Tường Vi Ngược Lối

Chương 37

Khi Lộ Tri Nghi nói ra điều này, các cô cậu nhóc lớp mười lớp mười một tiếp tục xôn xao. Các phóng viên cũng gửi lời chúc đến cô một cách rất ân cần:

“Vậy mong hai em có thể trở thành cầu vồng của nhau, cùng nắm tay tiến bước, phấn đấu cho ước mơ của mình.”

Lộ Tri Nghi nhoẻn cười: “Cảm ơn ạ.”

Đây cũng là mong muốn lớn nhất của cô.

Câu tỏ tình kín đáo này lại bùng nổ trên bình luận trực tiếp.

[Ui trời chị thủ khoa đang tỏ tình với crush hả?]

[Đúng không đúng không!! Ngọt ghê!!]

[Lộ Tri Nghi quá ngầu, dám can đảm tỏ tình trong lúc này luôn, respect thiệt!]

[Không biết mẫu bạn trai chị Lộ thích là kiểu thế nào nhỉ?]

[Người giỏi sẽ thu hút lẫn nhau, nên chắc người kia cũng là một học sinh xuất sắc lắm!]

...

Đến đây, phỏng vấn kết thúc một cách tốt đẹp. Sau khi các phóng viên rời đi, vì quá nhiều quà nên lão Trương chủ nhiệm lớp và thầy chủ nhiệm đã giúp xách quà, tiễn Lộ Tri Nghi ra ngoài.

Điều này khiến Lộ Tri Nghi hết sức cảm kích: “Thật ra một mình em có thể xách được ạ, không cần làm phiền chủ nhiệm và thầy Trương đâu ạ.”

Lão Trương nói: “Hầy, chẳng phải các thầy đang tự hào à, em không thấy trưa nay miệng của chủ nhiệm Lý cười ngoác tận mang tai sao?”

Thầy chủ nhiệm không phục: “Ông không ngoác à? Ban nãy phỏng vấn ông còn kích động hơn Lộ Tri Nghi đấy, không biết còn tưởng ông mới là thủ khoa kia kìa.”

Lần đầu Lộ Tri Nghi thấy các thầy vốn luôn nghiêm túc lại cãi cọ như vậy, khung cảnh này khiến người ta phải bật cười.

Lúc sắp đến cổng trường, lão Trương đột nhiên hỏi cô: “Tri Nghi, người mà em nói là ai vậy? Học lớp chúng ta hả?”

Trong lúc bất chợt Lộ Tri Nghi không hiểu ông đang hỏi gì: “Người nào ạ?”

“Cậu nam sinh em vừa tỏ tình đó!”

“...” Lộ Tri Nghi hơi lúng túng: “Sao thầy Trương cũng tò mò vậy ạ.”

Chủ nhiệm lớp của thủ khoa xua tay: “Thầy vẫn cởi mở mà, nói cho thầy nghe xem, có phải lớp trưởng không?”

Thầy chủ nhiệm cũng “ừ”: “Chắc chắn là lớp trưởng, thầy thường thấy mấy đứa cùng nghiên cứu bài tập mà.”

Lộ Tri Nghi phì cười: “Không phải đâu ạ, anh ấy không phải là học sinh trong trường ạ.”

“Vậy cũng giỏi lắm rồi, để trung học Tân Đức của chúng ta, không đúng, là thủ khoa duy nhất trong nhiều năm qua của thành phố An Ninh chúng ta trang trọng tỏ tình với cậu ta, có cơ hội thầy thật sự muốn gặp thử xem là nam sinh xuất sắc cỡ nào.”

Lộ Tri Nghi thành thật: “Bây giờ anh ấy đang ở ngoài chờ em đấy ạ.”

“Thật hả?” Hai ông thầy tức khắc thấy hứng thú: “Mau mau, giới thiệu cho hai thầy xem thử đi.”

Đúng lúc Trình Tố dựa vào thân xe chờ Lộ Tri Nghi, thế là ba người vừa ra tới cổng trường đã gặp anh.

Lộ Tri Nghi chạy đến bên Trình Tố, chủ động dắt tay anh, thỏ thẻ: “Thầy em muốn làm quen với anh đó.”

Trình Tố giật mình, nhìn sang.

Không gặp thì thôi, vừa gặp thì chợt lúng túng.

Thầy chủ nhiệm nâng mắt kính, quan sát từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ khó tin: “Anh của Lương Triển Triển hả?”

Trình Tố: “...”

Lộ Tri Nghi bỗng dưng nhớ tới Trình Tố thường xuyên đến trường học họp phụ huynh cho Lương Triển Triển, bèn không kiềm được bật cười: “Đúng vậy chủ nhiệm, chính là anh ấy.”

Thầy chủ nhiệm đột nhiên muốn ôm ngực.

Trong trí nhớ của ông chỉ có một ấn tượng về anh trai của Lương Triển Triển.

Tuy có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng không phải là một người dễ dây vào.

Hơn nữa, anh rất kiệm lời, hoặc là không nói, hoặc là mở lời có thể dọa ông sợ suốt cả buổi trời chưa lấy lại bình tĩnh nổi.

Dù không phải là người tài như họ nghĩ nhưng hai thầy vẫn bắt tay qua loa với Trình Tố và nói vài câu chúc phúc.

Sau khi thầy rời đi, Lộ Tri Nghi ngồi vào xe, chưa hết buồn cười: “Ban nãy anh có thấy vẻ mặt của chủ nhiệm không, con ngươi muốn lồi ra ngoài luôn.”

“Có thấy.” Trình Tố vừa lái xe, vừa đưa nước mới mua cho Lộ Tri Nghi: “Có lẽ ông ấy cho rằng hẳn là một học sinh tài năng cao ráo đẹp trai, ngờ đâu lại là anh trai đại ma vương độc ác của một con tiểu ma vương siêu quậy.”

Không nghe ra anh đang tự giễu, Lộ Tri Nghi nhận nước uống một hớp, lặng lẽ liếc nhìn anh: “Anh mua hoa lúc nào vậy, sao em không biết.”

Trình Tố: “Biết thì làm sao em kinh ngạc được.”

Lộ Tri Nghi thấy thật ngọt ngào, mím môi: “Chắc chắn là Hoa Tử dạy anh rồi, không đúng, nhất định là Hồ Hiểu Vũ, anh ấy là người có nhiều ý tưởng nhất.”

Trình Tố dừng xe lại, nhìn Lộ Tri Nghi: “Thoạt trông anh rất giống người cần người khác dạy mình cách để làm bạn gái ngạc nhiên lắm sao.”

Lộ Tri Nghi nhịn cười, cố ý nói: “Trừ khi bây giờ anh lập tức cho em thêm một ngạc nhiên nữa.”

“...”

Trình Tố im lặng vài giây, xuống xe mở cửa ra, rồi bế ngang Lộ Tri Nghi lên: “Đủ chưa.”

Lộ Tri Nghi cười ngặt nghẽo, nằm ngửa ra giơ tay đánh anh: “Anh lại chơi xỏ em, cái này có gì đâu mà ngạc nhiên hả, hoảng sợ thì có.”

Bị Trình Tố “khiêng” đi một quãng ngắn, Lộ Tri Nghi mới phát hiện hai người đang ở bãi xe của một siêu thị.

Cô tò mò hỏi: “Sao lại tới siêu thị vậy anh?”

Cuối cùng Trình Tố thả cô xuống: “Tối nay Triển Triển và Trì Duệ qua nhà ăn cơm, tiện thể anh gọi bọn Dư Đồng và Hồ Hiểu Vũ chạy tới góp vui luôn, coi như mở tiệc mừng cho thủ khoa.”

Lộ Tri Nghi bất giác nhướng khóe môi, nhẹ nhàng ôm lấy Trình Tố: “Vụ kinh ngạc này cũng không tồi nha.”

Lộ Tri Nghi nói trong tư thế ngước đầu với đôi môi đang hướng về phía Trình Tố, không hề biết mình đang gửi tín hiệu mời gọi.

Trình Tố chỉ cần hơi cúi đầu sẽ có thể nếm được hương vị mềm mại kia.

Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, cuối cùng anh kìm nén xúc động rồi nhẹ nhàng đẩy Lộ Tri Nghi ra: “Vậy nguyên liệu bữa nay giao cho em đấy.”

“Tuân lệnh anh Tố ạ!” Lộ Tri Nghi vui vẻ chạy đến gần đó lấy xe đẩy, không mảy may biết được sóng gió mãnh liệt bên trong Trình Tố mấy giây vừa qua.

Trình Tố nhìn bóng lưng cô, bất đắc dĩ hít thở thật sâu.

Hai người vào siêu thị như những cặp đôi thông thường khác.

Trình Tố đẩy xe, Lộ Tri Nghi lựa đồ trên kệ hàng, thỉnh thoảng lấy được nguyên liệu ưa thích nào sẽ quay sang hỏi Trình Tố. Họ khẽ tựa vào nhau cùng nghiên cứu, nếu chắc chắn lấy sẽ bỏ vào xe, không cần thì đặt lại lên kệ hàng.

Đôi lúc Lộ Tri Nghi muốn lấy một món hàng trên cao, nhưng chưa kịp quay lại nhờ Trình Tố giúp đỡ, anh đã với tay lấy xuống giúp cô.

Cuối cùng, lúc xếp hàng tính tiền, vì quá nhiều người nên Trình Tố để Lộ Tri Nghi đứng trong l*иg nguc mình, vừa từ từ đẩy xe tới trước. Họ vừa nói chuyện, Lộ Tri Nghi thi thoảng ngoái lại nhìn anh cười, trong mắt đong đầy tình yêu.

Đây là pháo hoa thuộc về riêng anh, bình đạm nhưng ngọt ngào.

Mua nguyên liệu xong, họ về nhà đã là năm giờ.

Vì quá nhiều người tới, Lộ Tri Nghi quyết định chọn món lẩu cho bớt phiền.

Cô chịu trách nhiệm kê hai bàn ở phòng khách và bày biện chén đũa. Trình Tố chịu trách nhiệm rửa sạch và phân loại nguyên liệu. Cả hai phân chia công việc một cách có trật tự, chuẩn bị xong mọi thứ thì đúng lúc sáu giờ.

Thời gian vừa khớp, mới tới sáu giờ, Trì Duệ và Lương Triển Triển đã đến trước.

Lương Triển Triển cầm một chai rượu vang đỏ, bảo tặng cho chị dâu thủ khoa làm quà: “Rượu này em mang từ nhà tới đó, quý lắm nhé, tối nay nhất định không say không về!”

Trì Duệ lập tức lườm em ấy: “Em thử xem.”

Lương Triển Triển im bặt. Có vẻ như không sợ anh ta, em ấy kéo Lộ Tri Nghi sang chỗ khác nói chuyện.

Đã lâu không gặp mặt, Trình Tố và Trì Duệ cùng ra ban công hút thuốc.

“Cuộc sống gia đình này của anh êm đềm nhỉ.” Trì Duệ cười trêu: “Thoải mái hơn em nhiều.”

Trình Tố cười rất nhẹ, không lên tiếng.

Trì Duệ hỏi anh: “Tiểu Lộ lên đại học, anh tính thế nào.”

Thật ra Trình Tố cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

Anh xoay người, nhìn về hướng tòa nhà rồi nhẹ nhàng phà khói thuốc. Hồi lâu, anh mới đáp: “Anh định từ chức vào cuối năm nay.”

Trì Duệ giật mình: “Từ chức ư?”

“Nếu không thì sao.” Trình Tố cất giọng hờ hững: “Cứ ở suốt chỗ này thì tính chuyện tương lai với cô ấy thế nào được.”

Trì Duệ im lặng chốc lát: “Mẹ nuôi sẽ đồng ý chứ?”

“Không biết, nhưng dẫu sao vẫn phải thử một lần.”

Trong khi họ đang trò chuyện, nhóm Hồ Hiểu Vũ, Hoa Tử và Hồng Vũ đến. Không lâu sau, Dư Đồng cũng đến, xách theo một vài món ăn nguội.

Mọi người tề tựu, rồi ngồi xuống bàn. Lộ Tri Nghi phát cho bên nam mỗi người một lon bia, sau đó rót đồ uống cho mình, Lương Triển Triển và Dư Đồng.

Lương Triển Triển nâng ly trước: “Nào nào, mọi người cụng ly cái nào, chúc chị Tri Nghi tương lai rộng mở, bước thêm một bước cao!”

Dư Đồng: “Chúc Tri Nghi đạp gió rẽ sóng, tương lai càng ngày càng tươi sáng!”

Nghe các cô gái chúc xong, Hoa Tử khẽ gãi đầu: “Chúc chị mỗi ngày đều vui vẻ!”

Hồng Vũ: “Em không biết ăn nói, vậy chúc chị dâu phát tài phát lộc nha!”

Hồ Hiểu Vũ ghét bỏ lườm cả hai: “Coi cái ngữ này của hai cậu kìa, nghe tôi nói đây!” Nói rồi, anh ta cười với Lộ Tri Nghi: “Ha ha, chúc chị dậu và anh Tố sớm ngày tu thành chính quả, mời bọn em ăn cưới! Sinh thêm một bé anh Tố!”

Lộ Tri Nghi: “...”

Trình Tố: “...”

Trì Duệ bật cười: “Rất tốt, khớp với suy nghĩ của ai đó lắm.”

Trình Tố thấy Lộ Tri Nghi đỏ mặt, bèn lừ mắt nhìn Hồ Hiểu Vũ: “Không muốn ăn thì cút về đi làm đi.”

Hôm nay Hồ Hiểu Vũ can đảm nhờ rượu vào nên mới dám nhõng nhẽo với Lộ Tri Nghi: “Chị dâu nhìn kìa, anh ấy lại hung dữ với em nữa.”

Lộ Tri Nghi mím môi, khẽ nói với Trình Tố: “Anh đừng hung dữ với anh ấy.”

Trình Tố: “...”

Trình Tố im miệng, cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn cho Lộ Tri Nghi.

Lần đầu thấy Trình Tố như vậy, nhóm Hồ Hiểu Vũ lao nhao làm ầm ĩ lên: “Chị dâu trâu thật nha! Chị dâu làm chủ gia đình luôn! Ha ha ha ha ha!”

Lương Triển Triển cũng chống cằm cảm khái: “Trình Tố ơi là Trình Tố, cuối cùng cũng có người có thể trị được anh rồi.”

Trì Duệ gắp miếng thịt bò vào chén Lương Triển Triển: “Anh thấy em cũng cần trị đấy.”

“Stop ngay,” Lương Triển Triển há miệng với anh ta: “Đút em đi.”

“Thích thì ăn.”

Tuy nói vậy nhưng Trì Duệ thấy Lương Triển Triển cứ há miệng thế. Cuối cùng, anh ấy vẫn gắp thịt bò đút vào miệng em ấy: “Con mẹ nó em còn kiểu cách.”

Lương Triển Triển cười tít mắt: “Nếu anh có gan thì đừng hùa theo em nha.”

Trì Duệ: “...”

Tất cả mọi người bắt đầu hùng hổ gắp đồ ăn. Lộ Tri Nghi lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Trình Tố: “Bên em có cá viên, anh muốn không.”

Trình Tố còn chưa kịp đáp lời thì Lộ Tri Nghi đã cầm đũa tìm cá viên trong nồi. Mái tóc dài của cô buông lơi rồi rơi xuống khi cô nghiêng người, Trình Tố bèn vươn tay nhẹ nhàng giúp cô giữ tóc, đợi cô gắp được cá viên thì anh mới đứng dậy đi đến hộp đựng đồ tìm dây thun: “Cột lên trước đi em.”

Chứng kiến chi tiết này, Dư Đồng chép miệng: “Trước kia em thật sự bị lời đồn hãm hại kinh khủng luôn, anh Tố dịu dàng ân cần quá trời, hai ngươi vĩnh viễn khóa chặt nhau cho em!”

Hồ Hiểu Vũ cảm thấy hứng thú, hỏi: “Lời đồn gì? Nói nghe chơi đi!”

Nói đến đây, Dư Đồng lập tức hưng phấn, để chén đũa xuống nghiêm túc kể lại những chuyện mình nghe được có liên quan đến Trình Tố cho Hồ Hiểu Vũ:

“... Khủng khϊếp lắm, không chỉ chừng này đâu! Có người nói anh ấy từng bị chém mấy nhát sau lưng, còn bị mấy băng đua xe đuổi theo nữa, nhưng anh ấy không ngần ngại xuống xe một chọi năm luôn. Khϊếp, y như quay phim hành động ý ha ha ha ha!”

Dư Đồng nghĩ mà thấy buồn cười quá thể, cười đến mức không dừng lại được.

Nhưng càng cười cô ấy càng nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.

Cả căn phòng chỉ có một mình cô ấy đang cười.

“Ặc,” Dư Đồng nhìn thoáng qua Trình Tố trước, thấy anh không tỏ vẻ gì mà chỉ đang cầm một lon bia uống, bèn dè dặt hỏi: “Sao thế ạ.”

Hồ Hiểu Vũ, Hoa Tử và Hồng Vũ nhìn cô ấy: “Thưa cô, những cái cô nói, trừ anh Tố đúng là chưa quen bạn gái ra, thì mấy chuyện khác là thật đấy.”

Dư Đồng: “...”

Lương Triển Triển cười sắp điên rồi, hỏi Lộ Tri Nghi: “Chị Tri Nghi, chị đào đâu ra cô bạn dễ thương vậy, cười xỉu luôn, ha ha ha ha ha!”

Nhờ lời phát biểu thông thái nọ của Dư Đồng, bầu không khí của buổi liên hoan lại náo nhiệt hơn.

Mọi người cùng ăn, uống, chơi oẳn tù tì và tán gẫu. Tiếng cười đùa hân hoan ngân nga không dứt trong ngôi nhà nhỏ sáng trưng ánh đèn.

Chẳng mấy chốc, đồ uống được mua đã hết. Lộ Tri Nghi đang định xuống lầu mua thêm thì Lương Triển Triển cầm chai rượu mà em ấy đã mang đến: “Đừng tốn công nữa chị ơi, uống rượu vang không ngon hơn sao? Em đã mang đến rồi, mọi người nể mặt em uống chút xíu thôi, mấy nghìn tệ một chai lận đấy.”

Hồ Hiểu Vũ lập tức nịnh nọt nâng ly mình lên: “Đa tạ chị Triển Triển!”

Hoa Tử, Hồng Vũ và Dư Đồng cũng nhận rượu.

Đến lượt Lộ Tri Nghi, Trình Tố thẳng tay che ly cô lại: “Cô ấy không uống.”

Lương Triển Triển không phục: “Sao anh biết, anh đừng làm chủ giùm người ta!” Dứt lời, em ấy hỏi Lộ Tri Nghi: “Chị Tri Nghi, chị muốn uống không?”

Lộ Tri Nghi do dự, nhìn Trình Tố: “Em chưa từng uống rượu.”

Trình Tố: “Vậy thì không...”

“Nhưng em muốn nếm thử.”

“...”

Lương Triển Triển bật cười: “Ha ha ha ha ha, thấy chưa, chị Tri Nghi người ta đã lớn rồi, anh đừng coi chị ấy là trẻ con nữa được không vậy.”

Trình Tố chỉ đành buông tay ra, nhưng vẫn nói: “Một ly thôi đấy.”

Lộ Tri Nghi lập tức gật đầu: “Dạ.”

Lương Triển Triển mau mải rót rượu cho Lộ Tri Nghi. Tiếp đến, thấy em ấy sắp sửa rót cho mình, Trì Duệ nhìn em ấy, lẽ ra định ngăn cản nhưng họa hoằn lắm em ấy mới vui vẻ thế này nên chỉ dặn dò: “Uống ít thôi, lần nào cũng say đến mức anh phải chùi mông cho em.”

Lương Triển Triển cười hì hì: “Chính xác, anh uống ít thôi nhá, lát nữa còn phải chùi mông cho em đấy.”

Trì Duệ: “...”

Mọi người lại cụng ly, vì ngày mai, vì tương lai, vì tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của họ.

Sau khi ăn uống no say, Lương Triển Triển chợt đề nghị mọi người chơi một trò chơi. Hôm nay nhiều người, quả là cơ hội tốt nhất để chơi trò chơi.

Lộ Tri Nghi nói có thể chơi thành ngữ hoặc đô-mi-nô, nhưng nhóm Hồ Hiểu Vũ lại hoàn toàn không chơi nổi. Cuối cùng, suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được một trò mà tất cả mọi người đều có thể chơi.

Trò chơi tên là “Đếm 3”.

Luật chơi là mọi người bắt đầu từ số 1, nhưng gặp phải số 3 hoặc bội số của 3 thì phải bỏ qua, nếu không bỏ qua mà đếm lên thì sẽ phải chịu phạt.

Dư Đồng lắc đầu ngay: “Chắn chắn Tri Nghi không thua nổi cái trò này đâu!”

“Đúng lắm, đây chỉ như một đĩa đồ ăn với thủ khoa mà thôi!”

Vì vậy, mọi người bắt đầu chơi, 1, 2, 4, 5, 8... Phần đầu xem như khá hài hòa, nhưng khi đến số có hai chữ số thì Hoa Tử là người đầu tiên đọc ra số 15.

Lương Triển Triển lập tức lấy một chai rượu rỗng trên bàn rồi xoay tròn. Sau khi dừng lại, miệng chai chỉ vào Hồ Hiểu Vũ, Hồ Hiểu Vũ thành công trở thành người được ra hình phạt.

Hồ Hiểu Vũ: “Anh Hoa online nhảy một điệu múa thoát y cho mọi người xem đi.”

Hoa Tử: “... Con mẹ mày.”

Nhưng đám người này vốn đang chơi rất hăng. Thế là Hoa Tử lập tức cởi chiếc áo ba lỗ không tay duy nhất của mình ra, khỏa nửa thân trên trước mặt mọi người rồi uốn éo đầy khi3u gợi.

Mọi người cười khùng khục, chỉ có Lộ Tri Nghi hơi ngượng ngùng, tránh đi không dám nhìn.

Trình Tố thấy thế lập tức hô dừng lại: “Được rồi.”

Trò chơi lại tiếp tục.

“16, 17, 19... 28, 29,... 32, 33...

33?!

Mọi người tức khắc nhìn người vừa thốt lên số 33.

Ngoài sức tưởng tượng của mọi người - lần này lại là Lộ Tri Nghi.

Lúc Lộ Tri Nghi nói ra thì chính cô cũng sửng sốt, rồi sau đó lại sờ lên gương mặt ửng đỏ. Cô khẽ cười nói: “Không sao, phạt chị đi.”

Sau khi uống ly rượu đỏ Lương Triển Triển rót cho, mới đầu cô không cảm thấy gì, nhưng hiện tại cơn say bốc lên khiến mặt cô nóng bừng. Đầu óc cũng không tỉnh táo lắm mà dường như trở nên chậm chạp hẳn.

Trình Tố đánh mắt nhìn qua cô: “Anh sẽ nhận phạt giúp cô ấy.”

Anh hiểu rất rõ đám người này, nếu chơi tới bến thì Lộ Tri Nghi chắc chắn không chịu nổi.

Lương Triển Triển cười khì bắt đầu xoay chai rượu, lần này miệng chai chỉ vào Dư Đồng.

Dư Đồng trở thành người ra hình phạt, nhưng đứng trước người chịu phạt là Trình Tố, cô ấy dù muốn cũng không có gan làm bậy.

Cô ấy đành phải nuốt một ngụm nước bọt, tùy ý nói: “Vậy, vậy chúng ta xem thử bức ảnh thứ 33 từ dưới đếm lên trong điện thoại của anh Tố đi.”

Lương Triển Triển tiếc hận thốt lên “ôi chao”: “Đây mà là trừng phạt gì chứ!”

Lộ Tri Nghi cũng không mong Trình Tố bị làm khó, che chở cho anh: “Kệ đi, nghe theo Đồng Đồng.”

Dứt lời, cô thúc giục Trình Tố: “Mau mở điện thoại ra đi anh.”

Trình Tố ngồi im thật lâu, có vẻ không muốn lấy ra cho lắm.

Trì Duệ cười: “Ơ kìa, không phải anh có bí mật gì không thể cho ai biết đấy chứ.”

Lương Triển Triển như hiểu ra điều gì, nói một cách đầy sâu xa: “Hiểu rồi, đàn ông mà, ai mà không có mấy phúc lợi trong điện thoại di động, đúng không anh Tố!”

“Đờ mờ, chị Triển Triển à, chị đừng nói thẳng toẹt ra vậy có được không hả!”

“Ha ha ha ha ha ha...”

Nghe mọi người nói, Lộ Tri Nghi mới dần dần nhận ra và phản ứng kịp, rồi nhìn Trình Tố một cách vi diệu: “Anh...”

Trình Tố chỉ một mực im lặng.

Anh ngậm miệng, mở khóa di động rồi ném xuống bàn.

Lương Triển Triển vội giành lấy rồi lướt mở album hình ra. Sau khi thấy hình trong máy, em ấy trố mắt: “Má nó ơi.”

Lộ Tri Nghi tưởng cô nhìn thấy hình gì xấu hổ lắm nên đã bắt đầu khó xử thay Trình Tố.

Cô cúi đầu không dám nhìn mọi người, ai ngờ Lương Triển Triển nói: “Em phục anh rồi, cái thế giới này trừ chị Tri Nghi ra, không có gì đáng cho anh chụp sao?”

Lộ Tri Nghi: “...?”

Lương Triển Triển thả di động ra giữa bàn. Lộ Tri Nghi ngước lên xem thử, thấy trong album toàn là hình của mình.

Hơn nữa, tất cả đều là hình cô đang ngủ.

Tập thể tại đó ra vẻ như bị mù mắt bởi chuyện khoe khoang tình yêu này.

“Không ngờ anh vậy luôn đó anh Tố ơi.”

“Ngay cả lúc người ta ngủ anh cũng không tha nữa.”

Lộ Tri Nghi cũng bất ngờ. Cô hơi lúng túng, lí nhí hỏi Trình Tố: “Anh chụp em ngủ làm gì chứ.”

Trình Tố chẳng ngờ bí mật nhỏ của mình lại bị bại lộ theo cách này. Anh cất điện thoại, bình tĩnh đáp: “Thích.”

“...”

Trò chơi lại bắt đầu đi tiếp từ 33.

34, 35, 37... 54, 56, 57...

57, lại có người đếm sai.

Mọi ánh mắt lại đồng loạt hướng vào Lộ Tri Nghi, bởi họ thật không ngờ tối nay thủ khoa liên tục mắc lỗi.

Có lẽ do cô chưa uống rượu bao giờ, nên Lộ Tri Nghi mới càng ngày càng chóng mặt sau khi uống hết ly rượu vang đỏ đó.

Trình Tố cũng nhìn ra rõ là cô đang không tỉnh táo, bèn nói: “Được rồi, chơi tới đây thôi, giải tán đi.”

Vậy là mọi người lục tục đứng lên tạm biệt. Đi tới cửa, Lương Triển Triển chợt nhớ ra điều gì, ngoái lại dặn Lộ Tri Nghi:

“Đúng rồi, chị Tri Nghi ơi, em nhờ thầy Thành dạy kèm môn hóa cho em vào hè đó, thầy ấy nói muốn bàn bạc thời gian với chị để xếp lịch. Em đã nhắn Wechat của thầy ấy cho chị rồi, chị nhớ thêm thầy ấy vào nha.”

Trì Duệ giật thót, lập tức nhìn sang sắc mặt của Trình Tố. Quả nhiên, sắc mặt anh sa sầm xuống chỉ trong chớp mắt.

Trì Duệ lập tức nhỏ giọng giải thích giúp Lương Triển Triển: “Em chưa nói với em ấy về chuyện giữa hai người với thầy Thành, vậy nên em ấy không biết cặn kẽ, anh đừng trách em ấy.”

Nói rồi, anh ấy vội kéo Lương Triển Triển ra ngoài: “Chỉ được cái nói xàm, về nhà.”

Lương Triển Triển: “...? Trì Duệ, anh lại mắng em!”

Hai người lôi lôi kéo kéo ra ngoài. Nghe tiếng đóng cửa, rốt cuộc Lộ Tri Nghi mới không kiềm được nằm sấp xuống bàn: “Trình Tố, em choáng đầu quá.”

Trình Tố đi tới ôm lấy cô đặt xuống ghế sofa, rồi đi rót một ly nước: “Không biết uống mà còn dám uống.”

Lộ Tri Nghi uống vài ngụm nước, đáp lại anh: “Em mười tám tuổi rồi mà còn chưa từng say rượu, muốn thử xem nó thế nào thôi mà.”

Trình Tố không nói gì, chỉ ngồi một lúc bên cạnh cô. Rồi anh đột nhiên hỏi: “Em định thêm anh ta vào à.”

Lộ Tri Nghi hơi mơ màng: “Thêm ai hả anh?”

“Thành Lan.”

“Thành Lan?”

Bấy giờ Lộ Tri Nghi mới vỡ lẽ rằng gia sư Lương Triển Triển muốn cô thêm vào là Thành Lan.

Vừa nãy cô say đến mức đầu nặng chân run nên không nghe rõ mấy.

Lần đầu tiên thấy thần sắc của Trình Tố như vậy, Lộ Tri Nghi khẽ bật cười: “Ớ, anh đang ghen phải không?”

Dù Trình Tố không muốn thừa nhận nhưng trên thực tế anh thật sự rất không thoải mái.

Chiều nay, trên bình luận trực tiếp dưới cuộc phỏng vấn của Lộ Tri Nghi, khi cô đề cập đến người con trai mình thích thì Trình Tố thấy được câu nói kia của cư dân mạng, “Người ấy chắc chắn phải là một sinh viên xuất sắc lắm.”

Thành Lan hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của dân mạng về nửa kia dành cho Lộ Tri Nghi. Thậm chí, ban đầu Lộ Tri Nghi còn tưởng anh là anh ta.

Anh ta như một cái bóng vô hình và ma mị chắn ngang giữa hai người, khiến Trình Tố nghe xong sẽ nhớ lại quá khứ, để rồi nghi ngờ liệu mọi chuyện đến hiện tại có phải là thật hay không.

Trình Tố hơi buồn phiền, nhưng không muốn trút cảm xúc này vào Lộ Tri Nghi. Anh không nói thêm gì nữa, đứng dậy bỏ đi: “Anh đi đổ nước cho em tắm.”

Lộ Tri Nghi loạng choạng, kéo anh lại: “Anh nói xem có phải anh đang ghen không thế.”

Trình Tố đứng đó, chững lại một lúc lâu, rồi mới quay người nhìn Lộ Tri Nghi.

Sắc mặt cô ửng hồng, ánh mắt mờ sương, cô đang tự mỉm cười với mình nhưng không được tỉnh táo lắm.

“Ừ.” Tạm dừng trong phút chốc, Trình Tố thẳng thắn thừa nhận: “Vậy thì sao, em muốn dỗ anh à.”

Lộ Tri Nghi xoa nhẹ cái đầu như phình to ra của mình, nghiêm túc gật đầu với Trình Tố: “Em đang dỗ anh đây.”

Nhưng dường như có vẻ cô đang hơi mất phương hướng, bèn ngẩng đầu hỏi anh: “Dỗ thế nào ạ?”

Trình Tố phì cười, vô thức trả lời: “Em dùng miệng đi.”

Nói vài lời bùi tai là được.

Lộ Tri Nghi chừng như nghe hiểu. Hồi lâu, cô bỗng nhiên đứng lên, mặt đối mặt với Trình Tố.

Trình Tố không biết cô muốn làm gì, vừa định hỏi đã thấy cô kiễng chân lên. Giây tiếp theo...

Một xúc cảm ấm áp và mềm mại nhanh chóng đáp xuống môi.

Trình Tố: “...”

Chỉ ngắn ngủi trong khoảnh khắc, Lộ Tri Nghi rời khỏi môi anh, khẽ chớp mắt đầy mông lung: “Là vậy phải không ạ.”

Sống lưng Trình Tố cứng đờ, tim đập loạn xạ, máu toàn thân như hòa vào ngọn lửa đang thiêu đốt, dần lan rộng khắp cả người.

Hơi thở của Lộ Tri Nghi còn đọng lại trên môi.

Cô đang ở ngay trước mặt mình, gương mặt ngà say vừa e thẹn vừa đáng yêu, làn da trắng nõn tỏa sáng long lanh dưới ánh đèn, đôi mắt ngân ngấn nước, trông vừa thuần khiết vừa mê hoặc.

Vừa như thiên sứ, vừa như ma quỷ.

Toàn bộ mọi phòng tuyến mà Trình Tố kiềm chế thật lâu trong lòng đột nhiên sụp đổ chỉ bởi nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ấy.

Sau một lúc khựng lại, anh không ngần ngại nữa mà lại ôm chầm lấy Lộ Tri Nghi, dùng tay nâng gáy cô, hôn cô thật sâu nặng.

Khi nụ hôn đáp trả của Trình Tố rơi xuống, Lộ Tri Nghi mới mơ hồ hoàn hồn đôi phần khỏi sự không tỉnh táo của mình. Cô vô thức “ưm” lên, chỉ cảm thấy trên miệng có một ngọn lửa nóng cuồn cuộn, trong hô hấp của cô toàn là hơi thở xâm lược của anh.

Cô không biết phải đáp lại thế nào, vụng về và ngây ngô, cô chỉ có thể nhắm mắt chìm xuống cùng anh, càng lúc càng lún sâu, đến cuối cùng không chịu nổi nữa mà mềm nhũn ngã xuống ghế sofa.

Trình Tố cũng ngã xuống theo, đè lên cô.

Trình Tố dừng lại, nhìn cô gái bên dưới.

Dường như Lộ Tri Nghi cũng tỉnh táo hẳn. Cô hít thở nhẹ nhàng gấp gấp, cảm nhận được áp lực từ cơ thể anh, nhịp tim trở nên mãnh liệt.

Không ai nói gì. Sau vài giây ngắn ngủi, Trình Tố lại nghiêng đầu hôn cô.

Hơi thở của đôi bên đã quyện lấy nhau từ lúc nào. Anh vô thức tìm kiếm tay Lộ Tri Nghi, nắm chặt lấy một cách đầy chiếm hữu, rồi phủ môi lên đôi môi mềm mại của cô. Đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở răng, tiến vào thật sâu, khuấy động, cho đến khi sự ướŧ áŧ lấp trọn khoảng không giữa hai người.

Giây phút này, thời gian như ngưng đọng, mọi vật như phai màu.

Chỉ còn những đóa tường vi đang cố gắng nở rộ một cách dịu dàng và nồng nàn, kể lại một câu chuyện tình yêu.