Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 17: Tiệc Tối Chết Chóc

Editor: HanhDoan

Mọi người đuổi theo sát phía sau tới nơi, nhìn thấy hết mọi thứ trước mắt, tất cả đều trợn tròn mắt.

Tên dân chơi cờ bạc Arnold đã chết trong căn phòng chứa đầy những đồng tiền bảng Anh, những đồng tiền theo máu của hắn chảy ra mà bị nhiễm đỏ.

“Giang Ngạn Tuyết” Minh Tương Chiếu ngồi xổm bên cạnh Giang Ngạn Tuyết, nhìn biểu tình khϊếp sợ và mất hồn mất vía của cậu mà nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Giang Ngạn Tuyết quay sang liếc anh ta một cái, giải thích nói: "Anh ấy là đồng đội của tôi".

Minh Tương Chiếu bừng tỉnh hiểu ra, anh ta bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ bả vai Giang Ngạn Tuyết an ủi nói: "Xin hãy nén bi thương, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi".

"Anh đang nói cái gì thế?" Giang Ngạn Tuyết bình tĩnh đến dọa người, cậu đặt Lâu Độ nằm thẳng ra, tìm được vị trí miệng vết thương trên đầu Lâu Độ, ấn tay vào để cầm máu.

“Anh ấy vẫn còn chưa chết đâu!”

Minh Tương Chiếu ngẩn người, đưa ngón tay tới trước mũi Lâu Độ, tuy rằng hơi thở rất mỏng manh nhưng cuối cùng vẫn còn thở.

Ruby biết rằng bây giờ không phải là lúc dội cho họ một gáo nước lạnh nhưng cô ta vẫn muốn Giang Ngạn Tuyết chuẩn bị tâm lý trước: "Tuy rằng máu đã ngừng chảy nhưng tình trạng thân thể anh ta như thế nào chúng ta cũng không biết, trong đầu có bị chảy máu hay không, còn nội tạng có còn hoàn hảo hay không? Chỉ cần có một chỗ bị thương, tôi thấy căn bản là không có khả năng cứu được anh ta."

James đỡ trán nói: "Có thể sống đã là may mắn lắm rồi!"

Minh Tương Chiếu đột nhiên nghĩ đến cái gì nói: "Đúng rồi, không phải là có một vị bác sĩ hay sao? Hình như tên là Andrea, đừng quan tâm cái gì trò chơi hay không trò chơi nữa, mau mau nhanh chóng cứu người đi!"

“Kia chỉ là nhân vật giả thiết mà thôi.” Giang Ngạn Tuyết nhắc nhở Minh Tương Chiếu: "Vai diễn của anh là đầu bếp người Anh, là một tay làm cơm Tây rất ngon."

Minh Tương Chiếu nhớ lại khí thế hừng hực của một bàn đồ ăn Đông Bắc kia, khuôn mặt liền đỏ lên.

Giang Ngạn Tuyết bế Lâu Độ lên giường, Minh Tương Chiếu nhanh chóng chạy đến giúp đỡ.

“Mục đích chính của mọi người là tìm ra chủ sự và Andrea, có thể vì bảo vệ mình mà cô ta không hiện thân dễ dàng như vậy đâu”. Giang Ngạn Tuyết đắp chăn đàng hoàng cho Lâu Độ. Ruby nói đúng, nếu Lâu Độ có vết thương ẩn bên trong thì thật sự chỉ có thể chờ chết thôi.

Còn có, trước lúc Lâu Độ ngất đi đã cố gắng nói ra ba từ “ảnh, tử, phản” là có ý gì?

Mĩ Đồng Tiểu Niên lau mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy đứng lên nói: "Tuy rằng điều mà tôi nói có chút thất lễ, nhưng mà, trong kịch bản có nói Arnold sẽ chết, nhưng vì sao Lâu Độ anh ta…”

“Ngài cảnh sát, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, quá dọa người rồi, vì sao lại xảy ra chuyện như thế này, ngài mau tới tự mình xem đi!”

Minh Tương Chiếu đột nhiên đánh gãy lời nói của Mĩ Đồng Tiểu Niên, mọi người đều bất ngờ với kiểu đột nhiên thay đổi như thế, không hiểu chuyện gì. Mĩ Đồng Tiểu Niên cũng ngây ra một lúc, đang muốn hỏi thì thấy Minh Tương Chiếu đưa mắt ra hiệu với cậu, ý bảo nhìn ra phía sau xem.

Mĩ Đồng Tiểu Niên theo bản năng quay đầu lại, hóa ra là nhóm hầu gái NPC đang tới đây.

Bản năng sinh tồn của cảnh sát George trỗi dậy, lập tức tiến vào trạng thái hoạt động. Lá gan to lên bước vào phòng, tùy tiện tìm tòi trong hiện trường gây án, quy củ nói ra lời thoại: "Đây là hiện trường gây án, thuộc lĩnh vực của tôi, ai không liên quan thì đi ra ngoài, chờ lát nữa tôi sẽ hỏi chứng cứ ngoại phạm của từng người."

Giang Ngạn Tuyết là người cuối cùng rời khỏi phòng, Minh Tương Chiếu cố ý chờ cậu ở hành lang, thấy cậu đi ra liền theo sau hỏi cậu: "Khi có NPC là lúc muốn chúng ta diễn kịch, nếu không điều cấm kỵ dẫn đến cái chết sẽ được kích hoạt phải không.”

Giang Ngạn Tuyết nhìn về phía anh ta.

Minh Tương Chiếu giải thích: "Theo lý thuyết, lúc chúng ta phát hiện ra “thi thể” của Arnold, không phải là lỗ hổng của kịch bản, mà là cao trào của kịch bản. Chính là lúc cậu gọi Lâu Độ, còn nữa cả hai chúng ta đều nói “đồng đội”, đây không phải lời thoại phù hợp với kịch bản. Nhưng tôi và cậu đều không có chuyện gì, nói cách khác, những lúc không có NPC ở đây, chúng ta có thể tùy tiện nói chuyện.”

Giang Ngạn Tuyết bình đạm "Ừ" một tiếng.

Minh Tương Chiếu kinh ngạc: "Thì ra cậu cũng biết! Tôi còn nghĩ lúc đó cậu gọi tên thật của Lâu Độ thực sự quá nguy hiểm, nhưng mà nếu anh ta là đồng đội của cậu thì việc cậu nhất thời mất khống chế cảm xúc cũng là điều dễ hiểu.”

“Trước khi tôi kêu tên Lâu Độ, Ruby đã gọi tên của tôi”.

"Giang Ngạn Tuyết, cậu vội vã đi đâu thế?"

Biểu cảm Giang Ngạn Tuyết lạnh nhạt, dưới ánh đèn mờ ảo không nhìn ra bất cứ cảm xúc vui buồn nào.

Minh Tương Chiếu rùng mình một cái: “Dưới loại tình huống như thế mà cậu còn có thể chú ý đến điểm này…”

Trong lúc đồng đội còn đang sống chết chưa rõ, cậu ta lại thừa tâm tư để ý này nọ, có phải quá bạc tình bạc nghĩa rồi không?

Nghĩ như vậy, Giang Ngạn Tuyết có chút giống người máu lạnh. Nhưng cũng phải nói, Giang Ngạn Tuyết không phải là kiểu người hành động theo cảm tính mà là kiểu người lý trí, cậu luôn duy trì trạng thái bình tĩnh, cảnh giác từng phút từng giây, sẽ không vì tình cảm cá nhân mà làm tinh thần rối loạn.

Tuy rằng người khác sẽ thấy cậu có chút máu lạnh vô tình, nhưng trong loại trò chơi sinh tử thực tế như này, việc bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.

Dưới ánh nến lập lòe, đáy mắt lạnh lẽo của Giang Ngạn Tuyết lóe lên ánh sáng: “NPC giống như người xem, lúc có mặt bọn họ, chúng ta phải nhập vai thành các nhân vật trong kịch bản để diễn kịch… Cậu là người phát hiện ra chuyện này, trước tiên hẳn là nên đi nói cho mọi người biết đi?”

“Đúng vậy” Minh Tương Chiếu chân thành gật đầu: “Đây là bí quyết sinh tồn, đương nhiên là phải nói cho mọi người biết rồi.”

Giang Ngạn Tuyết hơi giật mình: “Cậu cứ vô tư hiến tặng như vậy sao?”

Minh Tương Chiếu cười cười lắc đầu: “Mình đối xử tử tế với người khác thì người khác cũng sẽ giúp đỡ mình.”

Giang Ngạn Tuyết lạnh lùng nói: “Loại tâm hồn ngây thơ này không thích hợp dùng trong trò chơi Hoàng Tuyền đâu.”

Minh Tương Chiếu thản nhiên nói: “Tôi tin tưởng *nhân chi sơ tính bản thiện, ích kỷ nhất thời cũng chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi, tim người đều là máu thịt mà.”

*Nhân chi sơ tính bản thiện: con người sinh ra vốn dĩ đều lương thiện.

Ngu ngốc.

Giang Ngạn Tuyết: “Ai biểu hiện tích cực trong trò chơi, sau khi qua ải sẽ được cộng thêm điểm tích lũy, một điểm tích lũy sẽ tương đương với một vạn tệ ở thế giới sống. Sức hấp dẫn lớn như vậy, vì tiền tài danh lợi có chuyện gì mà con người không làm ra được chứ? Thử thách lớn nhất trong trò chơi Hoàng Tuyền có thể là khảo nghiệm nhân tính, mà thử thách khó vượt qua nhất cũng chính là nhân tính.”

“Giang tiên sinh, cậu không phải chỉ mới trải qua một ván trò chơi thôi sao? Sao lại có suy nghĩ cực đoan như vậy?”

Minh Tương Chiếu không thể hiểu được: “Chẳng lẽ cậu từng bị người phản bội…”

“Tự cảm nhận được thôi.” Giang Ngạn Tuyết sải bước xuống lầu, đi đến sô pha trong phòng khách ở lầu một ngồi xuống: “ Tôi có người bạn là cảnh sát, lại có người bạn là phóng viên, loại chuyện như thế này đã thấy nhiều rồi.”

Minh Tương Chiếu thở dài, nhìn Giang Ngạn Tuyết nói lời thấm thía: “Cậu không cần phải như vậy, phải tin tưởng thế giới tràn ngập tình yêu thương, chung quy con người vẫn là loài động vật có tình cảm, có lương tâm. Tuy rằng có vài người đạo đức bại hoại, gϊếŧ chóc thành tính, nhưng trước sau gì tôi vẫn tin thế giới này còn rất nhiều người tốt.”

Giang Ngạn Tuyết: “…”

Quả nhiên nói chuyện không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nói nhiều.

Làm đi, tặng người đóa hoa hồng, trên tay vẫn còn lưu hương, đây cũng là cách thức sinh tồn của Minh Tương Chiếu.

“Tôi vẫn luôn ngủ trong phòng, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì.” James ngồi bắt chéo chân, diễn vai phú hào không coi ai ra gì rất nhuần nhuyễn.

Cô vợ Ruby ôn nhu hiền thục ngồi bên cạnh cũng trúc trắc mở miệng nói: “Tôi, tôi cũng vậy.”

Robert trong tay cầm Kinh Thánh vẻ mặt chính trực nói: “Tôi ở trong phòng cầu nguyện rất chuyên tâm, cái gì cũng không nghe thấy.”

Đường Như nhỏ nhẹ nói: “Tôi và Kayle tiên sinh ở cùng nhau.”

Giang Ngạn Tuyết gật đầu xác nhận.

Mọi người sôi nổi ghé mắt nhìn nhau, trai đơn gái chiếc đêm hôm khuya khoắt ở cùng với nhau là muốn làm cái gì?

“Tôi thì ở một mình nghiên cứu về bữa sáng cho ngày mai.” Minh Tương Chiếu vẻ mặt khó xử nói: “Là làm thịt hun khói, chân giò hun khói, sandwich tốt hơn hay làm sữa đậu nành tốt hơn, bánh quẩy hay bánh bao nhỏ tốt hơn?”

Mĩ Đồng Tiểu Niên nhíu mày: “Bây giờ có người chết mà Jack tiên sinh vẫn còn tâm tư đi nghiên cứu món ăn, nghiêm túc một chút đi!”

Minh Tương Chiếu bản tính chất phát, cười cười không sao cả.

“Nói cách khác, người không có chứng cứ ngoại phạm và nhân chứng chính là Robert tiên sinh và Jack tiên sinh.”

Robert nghe lời này liền nóng nảy nói: “Không đúng, còn có James và Ruby nữa. Bọn họ là vợ chồng, không thể tính là nhân chứng gì hết.”

Đường Như cố gắng bày ra khí thế cấp bậc nữ vương, ấp úng nói: “Còn, còn có… George tiên sinh ngài cũng không có chứng cứ ngoại phạm.”

Mĩ Đồng Tiểu Niên cáu kỉnh khinh thường, suy diễn đúng lý hợp tình: “Tôi chính là cảnh sát, tôi sẽ không gϊếŧ người, cô không cần nói hươu nói vượn bôi nhọ tôi.”

Mĩ Đồng Tiểu Niên nhân cơ hội này hét về phía Ella: “Kêu tất cả người làm trong biệt thự tới đây, bây giờ xảy ra án mạng, ngoại trừ tôi ra ai cũng không thoát khỏi có liên quan.”

Ella bị ‘Sư tử gầm thét’ sợ hãi run run rẩy rẩy chạy tới phòng bếp gọi người. Đại khái khoảng nửa phút sau, trong phòng có tổng cộng ba người hầu gái tính cả Ella.

Trong các cô có hai người là NPC, vậy cái vị bác sĩ biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người kia là ai trong các cô!