Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 34: Khách Sạn Mười Ba

Sài Nùng kích động nói: “Hoa Nhan bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp, sinh ra đứa bé quỷ, đứa bé quỷ lại gϊếŧ Hoa Thước, còn muốn gϊếŧ toàn bộ chúng ta!”

Thái độ của Uông Dương có chút do dự: “Nhưng mà, nhìn bộ dạng của Hoa Nhan hoàn toàn không giống vậy! Cô ấy biểu hiện đơn thuần đáng yêu, hoàn toàn không giống người từng bị xâm hại, ngây thơ trong sáng, làm gì có dáng vẻ giống như sinh ra đứa bé quỷ, mất đi người thân?”

Vạn Chánh Hạo: "Không lẽ giả vờ à?"

Vương Quyên tự tay lăn bánh xe, đi về phía trước không chút sợ hãi: "Tìm cô ấy hỏi là sẽ rõ!"

Một đoàn người kéo nhau đến phòng có chữ ‘Thu’, Hoa Nhan đang ngồi trước bàn trà chầm chậm uống nước.

Không ai mở miệng hỏi câu gì, bọn họ không hẹn mà cùng lao vào chạy quanh phòng trắng trợn tìm kiếm manh mối. Uông Dương nói: "Tôi đã lục soát phòng này vào ngày đầu tiên của trò chơi, không có gì khả nghi."

Sài Nùng vội vàng kêu lên: "Hoa Thước bị đứa bé quỷ cắn chết rồi, phòng có chữ Thu nhất định là vẫn còn vết máu, mau mở tấm tatami lên xem!"

Mọi người nghe lời lật lên, quả nhiên nhìn thấy những vết máu đen rõ ràng trên sàn nhà.

"Hoa Nhan." Vạn Chánh Hào ngồi xếp bằng đối diện với Hoa Nhan, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh: "Cô bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp, sinh ra đứa bé quỷ, đứa bé quỷ lại cắn chết Hoa Thước, có đúng không?"

Câu hỏi của anh ta quá trực tiếp và rõ ràng, nhưng đối mặt với một NPC, cũng không cần phải quan tâm đến cảm xúc của đối phương, dù sao, đó chỉ là một loạt những thiết lập hỷ nộ ái ố, linh hồn toàn bộ đều là giả cả.

Hoa Nhan cúi đầu, nhìn cốc trà xanh nhàn nhạt ở trong tay, thật lâu sau mới ủ rũ gật đầu.

Mọi người một trận thất kinh!

Vạn Chánh Hào lo lắng hỏi: "Người cưỡиɠ ɧϊếp cô là ai?"

Hoa Nhan bộ dạng giống như là nhớ lại một cơn ác mộng, cô lo lắng siết chặt tay, bất lực cắn môi, lắc đầu.

Uông Dương hỏi: "Vậy đứa bé quỷ kia đi đâu rồi?"

Vành mắt của Hoa Nhan đỏ hoe, cô ấy lại lắc đầu.

Chu Lệ lo sốt vó lên rồi: "Có cách nào chống lại đứa bé quỷ không?"

Hoa Nhan cụp mắt xuống, khóc đến hoa lê đái vũ làm cho người ta phải thấy thương, lắc đầu.

"Cô!" Chu Lệ cũng không thể chịu nổi nữa rồi: "Cô có thể nói vài câu được không, đừng cứ mãi lắc đầu gật đầu như thế, cô cho chúng tôi chút manh mối có được không? Cô tưởng bây giờ chúng tôi điều tra dễ dàng lắm sao?"

Hoa Nhan ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Chu Lệ, Chu Lệ không biết vì sao, trong lòng đột nhiên thấy hoảng hốt, sợ hãi không dám nói lời nào nữa.

Hoa Nhan lau nước mắt, cắn cắn môi dưới, dương như là muốn ép mình cười lên, nhưng đáng thương thay lại thất bại rồi. ‘Cô’ đành chịu thua, ổn định tâm lý một lúc rồi mới nói: "Căn nhà cho thuê của anh Kamiya đã bị biến thành khách sạn, chỉ trong chưa đầy nửa tháng, chúng tôi đều đã thành hàng xóm thân thiết rồi."

Tất cả mọi người đều sửng sốt, tập trung tinh thần lắng nghe!

Hoa Nhan coi bên mình như không có người nói tiếp: "Ông Phúc Hồi là một người già đã nghỉ hưu và sống một mình. Vương Quyên và chị Chu Lệ là một cặp mẹ con lương thiện, mặc dù Vương Quyên rất thích khoe khoang con gái của mình giỏi như thế nào, nhưng chị Chu Lệ lại rất khiêm tốn lịch sự, là một công nhân viên chức ưu tú. Uông Dương tiên sinh dịu dàng chu đáo, Bạch Phẩm Như mặc dù kiêu ngạo nhưng không phải người không chịu giảng đạo lý, chị Quan Tầm lại càng thật thà phúc hậu, đối xử với tôi rất tốt. Sài Nùng và Vạn Chánh Hạo tiên sinh là đồng nghiệp, bọn họ rất thành thạo trong ngành nhϊếp ảnh, đi khắp nơi để chụp những tấm ảnh có tin tức thú vị giật gân. Họ mong muốn giành được giải thưởng nhϊếp ảnh gia giỏi nhất, là những người đàn ông tốt với những ước mơ hoài bão. Chung Cường tiên sinh rất đẹp trai, mỗi lần anh ấy phát sóng trực tiếp đều có các cô gái vỗ tay và hò hét. Còn chị Đỗ Vi, là một cô gái trầm tính, cô ấy là người có quan hệ tốt nhất với tôi."

Mọi người đều nhìn nhau, một câu trả lời hiện lên trong đầu họ, đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Hoa Nhan ấm ức khóc lớn, chua xót nói: "Nhưng mà, mọi người hình như đều giống nhau, không nhớ ra tý gì cả, tại sao vậy?"

Bởi vì đây chẳng qua chỉ là những thiết lập trong quá khứ của trò chơi, phương thức sinh sống và tất cả những hành động đều chỉ là cốt truyện - sau khi người chơi vào trò chơi, hệ thống sẽ chỉ định một căn phòng và chỉ định danh tính cho họ. Bọn họ ngẫu nhiên trùng hợp xâm chiếm thân thể ở thế giới này, đương nhiên, có khả năng là bị cố ý sắp xếp như vậy.

Bọn họ phân biệt sống trong tám gian phòng có chữ ‘Xuân Hạ Thu Đông Mai Lan Trúc Cúc’, điều này không phải ngẫu nhiên mà có cơ sở. Có một số người trong số bọn họ là một người một phòng, số khác là hai người một phòng, chính xác là bởi vì cốt truyện đã sớm thiết lập các mối quan hệ - - mẹ và con gái, đồng nghiệp, ngôi sao và trợ lý.

Nếu như người chơi không tự mình tìm ra được ‘câu chuyện ẩn giấu đằng sau thân phận của mình’, thì cũng không có cách nào điều tra ra quá khứ của đứa bé quỷ, càng đừng nói đến việc thông quan trò chơi bốn chữ này nữa rồi.

Hoa Nhan càng nói càng đau lòng, cô lại âm thầm rơi nước mắt: "Tin tức về đứa bé quỷ truyền ra, trên mạng bàn cãi xôn xao, tin đồn nào cũng có, bọn họ còn nói đứa bé quỷ nguyền rủa nơi này, cứ mỗi ngày mười ba hàng tháng lại có người tự sát."

Lúc đám người nghe thấy câu này, lưng của bọn họ lạnh cóng, tóc cũng dựng đứng hết lên!

Mấy cái gợi ý này không phải tin tức rác! Bởi vì, bởi vì nó là dự đoán!

Đầu tiên nói với bạn kết cục câu chuyện, sau đó mới từ từ phát triển.

Trước tiên nói với người chơi những từ khóa then chốt như ‘13, tự sát’, sau đó ở giữa những con mốc thời gian có liên quan đến số ‘13’, đám người chơi lần lượt ‘tự sát’, không phải là vừa khớp với những lời nhắc nhở ban đầu của Hoa Nhan hay sao?

【Ding Dong ~ Một người chơi đã chết! 】

Hoa Nhan lau khô nước mắt, thút tha thút thít không nói gì nữa.

Lúc này, những người chơi cũng không còn tâm trí đâu để ép hỏi thêm câu nào nữa, lượng thông tin quá nhiều không thể tiêu hóa hết.

Uông Dương suy nghĩ một hồi mới hoàn hồn trở lại, lớn tiếng nói: "Trở về phòng tìm manh mối, xem xem bản thân ngay từ đầu đã làm cái gì, tốt nhất là tìm ra người đàn ông đã cưỡиɠ ɧϊếp Hoa Nhan!"

Đám đông không hẹn mà vội vàng tan ra.



Ánh mắt của Giang Ngạn Tuyết bỗng trở nên lạnh lùng.

Uông Dương bọn họ đều ở đây, chỉ còn lại một mình Kamiya Ryota và Eiji Kamiya, vậy thì người chết là ai?

Kamiya Ryota sao?

Giang Ngạn Tuyết trấn định lại bản thân, ngồi yên không nhúc nhích ở phòng ‘Thu’.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, mặt trời lặn dần trên núi.

【Ngài đã thành công sống sót trong bốn ngày, 5 người chơi đã chết.】

Ngay sau khi nhận được thông báo, tất cả người chơi đều hoảng hốt giống như là bị sét đánh.

Khoảng mười phút sau, tiếng hét của Đỗ Vi vang lên từ ngoài hành lang: "Là Eiji Kamiya, đứa nhỏ đó chết rồi!"

Giang Ngạn Tuyết giật mình.

Người chết vậy mà lại là Eiji Kamiya?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ tất cả những người ở đây đều là người chơi, ngoại trừ cậu?

Đợi đã đợi đã, cậu phải bình tĩnh...

Không có ai nói rằng người già sau khi chết thì không thể đến trò chơi Hoàng Tuyền, người già còn có thể, trẻ con dựa vào đâu không thể?

Đứa trẻ 5 tuổi đã chết và tham gia vào trò chơi hoàng tuyền - - Chết tiệt!

Mới có 5 tuổi mà tâm lý đã thành thục như vậy rồi, đùa bố à?

Giang Ngạn Tuyết đi theo đám đông đến phòng của Kamiya Ryota, nơi cậu bé đã chết, phương thức chết của cậu bé cũng giống hệt như vài người chơi trước, Kamiya Ryota trên cương vị là ‘cha’ của thằng bé, khóc đến thương tâm.

Về lý do tại sao tất cả mọi người đều là người chơi, tại sao Kamiya Ryota lại đóng vai này, có lẽ ông ta có nhiệm vụ riêng của mình, Giang Ngạn Tuyết sẽ không nhúng tay vào.

Sau giờ ăn tối, Chu Lệ mặc chiếc áo tắm rồi nói với đám phụ nữ đang ở suối nước nóng Hoàng Tuyền: "Chúng ta nhất định phải tìm ra người đàn ông đã cưỡиɠ ɧϊếp Hoa Nhan, cũng như cha ruột của đứa bé quỷ, có lẽ anh ta chính là lá bùa hộ mệnh!"

Đỗ Vi ngây ngẩn cả người: "Đúng vậy, chỉ cần cùng với hắn ta trải qua ba ngày còn lại thì chúng ta sẽ qua ải."

"Những người đàn ông còn lại là Uông Dương, Sài Nùng, Vạn Chánh Hạo, còn có Kamiya Ryota." Vương Quyên nhướn mày lên nhìn: "Các cô nghĩ là ai?"

Đỗ Vi nói: "Uông Dương và Hoa Nhan hình như là rất thân… "

Chu Lệ quả quyết nhảy ra phản bác: "Không thể nào là Uông Dương được, anh ta là người tốt!"

Vương Quyên tức giận rồi: "Cô có thể đừng làm trò tiếp cận nhà người khác được không? Đây là trò chơi sinh tử, không phải là nơi để nhà cô nói chuyện yêu đương."

"Bà!" Chu Lệ nghiến răng giận dữ nói: “Vậy thì chính là Vạn Chánh Hạo đi, khuôn mặt của anh ta giống như là bại liệt ấy, chẳng bao giờ cười, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt."

Đỗ Vi bĩu môi: "Tôi lại nghĩ Vạn Chánh Hạo là người có tư duy nhanh nhạy, đầu óc thông minh, là người rất tốt."

"Hai các cô đủ rồi đấy!" Vương Quyên cáu kỉnh từ trong suối nước nóng đi ra: “Tôi không yêu cầu các cô ngồi đánh giá người chơi! Chúng ta là chúng ta, nhân vật trong cốt truyện không liên quan gì đến chúng ta, các cô phải dựa vào mấy đoạn video của Chung Cương để tìm ra xem ai là người có khả năng hãm hại Hoa Nhan nhất!"

Vương Quyên run lẩy bẩy khoác lên mình bộ yukata, ngồi lại trên xe lăn: "Thực ra Vạn Chánh Hạo vừa thông minh vừa dũng cảm, nhưng Vạn Chánh Hạo ở trong cốt truyện thoạt nhìn không phải là người tốt."

Chu Lệ: "Bà cảm thấy là Vạn Chánh Hạo?"

"Bản thân thấy hoài nghi ai thì nhìn chằm chằm vào người ấy." Vương Quyên chuyển bánh xe lăn rồi rời đi.

Chu Lệ lại quay đầu nhìn Đỗ Vi, Đỗ Vi cũng thay quần áo xong rồi, nói: "Vậy thì tôi sẽ đi quan sát Uông Dương, tôi nghi ngờ anh ta."

"Sài Nùng và Kamiya Ryota, tôi… tôi sẽ đến phòng của Kamiya Ryota xem qua." Chu Lệ thở dài bước đến cửa phòng Kamiya Ryota, rón rén mở cửa.

"Hoa Nhan?" Chu Lệ giật mình: "Sao cô lại ở đây?"

Lẽ nào Kamiya Ryota thực sự là hung thủ phía sau? Chắc đúng rồi! Một lần bị người ta bạo hành, lại khiến một cô gái ngốc nghếch ngọt ngào như Hoa Nhan có tình cảm đặc biệt với ông ta, sau đó sản sinh ra sự phụ thuộc, rồi sản sinh ra thất tình lục dục! Chả trách Hoa Nhan lại đối xử với Kamiya Eiji tốt như vậy!

Chu Lệ cực kỳ kích động.

Hoa Nhan ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nghe thấy tiếng gọi thì vội ngồi dậy, lịch sự nói với Chu Lệ: "Ông Kamiya đã mất đi đứa con trai yêu quý của mình. Tôi lo lắng cho ông ấy nên đặc biệt đến đây an ủi."

Chu Lệ dùng biểu cảm ‘tôi đã nhìn thấu cô rồi’, nhìn lướt qua Hoa Nhan từ đầu tới chân rồi nói: "Kamiya Ryota đâu rồi?"

Hoa Nhan: "Bên ngoài đang mưa, ông ấy đi thu dọn quần áo."

Đôi mắt của Chu Lệ dịu lại, cô ta bước tới nắm lấy tay Hoa Nhan, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Hoa Nhan, đều là phụ nữ, cô nói thật với tôi đi. Có phải tên khốn ức hϊếp cô chính là Kamiya Ryota đúng không?"

Hoa Nhan sững sờ một lúc, trong mắt lóe lên tia hoảng sợ và khó hiểu, cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Tôi không biết."

Chu Lệ: "Hả?"

Hoa Nhan: "Trời tối quá, còn tôi thì quá sợ hãi, cho nên…"

Chu Lệ: "..."

Lại diễn trò, làm khó người chơi!

Chu Lệ có chút lo lắng, nghĩ tới vết xe đổ trước đây, lại nghĩ tới đứa bé quỷ đang ẩn nấp trong khách sạn chờ cơ hội gϊếŧ người, Chu Lệ căn bản là không thể bình tĩnh được. Cô ta chặn cửa không cho Hoa Nhan trốn đi, thề là trong tối nay nếu không hỏi ra kết quả sẽ không bỏ cuộc!

"Cô nói với tôi đi, tôi sẽ cẩn thận nghe!" Chu Lệ siết chặt cổ tay Hoa Nhan, dùng hết sức để nắm, ở trên cổ tay trắng gầy đã xuất hiện những vết bầm tím.

Hoa Nhan cũng hoảng rồi: "Chị Chu Lệ, chị làm tôi đau quá!"

Hai mắt Chu Lệ đỏ hoe, gần như phát điên: "Chuyện này rất quan trọng, nếu tìm được người cưỡиɠ ɧϊếp cô, chúng ta có thể sống tiếp rồi! Cô mau nói đi, mai nói cho tôi biết, mau nói đi!"

Hoa Nhan: "Tôi không biết, tôi không biết..."

"Lừa người! Cô là NPC mà, cô phải biết chứ, tất cả những tình tiết trong trò chơi cô đều phải biết! Đứa bé quỷ kia là con của cô và hắn ta, đứa bé quỷ sẽ không gϊếŧ cô đâu đúng không? Chỉ cần ở cùng cô là sẽ an toàn đúng chứ?"

"Chị Chu Lệ..."

Chu Lệ hung dữ đóng sầm cửa lại, kéo Hoa Nhan đến trước quầy tiếp tân, hét lớn bốn phương tám hướng: "Cô nhanh gọi đứa bé quỷ kia ra đây! Bảo nó dừng tay, đừng để nó gϊếŧ người nữa, cô mau ra lệnh cho nó đi!"



Cái người này!

Giang Ngạn Tuyết nghiến răng chịu đựng đau đớn, cái lớp vỏ bọc Hoa Nhan này hoàn toàn không có khả năng chống chịu, thấp hơn Chu Lệ một cái đầu thì không nói, lại còn có làn da yếu ớt chạm vào phát là bầm tím.

Từ góc độ của Giang Ngạn Tuyết nhìn Chu Lệ, Chu Lệ tóc tai rối bù, trong đôi mắt bừng bừng lửa giận, khuôn mặt tái nhợt như một bóng ma, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trên bờ vực sụp đổ đã nhấn chìm cô ta rồi.

Giang Ngạn Tuyết cảm thấy chóng mặt, tim đập nhanh hơn, hai huyệt thái dương đau như bị kim châm.

Không biết vì sao, cậu có chút sợ hãi, nhìn bộ dáng của Chu Lệ, cậu theo bản băng sợ hãi, bản năng muốn thoát khỏi sự khống chế của Chu Lệ.

Sự điên cuồng của Chu Lệ đã thu hút Uông Dương, cùng đi điều tra với Uông Dương còn có Đỗ Vi, hai người nhanh chóng tách Chu Lệ ra, Chu Lệ vừa tức vừa khó chịu lại vừa sợ hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Nhan.

"Cô không sao chứ?" Đỗ Vi ân cần đỡ Hoa Nhan đứng dậy, sau đó dẫn cô trở về phòng ‘Thu’.

Giang Ngạn Tuyết đau đầu dữ dội.

Nếu như đã không thể tìm ra hung thủ thực sự đằng sau bức màn, vậy thì đứa bé quỷ tuyệt đối không phải là sự thật - - cha của đứa bé quỷ, sẽ là kẻ chủ mưu đứng đằng sau tấm màn sao?

Đêm nay đúng là không dễ dàng tý nào, tình trạng tim đập nhanh của Giang Ngạn Tuyết không những không được cải thiện, mà càng đến gần thời gian giới hạn của trò chơi, càng trở nên trầm trọng hơn.

Đến bữa trưa, Đỗ Vi và Vạn Chánh Hạo không đến, có lẽ họ đã một mình ở trong phòng dùng bữa rồi.

Chu Lệ hạ quyết tâm đi theo Hoa Nhan đến cùng, đứa bé quỷ chắc sẽ không tấn công mẹ mình đúng không? Không tìm được cha nó, vậy thì dùng mẹ nó giữ an toàn cho bản thân!

Mặc dù Giang Ngạn Tuyết cực kỳ miễn cưỡng đáp ứng, nhưng vì thiết lập Hoa Nhan là người có tính tình ngốc nghếch ngọt ngào, nên đành phải đồng ý cho Chu Lệ ăn ngủ đều theo sát gót chân.

4 giờ chiều, ngày thứ năm đã trôi qua rồi.

Chu Lệ ôm chăn gối, lẳng lặng đi theo Hoa Nhan, muốn cùng cô ở cùng phòng ‘Thu’. Vương Quyên và Đỗ Vi ở phòng ‘Hạ’, ngược lại cảm thấy rộng rãi hơn.

Thân thể của Giang Ngạn Tuyết không khoẻ, vì vậy rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Đợi đến khi tỉnh dậy, phát hiện chiếc giường hai mét trống không, Chu Lệ không thấy đâu nữa.

Giang Ngạn Tuyết nháy mắt tỉnh cả ngủ, cậu đứng dậy bật đèn huỳnh quang lên, Chu Lệ thật sự biến mất rồi.

"Chị Chu Lệ?"

Chắc không phải là…

Giang Ngạn Tuyết ngay lập tức lao ra khỏi phòng, mắt thấy Chu Lệ đang đi lang thang ở ngoài hành lang như cô hồn trong trò chơi.

"Chu Lệ, Chu Lệ!" Giang Ngạn Tuyết ngăn ở phía trước Chu Lệ, duỗi tay ra vung mạnh trước mắt của cô ta mấy lần.

Chu Lệ không hề phản ứng, cô ta vẫn như cũ cứ đi về phía trước. Giang Ngạn Tuyết bắt lấy cô ta, cô ta giật đùng đùng giống như là bị điện giật, giống như là bị ma ám cả người cứ đạp loạn lung tung, khiến cho một người ‘chân yếu tay mềm’ chỉ uống sữa bò mà lớn lên như Hoa Nhan bị kéo cho soải bước mạnh về phòng có chữ ‘Hạ’.

Bước chân của Giang Ngạn Tuyết đông cứng lại, cậu không tiện bước vào - - trong phòng còn có Đỗ Vi và Vương Quyên.

Chu Lệ không thắp đèn, cũng chẳng gọi ai, cô ta một đường thuận lợi bước đến trước tủ, lục lọi tìm kiếm con dao nhỏ. Sau khi mọi người biết quy luật tự sát là tự tử bằng cách cắt cổ tay nên tất cả đều không hẹn mà cùng giấu hết dao đi. Chu Lệ không tìm thấy được, mắt nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô ta không thể chờ đợi được nữa, vậy là dứt khoát dùng miệng cắn vào động mạch cổ tay trái để máu tự do trào ra.

Cô ta cười thích thú, còn dùng máu tươi để vẽ lên tường.

"Hey, có chuyện gì thế?" Đỗ Vi bị đánh thức.

Giang Ngạn Tuyết vội vàng lùi lại hai bước để tránh cho thân phận của ‘cô’ bị bại lộ.

"Chu Lệ, cô đang làm gì... a!" Đỗ Vi bị dọa cho ngốc ngay tại trận, chân tay lúng túng vội vàng đẩy đẩy Vương Quyên ở bên cạnh mình: "Dì ơi dì ơi, dì mau dậy đi, mau dậy đi!"

"Làm sao thế? Ôi mẹ ơi!" Vương Quyên suýt nữa ngất xỉu, bà ta bám vào người Đỗ Vi đứng lên, nhưng chưa kịp chạy hai bước chân đã đau đến phải ngã gửa ra đất: "Mau gọi người đến, mau gọi tất cả mọi người đến đây!"

Giang Ngạn Tuyết kịp thời rời đi, Đỗ Vi lao ra khỏi phòng, đứng ở hành lang hô to: "Cứu mạng với! Chu Lệ phát điên rồi, Chu Lệ đang vẽ bùa quỷ!"

Uông Dương và những người khác bị gọi tỉnh, đến cả Kamiya Ryota cũng đến rồi, bọn họ nhìn thấy Chu Lệ đang điên cuồng dùng máu tươi vẽ lên tưởng, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ rồi. Vạn Chánh Hạo vẫn là người phản ứng đầu tiên, tiến lên ôm lấy Chu Lệ, Uông Dương và Sài Nùng cũng đến giúp, Kamiya Ryota thì đi tìm sợi dây thừng.

Chu Lệ đến cùng cũng chỉ là một người phụ nữa, nhưng hiện tại cô ta mạnh mẽ đến mức khiến một người đàn ông cao lớn và dũng cảm như Vạn Chánh Hạo cũng phải chịu thua, sau khi đẩy nhau lộn nhào dưới đất vài lần, tất cả mọi người đều nhốn nháo, cả người nhuốm đầy máu tươi của Chu Lệ, mãi sau mới liên thủ áp chế được người xuống.

Chu Lệ cả người giật giật, mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, cô ta trợn tròn mi, khuôn mặt không còn hung tợn nữa, ngược lại là cực kỳ ôn hòa. Cô ta nhắm mắt lại, con rối ở trên bàn trà trùng hợp cũng rơi xuống nền đất.

【Một người chơi đã chết!】

Chu Lệ chết rồi.

"Dáng vẻ của cô ta thế này rõ ràng là bị đứa bé quỷ ám rồi." Đỗ Vi thở hổn hển nói: "Cho dù Hoa Nhan có là mẹ của đứa bé quỷ thì cũng không cần quan tâm nữa, trong phòng của chúng ta nhất định đều có manh mối, tôi nghĩ mọi người cần phải tìm thật kỹ một lần nữa, ai là người đã xâm phạm Hoa Nhan, đừng có giấu giếm nữa, chủ động thú nhận đi!"

Vương Quyên nổi trận lôi đình: "Đúng rồi đó, dù sao thì người cưỡиɠ ɧϊếp cũng không phải cậu, đây chỉ là kịch bản thôi, cậu sợ cái gì?"

"Cái đó... " Uông Dương giơ tay lên.

Mọi người đều ngẩn ngơ hết rồi.

"Không phải không phải, tôi không phải là người cưỡng ép Hoa Nhan." Uông Dương rùng mình sợ hãi trước bầu không khí kia, úp úp mở mở nói: "Tôi tìm thấy trong ba lô một quyển sổ nhỏ giấu trong túi áo, bên trong có viết một số chuyện vụn vặt, còn có một hàng chữ, viết là..."

Uông Dương lấy cuốn sách ra, tất cả mọi người cùng xúm lại xem - -

Sự trống rỗng của số mệnh, thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Vương Quyên tức giận: "Đùa cái gì vậy?"

Vạn Chánh Hạo có chút lúng túng: "Xem không hiểu."

Đỗ Vi hai mắt sáng lên, thận trọng nói: "Là ‘Sự trống rỗng của số mệnh’ sao?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô ta: "Cái gì?"

Trong nháy mắt Đỗ Vi đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, cô ta hoảng sợ lắp bắp nói: "Đó đó… đó chỉ là một bộ anime, nói về tình yêu bị ngăn cấm giữa anh chị em sinh đôi."

Vương Quyên một trận ớn lạnh: "Department of orthopedics Germany?"

Đỗ Vi: "Dì, dì biết bộ này sao?"

Vương Quyên: "Tôi là một người phụ nữ luôn bắt kịp xu hướng."

Uông Dương nói: "Nếu như mà là anh em, vậy thì chính là Hoa Nhan và Hoa Thước rồi!"

Điều này chứng minh rằng - mối quan hệ giữa Hoa Nhan và Hoa Thước không hề bình thường, lúc đầu cứ nghĩ là tình anh em thuần khiết, không nghĩ tới bọn họ vậy mà!

"Đây là lσạи ɭυâи." Vương Quyên ôm đầy, cảm thấy rất hổ thẹn.

Sài Nùng suy nghĩ rõ ràng rồi nói: "Hoa Nhan bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp nên sinh ra đứa bé quỷ, đứa bé quỷ lại cắn chết người anh trai mà cô ta yêu, thế thì Hoa Nhan nên hận đứa bé quỷ đến chết chứ?"

Sài Nùng phản ứng rất nhanh: "Việc chúng ta phải làm không phải là trốn tránh, mà là chủ động tấn công, gϊếŧ chết đứa bé quỷ sao? Ở trên người Hoa Nhan liệu có tìm được cách nào chống lại đứa bé quỷ không nhỉ?"

Vạn Chánh Hạo nhìn đồng hồ: "Trời sáng rồi."



Từng suy nghĩ cứ bay qua bay lại trong đầu Giang Ngạn Tuyết, cậu đã có những phán đoán sơ bộ về cái cốt truyện phức tạp và khó hiểu này rồi.

Tim của cậu đập như sấm, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

Ngay hôm qua bị Chu Lệ quấy rầy cho nên cuộc điều tra ở trong phòng Kamiya Ryota buộc phải kết thúc.

Lúc này nhân cơ hội sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào ‘Sự trống rỗng của số mệnh’, Giang Ngạn Tuyết lại lẻn vào phòng của Kamiya Ryota, nâng bình hoa lên, di chuyển cái bàn, nắm chặt tay tạo thành nắm đấm gõ gõ xuống cái tủ ở bên dưới bàn, một bên rắn còn một bên thì rỗng.

Giang Ngạn Tuyết thử dịch chuyển cái tủ gỗ ra ngoài, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái ngăn kéo bị giấu.

Vị trí đặt chiếc tủ gỗ này quá kỳ lạ rồi, quay mặt vào tường, vì vậy nhìn vào giống như là một cục gỗ nguyên khối.

Trên ngăn kéo có một ổ khóa, Giang Ngạn Tuyết áp dụng lại chiêu cũ của mình, dùng dây sắt cạy mở, cuối cùng cũng nhìn thấy manh mối bên trong.

Một cuốn sách, một hộp gấm.

Quyển sách không có bìa, nội dung bên trong là một số chữ kỳ lạ khó hiểu, ngoài ra bên trong còn có những hình ảnh kỳ lạ, một số hình ảnh giống rắn, một số lại giống hổ, còn có một số ký tự và hoa văn đặc biệt.

Giang Ngạn Tuyết lật đến trang cuối cùng, chỗ đó viết chữ "Thượng".

Quyển sách này chỉ là quyển thượng.

Giang Ngạn Tuyết lại mở chiếc hộp gấm, trong đó có một lượng lớn tiền mặt, một chuỗi vòng cổ bằng ngọc trai và một chiếc bông tai bằng pha lê hình bướm.

Giang Ngạn Tuyết đóng hộp lại, đặt tất cả đồ đạc lại chỗ cũ rồi lặng lẽ rời khỏi phòng Kamiya Ryota.

Cậu đi vào phòng bếp, đun một nồi nước nóng, lấy sáu cái ly ra, rót nước vào rồi đặt trên một cái khay cùng bưng ra, khi nhìn thấy Kamiya Ryota từ xa đi về phía mình, Giang Ngạn Tuyết quyết đoán lao tới.

"Kamiya tiên sinh, aiya, cẩn thận!" Hoa Nhan trọng tâm không vững, chân trái vấp vào chân phải suýt nữa là đâm sầm vào người Kamiya Ryota.

Sáu phần nước ở trên tay đã đổ hết lên người Kamiya Ryota.

"Cái này... " Nhiệt độ nước cũng không quá nóng, nhưng bị đổ nhiều nước lên người như vậy, cũng đủ để cho Kamiya Ryota uống no rồi, ông ta thấy cả người mình thảm hại, một mặt rất đau khổ, nhưng cũng không tiện trách Hoa Nhan "bất cẩn" cho nên chỉ có thể cười khổ nói: "Không sao không sao, chỉ là một chút nước nóng mà thôi."

"Ngại quá, tôi ngốc thật mà! Vốn dĩ muốn rót nước cho mọi người, nhưng cuối cùng thành ra làm loạn." Hoa Nhan thở dài nhìn những mảnh thủy tinh rơi khắp sàn, vẻ mặt đầy tội lỗi, yếu ớt nói: "Kamiya tiên sinh, mau đi thay quần áo đi, bộ quần áo hôm nay tôi sẽ đền cho ngài."

Kamiya Ryota: "Không sao đâu."

"Không không không, hộp thuốc đâu rồi nhỉ? Nhiệt độ nước cao như thế, cẩn thận không lại bị bỏng." Hoa Nhan đẩy Kamiya Ryota ngồi xuống quầy lễ tân, còn bản thân thì cúi xuống lục lọi đống thuốc trong tủ, cuối cùng cũng tìm thấy một vài ống thuốc mỡ.

Kamiya Ryota xấu hổ nói: "Để tôi tự làm đi."

"Là lỗi của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm.” Hoa Nhan giúp Kamiya Ryota cởϊ qυầи áo, đi vòng ra phía sau của ông ta nói: “Cả hai vai đều đỏ hết lên rồi, trời ơi, có phải là đau lắm không?"

"Không sao không sao." Kamiya Ryota mỉm cười, cầm lấy ống thuốc mỡ tự mình bôi loạn lên vai: "Tôi quay về phòng thay quần áo đây."

"Vâng." Hoa Nhan ngại ngùng gật đầu, hận không tìm được cái lỗ chuột nào chui vào.

Bộ dạng ngượng ngùng của Hoa Nhan ngược lại lại làm cho Kamiya Ryota cảm thấy xấu hổ rồi.

Mắt thấy Kamiya Ryota quay về phòng, sắc mặt của Giang Ngạn Tuyết liền lạnh đi trông thấy.

Trên lưng của Kamiya Ryota có một vết sẹo dài khoảng 10 cm, rất nông và rất nhẹ, vết sẹo mảnh mai như thể bị thứ gì đó cứa qua.

- - Cái vòng tay trong hộp gấm kia chính là của Hoa Nhan!

Chiếc vòng rất đẹp nhưng những viên ngọc trai màu hồng trên đó có vết đen, vốn dĩ cứ nghĩ là hàng vỉa hè, bị bong lớp sơn là chuyện bình thường, nhưng thật ra đó chính là vết máu.

Trong hộp gấm của Kamiya Ryota chỉ có một chiếc bông tai hình bướm pha lê, không phải một đôi. Trong thiết lập trò chơi thì Kamiya Eiji không có mẹ, vì vậy hộp trang sức này thuộc về người khác, có thể khiến cho Kamiya Ryota đặc biệt giấu kỹ - - Ông ta thích chủ nhân của chiếc hộp gấm, hoặc là ông ta hưởng thụ cái đêm điên cuồng đó.

Người cưỡиɠ ɧϊếp Hoa Nhan, chính là Kamiya Ryota!