Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 19: Tiệc Tối Chết Chóc

Editor: Luan Nguyen Thanh

Giọng trẻ con non nớt cố ý nhấn mạnh từ “tự tay”.

Quả nhiên, báo ứng của việc lợi dụng điểm mù trò chơi đã đến. Nói cho cùng, phải tự tay mình làm điều đó, không thể mượn dao gϊếŧ người!

May mà nó chỉ là một nhiệm vụ tùy chọn, có thể làm hoặc không làm.

Trò chơi này sẽ tính điểm khi thành công hoàn thành trò chơi. Điểm chính là tiền ở thế giới sống. Khi hoàn thành các nhiệm vụ ẩn sẽ nhận được một thứ tương tự như đạo cụ, thứ có thể cứu mạng người trong game, và viên xúc xắc may mắn là một trong số đó.

So với điểm, sức hấp dẫn và tính thực tế của đạo cụ càng lớn hơn.

Do đó, người chơi có xu hướng chủ động hoàn thành các nhiệm vụ tùy chọn, thậm chí phải trả giá bằng các cuộc thảm sát.

Thân thể Đường Như lắc lư, đầu gối mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất, sắc mặt tái nhợt nhìn Giang Ngạn Tuyết: “Tôi, tôi…”

Nhìn bộ dạng của cô ấy, chẳng lẽ cô ấy cũng nhận được lời nhắc nhiệm vụ tùy chọn sao?

Dựa vào tính chất của trò chơi, nếu không gϊếŧ người thì cũng là đốt phá.

Giang Ngạn Tuyết an ủi nói: “Nhiệm vụ tùy chọn, cô không cần phải làm.”

Đường Như cắn môi, ủ rũ gật đầu.

Christopher giả vẫn nằm trên bàn trong tư thế chết mặc dù đang là mùa đông lạnh giá, nhưng trong biệt thự có một cái lò sưởi để sưởi ấm, thi thể chết nhiều ngày như vậy đã bắt đầu thối rữa và bốc mùi rồi.

Đường Như vừa đi vào đã bị sao vàng che mắt, cô ấy che miệng nôn ọe mấy lần, vội vàng lui ra cửa hít thở lấy hơi, che dạ dày đang sôi trào lại, nét mặt đau khổ hỏi Giang Ngạn Tuyết: “Không phải chúng ta nên đi tố cáo Catherine sao? Tại sao lại tới chỗ này?”

“Tôi muốn tìm ra chủ sự trước.” Giang Ngạn Tuyết đứng trước tủ sách tuỳ tiện lật xem: “Cho dù Christopher đang trốn trong bóng tối hay trà trộn vào những người chơi thì cũng phải giải quyết vấn đề nghiêm trọng này, nếu không chúng ta sẽ không thể sống sót quá ba ngày.”

Đường Như gật đầu: “Ừm, anh nói rất đúng.”

Đường Như hít một hơi thật sâu, kìm chế lại, lấy hết can đảm sải bước vào phòng làm việc, cô ấy lấy tay che miệng và mũi lại, cố nén cơn quặn đau từ dạ dày, nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết đang ung dung như không có chuyện gì, chuyên chú tìm kiếm trên người xác chết, ngay cả mắt cũng không hề chớp. Đường Như khó tin nói: “Ang Giang, anh không sợ sao?”

Giang Ngạn Tuyết nhướng mày: “Sợ cái gì?”

“Xác chết, còn có, trò chơi, người chết hay thứ gì đó ..." Đường Như nói, tự giễu cười khổ một tiếng: “Không hổ là người gan dạ.”

Giang Ngạn Tuyết ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay mò mẫm điểm mù dưới bàn làm việc: “Cứ tập quen là được.”

“Hả?” Đường Như hiếm thấy thông minh một lần: “Anh không phải vừa mới chơi trò chơi sao? Sao mới đó đã quen rồi? Chẳng lẽ ở thế giới sống anh là bác sĩ à? Có vẻ tuổi của anh nhìn cũng không lớn lắm, là vừa vào đại học đúng không?”

Giang Ngạn Tuyết nằm bẹp trên mặt đất, cũng không trả lời những câu hỏi vô nghĩa của Đường Như mà chỉ nói: “Mang nến lại đây cho tôi.”

“Được.” Đường Như cuối cùng cũng cảm thấy mình có ích, đi lấy nến tới, vừa đưa cho Giang Ngạn Tuyết vừa nhìn theo tầm mắt của Giang Ngạn Tuyết ở phía dưới chỗ ngồi.

Quả thực có một cái gì đó!

Đường Như ngạc nhiên hỏi: “Đó là cái gì?”

Có thứ hình vuông bị kẹt dưới ghế ngồi, Giang Ngạn Tuyết cố gắng lấy nó ra nhưng không di chuyển được, đành phải nhìn nó dưới ánh nến.

Đó là một cái khung ảnh, bên trong có một bức ảnh đen trắng đã cũ.

Bối cảnh của bức ảnh là một vườn hoa giống như một vườn hoa bản xứ, nhân vật chính đứng dựa vào tường, nửa người đang phơi mình dưới ánh mặt trời, một nửa ẩn mình trong bóng râm. Anh ta còn rất trẻ, khoảng mười chín, hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi đen bình thường, quần âu và áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng. Anh ta cười trước ống kính, hiền lành và trầm tĩnh, trông rất đẹp.

“Đây là Christopher sao?” Đường Như thận cẩn thận hỏi: “Anh ta cũng là bác sĩ à?

Robin chuẩn bị sữa nóng bưng ra ngoài.

Trong bếp chỉ còn lại Minh Tương Chiếu và Catherine đang gọt hoa quả.

Hai người không nói gì, hơi thở quỷ dị lơ lửng trong không khí, không biết qua bao lâu Minh Tương Chiếu mới đột nhiên nói: "Gọt thêm táo đi, ở đây có bánh táo và nước chanh."

Catherine sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại: "Ngài Jack muốn làm bánh táo sao?"

Minh Tương Chiếu nắm chặt tay, đặt chậu nước xuống và nhìn Catherine với ánh mắt sắc lạnh: “Quý cô, cô đã bị lộ rồi.”

Catherine: “Cái gì?”

“Bánh táo có nguồn gốc từ thế chiến thứ hai, nhưng bối cảnh của "Tiệc tối chết chóc" là thời Victoria.” Minh Tương Chiếu đã tính trước mọi việc nên không sợ chút nào: “Lúc nãy Kayle cũng đã thử cô rồi, cô đã chụp được cái đĩa khi nó rơi xuống, nhưng NPC là robot mô phỏng lại con người, không thể nào có khả năng đáp ứng và phản xạ có điều kiện như vậy."

Khuôn mặt của Catherine thay đổi, vẻ ngoài dịu dàng và vô hại của một cô hầu gái ngay lập tức biến mất.

Minh Tương Chiếu cười cho qua: “Xem đi, tôi đã nói những lời liên quan đến trò chơi Hoàng Tuyền nhưng vẫn bình yên vô sự, điều này chứng minh cô thật ra không phải là NPC, mà là người chơi giống như chúng tôi. Cô là Andrea đúng không?”

Andrea bị chỉ đích danh nên cô ta cũng không cần phải tiếp tục đóng giả thêm nữa, cô ta dứt khoát ném quả táo đi và thừa nhận: “Tôi là Andrea, cũng là người chơi. Không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.”

Minh Tương Chiếu không muốn mất thời gian nên đã trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Cô là người làm Arnold bị thương sao?”

“Không phải.” Andrea không che giấu nói: “Arnold không phải là mục tiêu của tôi, tôi sẽ không lãng phí sức lực đi đối phó anh ta, anh tin tôi không?”

Minh Tương Chiếu do dự một chút rồi nói: “Tin.”

Andrea hài hước cười nói: “Tôi nói anh liền tin? Thật hay giả vậy?”

Minh Tương Chiếu: “Thay vì nghi ngờ, tôi chọn tin tưởng người khác.”

Andrea cười lạnh lùng: “Anh là đồ ngốc à?”

“Tôi đã nghe lời này rất nhiều lần rồi, mỗi khi tôi quen biết ai đó, đều sẽ bị gọi là đồ ngốc.” Giọng điệu của Minh Tương Chiếu thoải mái, không hề tỏ ra bực bội: “Nếu Arnold không phải là mục tiêu của cô, vậy cuối cùng phải có một người chơi là con mồi của cô đúng không? Để tôi đoán xem nhé…”

Đôi con ngươi đen láy của Minh Tương Chiếu phản chiếu vẻ mặt nghiêm nghị của Andrea: “Nhất định không phải tôi, hoặc là cô đã sớm bắt đầu rồi. Đương nhiên cũng không phải là Sophia, tuy rằng cô hay nhìn cô ấy nhưng trong mắt cô không hề có sát khí. Nhiều lắm chỉ phát hiện ra Sophia là một người mới. Cô chỉ cảm thấy đó là người chơi mới nên nhìn nhiều thêm vài lần vì cảm giác hơn người của người chơi cũ mà thôi. Ngoại trừ tôi và Sophia, người chơi mà cô theo dõi nhiều nhất hình như là ... "

Minh Tương Chiếu cố ý dừng một chút: “Kayle?”

Mặc dù Andrea đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khoảnh khắc bị nhìn thấu trong tích tắc, cô ta vẫn giật mình theo bản năng. Chỉ vì biểu hiện nhỏ nhoi này mà bị Minh Tương Chiếu ngay lập tức thu vào tầm mắt, nhìn thấy rõ ràng.

Minh Tương Chiếu: “Tôi đoán đúng rồi, mục tiêu nhiệm vụ của cô là gϊếŧ Kayle.”

Andrea giống như bị lột sạch quần áo, có thể nhìn thấy rõ ràng da thịt, chỗ nào có vết bớt, chỗ nào có vết sẹo đều lộ ra dưới đôi mắt sáng ngời của Minh Tương Chiếu, không chỗ nào có thể che giấu!

Đôi mắt cô ta trở nên lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia sáng, giọng điệu rét lạnh: "Nếu như anh không ngây thơ hay không quá nhân từ, mà là thực tế và tàn nhẫn. Vậy thì anh sẽ là một đối thủ đặc biệt khó chơi đấy."

Minh Tương Chiếu lắc đầu: “Phương châm của tôi là, chớ làm điều ác kể cả là việc nhỏ, hãy làm việc thiện kể cả là việc nhỏ nhất."

“Nói anh béo anh vẫn còn thở hổn hển, Tôi chưa bao giờ tin rằng có ý tốt thì sẽ được đền đáp. Trong trò chơi sinh tử này, hãy dẹp bỏ cái lý thuyết ngu ngốc của anh đi!” Andrea bước ra, trên tay cầm một con dao gọt hoa quả, chỉ vào Minh Tương Chiếu và nói: “Nếu anh đã biết tôi sẽ gϊếŧ Kayle thì anh định làm gì? Mặc kệ tôi gϊếŧ người, hay sẽ ngăn cản tôi làm điều ác?”

Minh Tương Chiếu rút con dao làm bếp trên bàn bếp ra: “Mặc dù tôi và Kayle chỉ tình cờ gặp nhau, nhưng tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy, và tôi sẽ không để cô gϊếŧ cậu ấy đâu.”

“Yo, anh không phải vừa mới nói, chớ làm điều ác kể cả là việc nhỏ sao? Với lại không phải anh không đành lòng làm người khác bị thương hay gϊếŧ họ sao? Sao bây giờ vì Kayle mà anh lại muốn gϊếŧ chết tôi rồi?”

Andrea cười nhạo: “Thật giả dối, thật mâu thuẫn! Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, ở thế giới sống tôi từng là bác sĩ pháp y cầm dao mổ mười lăm năm đấy!”

Minh Tương Chiếu: "Ở thế giới sống tôi cũng là một đầu bếp đã cầm dao làm bếp 20 năm rồi! Nếu cô không chết, chào mừng cô đến nhà bếp riêng của tôi với tư cách là một vị khách."

Andrea khéo léo xoay tròn lưỡi dao, quét mạnh đến bên cạnh cổ của Minh Tương Chiếu: “Trước tiên tôi sẽ dùng thịt của anh làm một nồi thịt!”

Kỹ năng dùng dao của Minh Tương Chiếu rất tốt, có thể chạm khắc hoa trên đậu phụ rất tài tình. Nhưng về mặt chiến đấu thì kém hơn rất nhiều, dù sao anh ta cũng chỉ là một đầu bếp, chưa từng học qua chiến đấu, không thể so sánh với Andrea được huấn luyện chuyên nghiệp.

Andrea cho rằng những kẻ vô dụng thì không cần phí thời gian, nên cô ta không gϊếŧ Minh Tương Chiếu, mà chỉ tới lấy tài liệu và lấy dây trong tủ trói cả người Minh Tương Chiếu lại rồi dùng khăn bịt miệng.

“Anh rất may mắn khi được vào vai một nhân vật bí ẩn như Jack đấy.” Andrea bỏ lại Minh Tương Chiếu, lấy thêm hai con dao, một bỏ vào trong túi một bỏ vào trong tay áo.

Cô ta sải bước ra khỏi phòng bếp, theo hướng Giang Ngạn Tuyết lúc nãy rời đi, cô ta bôi đen đi tới cửa phòng làm việc.

Nín thở, Andrea bước đến gần cửa, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Phòng làm việc rất tối, chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài, một tay cô ta cầm đèn chiếu sáng xung quanh, một tay cô ta giấu dao ra sau lưng.

Bỗng nhiên, từ sau lưng có ánh sáng lóe lên.

“Anh Giang, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, chúng ta thật sự phải đi ra ngoài sao… Andrea!?” Đường Như tình cờ đυ.ng phải Andrea, thét lên một tiếng đầy kinh hãi, lỗ chân lông toàn thân dựng đứng lên!

Andrea không kịp phòng bị, túm lấy Đường Như người thấp hơn mình ôm vào trong ngực, một tay bịt miệng Đường Như, một tay cầm dao gọt hoa quả kề sát vào cổ cô ấy.

“Ưm, ưm!” sắp bị gϊếŧ rồi, cô ta là bác sĩ biếи ŧɦái gϊếŧ người đó, mình sẽ phải chết! Bây giờ mình phải làm sao đây?

Toàn thân Đường Như run rẩy, sợ tới mức gắng sức giãy dụa, cô ấy cố gắng cào vào bàn tay của Andrea rồi hung hăng cắn mạnh xuống.

“A!” Andrea chịu đau đớn, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Muốn chết à!”

Andrea giơ con dao lên và đâm xuống cổ Đường Như.

Vào thời khắc mấu chốt, một bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn siết chặt lấy cổ tay Andrea với lực đạo kinh người đến mức gần như phát ra tiếng "răng rắc" đầy chua xót.

Đường Như mừng rỡ kêu lên: “Anh Giang!”

Cổ tay Andrea đỏ bừng sưng tấy, dao gọt hoa quả rơi xuống đất, cô ta nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết, tay trái trống không buông Đường Như ra, con dao găm tuột xuống ống tay áo đến lòng bàn tay, cô ta đâm mạnh về phía Giang Ngạn Tuyết.

Nếu một lần không trúng, hãy thử lại lần nữa. Andrea có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, cô ta đã từng luyện võ và từng là đai đen taekwondo ở trường cấp 3. Trong số đông bạn bè của mình, cô ta là người giỏi chiến đấu nhất. Cú đâm hoàn hảo bị Giang Ngạn Tuyết né tránh khiến Andrea giật mình, cô ta cầm ngược dao găm đưa lên một đường đẹp mắt nhất định có thể cắt qua cổ họng Giang Ngạn Tuyết, nhưng trên thực tế… lại bị tránh thoát rồi!

Không chỉ tránh thoát, ngược lại cậu còn lấy mất con dao găm!

Andrea không thể tin được, vội vàng tung ra đòn quyết định, cô ta lấy con dao cuối cùng giấu trong túi áo lúc trước ra.

Chém, đâm, chặt, băm, vô cùng dứt khoát, sát khí ngập trời.

Ba con dao, ba chiêu thức, từ đầu đến cuối chỉ vỏn vẹn trong năm giây.

Đường Như thậm chí còn không có thời gian phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng ba con dao vốn có trong tay Andrea đã chạy vào tay Giang Ngạn Tuyết. Quan trọng nhất chính là, Andrea - người vốn dĩ đang đứng, bây giờ lại quỳ trên mặt đất, lẽ ra cô ta phải là người uy phong, nhưng bây giờ lại đang chật vật, nhếch nhác chẳng ra làm sao.

“Không thể, không thể nào!” Andrea hai mắt đỏ ngầu nhìn người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm Giang Ngạn Tuyết.

Sau khi cô ta biết được Kayle là một người chơi mới, cô ta đã cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu đó là một người đàn ông mạnh mẽ cao to vạm vỡ, cô ta có thể sẽ sợ hãi và cẩn thận hơn một chút. Đằng này chỉ là một học sinh mười tám tuổi cao gầy, ốm yếu, đối với người và động vật hoàn toàn vô hại, yếu ớt dễ bị tổn thương, thậm chí không cần phải gϊếŧ, còn nếu muốn gϊếŧ thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng thật không ngờ...

Không thể trông mặt mà bắt hình dong!

“Vì sao phải gϊếŧ tôi?” Giang Ngạn Tuyết đặt ba con dao lên bàn, lạnh lùng hỏi: “Nhiệm vụ ẩn giấu của cô là gϊếŧ tôi sao?”

Thắng làm vua thua làm giặc, Andrea không còn gì để mất hay giấu giếm nữa, nên thừa nhận nói: “Đúng.”

Vai trò của Andrea chủ yếu là ở tập sau, còn ở tập đầu cô ta luôn duy trì hình tượng thần bí quỷ dị, bị bại lộ sớm như vậy đúng là việc ngoài ý muốn, huống chi vừa lên sàn đã phải gϊếŧ Kayle?

Trận chiến quyết định giữa Kayle và Andrea nằm trong phần sau của tiểu thuyết gốc!

Giang Ngạn Tuyết đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ ẩn giấu của mình: “Gϊếŧ chủ sự Christopher”, đây cũng là cốt truyện ở phần sau của tiểu thuyết nguyên tác, chính là phần cuối cùng.

“Đường Như.” Giang Ngạn Tuyết nhớ đến việc gì nhìn về phía người mới đang sợ hãi run chân: “Nhiệm vụ của tôi là gϊếŧ Christopher, còn của cô thì sao?"

Nhưng các nhiệm vụ tùy chọn được tiến hành thực hiện một cách bí mật, sẽ không tốt cho họ nếu tiết lộ ra ngoài, chưa kể một số người chơi có tâm cơ sẽ chơi xấu.

Trước khi hỏi nhiệm vụ của người khác, trước tiên Giang Ngạn Tuyết phải nói ra nhiệm vụ ẩn của mình, như vậy mới công bằng.

Đường Như quả nhiên không hề che giấu, xoa xoa ngón tay nói: “Gϊếŧ hai vợ chồng James và Ruby.”

Giang Ngạn Tuyết ngây người.

Không đúng!

Lệnh này có bị đảo ngược không? Sophia đã bắt cóc và bán con của vợ chồng James nên James đã gϊếŧ Sophia. Còn Kayle đúng lúc nhìn thấy Andrea gϊếŧ cảnh sát George nên hai người mới xảy ra ẩu đả và Kayle đã gϊếŧ Andrea.

Đợi một chút.

Đảo ngược?

Giang Ngạn Tuyết bỗng nhiên nhớ tới lời nhắc nhở lúc trước của Lâu Độ!

Trình tự các vụ gϊếŧ người đều bị thay đổi sao? Có nghĩa nguyên tác là Kayle → Andrea → George → Robert → James và Ruby → Sophia → Arnold.

Giờ chuyển thành Arnold → Sophia → James và Ruby → Robert → George → Andrea → Kayle

Arnold, người được cho là chết đầu tiên, lại trở thành người chết cuối cùng. Kayle, người đáng lẽ phải sống đến cuối cùng, lại trở thành nạn nhân đầu tiên!

Trái tim Giang Ngạn Tuyết run lên kịch liệt.

Vì phát hiện ra điều này nên Lâu Độ mới tiến tới ngăn cản và bị gϊếŧ?

Có phải Lâu Độ đang cố gắng bảo vệ mình khỏi nguy hiểm không?