Mỹ Hạnh run lên. “Mọi người nói gì vậy?” Cô đã nghe hết cuộc đối thoại.
Ai nấy đều nhìn ra với ánh mắt ngạc nhiên, riêng Mỹ Dung thì xen lẫn thêm một chút sợ hãi.
“Cái thai trong bụng bé Dung.” Mỹ Hạnh bắt đầu thấy nghẹn. “Con của Duy Thanh.” Cô nhìn mọi người trong thẫn thờ. “Tất cả mọi chuyện là sao?”
Chú Tân nhanh miệng. “À, không có gì đâu con.” Ông sợ bé gái của mình sẽ phải bị tổn thương.
Khánh Long thì thấy chả có cơ hội trình bày nào tốt hơn dịp này nữa. “Là chuyện của thằng Thanh và bé Dung.”
Chú Tân quay qua Khánh Long. “Này con.”
“Mọi người còn định giấu Hạnh đến bao giờ?” Khánh Long được nước nên tiếp tục. “Bé Dung có thai với thằng Thanh rồi.”
“Long nói điên cái gì vậy?” Mỹ Hạnh nói lớn.
“Trời ơi là trời.” Bà Thùy Trang chỉ biết than vãn.
Mỹ Dung thì im lặng cúi mặt xuống.
Khánh Long nhếch môi. “Long chả nói điên cái gì cả. Bác sĩ nói cái thai đã được ba tháng và thằng Thanh…”
Mỹ Hạnh hét lên. “Long im đi.” Sao cô có thể bình tĩnh được kia chứ.
“Long im thì có ích gì.” Khánh Long nhìn thẳng vào mắt Mỹ Hạnh. “Đến bao giờ thì Hạnh mới chịu nhận ra thằng khốn đó đã lừa phỉnh Hạnh suốt thời gian qua.” Cái này thì Duy Thanh không bảo anh phải nói như vậy. Anh tự thêm thắt một chút muối vào thôi.
Mỹ Hạnh bịt hai tai lại, nước mắt cô tuôn chảy từ lúc nào không hay. “Mọi người điên hết rồi.” Dứt lời, cô liền tuôn chạy để rời xa cái nơi quái quỷ này.
“Hạnh.” Chú Tân đứng dậy và đuổi theo.
Cứ chạy mãi trong vô thức như vậy, và không phải vì quá in sâu vào trong tiềm thức hay không, mà Mỹ Hạnh lại vô tình chạy ra phía bờ sông, nơi cô cùng Duy Thanh hay dạo chơi và ngồi tâm sự.
Tại sao lại như vậy, tại sao tất cả mọi người đều quay lưng lại với cô, ngay đến cả Lu cũng vậy. Sao cô cảm thấy bản thân mình như đang lạc lõng giữa cái thế giới hỗn độn và chết tiệt này.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, người xưa chưa bao giờ nói sai mà. Lúc nhỏ cô đã thấy anh có “máu me” đánh nhau rồi, lớn lên cũng vậy. Cô nghĩ môi trường quân đội sẽ rèn luyện và thay đổi được anh, nhưng không ngờ anh vẫn chứng nào, tật nấy. Để giờ đây, vì chính cái tật xấu và cái máu lưu manh đó, anh phải gánh chịu hậu quả của mình.
Khi cô đang vui vẻ với đám bạn ở phòng ký túc xá, thì Quốc Hùng bất ngờ xuất hiện với mặt mày tím tái. Dù đọc xong tờ báo của Quốc Hùng đưa, nhưng cô vẫn không tin đó là sự thật. Duy Thanh, lỡ trùng tên và ở trùng làng thì sao, chắc gì là Lu của cô bị bắt vì tội đánh người. Chắc gì những điều Hoàng Sơn nói với Quốc Hùng là đúng. Nhưng khi điện thoại về cô nhi viện và gặp chị Hồng, nghe xong lời khẳng định, cô bần thần đến mức xém đánh rơi chiếc di động của Quốc Hùng ở trên tay.
Bắt xe ngay về nhà, bị mẹ mắng cho một trận cũng bởi vì chuyện của anh. Lẽ ra thì cô không buồn vì chuyện bị mắng đâu, cô buồn vì mẹ mạt sát anh không ra thể thống gì. Bao nhiêu lời sỉ nhục, bao nhiêu sự dơ bẩn của xã hội, mẹ đều trút lên hết đầu anh, thậm chí còn lôi luôn cả chuyện mồ côi của anh ra để mắng.
Chán nản, mất hết động lực lẫn sức sống, cô chả còn thiết tha đi học nữa. Tất cả những gì cô muốn chỉ là được gặp anh và cố gắng năn nỉ, nhờ vả cô Thúy Nga giúp đỡ. Vừa mới yên lòng được một chút, thì cô lại nghe được cái tin mắc dịch của mọi người. Mỹ Dung có thai với Duy Thanh ư, làm sao cô có thể tin được. Nếu bịa chuyện thì nên bịa chuyện gì cho hợp lý một chút đi. Sao có thể bịa ra cái chuyện chả có một tý logic nào cả vậy.
Lu của cô trước giờ có gặp, hay trò chuyện với Mỹ Dung quá năm phút đâu, làm sao có thể mà yêu với đương, rồi lại có thai nữa chứ. Cô chắc chắn đây là ý định của Lu bày ra. Giả vờ cùng với Mỹ Dung dựng lên chuyện có thai để nhằm chia tay cô chứ gì. Cô thừa biết rõ tính anh, vì ngay từ nhỏ anh đã như vậy, luôn sống và nghĩ về người khác, dù cho bản thân mình bị thiệt thòi.
Cô còn nhớ chuyện lúc học lớp bốn, anh đã nhiều lần đứng lên nhận tội để quên sách, vứt rác bừa bãi và ăn vặt trong lớp giúp cô. Ngay cả khi cô còn chưa mở miệng trả lời với cô giáo, thì anh đã đứng phắt dậy và nhận tội một cách khẳng khái. Đến sau này khi học với Quốc Hùng, thì cô tiếp tục được nghe Quốc Hùng kể về anh.
Quốc Hùng bảo anh luôn nhận tội thay cho mình, vì trong mắt thầy cô, anh đã là một đứa học sinh ngổ ngáo và quậy phá. Do vậy, nếu nhận thêm tội thì cũng chẳng thay đổi được định kiến gì của thầy cô về anh, và thầy cô chả thể ghét thêm đứa học trò mất dạy này. Ngược lại, Quốc Hùng vẫn giữ được cái hình ảnh tốt đẹp, là con ngoan trò giỏi và tấm gương sáng cho các bạn noi theo.
Chính vì thế nên khi nghe Mỹ Dung có thai với anh, thì cô chắc chắn chuyện này là do anh bày ra. Anh muốn không liên lụy tới cô nên mới “vẽ chuyện” lên như vậy. Điều đáng buồn ở đây không phải là việc anh đi tù, mà là cách anh đối xử với cô khi đối mặt với sự việc. Cô đâu phải là loại người “tham phú phụ bần”, cũng đâu phải là loại con gái thèm “vinh hoa phú quý”, sao anh không cùng cô đối mặt với mọi thứ, mà lại đẩy cô đi xa khỏi mình.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bực. Lúc nào anh cũng nghĩ và tự ý quyết định mọi thứ. Sao anh không bao giờ hỏi cô muốn gì, cần gì và hỏi cô nên xử lý mọi chuyện như thế nào. Hai cái đầu có phải tốt hơn một cái hay không. Anh tự cho mình là khôn, tự cho mình là đúng và không cần biết đến cảm xúc của người khác. Nếu thật sự anh nghĩ cho cô và quan tâm đến cảm xúc của cô, thì không bao giờ anh đối xử với cô như bây giờ.
“Hạnh.” Chú Tân sau một lúc tìm kiếm thì cũng thấy “con gái” của mình.
“Chú.” Mỹ Hạnh nghĩ chắc chú Tân hay nghe mình kể chuyện, nên mới biết được ở đây mà tới.
Sau khi ngồi xuống an ủi, chú Tân chở Mỹ Hạnh về lại nhà.
Không khí hiện giờ hiu quạnh hơn bao giờ hết, Mỹ Hạnh nhốt mình trong phòng, bà Thùy Trang thì nằm than trời, than đất và Mỹ Dung thì kiếm đủ cách để tránh mặt chị mình. Cảm thấy quá ngột ngạt, chú Tân liền chở bà Trang đi ra ngoài cho khuây khỏa.
Rồi bỗng Quốc Hùng bất ngờ xuất hiện. Nghe mẹ bảo nên qua an ủi Mỹ Hạnh vì chuyện Duy Thanh quen bé Dung, thì anh lập tức vọt ra khỏi nhà. “Hạnh ơi, Hùng đây.”
“Hùng về đi.” Mỹ Hạnh đáp.
Năn nỉ mãi không được, Quốc Hùng đành ngồi trước cửa phòng Mỹ Hạnh. Thời gian gần đây có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra với anh. Đầu tiên là chuyện mẹ Nga bất ngờ đồng ý cho anh đi du học, chưa kể là nhắn nhủ anh rủ thêm Mỹ Hạnh cùng đi. Sau là chuyện của Duy Thanh và giờ là cái thai của bé Dung với thằng bạn khốn nạn này.
Chả có gì là sai cả, xem ra mẹ anh đã biết chuyện nên mới cư xử như vậy. Chỉ có Mỹ Hạnh là người chịu thiệt thòi nhất. Từ tin sốc này đến tin sốc khác, anh cần phải có mặt ở bên cạnh để an ủi cô.
“Anh mới qua hả?” Mỹ Dung vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Quốc Hùng đang ngồi trước cửa phòng chị mình.
Quốc Hùng ngước mặt sang. “Anh có thể nói chuyện với em vài câu được không?” Nghe tin cô bé có thai với Duy Thanh, anh cảm thấy thật nực cười.
Mỹ Dung miễn cưỡng gật đầu. “Dạ.” Cô ngồi xuống ghế.
“Nghe nói em có thai với thằng Thanh?” Quốc Hùng nhếch môi. Anh chắc chắn cái chiêu này là do mẹ của Mỹ Hạnh bày ra. Trước giờ bà vốn dĩ đã nhìn thằng bạn anh bằng một con mắt cay nghiệt, giờ sự việc như vậy, anh nghĩ bà muốn nhân cơ hội này để cắt đứt mối quan hệ tình yêu của hai người.
“Dạ.” Mỹ Dung gật đầu.
Quốc Hùng cười khẩy. “Em quen thằng Thanh khi nào?”
“Dạ.” Mỹ Dung ầm ờ. “Dạ cũng lâu rồi anh.”
“Lâu là bao lâu?” Anh muốn hỏi cho ra lẽ.
Mỹ Dung hơi cúi mặt xuống. “Dạ, lúc ảnh mới đi nghĩa vụ về.” Cô nghe theo lời căn dặn của Duy Thanh.
Quốc Hùng nhếch môi. “Cũng đâu có lâu.” Anh nói trong nghiêm nghị. “Mà em nghĩ anh tin điều đó sao?”
Mỹ Dung nói. “Sự thật là như vậy mà anh.”
“Bộ em nghĩ anh không biết sao. Nó đi nghĩa vụ về thì liền đi học lái xe. Thời gian đâu mà em nói, em với nó quen nhau.” Anh còn chưa nói đến việc Duy Thanh thường xuyên cặp kè bên Mỹ Hạnh.
Mỹ Dung nhớ lời của Duy Thanh. “Không phải đâu anh. Thật ra anh ấy ra quân từ sớm kia. Chỉ là anh ấy không nói với mọi người thôi.”
“Em đừng có xạo.” Quốc Hùng liếc mắt.
Mỹ Dụng tiếp tục khẳng định. “Em xạo anh để làm gì?”
Quốc Hùng nhếch môi cười. “Ok.” Anh bĩu môi. “Vậy em và nó quen nhau như thế nào?” Anh muốn xem thử màn kịch này tiếp tục diễn tới bao lâu.
“Sau khi anh Thanh ra quân.” Mỹ Dung nói láo. “Thì liền sang nhà tìm chị em. Rồi em cùng anh ấy đi uống nước.” Cô chợt nhận ra mình vừa bỏ sót một chi tiết. “Anh ấy biết chị ở trường nên không hỏi. Rồi em với anh ấy tâm sự nhiều chuyện với nhau.”
“Sau đó em và anh ấy bắt đầu nảy sinh tình cảm.” Quốc Hùng bắt bài. “Hai người bắt đầu yêu nhau. Và trong một lúc không làm chủ được bản thân, em và anh ấy đi quá giới hạn. Sau đó em có thai.” Anh cười khẩy. “Em không thấy chuyện của mình quá quen à?” Anh thấy chả khác gì “mô tip” của những bộ phim trên truyền hình.
Mỹ Dung nhất thời bàng hoàng. “Thì chuyện là như vậy mà anh.” Cô chống chế. “Tại sao mọi người lại không tin em?”
“Vì nó phi lý.” Quốc Hùng bắt đầu thấy bực. Nếu chuyện này là sự thật thì Mỹ Hạnh sẽ bị đả kích rất lớn. Thiếu gì cách mà phải dùng đến cách này.
“Phi lý.” Mỹ Dung bắt đầu mất bình tĩnh. “Vậy như thế nào mới có lý?” Giọng điệu của cô bắt đầu thay đổi. “Chẳng lẽ anh không bao giờ suy nghĩ, vì sao anh Thanh lại giấu chuyện mình về?” Cô nhớ lại lời chị mình kể. “Tại sao tính tình anh ấy thay đổi?” Còn cái này là cô bịa. “Tại sao anh ấy lại chấp nhận để anh gần chị em.” Không khó để cô đoán ra Quốc Hùng cũng có tình cảm với chị mình.
“Em im đi.” Mỹ Hạnh mở cửa ra. Vì mạnh tay quá nên cánh cửa đập vào tường một cái “rầm” thật lớn, khiến Quốc Hùng đang ngồi cũng phải giật mình.
Mỹ Dung nhìn chị mình sững sờ nhưng rồi cô nghĩ, đây là cơ hội tốt nhất của mình. “Chị cũng vậy.” Cô tiếp tục nói. “Tại sao chị không nghĩ, vì sao anh Thanh luôn ép buộc chị đi du học?” Cô sử dụng chiêu đòn cuối cùng của mình. “Tại sao má Ba mất nhưng anh ấy không nói với chị?”
“Im đi.” Mỹ Hạnh hét lên rồi tát vào mặt em gái mình. Nãy giờ nằm trong phòng cô đã kìm lắm lại rồi.
Mỹ Dung hơi bất ngờ khi bị chị mình tát như vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô bị chị mình đánh. Thấy chị mình đang khóc, Mỹ Dung cố tình ngẩng cao mặt lên. “Chị có ngon thì đánh con em luôn đi.” Cô thách đố.
“Em.” Mỹ Hạnh giơ tay lên nhưng bị Quốc Hùng nắm lại.
Quốc Hùng nhìn Mỹ Dung. “Em có thôi đi không?”
“Em nói cho chị biết, lẽ ra anh Thanh chia tay chị lâu rồi kia. Chẳng qua là em năn nỉ anh ấy gắng thêm một thời gian để chờ chị đi du học thôi.” Mỹ Dung hứ lên một tiếng. “Chị cứ ngồi đó mà ảo tưởng đi.” Nói xong cô liền lao ra khỏi nhà.
Chạy sang nhà Khánh Long và ngồi kể lại cho anh nghe mọi chuyện, nhưng người Mỹ Dung vẫn không ngừng run lên. Cô không biết sức mạnh nào lúc nãy đã khiến cô thốt ra được những lời đó. Thật sự là cô rất thương chị mình, cô không biết liệu chị có tha thứ và hiểu cho mình hay không.
Quốc Hùng sau khi khuyên nhủ Mỹ Hạnh và can ngăn không cho cô đập phá mọi thứ, anh ngồi thêm một lúc nữa, rồi giao lại cho vợ chồng cô Thùy Trang. Trở về lại nhà, anh bắt gặp mẹ mình đang ngồi trong phòng khách.
“Mẹ cũng tin chuyện đó sao?” Anh nhếch môi.
“Vì nó thật.” Bà đáp tỉnh bơ.
“Mẹ nghĩ gì khi nói nó thật?” Anh nhíu mày.
“Vậy con nghĩ gì khi nói nó không thật?” Bà đứng dậy nói tiếp. “Nếu muốn biết thật hay không, hai tháng nữa bụng nó phình ra thì con sẽ rõ.” Bà nói như ra lệnh cho con mình. “Giờ thì con lo mà chuẩn bị đi Úc đi.”
Anh cười khẩy. “Thì ra mẹ vốn dĩ đã biết trước mọi chuyện.” Đột ngột thay đổi quyết định như vậy, anh thấy có lý do cả.
“Con Hạnh sao rồi?” Bà chuyển chủ đề ngay lập tức.
“Theo mẹ thì Hạnh sẽ như thế nào?” Anh hỏi.
Bà thở dài. “Mai mẹ sẽ qua gặp nó và thuyết phục nó đi du học cùng con.”
“Trễ rồi mẹ ạ.” Anh thấy thời hạn của nhà trường đã hết và thầy cô đã sắp xếp được người khác đi thay cho Mỹ Hạnh.
“Chả có gì là trễ cả.” Bà khẳng khái nói. “Cần thiết thì mẹ tìm cách khác. Con cứ lo cho phần mình đi.”
Ngày hôm sau, bà Thúy Nga đi sang nhà Mỹ Hạnh. Sau khi chào hỏi ông Tân xong, bà tới trước cửa phòng của Mỹ Hạnh. “Cô Nga đây, cô có chuyện muốn nói với con.”
Mỹ Hạnh đáp với giọng mệt mỏi. “Con mệt lắm, cô về đi.” Cô biết mẹ Quốc Hùng tới gặp mình là vì chuyện gì.
Bà Thúy Nga vẫn điềm tĩnh. “Cô đếm đến ba. Một là con mở cửa cho cô.” Bà nói lớn. “Hai là đừng hòng nhờ cô giúp thằng Thanh.” Bà nhấn mạnh từng chữ. “Một.”
Vừa mới hết tiếng “một”, Mỹ Hạnh đã ngay lập tức mở cửa ra.
Bà Thúy Nga thấy mặt cô bé bơ phờ chả còn sức sống. “Thay quần áo đi, rồi đi với cô.” Sau đó bà xin phép ông Tân được đưa Mỹ Hạnh đi dạo.
Tất nhiên là ông Tân đồng ý ngay.
Mỹ Hạnh sau khi thay quần áo mới, cô bước ra xe cùng với bà Thúy Nga. Tài xế
nhấn ga vυ't đi và cô cũng chả quan tâm lắm về nơi đến. Mãi lúc sau khi nhìn quang cảnh bên ngoài, cô mới biết mình được chở xuống thành phố, và dòng sông đang êm ả trôi trước mặt cô chính là sông H.
Mở cửa xe ra, bà Thúy Nga ra hiệu Mỹ Hạnh đi theo mình. Nãy giờ ngồi trên xe, hai người vẫn chưa mở miệng nói với nhau câu nào. Dưới cái thời tiết se se lạnh của buổi sáng mùa đông, bà Thúy Nga nghĩ mình cần phải “sưởi một chút ấm”.
Về phần Mỹ Hạnh, mặc dù cô không biết chuyện gì nhưng vẫn làm theo những gì bà Nga bảo. Vì đối với cô, quan trọng nhất vẫn là Duy Thanh được cứu. Chỉ mặc một chiếc áo khoác len màu xanh dương mỏng nên nhất thời Mỹ Hạnh bỗng thấy lạnh. Kéo chặt áo sát vào người mình, cô nghĩ vẫn may là đang mang quần jean dài.
“Cô hút thuốc được không?” Bà Thúy Nga ngồi trên ghế đá hỏi.
Mỹ Hạnh ngồi xuống bên cạnh. “Dạ được cô.”
Trong lúc bà Thúy Nga mở bao thuốc lấy một điếu đưa lên miệng và đưa tay che gió, thì bác tài xế đã đem tới hai ly cà phê. Mỹ Hạnh nghĩ cảm thấy lạ kỳ, một người quý phái như bà Nga lại đi uống cà phê cốc bên lề đường sao. Sau này khi nghe Quốc Hùng giải thích thì cô mới hiểu, đây là thói quen trước giờ của bà, từ lúc bà còn là một phụ nữ chả có gì trong tay và chiếc xe đẩy bán cà phê đó, chính là “quán ruột” của bà.
“Ở đời.” Bà Thúy Nga trầm tư. “Có rất nhiều chuyện khó nói và khó hiểu. Nhiều khi đến lúc chết rồi, chúng ta vẫn chưa tìm được lời giải đáp.”
Mỹ Hạnh nhấp nhẹ chút cà phê cho đỡ khô miệng. Và cô chả hiểu bà Nga đang nói về vấn đề gì.
“Đối với cô.” Bà nhìn Mỹ Hạnh. “Người con gái chỉ nên khóc ba lần trong đời. Một là khi chào đời, hai là ngày kết hôn và ba là lúc người ta yêu mất.” Bà khẽ cười. “Tất nhiên đó chỉ là lời nói tượng trưng thôi. Vì ở đời vẫn có nhiều chuyện có thể khiến chúng ta khóc mà. Ví dụ như đau bụng kinh chẳng hạn.”
Mỹ Hạnh nghe xong thì cũng phải khẽ cười.
Bà thấy vậy nên nghĩ không khí có vẻ khả quan hơn. “Cô biết là con rất đau khổ về chuyện của thằng Thanh.” Bà thở dài. “Nhưng rất tiếc chuyện đó lại là sự thật.”
Mỹ Hạnh nói khẽ. “Con không tin.”
Bà bật cười. “Con người đôi khi rất là mâu thuẫn, miệng nói vậy nhưng lòng lại khác.” Bà nhìn Mỹ Hạnh. “Con cũng vậy.” Bà nhíu mày. “Nếu con đã không tin, thì tại sao con lại đau buồn và làm khổ bản thân. Rõ ràng là một phần nào đó trong con rất tin điều đó. Một phần khác thì sợ hãi đến mức phải lấp liếʍ và chối bỏ sự thật. Tự con mâu thuẫn lấy chính con.”
“Con không phải buồn vì chuyện đó.” Mỹ Hạnh nhất thời chống chế.
“Nếu không phải vì chuyện đó thì là chuyện gì?” Bà nói. “Chẳng lẽ giờ cô phải nói với con, là thằng Thanh từng tìm đến cô để nhờ vả.”
Mỹ Hạnh ngạc nhiên. “Nhờ vả chuyện gì ạ?”
Bà giả vờ rít một hơi thuốc rồi phà ra không khí. Làn khói như tô đậm sự sầu não giữa cái thời tiết se lạnh này. “Có thể con không tin, nhưng cách đây không lâu, thằng Thanh từng tìm đến cô để nhờ vả chuyện cái thai của bé Dung.” Bà quay sang thấy mắt Mỹ Hạnh bắt đầu ngấn lệ.
“Vậy tại sao lúc đó cô không nói với con?” Mỹ Hạnh khá bất ngờ, vì Khánh Long cũng bảo Duy Thanh từng nhờ anh như vậy.
Bà Thúy Nga đáp. “Cô đã hứa giữ bí mật với tụi nó, thì làm sao cô kể với con được.” Bà tiếp tục nói láo. “Cô chả biết làm gì ngoài việc đối xử tốt với con.” Bà nói thật lòng. “Nhìn con, cô lại thấy chính mình ngày xưa.” Bà tiếp tục khuyên nhủ. “Cô cũng đã từng bị phản bội, cũng từng phải khóc thầm nhiều đêm. Nhưng cô khác con một chỗ. Yêu là đúng, nhưng vì yêu mà làm đau khổ bản thân thì là sai. Con phải hiểu một điều rằng, con đừng mong thế giới này thương con, trong khi chính con lại hắt hủi bản thân mình. Nếu con muốn người ta yêu mình, thì trước hết con phải yêu bản thân mình trước đã.” Bà ôm Mỹ Hạnh vào lòng như đang ôm chính đứa con gái của mình. “Nghe lời cô, con đi du học đi.”
“Con không đi đâu.” Mỹ Hạnh nói trong lúc khóc.
Lúc này thì bà Thúy Nga mới sực thấy mình vừa lỡ lời. Duy Thanh chỉ muốn chia tay Mỹ Hạnh, và tại sao bà lại như đang khuyên nhủ con bé đi với Quốc Hùng.
Bà nhanh chóng chống chế. “Nếu con nghĩ đây là cách Duy Thanh muốn rời xa để con đi du học, thì tại sao con lại còn chống đối? Chả phải việc con đi du học sẽ đúng với dự tính của nó và nó sẽ vui hơn hay sao?” Bà nắm đôi vai của Mỹ Hạnh đang run lên. “Con nhìn cô đi, thời gian nó đi tù còn hơn thời gian con đi du học. Vậy tại sao con nhất quyết phải cãi lời và ở lại chờ nó.” Bà tung chiêu cuối. “Con nghĩ mình có đủ can đảm và bình tĩnh khi nhìn thấy đứa con của nó ra đời không? Phải chạm mặt em con mỗi ngày và đứa bé gọi thằng Thanh là ba.” Bà bắt đầu thấy mình khan cổ. “Đừng dày vò mình như vậy nữa mà con gái.”
Rồi chuyện gì đến cũng đến, vào một buổi sáng đẹp trời, Duy Thanh được áp tải ra tòa. Ngoài các luật sư, ban cố vấn, trợ lý, thì chỉ có người nhà của Tấn Bình, bà Thúy Nga, và Mỹ Dung. Vì bị mọi người giấu chuyện, nên đến lúc cuối, Quốc Hùng và Mỹ Hạnh mới chạy tới. Ngủ dậy không thấy mẹ mình đâu, điện thoại thì khóa máy, đến khi điện cho bác tài thì Quốc Hùng mới biết mẹ mình và Duy Thanh đang ở tòa.
Buổi xét xử diễn ra nhanh chóng, Duy Thanh dưới sự hỗ trợ của ban luật sư, anh thoát khỏi khung tù cao nhất, nhưng án anh nhận phải cũng không phải nhẹ và đều nằm trong sự tính toán của các luật sư.
Duy Thanh dưới sự áp tải của hai cảnh sát, anh nhanh chóng được dẫn ra xe. Khánh Long bất ngờ xuất hiện và mang trên mình bộ cảnh phục. Dưới sự “ảnh hưởng” của ba mình, dù Khánh Long không có nhiệm vụ, cũng chả phải chức năng, nhưng anh vẫn được bố trí áp tải Duy Thanh đến nơi thụ án.
Mỹ Hạnh lúc này vừa chạy tới cùng với Quốc Hùng, bất chấp mọi thứ đang diễn ra. “Lu, Lu ơi Lu.” Cô chạy tới chỗ anh.
Duy Thanh hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại.
Khánh Long thấy vậy nên liền ra hiệu bảo đồng nghiệp mình cho họ nói với nhau vài câu.
“Sún.” Duy Thanh nói nhanh vì sợ không còn cơ hội. “Sún nói với bé Dung gắng chờ Lu về. Sau khi ra ngoài, Lu sẽ bù đắp lại tất cả cho mẹ con Dung.”
Khánh Long liền nhanh trí. “Đi thôi.” Anh ra hiệu dắt Duy Thanh đi lên xe.
Duy Thanh nói trong khi bị dắt đi. “Nói với bé Dung hãy chờ Lu.”
Một viên cảnh sát đứng lại ngăn cản Mỹ Hạnh nhưng hình như anh chàng thấy không cần thiết. Cô đứng sững sờ bật khóc và nhìn theo Duy Thanh trong tuyệt vọng. Đó là những gì anh nói với cô sao. Đó là thứ cô nhận lấy sau những gì mình hy sinh sao. Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ khác nhưng khi nghe những lời anh nói, cô lại thấy sụp đổ hoàn toàn.
Quốc Hùng đứng sau Mỹ Hạnh đã thấy và nghe hết tất cả. Anh chả biết làm gì ngoài việc tới ôm cô vào lòng để an ủi, và cho cô mượn đỡ một bờ vai để dựa vào bật khóc. Có lẽ vì quá xót thương cho Mỹ Hạnh nên lúc này dường như Quốc Hùng không để ý, đây là lần đầu tiên anh được ôm cô vào lòng.
Khánh Long lúc này đang ngồi trong “thùng xe” áp tải với Duy Thanh. “Chiêu đó hơi bị đau đấy.” Anh ám chỉ những lời giả tạo lúc nãy của Duy Thanh nói với Mỹ Hạnh.
Duy Thanh lúc này ngồi đối diện với Khánh Long. “Tao hết cách rồi.” Nước mắt anh bắt đầu rơi xuống.
“Có rất nhiều cách.” Khánh Long nhếch môi. “Chẳng qua mày thích chọn cách ngu đó thôi.”
Duy Thanh nói. “Mày giúp tao chăm sóc bé Dung được không?” Anh sợ trong quá trình mang thai, Mỹ Dung sẽ phải gặp khó khăn trong nhiều thứ.
“Còn ai sẽ giúp mày?” Khánh Long bực tức vì thằng bạn anh cứ suốt ngày đi lo cho người khác, còn bản thân mình thì chả đoái hoài gì đến.
Duy Thanh gượng cười. “Mày với mọi người giúp tao như vậy là đủ rồi.”
Trở lại với Mỹ Hạnh, đúng như lời bà Thúy Nga nói, cô không thể nhìn em mình bằng một con mắt bình thường được nữa, mà là một ánh mắt đầy sự cay nghiệt và khinh bỉ, khi thấy bụng em mình ngày càng phình to hơn bình thường.
Cô cứ tưởng mọi người bịa ra chuyện cái thai, chứ không ngờ nó là sự thật. Và càng đau hơn khi Mỹ Dung bảo Duy Thanh đánh nhau với Tấn Bình, là vì em cô bị chọc ghẹo khi đang đi chơi với Duy Thanh. Vì sao má Ba mất nhưng anh không điện báo cho cô, là vì Mỹ Dung lúc đó đang ở bên cạnh. Vì sao anh luôn lạnh nhạt và hờ hững mỗi khi ở bên cô, là vì anh đang nhớ về Mỹ Dung.
Bạn cô cũng nói đúng, từ lâu họ đã nói về vấn đề của Duy Thanh. Bảo cô phải cẩn thận và Duy Thanh rất có thể đang cặp với một người khác. Ai ai cũng đúng cả và chỉ duy nhất có mình cô sai. Không phải là cô sai khi yêu Duy Thanh, mà là sai khi tự làm khổ bản thân và cố nhốt mình trong sự đau thương.
“Cô Nga hả?” Mỹ Hạnh vừa khóc, vừa nói vào điện thoại. “Con muốn đi du học.”
Cúp máy, Mỹ Hạnh vào trong phòng và đóng kín cửa lại. Cô ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường và tiếp tục bật khóc. Xung quanh cô, những mẫu giấy bị xé nát nằm tơi tả. Đó chính là những mẫu thư mà ngày xưa Duy Thanh đã viết cho cô.
Không lâu sau, Mỹ Hạnh xách vali lên đường, đó cũng là ngày Duy Thanh được Khánh Long vào báo tin.
Đêm đó, Duy Thanh ngồi trong tù, mắt nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ nhỏ, thì cũng là lúc Mỹ Hạnh ngồi trên máy bay nhìn xuống mặt đất qua khung cửa bên cạnh. Người nhìn lên, kẻ nhìn xuống, cả hai đều bật khóc khi nhớ về nhau, về những kỷ niệm của một ngày xưa từng có.
Có lẽ người đau nhất đó chính là Mỹ Hạnh. Khi rốt cuộc sau tất cả, cô cũng chỉ là một “con tốt” trong bàn cờ của người ta. Và có lẽ càng đau hơn khi sau này mất đi, Mỹ Hạnh vẫn không hề biết được sự thật, rằng có một người vẫn luôn yêu và không ngừng hướng về phía cô.