Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 38: Thuyền U Linh

Tiếng nước chảy róc rách, từng đợt sóng bị chặt chém không thương tiếc, ánh trăng từ trên cao trút xuống phủ một lớp ánh sáng lấp lánh lên những con sóng đang lăn tăn trên mặt biển.

Trong gió lẫn lộn mùi tanh của biển, cánh buồm phập phồng tùy ý theo chiều gió, nhiệt độ không khí hạ xuống còn âm chín độ, cậu bị đông lạnh đến tỉnh.

Đây là… nơi nào?

Trên người cậu ăn mặc đơn bạc với áo sơ mi kẻ ô vuông màu xanh đen, quần màu đen, cùng giày da màu đỏ, từng cơn gió biển ập vào người lạnh đến thấu tim.

Cậu không rõ lắm tình trạng hiện tại, chỉ có thể trước tiên đáp ứng nhu cầu của cơ thể, theo bản năng đi về hướng khoang thuyền, cho dù là chỉ đứng ở cửa khoang thuyền thì nhiệt độ cũng cao hơn nhiều so với ở trên boong.

Cậu muốn đi vào trong một chút, đột nhiên phát hiện, trên cổ tay của mình bị khóa lại bởi một sợi dây xích, dây xích đại khái dài khoảng hai mét, đầu bên kia của dây xích đang khóa một người đàn ông khác.

Người kia là ai?

Không đúng, mình là ai đã?

Cậu mông lung, mơ hồ, mờ mịt nhìn khắp bốn phương tám hướng - cậu đang ở trên một du thuyền rất lớn, bốn phía là biển cả vô biên vô tận. Trên không trung là một vầng trăng tròn đỏ màu máu, giống như đã được uống no máu tươi, lấy khuôn mặt dữ tợn âm lãnh nở nụ cười giả tạo nhìn cậu như đang nhìn quái thú.

Sao lại thế này?

Tôi là ai? Sao lại ở chỗ này? Tôi muốn đi đâu? Muốn làm cái gì?

Sao lại được sinh ra?

Cái gì cũng không nhớ nổi!

Sợ hãi, nỗi sợ hãi xâm nhập vào cốt tủy, đối với những thứ không biết rất mê man, đối với bản thân lại hoang mang vô cùng, cậu tựa như một đứa trẻ mới sinh, dại ra nhìn bầu trời đen kịt trên đỉnh đầu.

Bỗng nhiên, cậu thấy trong túi áo có cái gì đó, rất cứng, xòe ra thì thấy đó là một tấm thẻ bằng bàn tay.

[Hoan nghênh đã đến với du thuyền xa hoa - thuyền U Linh ]

[Ngài đã quên hết thế giới này, cũng quên cả mình là ai, là người lạc đường đáng thương, ta sẽ vì ngài vẽ đường chỉ lối, không cần mê man, hãy dũng cảm chạy trốn đi!]

[Tại đây, trên du thuyền này còn mười một người lạc đường giống như ngài, trong đó có ba người là trí giao hảo hữu* của ngài, các ngài cùng chung hoạn nạn, sinh tử không bỏ. Tám người còn lại là kẻ địch, bọn chúng ăn thịt ngài, uống máu ngài, đem ngài ném xuống biển vĩnh viễn cũng không thấy mặt trời.]

*trí giao hảo hữu: bạn tri kỷ, bạn tốt

[Mười hai con dê lạc đường chia làm ba đội, mỗi đội bốn người, trên thuyền U Linh có một con u linh rất thích ăn hồn phách, cứ ba tiếng đồng hồ sẽ ăn một lần, ở các nơi trên thuyền có linh phù phòng ngự u linh, tìm được linh phù sẽ có thể tránh được bị u linh đuổi gϊếŧ, linh phù số lượng có hạn, tới trước thì được. Thời hạn là 24 giờ, mang theo linh phù bình an sinh tồn, cùng với đội có nhiều người còn tồn tại, toàn bộ thành viên sẽ chiến thắng!]

[Ngài cùng đồng đội đáng lẽ ra nên tương thân tương ái, nhưng đáng tiếc hai bên đều mất đi kí ức, quên mất nhau. Phải tránh, không nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào!]

[Đầu tiên phải giải khóa cặp đôi trên tay ngài, người không có linh phù hộ thân sẽ thu hút u linh, đi tìm chìa khóa đi! Chìa khóa ở trong tay những người khác. Chú ý nha! Người khóa chung với ngài có thể là đồng đội cũng có thể là kẻ địch. Nếu thật sự không thể tìm được chìa khóa thì gϊếŧ đối phương cũng có thể tự động giải khóa!]

[Đây không phải trò chơi, càng không phải đang vui đùa, xin hãy trân trọng sinh mệnh, nghiêm túc đối đãi!]

“Trời ạ!” Cậu nhịn không được kinh hô lên một tiếng, trên đời này thế mà lại có loại sự tình không thể tưởng tượng nổi này!

“Hello, xin chào Brandy tiên sinh nha!” Cái người đàn ông vốn đang hôn mê đột nhiên lại tỉnh, nhìn dáng vẻ của anh ta không những không ủ rũ, ngược lại rất phấn chấn.

Chẳng lẽ anh ta vẫn luôn ở đó giả bộ ngủ sao?

Chờ đã, Brandy?

Kinh ngạc cúi đầu nhìn lên trên người mình, thì ra là trên túi trước ngực có in một hàng chữ tiếng Anh: Brandy.

Cậu tên là Brandy? Đây là tên một loại rượu thì phải!

Lại nhìn người đàn ông giả bộ ngủ kia, trên túi trước ngực anh ta cũng có hàng chữ: Rum.

Rượu rum.

“Anh…” Cậu đề phòng nhìn người đàn ông này, có thể bất động thanh sắc giả bộ ngủ, đối mặt với loại tình huống này vẫn có thể trấn định như thế, Rum không phải người đơn giản!

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cái gì cũng không biết, đến mình là ai cũng quên luôn rồi.” Rum xòe ra hai tay, vẻ mặt vô tội.

Brandy nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta, cầm tấm thẻ quơ quơ: “Nội dung trên tấm thẻ anh đã nhìn sao?”

Rum từ trong túi lấy ra tấm thẻ của mình, không chút che giấu đưa cho Brandy: “Cùng nội dung trên tấm thẻ của cậu giống nhau như đúc, tôi cũng không có lòng dạ giấu diếm.”

Brandy nói: “Anh tính làm sao bây giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ? Đương nhiên là đi tìm chìa khóa mở cái khóa này chứ sao, bằng không chờ u linh tới, hai chúng ta chạy trốn không có tiện.” Rum kéo kéo dây xích tượng trưng, nâng mi cười khẩy nói: “Thế nào? Chứ cậu muốn gϊếŧ chết tôi để tự động mở khóa sao?”

“Sao thế được!” Brandy trong lòng hốt hoảng, vội vàng giải thích: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không gϊếŧ người!”

Rum rụt lùi về sau, vẻ mặt đề phòng nói: “Ai! Tôi cũng không dám tin, tuy rằng bộ dáng cậu trông như con thỏ nhỏ ngây thơ, nhưng tôi cảm thấy cậu rất đáng sợ.”

Brandy quả thực hết chỗ nói lý lẽ: “…”

Phiền thật, không khí này vừa mới bắt đầu đã không đúng, Rum đề phòng cậu, cậu cũng đề phòng Rum, đều lo sợ đối phương sẽ lén lút cho mình một đao sau lưng.

Hạt giống hoài nghi đã sớm được chôn xuống, bất luận là việc có mỏng manh tới đâu cũng có thể hóa thành phân bón tẩm bổ cho hạt giống, càng dài càng lớn, cuối cùng thì…

Brandy tìm kiếm trong túi quần,phát hiện một chiếc chìa khóa màu kim sắc, mặt trên có khắc con số 4.

“Trước tiên vào trong khoang thuyền đi, bên ngoài quá lạnh.” Rum rùng mình một cái, rụt cổ vào trong áo bành tô, anh ta liếc mắt nhìn Brandy một cái, cười nói: “Tôi thấy cậu ngoại hình tầm mười bảy mười tám tuổi, còn đang đi học sao?”

“Tôi không biết.” Brandy ánh mắt mờ mịt nhìn hành lang bên trong khoang thuyền: “Không nhớ rõ, đại khái là vậy.”

“Nghe khẩu âm, là người Kinh Châu?”

“Không biết.” Brandy dừng chân, lạnh lùng nhìn Rum: “Anh không phải mất trí nhớ sao? Sao có thể nghe ra khẩu âm?”

Rum thở dài: “Tôi mất trí nhớ chứ không có bị đần độn. Cậu cũng mất trí nhớ, không phải cậu vẫn biết chữ đó sao?”

Brandy bỗng nhiên cười: “Anh nói đúng, anh lúc trước hỏi tôi có phải đang đi học hay không, sau lại hỏi khẩu âm, ai không biết còn tưởng trong lời nói khách sáo của anh, là đang muốn xem xem tôi có phải đang giả vờ mất trí nhớ hay không.”

Rum ngẩn ra, sau lưng nổi lên một tầng da gà.

Brandy nhìn về phía khóa xích trên cổ tay, mặt trên đánh số 2, Rum nói: “Chỉ cần tìm được chìa khóa đánh số 2, chúng ta có thể mở khóa, đi tìm những người khác đi, nhìn xem ai đang giữ chìa khóa số 2.”

Brandy bi quan tưởng tượng: “Chúng ta hỏi họ chìa khóa, họ sẽ đưa cho chúng ta chắc?”

Rum: “Vì cái gì lại không cho? Tại thời điểm còn chưa rõ ai là đồng đội ai là kẻ thù, đương nhiên sẽ đối xử bình đẳng mà cứu người.”

Brandy không nói nữa, cùng Rum đi lên tầng ba của khoang thuyền. Bốn chữ ‘du thuyền xa hoa’ không phải khoe khoang, ngoại trừ tầng một boong tàu có kiến trúc kém cỏi nhất, khoang thuyền hạng ba bên ngoài là ngột ngạt nhất, khoang thuyền hạng hai rõ ràng đã có chuyển biến tốt đẹp, tới tầng ba boong tàu, cấp bậc lập tức được tăng lên.

Trên mặt đất trải thảm đắt tiền, nhà ăn sang trọng, quán bar riêng biệt, bên trong còn thiết kế bàn đánh bạc, bàn bi-a cùng các loại phương tiện giải trí.

Đến tầng bốn boong tàu, chứa khoang hạng nhất sang trọng, mỗi một phòng đều hoa lệ giống như khách sạn năm sao.

Ở cửa thang lầu giữa tầng ba và tầng bốn, Brandy cùng Rum nhìn thấy bản vẽ mặt phẳng của thuyền U Linh.

Thân tàu dài 133.3 mét, rộng 20 mét, có thể chứa 1000 hành khách.

Brandy đề nghị đi đến nhà ăn ở tầng ba, có cha thương mẹ thương thì cơm cũng không có thương mình, Rum giơ tay tán thành.

Hai người kéo theo xiềng xích đi vào cửa kính xoay tròn, nhà ăn không có một bóng người, được trang hoàng theo phong cách cổ điển lịch sự tao nhã, mang theo không khí của châu u cổ kính, dưới đất lót thảm Ba Tư, trên tường treo đèn thủy tinh đẹp đẽ tinh xảo.

Ở trên từng bàn ăn bằng gỗ lim đỏ chạm khắc hoa văn, bày những ly rượu vang đỏ đã uống một nửa, trên vành ly còn lưu lại dấu son môi đỏ tươi, đĩa bò bít tết còn thừa một nửa đã lạnh ngắt, dao ăn vẫn còn dính nước sốt đỏ thẫm.

Loại cảm giác không ổn này đến từ…

Toàn bộ hành khách đang ăn bỗng nhiên nháy mắt biến mất!

Brandy bỗng nhiên nhớ tới tin tức thân tàu có thể chứa đựng một nghìn hành khách, chẳng lẽ tất cả hành khách trên tàu đều đã biến mất?

Bị cái con u linh trốn trong chỗ tối kia ăn mất cả hồn phách rồi sao?

Brandy cảm thấy không rét mà run.

Rum nói: “Chúng ta đi sau bếp nhìn xem.”

Bị xiềng xích cột lấy không tốt nhất chính ở điểm này, muốn đi nơi nào cũng không tự do, còn phải yêu cầu đối phương phối hợp.

Cũng may Brandy tính cách mềm ấm, khi Rum yêu cầu cậu không có làm trái, thập phần phối hợp. Hai người chia nhau song song mở ra cửa lớn bằng thép không gỉ, một chiếc giày cao gót ‘vụt’ một tiếng bay thẳng tới hướng mặt hai người!

“Chết tiệt!” Rum ít nhiều cũng phản ứng nhanh, giày cao gót đập vào cửa lớn phát ra tiếng ‘đùng’ một cái, Brandy ghé mắt nhìn vào bên trong, hình ảnh này, ách …. tương đối hương diễm!

Một người phụ nữ dáng người yêu kiều xinh đẹp đứng trước bệ bếp, đôi chân thon dài nuột nà nhìn không sót chút gì, vòng eo mảnh khảnh cùng nơi nào đó đầy đặn tạo thành sự đối lập rõ ràng. Bộ lễ phục dạ hội diễm lệ đã rách mướp tả tơi, cả người lấy một loại tư thế ‘ôm tỳ bà che nửa mặt’ đứng ở đó, thấy vẻ Rum nhiệt huyết sôi trào, suýt chút nữa điên cuồng phun máu mũi.

Brandy nhìn, nội tâm không hề dao động.

Bị khóa cùng người phụ nữ là một người đàn ông dáng người thấp bé, mặt mũi hèn hạ lấm la lấm lét, lớn lên nhân mô cẩu dạng, để trần nửa người trên, tay che lại khuôn mặt sưng đỏ bị đánh cho bầm dập.

Mỹ nữ nổi trận lôi đình: “Mày sinh con gái không có ngực sinh con trai không có chim! Dám chiếm tiện nghi của bà mày, đệt mẹ mày, bà đập vỡ đầu chó của mày!”

Công lực mắng chửi người của mỹ nữ này quả là 666*, tên đàn ông đáng khinh căn bản là chống đỡ không nổi, vốn tưởng rằng là trời cho phúc lợi, ai dè là trời giáng tai họa!

*666: đồng âm với ‘niu niu niu’ ý nói những thứ rất tốt và mạnh mẽ.

Brandy nhìn chỗ ghi tên trên ngực người phụ nữ: Gin Fizz.

Gin Fizz.

Tên đàn ông trên mặt đất kia là: Martini.

Martini.

Gin Fizz một chân đạp lên ngực người đàn ông, cả người tràn đầy phong phạm nữ vương, thể lực mạnh mẽ: “Các ngươi là… Brandy cùng Rum, có việc gì sao?”

“Trong tay hai người có chìa khóa số 2 không?” Brandy quơ quơ khóa xích trên tay: “Giúp chúng tôi mở khóa một chút.”

Gin Fizz nghĩ nghĩ một chút, thò tay vào trong cổ áo bộ đầm dạ hội, ở giữa hai quả ngực to lớn moi moi, lấy ra một chiếc chìa khóa kim sắc: “Cái chỗ tôi là số 3.”

“Chúng tôi đang giữ chìa khóa số 4.” Brandy nói.

Gin Fizz không tiếp lời. Brandy đành phải hỏi: “Cô có thấy những người khác không?”

Gin Fizz nổi giận đùng đùng: “Không thấy, tự đi mà tìm, đừng cản trở bà đây.”

Brandy cùng Rum cũng không ham xen vào việc của người khác, xoay người liền đi.

Cùng lúc đó một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau…

Rum cùng Brandy cả người cùng run lên, đột nhiên quay đầu lại. Chỉ thấy Gin Fizz cầm dao phay trên kệ bếp, một dao cắt đứt mệnh căn của Martini, lại một dao cắt đứt cổ Martini, máu tươi phun ra ào ào, bắn đầy người Gin Fizz. Không hề báo trước đã động thủ gϊếŧ người làm Brandy cùng Rum đều ngây ngẩn cả người.

Gương mặt vấy đầy máu tươi của Gin Fizz tựa như Mạn Châu Sa Hoa* nở rộ trong địa ngục, vừa yêu diễm mỹ lệ lại vừa là một đóa hoa chết chóc.

*Mạn Châu Sa Hoa là tên gọi khác của hoa Bỉ Ngạn

Rum: “Cô, cô… ”

Martini vừa chết, khóa xích trói buộc Gin Fizz liền tự động tách ra, cô ta cởi bỏ khóa sắt thô nặng lại lạnh băng, xoay xoay cổ tay, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến cái thi thể máu me đầm đìa trên mặt đất, lạnh giọng nói: “Bà mày có thể há mồm ăn phân chứ tuyệt đối không thể chịu thiệt thòi!”

Khí phách đại tỷ, uy phong lẫm liệt, vua của các loại Cocktail (Martini) cứ thế bị chó tha đi mất!

Brandy cùng Rum xám xịt rút lui, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Hai người đi thẳng lối hành lang tiến đến quán bar, Rum nhịn không được cà khịa: “Cái vị đại tỷ kia thật là tàn nhẫn, trước mặt người khác gϊếŧ người không nói, cũng mặc kệ Martini có phải đồng đội hay không. Nhưng mà nói, phụ nữ như vậy tôi đây rất thích, đủ cay! Brandy, cậu thấy thế nào?”

Brandy sắc mặt tái nhợt: “Thấy cái gì?”

“Gin Fizz ấy, tôi lần đầu thấy phụ nữ nóng bỏng như vậy, thiếu chút nữa khống chế không được.” Rum không được tự nhiên uốn éo.

Brandy lạnh lẽo nói: “Không có cảm giác.”

Rum thiếu chút nữa hộc máu: “Chết tiệt! Cậu kiểu gì lại không có cảm giác? Cậu có phải đàn ông hay không? Ê mà, cậu chắc không phải là gay đâu nhỉ?”

“Không biết.” Brandy mở mịt lắc đầu nói: “Không nhớ.”

Rum bĩu môi nói: “Thật là đồ ngốc.”

Brandy ánh mắt lạnh đi một tầng, quay đầu lại nhìn anh ta: “Nhưng thật ra anh rất kỳ quái nha, đối mặt với một phụ nữ gϊếŧ người không chớp mắt thế mà còn có thể cứng lên, còn cùng tôi nói cái gì mà khống chế không được. Martini bị băm mệnh căn còn bị cắt đứt cổ, anh không thấy sợ sao?”

“Không có sợ hãi, nhưng thật tình cảm thấy rất ghê tởm.” Rum nói: “Có thể trước khi mất trí nhớ tôi làm công tác giải phẫu, bác sĩ, pháp y, hoặc là gϊếŧ heo!”

Brandy: “Trò đùa của anh thật nhạt nhẽo.”

Rum khiêm tốn cười cười: “Tôi cảm thấy trước tiên chúng ta nên đi tìm linh phù, hiện tại là 9 giờ rưỡi, cách lúc u linh ra còn hai tiếng rưỡi, không có linh phù phòng thân, hai chúng ta liền ngủm củ tỏi.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng vị trí của linh phù, chúng ta không có bất kỳ manh mối nào.” Brandy chống cằm trầm tư một lát, nói: “Du thuyền quá lớn, linh phù lại là dạng gì, tôi với anh cũng đều không biết, trước cứ đi tìm những người khác, trên tấm thẻ không phải có nói sao, có tổng cộng mười hai người lạc đường.”

Vừa đi vừa nói, hai người đi qua cửa xoay tròn tiến vào quầy bar.

Bên cạnh vòng tròn quầy bar có hai người, một người đứng phía sau, trên người mặc tây trang màu trắng, tay trái cầm quả lê tay phải cầm rượu, tựa như đang muốn điều chế một ly rượu trái cây để nếm thử, người khác đang ngồi trên ghế da một chân trước quầy bar, trên người mặc áo sơ mi trắng phối với họa tiết ô vuông màu lam, quần tây, đang buồn chán nhấm nháp một ly rượu.

“Chà, có người tới!” Người đàn ông sau khi pha chế rượu thất bại đã lựa chọn từ bỏ, đơn giản chuyển thành gặm trái lê Đại Bạch.

Người còn lại đang uống rượu cũng xoay người, liếc mắt nhìn Brandy một cái thật sâu, rồi đem ánh mắt chuyển đến trên người Rum, đôi mắt đen nhánh như bầu trời đêm kia trong mắt nhìn không ra vui giận yêu ghét, một câu cũng chưa nói. Người đàn ông trẻ tuổi đang gặm lê nói: “Tôi là Vodka, anh ta là Whisky.”

“Tôi là Rum, cậu ta là Brandy, xin chào!” Rum cười ha hả đi tới, vừa mới đi được hai bước, người bị kéo thật mạnh một cái, xương cổ tay bị ghìm lại phát đau, có chút không vui quay đầu lại nhìn về phía Brandy, nói: “Làm gì thế? Mau đi thôi!”

Brandy vẫn không có ý định tiến lên, có thể là ảo giác cũng có thể là giác quan thứ sáu, cậu cũng không muốn tới gần Whisky. Tựa như loài động vật sinh sống ở vùng hoang dã, chỉ cần dùng mũi ngửi một cái là có thể biết được thực lực đối phương, dù khoảng cách rất xa, lỗ chân lông khắp người cũng có thể co chặt lại, các tế bào đều điên cuồng la hét dọa dẫm.

Dây xích bị kéo căng, Brandy không nhượng bộ, cậu đứng ở nơi đó hỏi: “Các anh có chìa khóa số 2 không?”

Vodka đặc biệt hiền hòa, cũng không thèm che giấu nói: “Chúng tôi có chìa khóa số 5, ổ khóa số 4, không giúp các cậu được.”

Rum vỗ đầu một cái: “Ai nha! Chúng tôi có chìa khóa số 4!”

Vodka hưng phấn lên, vội vàng từ phía sau đi vòng lên phía trước: “Có duyên ghê, phiền người anh em giúp chúng ta mở khóa, không cổ tay tôi phải cắt đứt rồi.”

“Được.” Rum từ túi áo lấy ra chìa khóa, tung lên không trung, vững vàng tiếp được, nói: “Nhưng mà tôi muốn ra điều kiện trước.”

Vodka sắc mặt biến đổi: “Làm gì? Nhân lúc cháy nhà đi hôi của?”

Rum không cho là đúng: “Lời này không thể nói như vậy! Tôi làm sao mà biết được người mình cứu là đồng đội hay là kẻ địch đâu? Đương nhiên muốn nhân cơ hội này ra chút điều kiện, người không vì mình trời tru đất diệt!”

“Nhưng tôi cảm thấy chúng ta bốn người chính là đồng đội nha!” Vodka nói: “Brandy, Rum, Whisky, Vodka, đây đều là các loại rượu tây nổi tiếng.”

Rum: “Anh suy đoán cũng quá tùy tiện rồi.”

“Nào có, rõ ràng rất có đạo lý mà.” Vodka ủy khuất bĩu môi nói: “Tôi vừa nãy đυ.ng phải hai người là Ngũ Lương Dịch cùng Mao Đài, bọn họ là rượu Trung Quốc, khẳng định là cùng một đội.”

Rum bực bội ngoáy ngoáy lỗ tai: “Đừng chuyển chủ đề, đem tin tức những người cùng số khóa và số chìa khóa mà các người đã gặp qua nói cho tôi, cái này không khó đâu nhỉ?”

“Haizz, tôi còn tưởng chuyện lớn gì chứ.” Vodka khoa trương hắng giọng nói: “Tôi cùng Whisky chỉ có gặp qua Ngũ Lương Dịch cùng Mao Đài, hai người này là khóa số 6, chìa khóa số 1, thế nào?”

Rum đem chìa khóa ném qua: “Bắt lấy, không cần cảm ơn.”

Vodka vững vàng tiếp được, cao hứng phấn chấn đi giải phóng cho móng vuốt của mình, kết quả chìa khóa xoay rồi xoay nhưng mà khóa không có mở.

“Uy, nói không giữ lời sẽ bị sói xám ăn thịt nha!”

“Hứ!” Rum khinh thường nói: “Nếu đã là khóa cặp, đương nhiên là phải có hai thanh chìa khóa, anh cùng đồng bạn của mình đồng thời mở khóa mới được.”

Vodka quyết đoán nhìn về phía Brandy, người này sắc mặt không quá tốt, rõ ràng là vừa rồi bị Gin Fizz dọa, cậu do dự lấy ra chìa khóa, nhưng không có đưa qua mà lại nói: “Các anh đưa chìa khóa số 5 cho tôi.”

“Hả?” Vodka trưng ra vẻ mặt như đang nhìn kẻ ác, trừng mắt nhìn Brandy: “Cậu muốn làm cái gì?”

Không ngờ Whisky không nghĩ ngợi gì, trực tiếp móc chìa khóa số 5 ra ném qua cho Brandy.

“Cũng được, khóa của mình mở thì tốt rồi, quản khóa số 5 sống chết ra sao làm gì.” Vodka cũng biết lý lẽ đưa chìa khóa số 5 qua, Brandy đưa chìa khóa số 4 cho bọn họ.

Whisky cùng Vodka đồng thời mở khóa, còng tay được cởi bỏ, dây xích dài hai mét kia cũng tự động tách ra, mọi người cùng chú ý tới, dây xích này rỗng ruột, bên trong còn nhét một tờ giấy.

Trên tờ giấy viết: “Bóng loáng, phản xạ, ta thấy ngươi.”

“Có ý gì nhỉ?” Vodka mờ mịt nói: “Cái này không lẽ là manh mối về linh phù?”

Rum sửng sốt, nét vui mừng trong mắt vừa ẩn vừa hiện, anh ta bất đắc dĩ thở dài nói: “Câu đố này quá thâm ảo, đoán không ra! Dù sao hai người cũng không có chìa khóa số 2, không chậm trễ nữa, Brandy, đi thôi!”

Brandy đuổi theo kịp anh ta, rời xa quầy bar một đoạn, Rum nhảy qua một bước, quay đầu cùng Brandy nói: “Tôi biết linh phù ở nơi nào!”

Brandy kinh ngạc nói: “Nơi nào?”

“Thứ bóng loáng, có thể phản xạ, còn có thể thấy cảnh tượng… Là gương.”

“Thì ra là thế!” Brandy bừng tỉnh đại ngộ, cũng không khỏi cảm thấy hoài nghi: “Có điều, vì sao anh đoán ra được mà không nói với bọn Whisky?”

Rum nói: “Cậu bị ngốc à? Số lượng linh phù có hạn, nói cho bọn họ rồi thì chúng ta phải làm sao?”

Brandy như vừa được trải qua nghi thức rửa tội, khai sáng thông suốt, cậu thành khẩn nhìn Rum: “Nếu trong gương chỉ có một tấm linh phù, tôi sẽ không đoạt của anh!”

Rum cười vang nói: “Yên tâm đi người anh em tốt, tôi sẽ che chở cho cậu, tôi có dự cảm, hai chúng ta chính là đồng đội.”

“Anh là giỏi nhất, có được đồng đội thông minh đáng tin cậy như vậy, là phúc khí của tôi.”

Brandy vẻ mặt sùng bái, làm cho Rum trong lòng lâng lâng, anh ta trang trọng vỗ vỗ lưng Brandy, cười nói: “Đi thôi, đi tìm gương!”

Tuy rằng biết linh phù ở trong gương, nhưng việc tìm kiếm gương thật sự quá khó khăn, khoang hạng hai cùng khoang hạng ba không có dịch vụ dùng gương, khoang hạng nhất có kiến trúc ngang với khách sạn năm sao, có tới 108 phòng.

Mỗi tầng boong tàu có tám phòng vệ sinh riêng biệt, ngoài ra còn có khu vực nghỉ ngơi cho nhân viên phục vụ, cùng với ba tầng boong tàu đều là khu nghỉ dưỡng giải trí, nhà ăn, quán bar, hồ bơi, sân vận động, nơi nơi đều có gương.

Đừng nói Brandy cùng Rum chỉ có hai người, cho dù là toàn bộ mười hai người đồng tâm hiệp lực đi tìm, mà chỉ còn lại thời gian một tiếng rưỡi, cơ bản là không kịp. Càng miễn bàn đến việc Brandy cùng Rum bị cột với nhau, hai người không có khả năng tách ra hành động.

Bắt đầu từ phòng số một, Brandy đi theo Rum một hơi chạy hết hai mươi phòng hạng nhất. Brandy chống đầu gối, hít vào nhiều thở ra ít, mệt tới nỗi nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn.

Rum nhíu mày, cứng rắn túm lấy Brandy kéo đi: “Tôi nói này, tố chất thân thể cậu sao cùi bắp quá vậy?”

“Không, không có cách nào, tôi không hay vận động!” Brandy thở hồng hộc, bị bắt ép di chuyển bước chân về phía trước.

Chạy xong 30 phòng, Rum lúc trước sức sống bắn ra bốn phía cũng suy sụp, anh ta mệt tới nỗi mồ hôi đầy đầu, lại còn ra vẻ cường ngạnh hét to: “Đồng đội, cậu hồi sức một chút được chưa? Nói gì thì nói cũng là đàn ông đàn ang cơ mà?”

Brandy khổ không nói nổi: “Đàn ông làm sao cơ? Đàn ông thì không thể mệt mỏi sao?”

“Cậu thật là… ” Rum nói được một nửa thì cửa phòng cách vách bị người mở ra, một người đàn ông tóc vuốt ngược đi ra, ba người đứng giữa hành lang rộng lớn dò xét lẫn nhau, không khí lạnh đi mấy độ.

Brandy liếc nhìn bảng tên của người này, Ngũ Lương Dịch.

Cùng lúc đó, một cánh cửa phòng khác cũng bị đẩy ra, đó là một người đàn ông tuổi xấp xỉ người đàn ông tóc vuốt ngược, nôn nóng kêu anh ta: “Ngũ Lương Dịch, phòng này cũng không có, nếu không chúng ta đi tầng ba boong tàu thử xem, nhà ăn cùng quán bar nhiều gương nhất, biết đâu ở đó sẽ có linh phù.”

Ngũ Lương Dịch muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi, đồng bọn của anh ta Mao Đài cái gì cũng tốt, chỉ có điều miệng quá lớn!

Có nói gì thì sự đã rồi, đôi bên cũng không nhất thiết phải giấu diếm nói lời ẩn ý: “Ai nha! Thì ra mấy người cũng biết linh phù cùng gương có liên quan?”

Brandy lùi lại phía sau Rum, thật cẩn thận kéo kéo góc áo anh ta: “Bọn họ đã cởi bỏ khóa cặp đôi.”

Ý tứ rõ ràng, đánh nhau bên ta có hại.

Ngũ Lương Dịch ăn mặc như đại ca, người cao một mét tám, không chút sợ hãi nói: “Nếu đã bị các người nghe được, vậy chi bằng mọi người dựa vào bản lĩnh đi! Dù sao du thuyền cũng lớn như vậy, ai tìm được linh phù thì là của người đó.”

Rum ánh mắt chìm xuống: “Chính là hợp ý tôi.”

Tuy rằng không hợp thời nhưng Brandy vẫn cố hỏi: “Hai người có chìa khóa số 2 không?”

“Không có.” Ngũ Lương Dịch thật thà trả lời: “Chìa khóa của bọn tôi là số 1.”

Cho dù đôi bên đều có tố chất tâm lý vượt qua thử thách, không sợ gϊếŧ người phóng hỏa, nhưng bởi vì trong tình huống không rõ ai là đồng đội, ném chuột sợ vỡ bình, không dám dễ dàng động thủ.

Bốn người đối diện lẫn nhau, cảnh giác lẫn nhau, nhìn quan hệ giữa Ngũ Lương Dịch cùng Mao Đài, hơn phân nửa đã nhận diện nhau là đồng đội, rốt cuộc hai loại rượu này là đồng hương, khả năng là đồng đội đến 99%.

Brandy cùng Rum tiến hành từ phía đông, kiểm tra từng phòng, Ngũ Lương Dịch cùng Mao Đài tiến hành từ phía tây, hai đội gặp nhau ở giữa, chứng tỏ toàn bộ khoang hạng nhất không có linh phù, không thể tiếp tục ở chỗ này mất thời gian, hai đội cùng nhất trí xoay người chạy xuống lầu.

Mao Đài vào quán bar, Brandy cùng Rum còn có Ngũ Lương Dịch vào nhà ăn.

Rum dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Ngũ Lương Dịch như nhìn kẻ đã chết, nhỏ giọng nói với Brandy: “Nếu chúng ta tìm được linh phù thì thôi, còn nếu anh ta tìm được linh phù trước, cậu biết nên làm thế nào mà.”

Rum làm động tác cắt yết hầu, dùng đôi mắt ngăm đen nhìn chằm chằm vào Brandy: “Chỉ có một người, chúng ta thắng chắc.”

Brandy kiên định gật đầu: “Được!”

Vách tường bên trái nhà ăn được khảm một mặt gương rất lớn, như vậy rõ ràng trong gương sẽ không cất giấu linh phù cứu mạng. Nhưng mà tục ngữ có câu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Rum không có đi tìm kiếm ở góc xó xỉnh nào mà trực tiếp đi tới trước mặt gương lớn, cẩn thận quan sát, lại thấy ảnh ngược của nhà ăn.

Bóng loáng, phản xạ, ta thấy ngươi.

Rum gấp đến độ gãi đầu, anh ta chỉ thấy chính mình, nào thấy linh phù chứ?

“Rum.” Brandy gọi anh ta một tiếng, duỗi tay chỉ vào mặt gương nói: “Có ánh sáng.”

“Cái gì?” Rum nhìn theo hướng Brandy chỉ, quả thực, trong gương phản chiếu ảnh ngược bức tường đối diện, trên bức tường có một chỗ gạch đá tản ra ánh sáng kim sắc quỷ dị.

Chẳng lẽ là linh phù?

Rum vui mừng khôn xiết, anh ta vội vàng quay đầu lại đi xem xét bức tường, nhưng mà bức tường hoàn hảo không có tổn hao gì, nào có gạch vàng phát sáng đâu?

Nhưng mà trong gương rõ ràng có…

Rum bừng tỉnh đại ngộ, anh ta ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào gương, căn cứ hình ảnh hiện ra trong gương, đếm các viên gạch từ trái qua, viên thứ bốn mươi lăm từ trái qua, ba mươi từ dưới lên… là viên gạch phát sáng!

Rum kích động tột độ, túm Brandy chạy về phía bên phải bức tường, từ trái qua số bốn mươi lăm, từ dưới lên số ba mươi, tìm được rồi!

Rum thử duỗi tay vuốt ve, viên gạch này nhìn như bình thường nhưng thật ra rất lỏng lẻo! Rum không cần cố sức đã moi được viên gạch này ra, bên trong để một là bài bằng gỗ màu vàng rực rỡ kích thước gần bằng là bài poker, mặt trên có viết chữ ‘Linh’ theo lối chữ Tiểu Triện*.

*Tiểu triện hay Tần triện là lối chữ được nhà Tần thống nhất sử dụng sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc.

Là linh phù! Tìm được rồi tìm được rồi tìm được rồi!

Rum kích động tột độ.

“Giao ra đây!” m thanh lạnh băng từ phía sau Rum vang lên, còn có con dao ăn được Ngũ Lương Dịch tiện tay cầm lên đang chọc vào sau eo Rum.

~

Tác giả có điều muốn nói: Đơn giản chính là tất cả thành viên đều mất trí nhớ ~

Cảm tạ [một thoa mưa bụi] [thượng thành vùng quê] [an an tĩnh tĩnh đương chỉ miêu] [lẳng lặng lẳng lặng] [dục gửi màu tiên kiêm mẩu ghi chép] [o] [phong cảnh lẩm bẩm khó] [xuẩn a] dinh dưỡng dịch.