“Em là gì của anh”, đó là câu hỏi mà Mỹ Hạnh vô cùng muốn biết Duy Thanh sẽ trả lời như thế nào. Tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy. Rốt cuộc anh xem cô là gì. Tại sao má Ba mất nhưng anh lại chả nói một lời nào với cô cả.
“Chị nói gì vậy, cả báo đài ai nấy cũng đưa tin”, đó là câu nói của Mỹ Dung, khi cô hỏi tại sao Mỹ Dung lại biết. Chưa kể em cô còn bảo, chủ xí nghiệp của nó là bạn học cũ của má Ba. Do vậy, hôm đám tang, cả xí nghiệp đều được cho nghỉ để đi viếng.
Cả buổi tối đến giờ, cô thật sự không thể ngủ được khi cứ nghĩ và buồn bực trong người. Tại sao chứ. Cứ cho là cô không phải là bà con thân thuộc với má đi, không phải là con dâu của má, nhưng ít nhất cô với má cũng có một mối thân tình và chưa kể trong một tình huống xấu nhất, thì cô vẫn là bạn của anh. Vậy tại sao, hôm đó cô điện thoại cho anh, và anh chả nói một lời nào. Thật sự là cô ức đến phát khóc và sáng nay cô quyết định đạp xe qua sớm để hỏi rõ anh mọi chuyện.
Bước vào nhà, cô thấy mấy em nhỏ đang ngồi chơi trước hiên với một không khí rất nặng nề. Gặp chị Hồng, cô trò chuyện vài ba câu, rồi hỏi về Duy Thanh. Biết anh ở ngoài bờ hồ nên cô liền lao ra ngay.
Nói về Duy Thanh, từ khi má mất, cứ sáng hoặc chiều nào rãnh, anh đều ra ngoài này. Trên chiếc ghế má hay ngồi, dưới bóng mát của tán cây, anh cứ như vậy trầm ngâm nhìn quan cảnh. Anh mường tượng lại khuôn mặt của má và nhớ lại các ký ức xưa, Khi đó anh còn nhỏ, má hay để anh nằm trên đùi mình rồi kể chuyện cho anh nghe.
“Lu.” Mỹ Hạnh nói lớn.
Duy Thanh giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ và quay lại. “Sún.” Anh ngạc nhiên vì sao mới sáng sớm cô đã qua tìm mình. Anh đứng dậy. “Sao Sún...”
Chưa đợi Duy Thanh nói hết câu, Mỹ Hạnh đã cắt ngang lời. “Tại sao Lu không nói với Sún?” Cô nói mà người cô run cả lên vì bực tức.
“Nói gì?” Anh ngơ ngác. “Lu không hiểu.”
Cô nói lớn. “Còn nói gì nữa.” Mắt cô bắt đầu đỏ hoe lên. “Tại sao má Ba mất nhưng Lu không nói với Sún?”
Anh giờ đã hiểu. “Ờ thì.” Anh không biết phải đáp như thế nào.
“Trong mắt Lu, Sún là cái gì?” Cô thấy anh vừa mấp máy môi thì liền nói tiếp. “Người dưng đúng không?” Mắt cô bắt đầu ngấn lệ. “Còn thua cả người dưng nữa.” Vì có là người dưng thì họ vẫn được cư xử một cách gọi là lịch sự tối thiểu.
“Không phải.” Anh bắt đầu hoảng hốt.
Cô nói trong đau đớn. “Lu tệ với Sún lắm.” Cô quay lưng đi.
Duy Thanh chạy theo nắm tay Mỹ Hạnh lại. “Sún nghe Lu giải thích đã.”
“Bỏ Sún ra.” Nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt cô.
“Sún nghe Lu nói đã.” Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Mỹ Hạnh nhất quyết không chịu. “Không.” Cô giả vờ nói láo. “Sún phải về trường có chuyện, Lu tránh ra đi.”
Anh nghe vậy thì liền nói. “Vậy để Lu chở Sún đi.”
“Không cần.” Cô liếc mắt. “Sún đi với Hùng rồi.” Nói xong cô lạnh lùng bước đi.
Duy Thanh thấy Mỹ Hạnh giật tay ra khỏi mình, thì anh chỉ biết đứng nhìn cô bước đi trong vô vọng. Có phải hình ảnh này tượng trưng cho chuyện tình của anh hay không. Cô bước đi và anh vẫn đứng đó, như anh bất lực nhìn cô ở bên tình yêu mới.
Thật sự thì anh không phải vô tâm như những gì Mỹ Hạnh nghĩ. Trong đầu anh lúc đó, chẳng qua vì quá sốc trước sự việc nên cứ thẫn thờ như người mất hồn. Mà không, nói đúng hơn là anh có nghĩ nhưng vì lý do nào đó, anh lại quyết định không mở lời với bất cứ ai. Không những cô, mà đến cả Quốc Hùng, anh cũng chả hề thông báo.
Chính vì vậy, nên sáng nay Quốc Hùng thấy Mỹ Hạnh điện thoại cho mình, thì anh vô cùng ngạc nhiên. Dù biết tình mình chả tới đâu, nhưng bất cứ lúc nào Mỹ Hạnh cần thì anh đều có mặt. Sáng nay cũng vậy, nghe cô bảo muốn lên trường ngay thì anh liền điện thoại cho tài xế của mẹ mình tới gấp. May là mẹ anh đi công tác chưa về, nên bác tài không lâu sau đã có mặt.
Ngồi trên xe thấy cô buồn bã và đôi mắt long lanh như vừa mới khóc, anh chợt thấy lòng xót thay. Tuy chả là gì của cô cả nhưng thấy cô vậy, anh lại chả vui và thấy không cam lòng.
“Hạnh có chuyện gì à?” Anh hỏi.
Mỹ Hạnh nhìn sang Quốc Hùng và bắt đầu kể lại mọi chuyện. Và cô cũng chả ngạc nhiên lắm khi biết anh chàng giống hoàn cảnh của mình. Có điều phản ứng sau đó của anh thì làm cô ngạc nhiên thật. Nghe cô nói xong, anh lập tức gọi cho Duy Thanh và mắng xối xả.
“Đừng bao giờ coi tao là bạn nữa.” Quốc Hùng tức giận nói.
Duy Thanh lúc này nghe xong chỉ biết thở dài. Mọi việc hình như đã quá sức anh tưởng tượng. Anh cũng không biết vì sao Quốc Hùng lại giận mình như vậy. Đây là lần đầu tiên anh thấy nó điên lên với mình. Từ nhỏ đến giờ, nó chưa bao giờ mắng chửi hoặc nặng nhẹ với anh cả.
Khi gặp tình cảnh này thì Duy Thanh mới nhớ tới Văn Vũ. Anh không thông báo hay nói một lời nào, nhưng vì một lý do nào đó, có thể Văn Vũ nghe trên đài, hoặc đọc trên báo, cũng có thể là mấy sư cô điện thoại cho Văn Vũ, nên anh chàng biết được và đến viếng tang.
Tối đó anh thấy Văn Vũ mà không khỏi bất ngờ, anh chàng chia buồn cùng với anh, sau đó xin phép ở lại trực một đêm. Sáng hôm sau di quan xong, anh chàng lại cáo từ xuống thành phố để tiếp tục làm việc.
Khánh Long cũng đến viếng thăm cùng các cảnh sát khác và khuyên bảo anh cố gắng vượt qua. Anh Đức thì tuy không đến, nhưng khi anh tình cờ gặp anh chàng ở giữa phố, hai người có tâm sự với nhau và Anh Đức chỉ nhắn nhủ lần sau phải báo cho bạn bè một tiếng.
Trường hợp của Quốc Hùng là do anh chàng cảm thấy mình không được tôn trọng, không được đối xử như những gì mong muốn và hơn hết là anh chàng cảm thấy trong mắt Duy Thanh, mình chả được gọi gì là thân thiết, hay là anh em. Chính vì lẽ đó nên Quốc Hùng đã vô cùng tức giận.
Về phần của Mỹ Hạnh, tất nhiên là cô có quyền nổi giận nhưng khi nổi giận xong, đến khi suy nghĩ lại, cô mới thấy mình sai. Cô sai, bởi vì cô nghĩ rằng, nếu lúc sáng cô đừng làm quá lên như vậy, cô chỉ cần hỏi anh vì sao, nghe anh giải thích và bắt lỗi anh là được rồi. Tại sao cô lại mắng anh rồi bỏ đi, tại sao cô lại khiến mọi chuyện đi quá xa và trở thành cuộc hờn giận đầu tiên của hai người.
Nhưng không phải vì thế mà cô phải điện cho anh. Chính anh mới là người phải năn nỉ và xin lỗi cô. Trong việc này, anh mới là người có lỗi, do vậy, dù tự cho mình là sai nhưng cô sẽ không mở lời trước. Phải dạy cho anh hiểu, thì sau này sống với nhau, những việc này mới không tái diễn lại một lần nữa.
Tất nhiên là Duy Thanh biết lỗi của mình, do vậy chiều hôm đó, anh liền đánh xe xuống trường đại học để tìm Mỹ Hạnh. Có điều khi lên phòng túc xá, anh lại nghe bảo cô đã đi chơi với Quốc Hùng. Chán nản ra ngồi trong xe đợi, đến tối Duy Thanh đi lên phòng một lần nữa và cô vẫn chưa về.
Ngày hôm sau, Duy Thanh vẫn đau đáu trong lòng, người anh buồn bực đến nỗi không còn vui tươi đón khách như trước nữa. Mọi bữa anh hay cười rồi trò chuyện xã giao với khách trong chuyến đi, giờ thì chỉ cau có và im lặng cho đến khi hết cuốc xe. Buổi chiều, một lần nữa anh lại đi lên phòng của Mỹ Hạnh và lần này thì cửa phòng đã đóng kín mít. Anh nghĩ chắc cô đã đi học, hoặc có thể cô đi với Quốc Hùng chẳng hạn.
Trở lại với Mỹ Hạnh, chuyện là sáng nay, bên khoa tiếp tục gọi cô lên nói chuyện về vấn đề đi du học. Thời gian sắp hết và họ muốn câu trả lời cuối cùng của cô. Đây là cơ hội “ngàn năm có một” và họ muốn cô suy nghĩ cho thật kỹ.
Bất ngờ và sửng sốt ngạc nhiên, đó là những cảm xúc của thầy cô khi thấy Mỹ Hạnh trả lời ngay lập tức.
“Dạ em sẽ không đi.” Mỹ Hạnh nói ra ngay quyết định của mình.
Mặc dù biết thầy cô thương mình nên mới nhiều lần ngỏ ý như vậy, và cũng mặc dù đang giận Duy Thanh nhưng cả cuộc đời này, ước muốn của cô chỉ đơn giản là được ở bên anh. Dù sau đó các thầy cô gặng hỏi lý do và tiếp tục nài nỉ, nhưng cô vẫn thề sống chết với quyết định của mình. Cuối cùng thầy cô cũng đành bất lực và bảo phải đi tìm “ứng viên” khác.
Nghe vậy, cô liền đề cử người bạn của mình là Quốc Hùng. Và giờ là đến lượt của cô ngạc nhiên, Quốc Hùng đã nhận lời đi du học từ sớm và chỉ còn một suất này nữa thôi. Sao cô có thể quên được nhỉ, Quốc Hùng mới là ứng viên đầu tiên mà các thầy cô tìm đến. Cô chỉ là hạng hai mà thôi.
Thật sự là những ngày qua cô không hề nghe anh chàng này hé miệng nói một lời. Một việc to tát như vậy, ít nhất anh cũng nên kể cho cô biết chứ. Sau khi từ khoa đi về, cô liền nảy ý sang khu nam tìm Quốc Hùng. Không thấy anh, cô liền để lại lời nhắn cho những bạn nam cùng phòng.
Nói về Quốc Hùng, sau một thời gian tự chuốc lấy đau khổ, sau nhiều ngày phải âm thầm cắn răng chịu đựng nhìn Mỹ Hạnh ở bên Duy Thanh, anh cuối cùng cũng biết mình đã hết cách và nên ra đi. Du học, đó là tất cả những gì anh nghĩ tới. Chỉ có cách rời xa Mỹ Hạnh một thời gian, thì anh mới hy vọng có thể bớt yêu cô hơn. Tất nhiên về phía nhà trường, anh luôn được ưu tiên nhất, có điều về phía mẹ anh thì bà nhất quyết không chịu.
Không đồng ý thì anh cũng nhất quyết ra đi, đó là sự quyết định của anh và từ đây cho đến ngày lên đường, anh sẽ năn nỉ và van xin mẹ mình chấp thuận. Và cũng trong quãng thời gian này, anh cần phải chuẩn bị mọi thứ hàng trang cần thiết cho mình và thứ đầu tiên không thể thiếu đó là “passport”.
Do vậy, anh định chiều nay qua gặp Mỹ Hạnh một chút rồi xuống làm hộ chiếu. Nhưng khi vừa gặp cô, anh đã bị trách cứ việc đi du học. Chỉ biết khẽ cười vì dù sao anh thấy cũng “mát lòng, mát dạ”, khi cô vẫn còn dành một chút tình cảm cho anh.
“Chút nữa Hùng sẽ đi làm hộ chiếu.” Anh khẽ cười. “Hạnh đi theo chơi cho vui không?”
Cô lắc đầu. “Thôi, Hạnh đi làm gì.”
“Đi chơi với Hùng đi.” Anh chợt nảy ý. “À, nhân tiện Hạnh đi làm hộ chiếu luôn.”
Cô mỉm cười. “Hạnh có đi du học đâu, mà làm hộ chiếu.”
Anh giả vờ chống chế. “Thì cần gì phải đi du học. Sau này Hạnh đi du lịch, hoặc đi thực tập ở thành phố nào đó, thì còn có hộ chiếu để đi máy bay.” Nói xong anh quên mất, cần gì phải nhờ đến hộ chiếu mới được đi máy bay.
“Thôi, Hạnh không làm đâu.” Cô cảm thấy không cần thiết. Tiền đâu mà cô đi du lịch chứ, còn việc thực tập thì cô xin vào công ty của mẹ anh ở đây rồi.
Anh nài nỉ. “Thì Hạnh làm xong để đó, chứ có mất gì đâu. Sau này có việc gì gấp thì làm khó lắm.” Anh chậc lưỡi. “Đâu phải người ta cấp liền đâu, phải đợi lâu lắm.” Anh tiếp lời. “Đi đi mà, đi làm với Hùng cho vui. Chứ một mình Hùng đi chán lắm.”
Thấy Quốc Hùng cũng không còn ở với mình bao lâu nữa, nên Mỹ Hạnh cũng miễn cưỡng gật đầu. Sau khi cùng anh làm hộ chiếu xong, tối về lại phòng và tất nhiên cô không biết Duy Thanh lúc nãy có tới tìm mình. Và chính vì điều đó nên cô cũng không biết anh đang buồn bực đến mức nào. Vì nếu cô biết, cô sẽ liên lạc với anh và mọi chuyện sẽ không đi đến mức, không thể cứu vãn được.
Má Ba mất đã là một cú sốc lớn, giờ cộng thêm chuyện của Mỹ Hạnh, cũng chỉ là một con người bình thường thôi, nên Duy Thanh không thể nào thoát ra nổi sự phẫn uất tràn đầy trong lòng. “Tức nước thì vỡ bờ”, quả bom dồn nén cảm xúc bấy lâu của anh, cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm và phát nổ. Mà trớ trêu thay, người châm kích không ai khác lại chính là oan gia năm xưa của anh.
Tối đó, buồn bực đánh xe về lại nhà, anh từ quốc lộ quẹo vào làng một cách chầm chậm như hôm nào. Đi ngang qua quán nhậu của chú Hòa, anh tình cờ thấy Mỹ Dung đang căng thẳng với ai đó. Nhìn kỹ hắn ta qua gương, anh nhận ra thằng đó không ai khác chính là Tấn Bình.
Tại sao Mỹ Dung lại quen hắn, Duy Thanh nghĩ thầm.
Phanh xe lại, anh thấy hình như cuộc trò chuyện bắt đầu đi theo một chiều hướng xấu hơn, khi Mỹ Dung liên tục gào thét gì đó và xô đẩy Tấn Bình. Anh không biết điều gì đang xảy ra nhưng việc thấy Mỹ Dung như vậy, anh cần phải dừng lại để bảo vệ cô bé.
Bước xuống xe, anh đi tới chỗ Mỹ Dung. “Có chuyện gì vậy em?”
Tấn Bình thấy Duy Thanh xuất hiện thì vô cùng ngạc nhiên. “Liên quan gì đến mày?” Sau nhiều năm không gặp, cái bản mặt thằng chó này vẫn làm anh điên lên.
“Dạ không có gì.” Mỹ Dung nhỏ nhẹ đáp. Cô cũng không biết vì sao anh Duy Thanh lại xuất hiện nhưng bây giờ cô rất cảm kích vì điều đó.
“Để anh đưa em về.” Duy Thanh không muốn Mỹ Dung dây dưa với thằng khốn này.
Mỹ Dung nói. “Anh về trước đi, em có việc muốn nói với anh ta.”
Duy Thanh ngẫm nghĩ một, hai giây. “Anh chờ em ngoài xe.”
“Dạ.” Mỹ Dung thấy vậy cũng được.
Duy Thanh liếc mắt nhìn Tấn Bình như hù dọa rồi bước về phía xe của mình.
Tấn Bình luôn ấm ức từ trước giờ nên liền buông lời thóa mạ. “Tôi hiểu rồi.” Anh cười khẩy. “Cô tưởng tôi ngu chứ gì.” Tấn Bình chỉ tay về phía Duy Thanh. “Là của thằng chó đó đúng không?”
“Anh đừng nói bậy.” Mỹ Dung nói lớn.
Duy Thanh khựng lại.
Tấn Bình nhếch môi. “Tưởng đâu cô hiền lành, ai ngờ cũng chỉ là thứ lăng loàn như mấy con điếm khác.”
Mỹ Dung tức lên nên liền tát thẳng vào mặt Tấn Bình. “Anh im đi.”Mặc dù cô yêu Tấn Bình nhưng ở trong một hoàn cảnh như vậy, không những cô, mà ngay những phụ nữ khác, cô tin rằng cũng sẽ dốc hết sức lực để ăn thua đủ với loại người này. Khiến cô có thai, lại không chịu nhận và rồi lại bảo cô phá đi.
“Mày dám đánh tao.” Dứt lời Tấn Bình định tát lại Mỹ Dung.
Nhưng chưa kịp thì Duy Thanh đã kéo Mỹ Dung ra sau, tay còn lại thì nắm lấy tay Tấn Bình cản lại. “Mày làm cái đéo gì vậy?”
“Kệ mẹ tao.” Tấn Bình trợn mắt đáp lại.
Duy Thanh không muốn đánh nhau nên liền ra lệnh cho Mỹ Dung. “Về với anh.” Không đợi cô bé đáp, anh liền nắm tay dắt di.
Tấn Bình dựa hơi vào bạn mình đang ngồi đông, nên liền lên mặt. “Mày tưởng mày ngon lắm sao.” Gã cười đầy khinh bỉ. “Ngày xưa tao ăn con Hạnh chán rồi vứt bỏ, đến giờ là con em của nó. Thứ mày suốt đời chỉ đáng làm con chó đi liếʍ cức của tao thôi.”
Trước giờ vốn đã không ưa hắn, giờ lại nghe đến việc Mỹ Hạnh bị sỉ nhục, bao nhiêu cảm xúc dồn nén trước đây của Duy Thanh bỗng bùng nổ và cái “máu điên” đó đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát của anh. Ngay từ lúc đầu Duy Thanh đã không muốn đánh nhau, nhưng có lẽ người nào đó vô tình không biết nên mới chọc giận. Một quả bom đang âm ỉ và Tấn Bình đã vô tình kích hoạt nó.
Duy Thanh nắm chặt tay và quay lại. Lạnh lùng gỡ bỏ và thoát khỏi cánh tay của Mỹ Dung, tất cả con người Duy Thanh lúc này chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất, đó là Tấn Bình và tất cả những gi anh muốn, chỉ là đấm vỡ mặt hắn ta.
Tấn Bình ỷ có bạn mình đông và thấy Duy Thanh đằng đằng sát khí tiến về phía mình, nên dù muốn hay không, anh chàng cũng phải miễn cưỡng xông tới tung nắm đấm. Nhưng có lẽ vì say quá hoặc vì quá hung hăng nên Tấn Bình quên mất một điều, Duy Thanh không phải là một gã ất ơ nào đó mà gã hay bắt nạt.
Thấy Tấn Bình tung nắm đấm về phía mình, Duy Thanh liền nhanh chóng cúi người xuống né, đồng thời tung liên tiếp hai cú đấm vào hai bên sườn của gã. Chưa để Tấn Bình kịp thở, Duy Thanh tung tiếp cú đấm thứ ba vào mặt thằng mất dạy này.
Bạn bè của Tấn Bình đang ngồi nhậu thấy vậy cũng liền xông tới. Không như Tấn Bình nghĩ, chỉ có hai người trợ giúp, còn lại thì chỉ đứng nhìn hoặc ngồi im. Tất nhiên họ cũng như một số người khác, thứ nhất là không thân đến mức phải can thiệp, sau là chuyện của người khác, họ không muốn xen vào, và cũng có thể họ không thích đánh nhau, hoặc họ sợ chẳng hạn.
Né của đá của tên A, Duy Thanh sau khi ngồi xuống, đã quét một đường cước trên mặt đất đánh rớt chân trụ của hắn ta. Sẵn thế, anh liền bay người lộn một vòng tung cước vào tên B. Thấy Tấn Bình cầm ghế định phang mình, Duy Thanh xông phi tới đạp mạnh vào ngực gã.
Bất chấp mọi người can ngăn, anh xồng xộc lao tới ngồi trên người Tấn Bình và liên tục đấm vào mặt. Vì quá mải mê bật chế độ “đồ sát” nên Duy Thanh bất ngờ bị tên A đạp văng ra sau. Tên A tiếp tục chạy tới định tẩn Duy Thanh, nhưng không may mắn thay, Duy Thanh bật người dậy và liền “xông phi”, cùng lúc đạp hai chân vào ngực hắn.
Tên B lúc này thấy Duy Thanh đang nằm trên đất nên liền cầm chai bia nhắm vào đầu Duy Thanh phang tới, nhưng không ngờ Duy Thanh may mắn xoay người né được và thế là chai bia đập xuống đất vỡ tung ra nhiều mảnh.
Sẵn miếng thủy tinh còn lại đang cầm trên tay, tên B định cầm đâm tới Duy Thanh. Lúc này vừa mới ngồi dậy, thấy vậy Duy Thanh liền nhanh chóng bay tới xô ngã tên B xuống đất. Sau đó nhanh tay nhặt chai bia bên cạnh, Duy Thanh đập mạnh vào đầu hắn ta để trả thù. Thấy Tấn Bình ở gần đó, Duy Thanh tiếp tục lao tới và tẩn hắn không thương tiếc.
Tình cảnh diễn ra vô cùng hỗn loạn và đầy bạo lực. Mỹ Dung cùng nhiều người khác run sợ chỉ biết đứng la hét chứ không dám can ngăn. Chỉ riêng chú Hòa chủ quán là không hề sợ hãi, chú từ bếp chạy ra ôm chặt Duy Thanh từ phía sau và lôi đi.
“Thôi con, thôi con.” Chú Hòa nói.
Mọi chuyện sau đó kết thúc, Duy Thanh chở Mỹ Dung ra bờ sông, nơi mọi khi anh hay đi dạo và ngồi tâm sự với Mỹ Hạnh. Dưới ánh đèn đưởng phảng phất, Duy Thanh ngồi trong xe với Mỹ Dung và anh lúc này mới bình tĩnh lại được đôi chút.
“Thì ra mọi chuyện là như vậy.” Anh nói sau khi nghe Mỹ Dung kể lại tất cả mọi chuyện.
Cô nàng quen Tấn Bình vào một hôm tình cờ đi nhậu với các đồng nghiệp. Hai người sau đó nhắn tin và bắt đầu quen nhau. Chính vì cô ngu ngốc, dễ dụ và ngây thơ nên đã trao sự trinh trắng của mình cho hắn ta. Khi biết mình có thai, cô đến gặp hắn để nói rõ mọi chuyện. Cô hy vọng hắn sẽ có trách nhiệm với mình, như những gì trước đây hắn từng hứa và gạ gẫm cô.
Mọi chuyện sau đó không như những gì cô nghĩ, hắn chối bỏ trách nhiệm và bảo cô nên phá đi cái thai trong bụng, giọt máu và cũng là đứa con bé bỏng sắp chào đời của hắn. Cô vô cùng bất ngờ và tuyệt vọng. Chính vì thế cô đã cãi nhau to tiếng với hắn và sau đó Duy Thanh bất ngờ xuất hiện.
“Em biết là em sai rồi.” Mỹ Dung vừa nói, vừa khóc. “Nhưng em không muốn phá thai. Em không thể gϊếŧ con mình được.” Cô lay cánh tay của Duy Thanh. “Em phải làm sao đây anh? Em sợ lắm.”
Duy Thanh nghe vậy cũng phải đau lòng thay. “Dù bất cứ giá nào em cũng không được gϊếŧ con mình.”
“Mẹ em bắt đầu nghi rồi. Trước sau gì bà cũng biết thôi.” Mỹ Dung òa lên. “Em phải làm gì hả anh?”
Duy Thanh khuyên nhủ. “Em cứ bình tĩnh lại đi. Để anh nghĩ cách.” Rồi anh chợt nảy ý. “Như vậy đi.” Anh nhìn Mỹ Dung. “Trước mắt em cứ cư xử như bình thường. Để anh xuống thành phố nhờ anh của anh xem thử.” Duy Thanh nghĩ tới anh Duy Nhân. “Nếu không được thì anh sẽ thuê một căn phòng nhỏ. Rồi em nói láo với mẹ xuống thành phố đi làm thuê. Chờ một thời gian sinh đứa bé rồi tính tiếp.”
“Được không anh?” Mỹ Dung hết cách nên chỉ biết dựa dẫm vào người anh rễ tương lai của mình.
“Chắc được thôi.” Duy Thanh nói. “Trước mắt cứ như vậy đã, để anh sắp xếp xem thử. Có gì anh sẽ báo lại cho em.”
Ngày hôm sau, khi đang đánh xe xuống lại thành phố để gặp anh Duy Nhân, Duy Thanh vô tình nhìn thấy tay phải mình đang đặt trên vô lăng bị trầy xước. Anh nghĩ chắc tối qua vì đấm đυ.ng phải răng thằng Tấn Bình nên mới như vậy. Thật sự thì bây giờ anh mới thấy những gì má nói rất đúng. Tính anh rất nóng và dễ bị lung lạc bởi hoàn cảnh. Nếu như trước đó anh không buồn bực, thì có lẽ anh đã cắn răng chịu đựng để khỏi phải đánh nhau rồi. Đến lúc trưa, bỗng nhiên anh nhận được điện thoại của Mỹ Hạnh.
“Lu hả?” Mỹ Hạnh hỏi.
Anh mừng rỡ. “Lu nghe đây.”
Mỹ Hạnh ầm ờ. “Sún nghe bảo lúc sáng Lu có tới phòng tìm Sún?” Cô biết chắc là anh đem sữa cho mình rồi, chỉ qua là cô giả vờ kiếm cớ để nói chuyện thôi. Cô nghĩ mình “lơ” anh mấy ngày như vậy là được rồi, xa nhau như vậy, cô chả thấy thích chút nào.
“Ờ.” Duy Thanh nói. “Sún đi học về rồi hả?”
“Sún mới về.” Cô nói nhanh. “Chiều mai Lu có bận gì không? Chiều mai Sún được nghỉ nên định về nhà.” Cô định chiều mai về nhà rồi sáng mốt xuống lại thành phố đi học. Lẽ ra thì những lúc như thế này cô sẽ không mất công đi lại như vậy, chẳng qua vì cô và anh đang trong tình trạng không được êm ấm cho lắm, nên cực chẳng đã mới thế.
Anh đáp nhanh. “Không. Chiều mai Lu rãnh. Lu lên chở Sún về nha.”
Cô ừm một tiếng. “Thế chiều mai năm giờ. Vậy nha, Sún cúp máy đây.”
Anh cũng cúp máy rồi nắm chặt điện thoại. “Yeah.”
Cuối cùng thì Mỹ Hạnh cũng không giận anh nữa, anh có thể xin lỗi và xin cô tha thứ. Còn lý do vì sao anh không điện cho cô để báo việc má mất, thì là do anh sai hoàn toàn. Anh vui mừng hơn bất cứ lúc nào và anh cũng không hề hay biết, “vận đen” đang trên đường tìm đến mình.
Việc anh đánh Tấn Bình, nó không còn đơn giản và đã trở thành một việc vô cùng nghiêm trọng. Ba của Tấn Bình là một “big boss” làm việc ở viện kiểm sát, do vậy, trong lúc Duy Thanh đang vui mừng, thì cũng là lúc ba của Tấn Bình bắt đầu đi tới trình báo với cảnh sát.
Và cuối cùng, việc gì đến cũng đến, buổi tối Duy Thanh ở nhà nhà và đang hớn hở nghĩ về ngày mai, đồng thời lúc này Mỹ Hạnh cũng đang nằm trên giường nghĩ về anh, thì đó cũng là lúc cảnh sát đã đứng trước cổng cô nhi viện.
Khánh Long vô tình biết được sự việc thông qua đồng nghiệp của mình, người cùng anh đi đám tang lúc má Ba mất. Nghe tin bạn mình báo, Khánh Long liền tức tốc chạy tới gặp các đồng nghiệp và nói để anh vào trước. Khánh Long sợ cảnh sát xồng xộc xông vào cô nhi viện như vậy, sẽ làm các em nhỏ và mọi người trong đó hoảng sợ.
“Thanh ơi.” Khánh Long đứng trước sân gọi.
Duy Thanh bước ra thấy Khánh Long và thấy luôn các anh cảnh sát đang đứng trước cổng, thì tự ngầm hiểu lấy sự việc. Anh quay vào trong cất hết những vật dụng trong người và đi theo Khánh Long ra ngoài xe. Minh Dũng là người duy nhất chứng kiến được mọi việc, nhưng cu cậu chỉ biết đưa ánh mắt buồn bã dõi theo anh mình.