Hoàng Thượng Ép Ta Cung Đấu

Chương 4: Hoa yến

Việc tuyển tú do Thái Hậu lo liệu. Thái Hậu không kiên nhẫn cùng tú nữ một hỏi một đáp nên sai người thu dọn Diễn Phúc Cung tổ chức một buổi thưởng hoa yến.

Hoa này không chỉ là hoa trong cung, còn là các tú nữ tranh nhau khoe sắc.

Tú nữ có thể xuất hiện ở Diễn Phúc Cung không tới hai mươi người. Buổi tiệc này sắp xếp trong hoa viên nhỏ ở Diễn Phúc Cung, ngoại trừ tầm xuân, sơn trà, cúc vạn thọ còn chuyển đến rất nhiều hoa quý trồng trong phòng ấm, anh thảo ở khắp nơi, thật sự tràn ngập sắc xuân trong vườn.

Thái Hậu và Hoàng đế đều chưa tới nên đương nhiên không thể ngồi được, Ngu Lệnh Phi quyết định chọn một nơi thanh tịnh để ngắm hoa.

Mới vừa đi hai bước, đã bị gọi lại: “Lệnh Phi muội muội muốn đi đâu vậy?”

Ngu Lệnh Phi dừng chân, quay đầu lại nhìn, là Chương Uyển Oánh. Chương gia cùng Ngu gia xem như họ hàng xa, ngày thường cũng có đi lại.

Chương Uyển Oánh mặc váy áo hoa văn hải đường đỏ có viền ngang ngực, khuôn mặt như phù dung, xiêm y này lấn át khí chất đoan trang của nàng ta, khiến nàng ta trông càng kiều diễm, quyến rũ.

“Chương tỷ tỷ hôm nay thật đẹp.” Ngu Lệnh Phi nói: “Ta thấy hoa xuân bên kia nở rộ nên muốn qua xem.”

Buổi thưởng hoa yến này, Chương Uyển Oánh đã bỏ rất nhiều công sức, hôm nay nàng chọn đi chọn lại mới chọn chiếc váy này, mãi mới vừa lòng, còn được rất nhiều người khen ngợi, nàng thất rất vui, lúc này thấy Ngu Lệnh Phi, không nhịn được mà mặt tươi cười.

Ngu Lệnh Phi búi tóc cao, mặc một bộ váy trắng như ánh trăng, màu sắc thuần tịnh này mặc trên người nàng lại có dư vị bất tận, gương mặt nhỏ khiến người ta yêu thương, lúc lặng lẽ nhìn người khác thì có thể hút hồn người ta, da trắng tóc đen, tóc mây trâm ngọc, thật sự xinh đẹp không dính phàm trần làm cho mọi người trong viện tử —— bao gồm cả chính mình đều trở thành dung chi tục phấn.

Chương Uyển Oánh lời đến miệng lại nuốt xuống, bĩu môi nói: “Muội muội hôm nay mới gọi là xuất chúng.”

Ngu Lệnh Phi cũng không để ý, nghiêng đầu nói: “Tỷ tỷ muốn cùng ngắm hoa không?”

Chương Uyển Oánh nghẹn lời, hôm nay vốn chỉ muốn khoe trang phục của mình trước mặt Ngu Lệnh Phi. Không ngờ tiểu cô nương trước kia vốn nhút nhát, trong quá trình tuyển tú cũng trầm mặc ít lời, hôm nay vẻ mặt lại rạng rỡ, ngoại hình vốn xinh đẹp lại thêm phần khí chất. Bây giờ Chương Uyển Oánh đâu còn nguyện ý đi cùng nàng.

Ở trước mặt Ngu Lệnh Phi, bản thân giống như cái lá xanh làm nổi bật hoa hồng!

Chương Uyển Oánh đảo mắt, tùy tiện chỉ tay về một hướng: “Đó là Diêu tỷ tỷ sao? Ta đang định đi qua nói chuyện với nàng ấy, chút nữa lại đến tìm muội.”

Ngu Lệnh Phi biết tám phần suy nghĩ của nàng ta, không vạch trần, cũng không quay đầu sang hướng nàng ta chỉ, cong mắt nói: “Vậy ta chờ tỷ tỷ.”

Chương Uyển Oánh đi rồi, Ngu Lệnh Phi đang chuẩn bị đi lại bị gọi lại.

Chỉ là lần này, người tới cũng không hòa nhã như Chương Uyển Oánh.

“Ta đang không biết ai mà thu hút hết sự chú ý của mọi người xung quanh, hóa ra là Lệnh Phi muội muội, nhất thời chưa nhận ra ngay.” Lời này là lời khen, nhưng lại âm dương quái khí mà nói ra, liền trộn lẫn ý vị không rõ, chứa đầy kẽm gai.

Bởi vì tướng mạo và gia thế đều không tồi, Ngu Lệnh Phi và một vài người khác vốn được chú ý nhiều hơn vài phần, đặc biệt hôm nay phong thái của Ngu Lệnh Phi thực sự chói mắt, không ít người đều trộm nhìn nàng.

Nhưng cũng không có ai nói khoa trương như thế, nàng ta nói như vậy ngược lại làm không khí xấu hổ.

Ngu Lệnh Phi nhìn qua, lại là một người quen.

“Trình cô nương.” Lại nhìn về phía nữ tử bên cạnh Trình Mạn Ni: “Liễu cô nương.”

Trình Mạn Ni thấy ngữ khí nàng nhàn nhạt, một dáng vẻ không để mình vào mắt liền tức giận, đặc biệt hôm nay không biết Ngu Lệnh Phi lăn lộn bao lâu mà có thể đem cái dáng vẻ hồ ly tinh kia làm ra thanh thuần như vậy, Trình Mạn Ni nhìn đỏ cả mắt.

Nàng ta nhịn không được lại mở miệng châm chọc: “Ngu gia đây là quyết tâm muốn đưa ngươi vào cung đấy à? Nhìn dáng vẻ này xem, tốn không ít công phu nhỉ? Tổ phụ hồ đồ nhà ngươi đến lúc này lại không hồ đồ rồi.”

Nói xong che miệng cười khẽ, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn chằm chằm Ngu Lệnh Phi.

“Chẳng qua là trang phục làm bằng vải bình thường thôi, nếu cô nương thích, về sau ta cho người đưa đến cho tỷ một xe.”

Nói xong, Ngu Lệnh Phi chớp mắt, đôi mắt vô cùng ngây thơ, đen láy sáng ngời, làm lời nàng nói lại thêm vài phần thành ý, phảng phất thật sự cảm thấy Trình Mạn Ni hâm mộ y phục của nàng.

“Ai hiếm lạ chứ.” Trình Mạn Ni giậm chân: “Cái thứ rách nát như thế, cũng không biết xấu hổ mà đưa cho ta.”

Ngu Lệnh Phi khẽ hé miệng, một dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra Trình cô nương là muốn khen ta mặc y phục gì cũng đẹp.”

“Nhưng lần sau tỷ tỷ đừng đem lời hay nói khó nghe như thế, kẻo làm người khác trách oan tỷ, lòng sinh ghét bỏ.” Ngu Lệnh Phi nói chậm rãi nhẹ nhàng, còn có vẻ ngọt ngào của thiếu nữ, nếu không phải Trình Mạn Ni nghe rõ những lời nàng nói, còn tưởng rằng nàng đang làm nũng với mình.

Giọng của Ngu Lệnh Phi nhỏ, những người khác chỉ nhìn thấy Trình Mạn Ni kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, còn Ngu Lệnh Phi cười khanh khách đáp lại, nhất thời liền cảm thấy đích nữ Bá phủ cùng nữ nhi của một viên quan nhỏ quả thực cách biệt trời vực.

“Ngu Lệnh Phi ngươi ——”

“Được rồi.” Liễu Ngữ Kha trầm giọng cắt ngang lời Trình Mạn Ni: “Còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao?”

Trình Mạn Ni hậm hực mà im miệng, ủy khuất cúi thấp đầu xuống. Ngu Lệnh Phi liếc nhìn nàng ta một cái, nhưng tư thế này của nàng ta thực sự làm người ta nhìn không ra thần sắc, liền cười cười không nói gì nữa.

“Mấy ngày không gặp, miệng lưỡi Ngu cô nương sắc bén không ít.”

“Có lẽ do đã bái lạy Bồ Tát, Bồ Tát linh nghiệm, thương tiếc phàm phu tục tử như ta, nên mới thông suốt.” Ngu Lệnh Phi nói một cách tự nhiên.

Trước khi vào cung, nàng thật sự cùng mẫu thân đi lễ Phật, cũng là chiêu nàng vẫn thường dùng sau khi trọng sinh, nếu không khó có thể lý giải tính tình thay đổi lớn như thế này.

Cứ như vậy, sau khi vào cung đối với những quý nữ biết quá rõ nàng này, nàng cũng có thể diễn.

Tay Liễu Ngữ Kha giấu ở trong tay áo nắm thật chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến.

Thiếu nữ dung mạo bất phàm lại nói bốn chữ phàm phu tục tử này, thật là làm người khác nói không nên lời.

Liễu Ngữ Kha ngẩng đầu, bình thản nói: “Cũng coi như chuyện may mắn.”

“Đúng là vậy.”

Nói chuyện không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, nhất là trong tình huống này, Liễu Ngữ Kha không thèm cùng nàng nói chuyện, hai người nhìn nhau, ngầm ăn ý mà tìm cớ đi về hai hướng.

Lúc này Chương Uyển Oánh nghiêng người qua, bĩu môi đỏ mọng nói: “Nhìn Liễu Ngữ Kha kìa, hai mắt mọc trên đỉnh đầu luôn rồi.”

Ngu Lệnh Phi nói: “Tính nàng ấy vẫn luôn như vậy.”

“Tự cao tự đại như vậy, còn có người có thể vào mắt nàng ta sao?” Chương Uyển Oánh nhìn trộm Ngu Lệnh Phi đang nghiêm túc ngắm hoa, chợt nảy ra một kế, ngập ngừng nói: “Muốn nói tài mạo, tuy ta không so được với nàng ta, nhưng nàng ta chẳng qua cùng danh xưng Trường An song thù với Lệnh Phi muội, xem nàng ta đối với muội như vậy, ta còn thấy tức giận thay muội!”

Nghe vậy, Ngu Lệnh Phi cảm thấy buồn cười, như nàng ta mong muốn mà quay đầu lại, trước ánh mắt chờ mong khích lệ của Chương Uyển Oánh, Ngu Lệnh Phi nghiêng đầu ngây thơ nói: “Tỷ tỷ là muốn trút giận thay ta sao?”

Chương Uyển Oánh hướng dẫn từng bước: “Ta là có ý tưởng này, ta cùng đi với muội, chống lưng cho muội, như thế nào?”

Sợ là mình phải tự qua đi, vừa bắt đầu mở miệng chỉ e Chương Uyển Oánh ở phía sau đã chuồn mất.

Trong lòng Ngu Lệnh Phi biết rõ ràng, lại mặc kệ kiểu khích lệ vô cùng thô thiển này, tiếp tục giả làm biểu muội ngoan ngoãn nói: “Nhưng bây giờ đang tuyển tú mà, ta cũng không dám làm ầm ĩ chọc Thái Hậu và Hoàng Thượng không vui.”

Khi nói còn rụt về sau, phảng phất chỉ mới nói đến khả năng có thể xảy ra liền bị kinh hách, giống như một con chim nhỏ hoảng hốt.

Chương Uyển Oánh tức giận nói: “Thật là gỗ mục không thể đẽo.” Nói xong phất khăn rời đi, chắc là tìm người nói biểu muội của mình không nên thân.

Ngu Lệnh Phi lại ngắm hoa, tư thái trầm tĩnh, chầm chậm khoan thai, trên môi nở nụ cười, chỉ cảm thấy biểu tỷ họ hàng xa này của mình cũng là người thú vị.

Không nghĩ tới lúc này nàng cũng được người khác ngắm như ngắm hoa.

Con đường này tuy ít người nhưng lại thông ra phía ngoài Diễn Phúc Cung, vì bên này có một dòng suối mát lạnh chảy qua, dù không bị cắt đứt, lại khiến con đường nhỏ ngoằn ngoèo và hẻo lánh.

Vị trí của Yến Lan cũng thật đặc biệt, hắn thấy được đối phương, nhưng người kia cho dù ngẩng đầu lên cũng không thấy đươc thánh nhan.

Tuy rằng thiếu nữ trước mắt thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm một bụi anh thảo bên chân.

Sắp khai tiệc, nhưng thiếu nữ kia dường như thật sự tới để ngắm hoa, nhìn đặc biệt nghiêm túc, nếu không phải sợ dơ váy, phỏng chừng còn muốn ngồi xổm xuống ngay tại chỗ.

Nàng cúi xuống, vươn một ngón tay chạm vào những cánh hoa màu hồng tươi, làm những đóa anh thảo bình thường nhất cũng được những đầu ngón tay tinh tế của nàng làm cho thoát tục hơn.

Đoạ mã kế rũ ở bên kia, Yến Lan có thể thấy rõ góc nghiêng và vài sợi tóc mai của nàng từ bên này.

“Mày ngài mạn lục, váy lụa uyển nhiên.”

Lư Đức Tân lờ mờ nghe thấy tiếng thì thầm, nhưng giọng nói của chủ tử quá nhẹ, hắn chỉ nghe được vậy.

Nhưng bất luận là như thế nào, ánh mắt bệ hạ nhìn chằm chằm nữ tử này là thật, nhìn thấy chủ tử nhấc chân đi về hướng Diễn Phúc Cung, hắn vội nháy mắt ra hiệu với tiểu đồ đệ ở sau để hắn ta đi tra nữ tử này.

Tuy nói là ma ma bên người Thái Hậu đích thân đến Dưỡng Tâm Điện thỉnh Hoàng đế tới, nhưng thời điểm Yến Lan đến, Thái Hậu cũng chỉ chân trước chân sau đến, thế nào cũng không chịu ít nổi bật hơn Hoàng đế, tình thế muốn đấu ngang tay.

Không tự cao tự đại khoan thai tới muộn chẳng qua là vì chuyện hôm nay cũng liên quan đến bà ta mà thôi.

“Dân nữ thỉnh an Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Thượng, Thái Hậu vạn phúc kim an.”

Các tú nữ trong thưởng hoa yến đồng thời hướng về phía hai vị quý nhân trước mặt hành lễ, dẫn đầu chính là nữ tử vừa rồi mới đi theo phượng liễn của Thái Hậu đến đây, lại đích thân đỡ Thái Hậu xuống kiệu, nàng kia mặc áo váy thêu hoa mẫu đơn tơ vàng, bên trên khoác áo dát vàng, quả nhiên là phú quý bức người, diễm quang bắn ra bốn phía.

Ngu Lệnh Phi đối thân phận của nàng ta lờ mờ có suy đoán.

Theo những gì nàng trải qua thì vị nữ tử chưa từng gặp này chính là hậu duệ của Thái Hậu trong hậu cung, là người Thái Hậu chuẩn bị đỡ lên hậu vị, Đoạn Hàm Nguyệt.

Nàng ta vốn xuất thân từ nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, nhưng không phải đích nữ.

Thái Hậu có thể nhúng tay vào triều chính, tầm mắt dĩ nhiên nữ tử hậu trạch không thể so được, so với xuất thân bà ta quan tâm liệu người đó có thể trọng dụng được hay không hơn, xem qua một lượt những nữ tử ở độ tuổi phù hợp trong tộc liền chọn vị Đoạn Hàm Nguyệt này vào cung, Đoạn Hàm Nguyệt trong gia phả từ thứ nữ của tứ phòng, nhất thời lại thành đích nữ đại phòng.

Phụ thân nàng ta là thứ tử, đại phòng mới là dòng chính của phủ Quốc Công, sửa gia phả lại nàng ta liền thành đích nữ kim chi ngọc diệp.

Nhưng chỉ có vậy, hai người này đều không thể được như ước nguyện.