Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 8: Ám Dạ Du Hồn

Editor: Ái Liên

Giang Ngạn Tuyết như bị rơi xuống hầm băng.

Máu toàn thân phút chốc ngưng đọng lại, như có bàn tay vô hình nào đó mạnh mẽ nắm lấy trái tim cậu.

Giang Ngạn Tuyết bỗng quay người lại nhìn…

Không có ai.

Chỉ có con thỏ nhồi bông yên tĩnh đang nằm trên đất.

“Nhanh đến đây đi, bắt được tớ thì tớ sẽ làm bạn với cậu, tớ tên Lệ Lệ, cậu tên gì?”

Con thú nhồi bông bẩn thỉu cả thân trên dưới đều bị rách, bộ quần áo hoa đã bị cắt nát, trên bụng bị đâm vài lỗ, ruột bông bên trong cứ thế mà lòi ra ngoài.

Giang Ngạn Tuyết vói ngón tay vào bên trong lỗ, quả nhiên sờ được một cái hộp nhỏ. Chính xác mà nói, đó chính là con chip và một số thiết bị, đây là lí do vì sao con thú nhồi bông này lại biết nói chuyện, bởi vì nó là một con thú nhồi bông được trang bị trí tuệ và chức năng.

Nhìn dáng vẻ của búp bê, Giang Ngạn Tuyết chợt nghĩ đến gì đó, cậu lấy “khuy áo màu đỏ” từ trong túi áo ra, đặt lên cái mũi trống trơn của con thú nhồi bông, kích cỡ vừa như in, không một kẽ hở.

“Tớ tên Lệ Lệ, cậu tên gì?”

Giang Ngạn Tuyết suy nghĩ một hồi, nói: “Tôi tên Thiệu Vân.”

“Bạn thân, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi! Lệ Lệ ở một mình rất nhàm chán, cậu có thể ở cùng với tớ không?”

Thiệu Vân, một cô gái có tính cách và học lực vô cùng tốt, ngại ngùng nhã nhặn. Cô bị người bạn thân nhất của mình phản bội, bị học sinh toàn trường bắt nạt, không có được sự quan tâm và bảo vệ của mọi người, ngay cả giáo viên cũng không giúp cô.

Cô quá cô đơn, quá tuyệt vọng nên chỉ có thể hèn mọn làm bạn với một con thú nhồi bông. Ít ra thú nhồi bông sẽ không ghét bỏ cô, sẽ không phản bội cô, càng sẽ không tổn thương cô.

Sống lưng Giang Ngạn Tuyết chợt lạnh, theo bản năng xoay người lại.

Bạch Tĩnh đứng sau lưng Giang Ngạn Tuyết lộ rõ vẻ hoảng sợ, cô ta sợ hãi lùi về phía sau hai bước, dường như trong thoáng chốc bị sát khí Giang Ngạn Tuyết toả ra dọa sợ đến mức này, vành mắt cô ta đỏ hoe yếu ớt nói: "Mọi người đều rất lo lắng cho cậu, sao cậu lại chạy ra ngoài một mình vậy."

Trên tay Giang Ngạn Tuyết bỗng nhiên nhẹ bẫng, con thú nhồi bông lại biến mất lần nữa rồi.

“Cô đặc biệt tới tìm tôi sao?” Giang Ngạn Tuyết đảo mắt qua trái rồi qua phải, không phát hiện ra tung tích của con thú nhồi bông, chỉ đành từ bỏ.

Bạch Tĩnh: “Ừm. Tôi cũng rất lo lắng cho cậu.”

Mắt Giang Ngạn Tuyết ánh lên tia sáng, ôn nhu như ngọc nói: “Cảm ơn.”

Gò mắt Bạch Tĩnh không tự chủ được mà hồng lên, cô ta cúi đầu ngại ngùng, ánh mắt nhìn khắp nơi.

“Quay về thôi.” Giang Ngạn Tuyết dẫn đầu quay về, nghe được tiếng bước chân chầm chậm phía sau, vẻ mặt cậu bình tĩnh, giọng điệu lộ ra chút mệt mỏi: “Cậu một mình chạy tới tìm tôi, không sợ gặp phải Tôn Chu à?”

“Tốt xấu gì trước khi chết chúng tôi cũng là đồng đội, linh hồn hai người chúng tôi đã ràng buộc với nhau rồi, cho dù anh ấy đã chết biến thành quỷ, cũng sẽ không tấn công tôi đâu.” Bạch Tĩnh không tự tin cúi đầu: “Có lẽ là thế đi.”

Giang Ngạn Tuyết: “Cô bất chấp nguy hiểm tính mạng tới tìm tôi, thật khiến người ta cảm động nha.”

“Bạch Tĩnh: “Nào có, nếu không phải Giang tiên sinh đây bảo vệ chúng tôi thì cả đoàn chúng tôi sớm đã chết hết rồi.”

Giang Ngạn Tuyết dừng bước, giọng điệu nhàn nhã bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị: “Sắp đến rồi, nếu còn không ra tay nữa thì không kịp đâu.”

Bạch Tĩnh ngẩn người, trên khuôn mặt thanh tú xẹt qua một tia hoảng loạn: “Cậu nói cái gì?”

Giang Ngạn Tuyết xoay người lại, nhìn thẳng vào Bạch Tĩnh cách mình mười bước: “Nhiệm vụ ẩn của cô là gϊếŧ tôi đúng không nhỉ?”

Bạch Tĩnh giật nảy người, cô ta hoang mang che đậy sự thất thố của mình, vô ý thức nắm chặt con dao dọc giấy trong túi áo, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, trên mặt cố vờ như không hiểu hỏi: “Cậu đang nói cái gì thế, tôi nghe không hiểu?”

Giang Ngạn Tuyết: "Khi tôi rời đi, cậu liền ra ngoài theo ngau sau đó. Thứ nhất, đây là cơ hội ra tay tuyệt vời; thứ hai, nếu như tôi chết trong tay người khác, hoặc là chết trong tay của quỷ, vậy thì nhiệm vụ của cô không được tính là hoàn thành. Trò chơi gϊếŧ chóc giả dối này, bắt buộc cô phải tự mình ra tay mới được tính.”

Bạch Tĩnh cắn môi đỏ: “Tôi nói rồi, tôi là vì lo lắng cho cậu...”

Giang Ngạn Tuyết lạnh lùng nói: “Ở trong loại trò chơi này vốn dĩ không tồn tại thánh mẫu bạch liên hoa, đừng chơi trò này với tôi. Hơn nữa, đối tượng nhiệm vụ của chính mình sẽ có tọa độ chuẩn xác, từ khi tôi rời khỏi phòng học đến khi cậu tìm được tôi, tổng cộng là bốn mươi mốt giây.”

“Cậu!” Bạch Tĩnh không thể tin nổi nhìn cậu: “Cậu cố ý gài bẫy tôi?”

“Như nhau cả thôi.” Đáy mắt Giang Ngạn Tuyết lộ ra một chút u ám: “Tôi thật sự muốn tìm con thỏ kia về.”

“Ha.” Bạch Tĩnh buông thõng vai, cũng không tiếp tục giả vờ vô tội đáng thương nữa, cô ta lấy con dao rọc giấy ra: “roẹt roẹt” rút lưỡi dao ra ngoài: “Tôi biết cậu không dễ đối phó, nhưng tôi cũng không phải là bình hoa, cậu biết tôi chết như thế nào không?”

Giang Ngạn Tuyết: “Tự sát vì tình.”

“Ngay cả điều này cậu cũng biết?” Bạch Tĩnh kinh ngạc, sau đó cười lạnh: “Cậu chỉ đoán đúng một nửa mà thôi, tôi làm thịt đôi cẩu nam nữ kia trước, sau đó mới nhảy lầu tự sát.”

Trước gϊếŧ người sau tự sát, tàn nhẫn với người khác, lại càng tàn nhẫn với mình.

Hay cho một đóa hắc liên hoa đau khổ đáng thương vô tội ủy khuất đơn thuần lương thiện, không tiến vào giới giải trí thì thật là phí nhân tài.

“Còn nữa, ngoài tôi đi ra khỏi khu vực an toàn chạy tới tìm cậu, vị tiểu thuyết gia kinh dị kia cũng ra ngoài rồi.” Trong lời nói của Bạch Tĩnh tràn ngập ý hả hê khi người khác gặp họa: “Ngài Giang, cậu trúng giải nhất rồi, bàn chơi đầu tiên đã có hai người muốn mạng của cậu.”

Giang Ngạn Tuyết run rẩy.

“Cô sai rồi.” Một giọng nam trầm thấp nhưng vô cùng dễ nghe vang lên sau lưng Bạch Tĩnh.

“Tôi ra ngoài tìm tên khốn nạn này là do trò chơi rác rưởi này bắt ép, vì câu ta là…” Lâu Độ dừng bước chân, sắc mặt không tốt lắm chằm chằm vào Giang Ngạn Tuyết: “Đồng đội của tôi.”

Lâu Độ day huyệt thái dương: Con mẹ nó là đồng đội đồng sinh cộng tử! Trò chơi rác rưởi trò chơi rác rưởi trò chơi rác rưởi, việc quan trọng phải nói ba lần!

Bạch Tĩnh biết mình không thể cứu vãn, cơ thể nhỏ bé của Giang Ngạn Tuyết giống như yếu đuối không chịu được gió, nhưng khi chạy ngay cả hơi thở cũng không gấp gáp. Chẳng qua, có thể chạy không chứng minh là có thể đánh nhau, Bạch Tĩnh từng luyện Taekwondo, cô ta không nghĩ mình sẽ thua. Nhưng mà bây giờ có Lâu Độ tham gia vào, cơ thể anh cao lớn, vừa nhìn là biết tập thể hình quanh năm, thể chất kinh người.

Suy cho cùng Bạch Tĩnh cũng chỉ là một cô gái, trời sinh thể chất yếu hơn đàn ông, đánh thua là điều không thể bàn cãi.

Giang Ngạn Tuyết lùi về phía sau: “Cẩn thận dưới chân.”

Cả người Bạch Tĩnh kéo căng ra: “Rốt cuộc anh muốn cái gì?”

Lâu Độ không có ý ra tay với cô ta, cũng lùi lại theo đồng đội là Giang Ngạn Tuyết.

Giang Ngạn Tuyết: “Cô gái tiểu Lưu kia chết ở đâu?”

Bạch Tĩnh tràn đầy cảnh giác, cô ta không dám đi lên phía trước, chỉ sợ Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ bố trí bẫy gì đó chờ cô ta nhảy vào: “Cô ta chết bên cạnh ao sen ngoài ký túc xá học sinh.”

“Tôn Chu chết ở nhà vệ sinh.”

Giang Ngạn Tuyết tiếp tục lùi về sau: “Lấy xương cốt của bạn chế thuốc cùng con thú nhồi bông kia.”

Trong lòng Bạch Tĩnh hồi hộp nhảy dựng lên, một đáp án mơ hồ hiện ra trong đầu cô ta rồi biến mất.

Giang Ngạn Tuyết giơ một ngón tay ra: “Để sống sót, điều thứ nhất là tiếng chuông vào lớp vang lên cần phải quay trở lại phòng học; điều thứ hai, chính là đừng đến gần nước. Bởi vì Thiệu Vân là nhảy xuống hồ tự tử.”

Lâu Độ nắm lấy cổ tay của Giang Ngạn Tuyết: “Chạy!”

“Ào ào ào…” Tiếng nước chảy phút chốc bao trùm tiếng bước chân của hai người Lâu Độ.

Bạch Tĩnh từ từ quay đầu lại, từng dòng nước lớn theo ống thoát nước chảy ra, tràn ra từ trong bồn rửa tay, tràn ra từ trong bồn cầu, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã tràn ra nhà vệ sinh, tiếng trống giục giã vang vọng trong hành lang.

“Đừng, đừng mà...” Hai chân Bạch Tĩnh như nhũn ra, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, dòng nước chảy ra từ từ chuyển sang màu đỏ, từ màu hồng nhạt biến thành màu đỏ tươi, sau đó đến đỏ thẫm, đó là màu của máu, toả ra mùi tanh của máu.

Biển máu lan đến hai chân Bạch Tĩnh, vô số bàn tay xương khô tóm chặt lấy hai chân cô ta, kéo lấy mạng sống của cô ta xuống. Bạch Tĩnh không thể phản kháng, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được, cả người bị máu tươi nhấn chìm, giống như bị axit sunfuric ăn mòn, máu thit dung hòa với dòng máu đỏ.

Trở lại lớp 11-3, Lâu Độ nhanh chóng đóng cửa phòng học, lẳng lặng chờ đợi biển máu, khoảng mười phút sau, máu tươi theo khe cửa chảy vào.

Nam Kha vội vàng bịt mũi: “Anh Giang, thần tượng, đây là cái gì thế?”

Lâu Độ không có thời gian giải thích với cậu ấy, chỉ nói: “Đứng lên bàn học!”

Lục Vũ rất nghe lời, trực tiếp nhảy lên bàn học.

Máu tươi càng lúc càng nhiều, đã ngập đến dãy bàn ghế cuối cùng, những thứ bị máu tươi nhấn chìm toàn bộ đều dung hoà vào biển máu.

Lục Vũ lo lắng chửi thề: “Con mẹ nó đây là ma axit sao?”

Lâu Độ ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhìn chằm chằm quạt trần, nhảy nhẹ lên là đủ tới rồi, một tay anh túm lấy quạt trần, một tay đưa về phía Giang Ngạn Tuyết: “Lên đây.”

Giang Ngạn Tuyết hơi do dự: Cái này có thể chịu được gần 300 cân của hai người đàn ông trưởng thành sao?

Máu tươi nhanh chóng chảy tới, cái bàn dưới chân Giang Ngạn Tuyết hơi nghiêng ngả, cậu không nghĩ nhiều, trước khi cái bàn hoàn toàn dung hoà vào biển máu, cậu đã nhảy lên bắt lấy tay của Lâu Độ, hai người dùng quạt trần để chống đỡ, người treo lơ lửng trên không trung đung đa đung đưa.

Nam Kha và Lục Vũ cũng lập tức học theo, cùng nhau leo lên quạt trần, tránh được một kiếp toàn quân bị diệt.

Dưới chân là biển máu chảy xiết, may là mực nước không dâng cao nữa, có thể thấy trò chơi cũng không đuổi cùng gϊếŧ tận người chơi, để lại một con đường sống cũng không tính là cơ hội sống.

Bỗng nhiên, trong biển máu có một thứ lờ mờ đang trôi tới.

Giang Ngạn Tuyết nhìn kỹ, vậy mà lại là con thỏ nhồi bông xuất quỷ nhập thần kia!

Giang Ngạn Tuyết ngẩng đầu nhìn Lâu Độ: “Nhà văn lớn, có thể nhặt nó lên được không?”

Lâu Độ nhìn con thú nhồi bông tính toán khoảng cách, dựa theo tốc độ của dòng chảy mà nói, có lẽ chỉ 7, 8 phút nữa nó sẽ trôi qua dưới chân mình. Lại nhìn tư thế của bản thân, Lâu Độ suy nghĩ 0.5 giây, quyết định hành động!

Tay trái anh nắm chặt quạt trần, lực cánh tay kinh người nâng cơ thể mình lên trên, hai chân đặt trên quạt trần. Anh mắc hai chân vào cánh quạt, lưng giày ôm vào cánh quạt, cả người lộn ngược xuống, chân hướng lên trên đầu hướng xuống dưới, vươn đôi tay một cách hoàn mỹ nói với Giang Ngạn Tuyết: “Có làm được xà đơn gập bụng không?”

Bắt gặp ánh mắt đầy mỉa mai của Lâu Độ, Giang Ngạn Tuyết liếc anh một cái: “Cẩn thận cái cổ của cậu đấy.”

Nói xong, Giang Ngạn Tuyết kéo căng hai chân, lấy hai tay Lâu Độ làm điểm tựa, giảm trọng lượng của cơ thể, đu xà gập bụng hoàn hảo, hai chân mạnh mẽ có lực vắt qua cổ của Lâu Độ, Lâu Độ lập tức hít thở không thông.

Cũng may chỉ làm trong thời gian ngắn ngủi, Giang Ngạn Tuyết thả lỏng chân, bởi vì Lâu Độ dùng hai tay kịp thời tóm lấy hai chân Giang Ngạn Tuyết. Hai người đều treo lơ lửng, giống như khỉ con vớt ánh trăng yên lặng chờ đợi con thỏ nhồi bông chui đầu vào lưới.

Nam Kha: “...” Anh tôi trâu bò vãi!

Lục Vũ: “...” Người mới của mình lợi hại quá!

Lúc thú nhồi bông trôi qua, Giang Ngạn Tuyết vươn tay túm lấy, con thỏ nhẹ nhàng nằm trong tay.

Trong chốc lát biển máu thấm vào nền đất, trong phòng học trống rỗng sạch sẽ, ngay cả một cọng lông cũng không còn.

Chỉ còn bốn người liếc nhìn nhau, lần lượt nhảy xuống từ trên quạt trần, vững vàng tiếp đất.

An toàn rồi.

Mồ hôi lạnh của Lục Vũ thi nhau tuôn ra, sau lưng ướt đẫm. Ban đầu ông ta không cho là đúng cảm thấy trò chơi này không có độ khó gì. Nào ngờ nó lại từng bước gϊếŧ người như thế, gì mà tiếng chuông vang lên thì phải quay lại phòng học, nếu không phải đám người Lâu Độ tìm được manh mối ở ký túc xá thì bọn họ đã chết hết cả đám rồi!

Còn có biển máu này nữa, nếu không phải đồng đồi phối hợp ăn ý với nhau, nếu không phải thân thủ của đồng đội tốt thì chắc chắn bọn họ đã chết lúc đó rồi.

Nam Kha vẫn chưa hít thở đều được, Giang Ngạn Tuyết ở một bên bỗng nhiên gục ngã không có dấu hiệu báo trước, bất tỉnh nhân sự.