rằng Lâu Độ nói không đầu không đuôi nhưng Giang Ngạn Tuyết biết anh ta chỉ Hoàng Tuyền trò chơi, liền nói: “Nửa tiếng đi!”
Lâu Độ nhíu mày nói: “Chúng ta 8 giờ tối đi vào, hiện tại là 6 giờ sáng, suốt mười giờ đồng hồ, cậu ở trong trò chơi đã qua bao lâu?”
“Tính một chút chẳng phải sẽ biết?” Giang Ngạn Tuyết trừng anh ta một cái: “Trong trò chơi một ngày tương đương mười phút ở thế giới sống, đại khái ở thế giới bên kia 60 ngày, hai tháng đi!”
Lâu Độ nói: “Trò gì mà lâu vậy?”
“Vốn dĩ muốn ở đó bảy ngày.” Giang Ngạn Tuyết tâm bình khí hòa đem toàn bộ quá trình trò chơi lời ít ý nhiều kể lại một lượt, cuối cùng nói: “Lặp lại tuần hoàn vài lần, liền biến thành như vậy.”
Lâu Độ nghe được một trận hết hồn, anh ta uống nước mỳ làm cho nước canh vị thịt bò nhiễm một vòng trên môi, an ủi nói: “Cậu có thể qua cửa ải cũng thật không dễ dàng!”
Giang Ngạn Tuyết nhướng mày nói: “Đây là đang khen tôi?”
“Dù sao cũng không tổn hại đến cậu.” Lâu Độ dùng dư quang ngắm nhìn Giang Ngạn Tuyết, liếc mắt một cái, đáy mắt lắng đọng lại kéo dài ánh sáng nhu hòa không tiêu tan, Giang Ngạn Tuyết có lẽ là ngại phiền toái, lại có lẽ vừa thoát khỏi trò chơi tinh thần không thoải mái, cậu đem quá trình trò chơi xóa giảm lại xóa giảm, truyền tới tai Lâu Độ chính là phiên bản khuyết tật ngắt đầu bỏ đuôi lấy giữa.
Nhưng cho dù là như thế, Lâu Độ vẫn có thể từ giữa nhìn ra vòng trò chơi này vô cùng nguy hiểm, có hơi bất ngờ… Nên nói, nếu Giang Ngạn Tuyết hơi ngốc một chút, tâm trí lại yếu ớt một chút, cậu liền thật sự xong rồi.
“Ngạn Tuyết!” Lâu Độ cực nhẹ cực ôn nhu gọi một tiếng, âm lượng quá thấp, Giang Ngạn Tuyết đang buồn bực vùi đầu ăn mì không có nghe thấy.
Khuôn mặt tinh xảo của Giang Ngạn Tuyết bị một tầng hơi nước bốc lên tạo thành một lớp khăn che mặt thần bí như ẩn như hiện, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc hư hư thật thật, nhìn không rõ, không hiểu sao lại có một loại mỹ cảm mê ly câu hồn đoạt phách. Cặp mắt phượng đen nhánh như mực phủ một tầng hơi nước nhiễm vài phần mông lung yên tĩnh mê say, thâm thúy lại mang theo một chút lười biếng, trong trẻo lại mang theo một chút mị hoặc.
Thật mê người!
“Anh ra khi nào?” Giang Ngạn Tuyết đột nhiên mở miệng nói chuyện, Lâu Độ đang nhìn đến xuất thần, trong nhất thời không kịp phản ứng lại, ngơ ngốc vài giây mới hậu tri hậu giác giấu đầu lòi đuôi ho khan vài tiếng, nói: “8 giờ rưỡi.”
Giang Ngạn Tuyết: “Nhanh như vậy?”
“Trò chơi hạn định thời gian là mười tám giờ, bối cảnh tôi tiến vào chính là mạt thế, cách khoảng thời gian tang thi bùng nổ còn mười tám giờ.” Lâu Độ giống như đang hồi tưởng lại những cảnh tang thi ăn thịt người ruột lòi ra ngoài, bụng thịt thối rữa khi trò chơi mới bắt đầu, gợi lên một trận buồn nôn, cau mày nhịn rồi lại nhịn rồi mới ha ha nói: “Sau khi thông qua cửa ải, tôi liền tới tìm cậu.”
Giang Ngạn Tuyết nhìn anh ta một thân mặc áo ngủ, tức khắc minh bạch cái gì đó: “Anh đứng ngoài một đêm?”
Lâu Độ cứng họng: “…”
Mẹ nó! Anh giống như thật ngu xuẩn mà đứng bên ngoài một đêm!
Mắt thấy Giang Ngạn Tuyết không thèm che dấu ánh mắt kỳ dị trần trụi đóng đinh trên người Lâu Độ, Lâu Độ tựa như thiếu nữ ngây thơ bị người lột sạch ném trên đường, lập tức bất chấp tất cả, cật lực vãn hồi nói: “Tôi là sợ cậu chết thối trong phòng, tôi nghĩ kĩ rồi, đợi nhiều nhất là ba ngày, đến lúc đó mặc kệ là cậu đã chết hay là vẫn còn đang đợi trong trò chơi, ba ngày không ăn không uống cậu khẳng định thăng thiên. Đến lúc đó, tôi sẽ báo cảnh sát tới phá cửa xông vào nhặt xác cho cậu, cũng không uổng công hai ta làʍ t̠ìиɦ địch một hồi.”
Giang Ngạn Tuyết nghe xong lời này cũng không có sinh khí cũng không có dỗi hờn, cậu có vẻ bình tĩnh dị thường, thong thả ung dung uống xong bát nước mì, nói: “Đến lúc đó, nói không chừng anh đã chẳng còn nhớ rõ tôi là ai.”
Lâu Độ trái tim lộp bộp nhảy dựng.
“Nói không chừng cơ thể tôi sẽ bốc hơi không còn một mảnh cũng nên.” Giang Ngạn Tuyết nói đến cái chết của mình mà có vẻ tương đối nhẹ nhàng. “Bằng không những người chơi chết đi ở thế giới chết, thân thể ở thế giới sống bị phát hiện đã sớm làm cho thế gian đại loạn.”
Lâu Độ trầm giọng nói: “Tôi sẽ không quên cậu.”
Giang Ngạn Tuyết sửng sốt: “Cái gì?”
“Cho dù cả thế giới có quên cậu thì tôi cũng sẽ nhớ rõ cậu.”
“Lâu Độ?”
Lâu Độ giật mình sửng sốt, chiếc đũa suýt chút nữa thì rơi ra. Anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao vậy, khi nghe Giang Ngạn Tuyết nói ‘không nhớ rõ’, trong lòng đột nhiên trào ra một loại cảm xúc bi thương không thể hiểu nổi, còn thập phần mạnh mẽ, có chút hoảng hốt, có chút nôn nóng cũng có chút sợ hãi không hiểu nổi.
Không dùng não suy nghĩ mà theo bản năng thốt ra những lời này.
A a a a thật mất mặt, thật đáng ghét, thật quái đản!
Nhất định là bị cậu chê cười! Lâu Độ xụ mặt, cực lực duy trì bộ dáng cao lãnh cấm người đến gần, đem bát để lên trên bàn: “Ăn no!”
Giang Ngạn Tuyết liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Không có tay? Đem canh đổ đi, hộp thì ném bỏ, nhớ chú ý phân loại rác.”
Nghĩ đến việc Lâu Độ đã chờ mình một đêm bên ngoài, Giang Ngạn Tuyết không có hạ lệnh trục khách, rốt cuộc… cũng nhiều năm rồi không có ai chờ cậu về nhà.
Cùng ngày, Giang Ngạn Tuyết ở trên diễn đàn báo bình an, Minh Tương Chiếu rất cao hứng, phát nguyên một ngàn bao lì xì, trong vòng năm giây ngắn ngủn đã bị cướp sạch sẽ không còn, trên diễn đàn toàn là âm thanh hoan hô ủng hộ.
Sau đó cậu lại nói lên vấn đề về tuyến thời gian trong trò chơi cùng thời gian ở thế giới sống.
Nam Kha nói: “Về sau có ai muốn đi bệnh viện bao cái phòng đơn, mỗi lần tiến vào trò chơi, trước đó truyền đường glucose, miễn cho thời gian kéo dài, dăm ba bữa bị đói chết, cũng may nha!”
Minh Tương Chiếu: “Không có không có, điểm ấy cô gái đứng đầu có quyền lên tiếng, @Ta Đẹp Nhất.”
Ta Đẹp Nhất: “Ha ha, tôi có một lần ở trong trò chơi nán lại ước chừng khoảng một năm. Đối chiếu xuống dưới, ở thế giới sống mới trải qua không đến ba ngày! Tôi tự mình nằm trên sàn nhà, ngoại trừ cảm lạnh cùng đau trĩ ra, thân thể một chút cũng không hư tổn, không đói không khát.”
Mèo Hạnh Phúc: “Nói như thế, thì trò chơi Hoàng Tuyền sẽ bảo hộ thân thể chúng ta, ít nhất là dưới tình huống linh hồn chúng ta không chết.”
‘Duang’ Một Tiếng: “Nếu linh hồn đã chết, thì thân thể chúng ta ở thế giới sống sẽ như thế nào?”
Cá Bi Thương: “Chết, hẳn là mọi dấu vết sẽ bị xóa bỏ, tiêu tan, ngoài người chơi trong trò chơi Hoàng Tuyền thì không còn ai nhớ bọn họ.”
‘Duang’ Một Tiếng: “Aiii! Làm sao cậu biết?”
Thuốc Chuột Lãnh Khốc: “Tôi từng điều tra qua mấy người chơi đã chết, nhưng không tìm được những người này.”
Nhân Loại Thông Minh: “Điều tra, cậu điều tra như thế nào?”
Hổ Ngoan Ngoãn Ăn Thịt Người: “Muốn làm quả phụ à?”
Thợ Săn Lột Da Hổ: “Kể ra chuyện xưa xem nào.”
Quản Lý Khu Bảo Hộ Tự Nhiên: “Trước kia có ngọn núi, trên núi có cái miếu… ”
Ta Đẹp Nhất: “…”
‘Duang’ Một Tiếng: “…”
Hai người này còn dây dưa không xong? Hẳn là có gian tình!
Ngày tiếp theo, hôn lễ của Lâm Nguy diễn ra, Giang Ngạn Tuyết cùng Lâu Độ may mắn có thể tham dự. Hai người đều diện trang phục lộng lẫy tham gia, tây trang phẳng phiu, khí vũ hiên ngang, anh tuấn bức người.
Lâm Nguy làm nhân vật chính của hôn lễ đương nhiên rực rỡ chói lọi, cô dâu Elena duyên dáng yêu kiều, mỹ diễm vô song. Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, bạn bè thân thích tề tựu khắp lễ đường, vô cùng náo nhiệt. Lúc Lâm Nguy nắm tay Elena đi kính rượu, Giang Ngạn Tuyết cùng Lâu Độ cũng rất phối hợp.
“Chúc mừng!” Giang Ngạn Tuyết bưng lên ly rượu một hơi uống cạn sạch. Chưa nói tới thương tâm khổ sở, nhiều năm như vậy tương tư đơn phương, mất mát nho nhỏ chung quy là phải có. Nhưng mà, Giang Ngạn Tuyết cầm được buông được, người ta gặp được chân ái, đi vào cung điện hôn nhân, cậu là thật lòng chúc phúc.
“Cảm ơn!” Lâm Nguy uống một ngụm thả ga.
Giang Ngạn Tuyết lại rót thêm một ly, không kịp uống đã bị Lâu Độ đoạt đi mất: “Bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày, cậu ăn chút gì đi!”
Nói xong, Lâu Độ liền đem ly rượu kia của Giang Ngạn Tuyết tới trước mặt Lâm Nguy, ôn nhu nói: “Chúc mừng!” rồi ngửa đầu uống cạn.
Giang Ngạn Tuyết trong lòng có chút khó chịu: “Anh không có ly sao? Làm gì mà phải dùng của tôi?”
“Thuận miệng uống thôi.” Lâu Độ không cho là đúng liếc nhìn cậu một cái, đem cái ly của mình qua, nói: “Nếu cậu không phục vậy thì có thể trả thù tôi.”
Giang Ngạn Tuyết: “…”
Hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể đọc diễn văn cảm tạ mọi người, bạn bè thân thích lục tục tan đi, Giang Ngạn Tuyết đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Rượu vang của khách sạn năm sao quả nhiên là tốt, tửu lượng của Giang Ngạn Tuyết không kém, thế mà hôm nay mới uống lên hai ly đã say. Cậu dùng nước lạnh tạt thẳng lên mặt, đứng phía trước cửa sổ hứng chút gió thổi, đi đến trước sảnh lầu một khách sạn, vừa lúc gặp Lâm Nguy đang tiễn bạn bè.
“Tiểu Tuyết!” Lâm Nguy nhe răng cười.
“Đừng có kêu như vậy!” Giang Ngạn Tuyết làm bộ bực bội muốn đánh anh ta một cái.
Lâm Nguy hỏi: “Phải về nhà rồi sao?”
“Ừ, phải về đi ngủ sớm một chút, ngày mai đi làm.”
“Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, đừng liều mạng quá.” Lâm Nguy duỗi tay vỗ vỗ bả vai Giang Ngạn Tuyết, anh ta có chuyện muốn nói, nhưng vì cố kỵ, muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ đành không tiếng động cười cười.
Giang Ngạn Tuyết đẩy hắn một phen: “Mau trở về đi, đừng để chị dâu chờ sốt ruột.”
Lâm Nguy nhìn Giang Ngạn Tuyết thực sự không yên tâm: “Tôi thấy mặt cậu có chút đỏ, có phải uống quá nhiều rồi không? Cậu lái xe trở về đi! Nếu không tôi kêu Lâu Độ xuống dưới…”
Giang Ngạn Tuyết da đầu căng thẳng, hai chân lơ mơ, gan bàn chân đạp trên nền đất mềm nhũn vô lực, cậu cho rằng mình sẽ lập tức té xỉu, không ngờ bỗng nhiên ngã vào một cái ôm ấp, thân mình theo quán tính quơ quơ, miễn cưỡng đứng vững, quay đầu nhìn lại, thế mà lại là Lâu Độ.
Lâu Độ nâng Giang Ngạn Tuyết, nói với Lâm Nguy: “Không có việc gì, cậu đi lên đi, cậu ta đã có tôi chiếu cố.”
“…Được.” Hai người này từ khi nào trở nên thân thiết vậy?
Lâm Nguy yên tâm rời đi.
Giang Ngạn Tuyết không biết mình làm thế nào lên được xe, cậu giống như té xỉu, lại như không có. Tóm lại là lúc cậu phản ứng trở lại được thì đã thấy mình ngồi trên ghế sau xe Ferrari, bên cạnh là Lâu Độ, phía trước lái xe là tài xế lái thay.
“Cậu sao lại ra nông nỗi này?” Dư quang thoáng nhìn thấy Giang Ngạn Tuyết đã tỉnh, Lâu Độ bắt đầu mỉa mai châm chọc nói: “Hai người họ đã lãnh chứng nhận kết hôn từ ba ngày trước, hiện tại chỉ là bổ sung nghi thức hôn lễ, cậu lúc này buồn bã thương tâm, mượn rượu giải sầu, có phải hơi chậm rồi hay không?”
Giang Ngạn Tuyết: “…”
Giang Ngạn Tuyết cười dữ tợn nói: “Cũng không biết là ai rót hai bình rượu vang đỏ, ‘rượu vào khổ tâm, hóa thành nước mắt tương tư’, nhà văn lớn ạ, nén bi thương!”
Lâu Độ liếc mắt một cái, cũng không có giận dỗi. Đối phương không châm lửa, Giang Ngạn Tuyết cũng lười chiến đấu, cậu nhìn ra ngoài cửa xe, phát hiện không phải đường về nhà, hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Bệnh viện.” Lâu Độ thần sắc lãnh đạm: “Cậu phát sốt.”
Thể chất của Giang Ngạn Tuyết rất tốt, mấy loại bệnh vặt như cảm mạo không dễ bị nhiễm, lần trước phát sốt sinh bệnh vẫn là từ tám năm trước. Tới được bệnh viện đăng ký số, bác sĩ sờ trán Giang Ngạn Tuyết một cái, hoảng sợ: “Này hơn bốn mươi độ rồi!”
Thử nhiệt kế xong, bác sĩ trợn tròn mắt.
30 độ?
Sao có thể? Có phải hay không kẹp nhiệt độ bị hỏng? Bác sĩ chạy nhanh đi làm cho Giang Ngạn Tuyết cái kẹp nhiệt độ khác, nhiệt độ cơ thể vẫn là 30 độ, thân thể giống như đá mã não không có tri giác, sau đó đồng tử khuếch tán, biến thành một khối thi thể!
Lâu Độ cũng bị dọa sợ, cơ thể Giang Ngạn Tuyết nóng bỏng, ít nhất cũng phải sốt cao đến 41 độ, nhưng đo nhiệt kế thì nhiệt độ lại thấp vượt mức bình thường!
~
Tác giả có điều muốn nói: Cảm tạ [an an tĩnh tĩnh đương chỉ miêu] [.] [vại vại cá] [thượng thành vùng quê] [vân trung cẩm thư ] [S-LIYG] dinh dưỡng dịch.