Tim Trình Tố như ngừng đập, không dám tin rằng mình sẽ gặp Lộ Tri Nghi ở chỗ này. Anh quên tất cả những gì mình vừa làm, theo bản năng muốn giải thích, muốn an ủi cô.
Nhưng khi anh tiến về phía cô, đi đến trước mặt cô...
“...Tri Nghi.” Anh khẽ kêu tên Lộ Tri Nghi, đưa tay muốn chạm vào cô.
Máu trên cánh tay cứ nhỏ xuống từng chút từng chút một, nhuộm đỏ hình xăm dữ tợn.
Lộ Tri Nghi nhìn anh. Thân thể cô khẽ run, lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng loạn chưa bình tĩnh lại được.
Sự thật bị phơi bày quá đột ngột, quá trực tiếp, thậm chí còn bằng một phương thức bạo lực như vậy, Lộ Tri Nghi hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý.
Cô không cách nào tiếp nhận việc từ một thế giới dịu dàng tốt đẹp rơi thẳng vào một vũng máu tanh thế này. Dường như đã đánh mất giọng nói, cô nói không nên lời, chỉ giương đôi mắt sợ hãi nhìn Trình Tố, nhìn Trì Duệ và Hồ Tiểu Vũ sau lưng anh.
Lộ Tri Nghi men theo vách tường không ngừng lùi ra sau, không ngừng tránh ra xa.
Đến cuối cùng, cô chạy ra khỏi con hẻm mà không quay đầu lại.
...Cô ấy sợ mình.
Ý thức được điều này, nỗi đau nơi đáy lòng Trình Tố còn nhức nhối thấu xương hơn cả vết thương trên cánh tay.
Trì Duệ chứng kiến hết mọi chuyện, nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể khẽ vỗ vai Trình Tố, “Bỏ đi, em đã sớm nói chúng ta và cô ấy không phải người cùng một đường. Bây giờ cô ấy biết cũng tốt, đỡ phải giày vò lẫn nhau một cách vô nghĩa.”
Nhưng Trình Tố không cam lòng.
Anh muốn đuổi theo, nhưng Trì Duệ lại cực lực ngăn cản một Trình Tố đang xúc động lại, “Anh thử nhìn dáng vẻ hiện tại của chúng ta đi! Anh đi như vậy cuối cùng là để giải thích hay càng khiến cô ấy sợ hơn nữa?”
Từ cẳng tay đến ống tay áo Trình Tố toàn là máu, trán cũng có vết thương, nhìn thấy mà giật mình.
“Chắc chắn bây giờ cô ấy không cách nào nói chuyện với anh đâu.”
“Cho cô ấy chút thời gian đi.”
Ánh mắt hoảng sợ của Lộ Tri Nghi vẫn còn đọng lại trong đầu, bình tĩnh một chút, Trình Tố lặng lẽ chấp nhận đề nghị của Trì Duệ.
Cậu ấy nói không sai, bây giờ đừng nói nghe giải thích, có lẽ ngay cả nhìn Lộ Tri Nghi cũng không muốn nhìn mình.
Thật ra, Hồ Hiểu Vũ đứng yên lặng một bên sớm đã nhận ra đây là cô bé xinh đẹp lúc trước đưa băng cá nhân cho Trình Tố, Trình Tố còn mời cô bé ăn hoành thánh nữa. Vừa rồi, vốn anh ta tính trêu đùa mấy câu, nhưng sau khi thấy phản ứng của Trình Tố cũng biết được có gì đó không đúng nên mới không mở miệng.
Bây giờ xem ra, hai người này quả thật có chuyện gì đó.
Hồ Hiểu Vũ bắt đầu hối hận vì lúc trước ở Trương Ký, mình nói mà không biết lựa lời.
Trong con hẻm là một mớ lộn xộn, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Lộ Tri Nghi, hai kẻ vừa mới bắt được đã nhân cơ hội chạy mất. Chờ đến khi cảnh sát chạy tới, bọn họ chỉ có thể lấy trước một vài lời khai.
Nhưng việc xử lý vụ án xuyên quốc gia vốn đã phiền toái, chứ đừng nói đến đây chỉ là một vụ ẩu đả trên đường chẳng gây ra hậu quả gì nghiêm trọng. Hơn nữa cho dù bắt được đám người Miến kia thì cũng phí công, bởi Chu Hành mới là kẻ đứng sau tất cả chuyện này. Gã chỉ cần tùy tiện vung một ít tiền là có thể khiến đám người đó chết vẫn không hé răng nửa lời.
Vậy nên, Trình Tố chẳng ôm hy vọng gì đối với việc truy cứu trách nhiệm trong chuyện này.
Cánh tay bị vật sắc bén cắt phải vẫn đang rỉ máu, Trì Duệ đưa anh tới bệnh viện xử lý vết thương.
Trình Tố không nói lời nào suốt quá trình. Cho dù vết thương kia khiến nhân viên y tế nhìn thấy còn phải cau mày, anh lại chẳng kêu đau lấy một tiếng
Trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh cuối cùng khi Lộ Tri Nghi rời đi.
Trong đôi mắt thuần khiết kia đầy vẻ kinh hoàng.
Tất cả đều vì mình.
Mặc dù Trình Tố không muốn chấp nhận, nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt.
Đây là kết quả mà anh không muốn nhìn thấy nhất, cũng là kết quả thực tế nhất.
Lộ Tri Nghi sợ dáng vẻ này của anh.
-
Lộ Tri Nghi không biết mình làm thế nào để chạy ra khỏi con hẻm.
Khi nhìn thấy ánh đèn cùng xe cộ qua lại trên đường lớn, cô mới tựa như vừa thoát khỏi cơn ác mộng, hơi thở gấp gáp dồn dập, ngỡ ngàng đứng bên lề đường.
Dư Đồng gọi tới lần nữa. Điện thoại reo lên rất lâu Lộ Tri Nghi mới bắt máy.
“Tri Nghi, sao cậu chưa tới nữa, lạc đường rồi à? Cậu gửi cho tớ định vị đi, tớ tới đón cậu.”
Lộ Tri Nghi cố gắng khống chế giọng nói có chút run rẩy của mình: “Tớ... tớ không đi đâu.”
Dư Đồng chợt nói: “Tớ thấy cậu rồi! Cậu đứng bên đường làm gì thế? Chờ tớ!”
Dư Đồng cúp điện thoại, nhanh chóng chạy từ bên kia đường tới bên cạnh Lộ Tri Nghi. Khi đến gần, Dư Đồng thấy mặt cô tái nhợt, mới căng thẳng hỏi: “Sao vậy Tri Nghi?”
Giờ phút này, Lộ Tri Nghi chẳng nói được chữ nào.
Tim cô nhảy lên kịch liệt, trong đầu vừa trống rỗng vừa hỗn loạn, căn bản không cách nào bình tĩnh lại được.
“Tớ, tớ hơi mệt, không ăn nữa, cậu không cần để ý đến tớ.”
Dư Đồng nhìn con hẻm sau lưng Lộ Tri Nghi, cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ấy cho rằng cô đi vòng vòng trong đó quá lâu nên mệt, bèn nói: “Tớ đi gói chút đồ ăn lại, cậu ở đây chờ tớ.”
Nửa tiếng sau, Dư Đồng đưa Lộ Tri Nghi về nhà mình.
Cha mẹ Dư Đồng đã ra ngoài nhập hàng, ngôi nhà rất yên tĩnh. Cô ấy rót nước cho Lộ Tri Nghi, “Cậu không sao chứ? Sắc mặt có vẻ không tốt.”
“Không sao.” Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng bưng ly nước, suy nghĩ trong đầu rời rạc.
Trước kia không biết nguyên nhân Trình Tố giấu giếm thân phận, cô đã thay anh nghĩ ra các loại khả năng cũng như đủ loại khổ tâm. Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng anh là loại người mà trước giờ mình sợ nhất, không thể chấp nhận nhất.
Người thầy mình đã từng tín nhiệm, dựa dẫm, tôn trọng như vậy, đột nhiên biến thành một đàn anh tung hoành trong một thế giới xám tro.
Có lẽ trên đời này sẽ chẳng còn chuyện nào trào phúng hơn chuyện này.
Lộ Tri Nghi cẩn thận nhớ lại, cô và “Anh Tố” chỉ gặp nhau mấy lần, nhưng ấn tượng về những lần gặp đó đều đã trở nên mơ hồ.
Cô chỉ nhớ lần đầu tiên gặp nhau là ở Toản Hào.
Anh thay cô cản cánh tay đánh về phía mình.
Cô thấy hình xăm trên cánh tay anh, thấy anh đút người ta ăn mảnh vụn thủy tinh, cũng từ đó bắt đầu sợ anh.
Lộ Tri Nghi chưa bao giờ nghĩ tới, trong đoạn thời gian quan trọng của cuộc đời mình, bản thân lại có loại quan hệ kiểu này với Trình Tố.
Đó chính là bắt đầu của bọn họ sao.
Nhưng cô lại mảy may không phát hiện ra.
So với hôm trước khi nhìn thầy Thành Lan trên sân khấu, Lộ Tri Nghi sâu sắc cảm thấy rằng cô càng không cách nào tiếp nhận cục diện của hôm nay.
Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Lộ Tri Nghi sẽ nhớ tới hình ảnh máu me bạo lực khi Trình Tố đánh nhau cùng người khác trong hẻm. Từng cảnh tượng tràn đầy bạo ngược đánh thẳng vào cô gái mười tám tuổi vừa bước ra đời.
Đó là thế giới mà cô chưa bao giờ, cũng chưa từng muốn bước vào.
Trời cao đã an bài cô phát hiện ra trò lừa này, tại sao còn bắt cô phải chứng kiến con người thật của anh chứ.
... Một người dịu dàng như vậy, chẳng lẽ vẫn luôn là giả vờ sao?
Trái tim Lộ Tri Nghi giống như bị xé toạc ra vậy, từng mảnh từng mảnh tan nát. Cô không dám nhớ lại nữa, cũng không dám so sánh Trình Tố mình biết và Trình Tố mình nhìn thấy tối nay. Bởi nhớ lại càng nhiều, những sơ hở kia cũng hiện ra càng nhiều.
Thật ra, mọi chuyện đã sớm có manh mối từ cái lần Dư Đồng mang canh nấm đến.
Lúc ấy khi nhắc tới anh Tố, anh đã mất tự nhiên mà bị sặc, chẳng qua mọi người đều cho rằng anh không cẩn thận mà thôi.
Nghĩ đến đề tài nói chuyện lần đó, Lộ Tri Nghi đột nhiên nhớ Dư Đồng có nói...
“Nếu không có nhiều người muốn làm bạn gái anh Tố thì tốt rồi.”
“Đại ca sao có thể không có phụ nữ.”
“Khắp Thành Đông đều truyền nhau rằng, anh Tố vì bạn gái mới mà đè cậu hai nhà họ Chu trên sân thượng.”
...
Lộ Tri Nghi đau khổ nhắm mắt. Trong những ngày tháng cô mơ mơ hồ hồ ở bên cạnh anh, dưới tình huống cô chẳng biết gì, anh đã làm nhiều chuyện như vậy.
Anh có bạn gái.
Vậy tại sao còn đối xử với cô như vậy?
Mặc dù Lộ Tri Nghi biết giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì, Trình Tố càng chưa từng hứa hẹn điều gì với cô, nhưng khi bọn họ ở cùng nhau quá ăn ý, ăn ý đến nỗi khiến Lộ Tri Nghi cho rằng, chỉ cần cô thi xong, bọn họ có thể lập tức chọc thủng tầng quan hệ này.
Hóa ra tất cả chỉ là ảo giác của riêng mình cô.
Khóe mắt Lộ Tri Nghi chua xót. Dư Đồng nhìn ra cảm xúc của cô không đúng, lại không biết an ủi cô thế nào, “Rốt cuộc cậu sao vậy Tri Nghi. Cậu đừng không nói lời nào vậy chứ, đừng dọa tớ mà.”
Lộ Tri Nghi ép bản thân nở một nụ cười, “Không có gì.”
Cô uống một ngụm nước, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng: “Nói cho tớ nghe chút chuyện về anh Tố kia đi.”
Dư Đồng có chút khó hiểu, “Cậu đột nhiên hỏi anh ta làm gì?”
Nhưng rất nhanh Dư Đồng lại nghĩ, có thể Lộ Tri Nghi đang có chuyện không vui, muốn mình tùy tiện tìm đề tài nói chuyện gì đó để phân tán lực chú ý của cậu ấy.
Vì vậy, Dư Đồng lập tức đồng ý, “Được rồi được rồi, cậu muốn nghe chuyện gì?”
Lộ Tri Nghi không biết gì về con người thật của Trình Tố cả.
“Tùy cậu, cái gì cũng được.”
Vậy là Dư Đồng thật sự tùy tiện nói đông nói tây, kể chuyện có liên quan đến Trình Tố cho cô nghe.
Cô ấy nói phần lớn những chuyện này đều chỉ là tin đồn, thật giả lẫn lộn.
Ví dụ như, mười tám tuổi, Trình Tố đã làm việc tại khu đèn đỏ loạn nhất An Ninh, bả vai bị người ta chém mấy nhát cũng không chịu khuất phục nộp tiền bảo kê.
Lại ví dụ như, phụ nữ bên cạnh Trình Tố rất nhiều. Bọn họ đều muốn trèo lên giường anh để được làm chị dâu.
Cuối cùng nói đến chuyện gần đây nhất, Trình Tố vì người phụ nữ của mình bị cậu hai nhà họ Chu ức hϊếp mà giận dữ vì hồng nhan* thế nào.
*Nguyên văn冲冠一怒为红颜(Tướng quân nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng), bắt nguồn từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh.
Dư Đồng kể chuyện sinh động như thật, thêm mắm dặm muối dặm cả chút màu sắc của phim truyền hình, ý muốn chọc Lộ Tri Nghi vui vẻ.
“Dù sao thì người như anh ta, chúng ta nghe chút chuyện thì được, còn muốn kết bạn thì thôi đi. Cậu đừng nghe tớ thổi phồng lợi hại mà thật sự muốn gặp mặt anh ta, là tớ thì chắc chắn cũng sẽ sợ đó, haha.”
Lộ Tri Nghi yên tĩnh nghe, không nói lời nào, thậm chí lát sau còn bật cười.
Dường như cô đang cười sự ngây thơ của chính mình.
Cô không muốn nghe tiếp nữa.
Biết càng nhiều, hiểu càng nhiều, cô lại cảm thấy anh cách mình càng xa.
“Mấy giờ rồi?”
Lộ Tri Nghi lấy điện thoại ra định xem giờ. Lúc này cô mới phát hiện không biết từ khi nào Trình Tố đã gửi cho cô một tin nhắn.
[Tôi không có ý lừa gạt em, thật xin lỗi.]
Lộ Tri Nghi nhìn rất lâu. Mắt cô hồng hồng, ấn tắt màn hình điện thoại.
Hóa ra bọn họ cũng sẽ có ngày như vậy. Cô không biết phải làm sao để đối mặt với người mà sự dựa dẫm của mình đối với người đó đã ăn sâu vào trong cốt tủy.
Buổi tối, gần mười một giờ, Lộ Tri Nghi bắt xe về nhà.
Giang Ánh Nguyệt vẫn chưa ngủ, ở dưới lầu đắp mặt nạ xem ti vi. Thấy cô trở về, ả ta hừ lạnh một tiếng, “Đây không phải là trở về rồi à? Tôi còn tưởng cô thật sự có khí phách một đi không trở lại chứ.”
Lúc này Lộ Tri Nghi không có tâm trạng gây gổ với bất kỳ ai. Cô muộn phiền bước lên lầu, lại gặp Lộ Hoằng từ trong phòng đi ra ở khúc quanh.
“Rốt cuộc thì con trưởng thành rồi, tính khí cũng ngày càng khó chiều, nói đi là đi.”
Lộ Tri Nghi thấp giọng nói: “Con mệt, muốn tắm rồi ngủ.”
“Con đợi chút.” Lộ Hoằng gọi cô lại, “Lúc tối con nói những lời đó là có ý gì? Không đính hôn với Tiêu Nam, ngay cả du học cũng không đi là sao?”
“Đúng vậy.” Lộ Tri Nghi bình tĩnh trả lời Lộ Hoằng: “Con sẽ tham gia tuyển sinh trong nước. Con muốn học ở đại học A. Con không muốn đi nước ngoài.”
Lộ Hoằng nghẹn lời mấy giây, không dám tin nói: “Con biết mình đang nói gì không? Bố chịu trăm cay ngàn đắng giúp con sắp xếp...”
“Con không muốn bị sắp xếp.” Lộ Tri Nghi nghe những lời này đủ rồi, “Lúc tối con đã nói rồi, đường con đi con sẽ tự chọn. Con không cần bất cứ ai giúp con sắp xếp nữa.”
Nói hết những lời này, Lộ Tri Nghi lập tức trở về phòng đóng cửa lại.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lộ Hoằng thấy con gái ngoan nói chuyện với mình kiểu này, quyết liệt như vậy, giống như không có bất cứ đường thương lượng nào khác.
Ông đứng tại chỗ thật lâu mà chưa thể hoàn hồn. Cuối cùng vẫn là Giang Ánh Nguyệt đi tới, dùng giọng điệu quái gở nói:
“Anh coi con gái của anh kìa. Có phải nó giao du với thứ bạn trai không ra gì bên ngoài rồi không? Bị ma quỷ mê hoặc chứ gì.”
Lộ Hoằng phiền não trừng ả ta, “Nói ít một câu không ai nói cô câm đâu!”
Nhưng sau khi Giang Ánh Nguyệt rời đi, Lộ Hoằng vẫn để những lời đó trong lòng.
Quả thật khác thường.
Đứa con gái này từ nhỏ đã nghe lời, sao nay đột nhiên lại cãi lời mình vậy chứ.
-
Sau khi trở về phòng, Lộ Tri Nghi khóa mình trong nhà vệ sinh.
Mở vòi hoa xem, nước nóng phun thẳng xuống mặt sàn. Rất nhanh, hơi nước nóng hổi đã lan ra trên vách thủy tinh.
“Tôi không có ý lừa gạt em.”
Nhiều lần nhớ lại câu này của Trình Tố, Lộ Tri Nghi không thể không thừa nhận, so với lời nói dối về thân phận của anh, điều khiến cô càng khó chịu hơn chính là trong những ngày tháng bọn họ bên nhau, anh lại làm những chuyện kia vì một cô gái khác.
Lộ Tri Nghi tắm xong, nằm dài trên giường. Cô nhắm mắt, tắt tất cả đèn. Nếu như có thể, cô thật hy vọng tối nay mình chưa từng đến Thành Đông, chưa từng nhìn thấy tất cả những chuyện kia.
Nghĩ như vậy, Lộ Tri Nghi chìm vào giấc ngủ mê mang, không ngừng gặp ác mộng.
Trong mộng, hình xăm hung tợn quấn lấy khuôn mặt dịu dàng của Trình Tố. Lúc thì là cảnh hai người đang cầu nguyện dưới pháo hoa, lúc lại là cảnh máu me đỏ tươi trong con hẻm mờ tối. Lộ Tri Nghi như rơi vào một xoáy nước không có điểm cuối. Cô muốn kêu lên, muốn hít thở, nhưng vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Khi cô tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Ánh mắt trời chói mắt chiếu vào phòng ngủ khiến Lộ Tri Nghi nhất thời hoảng hốt. Cô cảm thấy dường như tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua đều là ác mộng mà mình mơ thấy, không phải sự thật.
Nhưng mấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại đã nhắc nhỡ cô, đây không phải mơ.
Trình Tố có ba cuộc.
Lương Triển Triển có một cuộc.
Tối qua, trước khi ngủ, cô đã vô tình ấn vào chế độ yên lặng, vậy nên chẳng nhận được cuộc gọi nào.
Nhưng cô mừng vì mình không nhận những cuộc gọi đó.
Ít nhất là trước mắt cô vẫn chưa biết phải đối mặt với Trình Tố ra sao.
Lộ Tri Nghi bình ổn lại lòng mình, gọi lại cho Lương Triển Triển trước đã.
“Chị Tri Nghi thi xong rồi nhỉ? Không cần phải nói, kết quả thi của chị chắc chắn không vấn đề gì rồi, hí hí. Còn nhớ cái party lúc trước em nói với chị không? Chính là vào hôm nay nè! Lát nữa em gửi định vị cho chị, buổi tối mình gặp nhau nha?”
“...”
Lòng Lộ Tri Nghi rất loạn.
Cô do dự một lát, “Triển Triển...”
Nghe cô có vẻ muốn từ chối, Lương Triển Triển lập tức làm nũng nói: “Chị đồng ý với em rồi mà chị Tri Nghi. Huhu! Em đã chuẩn bị xong hết rối, chị không thể cho em leo cây vậy chứ. Em năn nỉ chị mà.”
Lộ Tri Nghi quả thật không có tâm trạng đi chơi, nhưng cô cũng không muốn làm Lương Triển Triển thất vọng.
Hôm đó, khi hai người nói đến chuyện này, ánh mắt Triển Triển tỏa sáng, còn nói muốn hát cho mình nghe.
Mà cô đã đồng ý rồi.
Nhưng khi đó sao cô có thể đoán được về sau lại xảy ra những chuyện này.
Giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, việc nhận được hết bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến cô trở tay không kịp.
Lộ Tri Nghi khẽ thở dài, “Được rồi, em gửi định vị cho chị. Chị đến ngồi một lát rồi đi được không?”
“Được, chị có thể tới là tốt rồi.”
Ngắt điện thoại, Lộ Tri Nghi lại nhìn ba cuộc gọi nhỡ khác trong nhật ký cuộc gọi.
Cô khẽ chạm vào màn hình, mắt cứ nhìn vào số điện thoại của Trình Tố mãi. Cô đột nhiên nhớ ra rất lâu về trước, mình cũng từng gặp một cơn ác mộng có liên quan tới anh.
Trong mộng, anh giống như hôm qua vậy, bị một đám người phục kích, bị thương.
Nhớ tới cánh tay chảy máu của anh tối qua, khóe mắt Lộ Tri Nghi lại cay cay.
Khi trước chỉ là một giấc mộng mà cô đã lo lắng cho anh đến vậy.
Còn bây giờ những hình ảnh trong mộng đã trở thành sự thật, chẳng lẽ chỉ vì đổi thân phận mà anh không còn là anh, mà mình có thể thật sự xóa đi tất cả, không đau lòng chút nào ư?
Lộ Tri Nghi không lừa được chính mình.
Cô hít vào một hơi, bình tĩnh lại một chút rồi ấn vào dãy số thuộc về Trình Tố.
Nhưng mấy giây sau, điện thoại lại truyền đến lời nhắc nhở bằng một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
Cô gọi mấy lần đều như vậy.
Lúc anh tìm cô, tìm không được. Lúc cô tìm anh, cũng chẳng thấy đâu.
Lộ Tri Nghi nắm lấy mép giường, đột nhiên nghĩ, có phải ngay cả ông trời cũng đang ám chỉ với cô rằng, đừng tiếp tục cưỡng ép đi vào thế giới của đối phương nữa.
Hai người vốn đã không hợp nhau.
Vứt điện thoại qua một bên, Lộ Tri Nghi lại rúc người vào trong chăn. Cô cứ như vậy ở trong phòng cả một buổi chiều không đi ra ngoài. Cơm cô giúp việc đưa tới còn chưa ăn.
Đến hơn sáu giờ tối, Lộ Tri Nghi mới sửa soạn đơn giản một chút rồi ra ngoài, đi tới chỗ Lương Triển Triển đã gửi định vị cho cô.
Vẻ mặt cô thản nhiên, không có biểu cảm gì. Sau khi gặp Lương Triển Triển ở hội sở, cô mới miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười.
“Chị Tri Nghi tới rồi à!”
Hôm nay Lương Triển Triển xõa mái tóc dài ra, mặc một chiếc váy ngắn rất thời thượng, quả thật trông có phần ra dáng nữ thần tượng trẻ.
Lộ Tri Nghi gật đầu, “Triển Triển, hôm nay em thật xinh đẹp.”
Lương Triển Triển hất tóc, “Đương nhiên rồi, em là chủ tiệc mà.” Vừa nói cô ấy vừa kéo tay Lộ Tri Nghi, “Chị mau tới đây, em có mời một vị khách đặc biệt khác nữa. Chị nhất định sẽ vừa bất ngờ vừa vui vẻ cho xem.”
Lộ Tri Nghi theo cô ấy vào phòng. Mặc dù không biết vị khách đặc biệt kia là ai, nhưng cô không có hứng thú tìm hiểu cho lắm.
Mặc kệ là ai, với tâm trạng hiện giờ của cô thì bất ngờ không nổi, vui vẻ cũng không nổi nốt.
Đây vẫn là phòng bao lần trước. Đẩy cửa bước vào, Lương Triển Triển nhiệt tình giới thiệu: “Tén tèn! Mỹ nhân học giỏi xinh đẹp nhất trường chúng ta tới rồi đây!”
Lộ Tri Nghi còn chưa thấy rõ trong phòng có những ai, đã bị kéo vào trong tiếng ồn ào, “Hoan nghênh hoan nghênh! Hoan nghênh chị gái xinh đẹp!”
Cô vào ngồi, thấy xung quanh là những gương mặt trẻ tuổi, đoán chừng đều là bạn học của Lương Triển Triển.
Lúc này, Lương Triển Triển ngồi vào chỗ bên cạnh Lộ Tri Nghi. Cô nàng chỉ về một hướng nào đó nói với cô: “Chị Tri Nghi nhìn nè, thầy Thành cũng tới nữa đó!”
Lộ Tri Nghi khẽ run lên, “Thầy Trình?”
Hình ảnh xuất hiện trong đầu cô ngay giây đầu tiên chính là khuôn mặt của Trình Tố.
Gương mặt cô khắc cốt ghi tâm.
Nhưng khi cô quay đầu nhìn theo hướng Lương Triển Triển chỉ, lại thấy được người đàn ông đã từng mỉm cười với cô trước đàn dương cầm, Thành Lan.
Không phải anh ấy.
Không phải anh...
Những hình ảnh tối qua lại chui vào đầu cô. Lộ Tri Nghi bị buộc nhớ lại cái sự thật kia một lần nữa. Trái tim như bị véo một cái thật mạnh.
Loại cảm giác này khiến người ta bỗng dưng trở nên tỉnh táo, đồng thời chứa niềm thương cảm vô hạn.
Lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Lộ Tri Nghi hoàn hồn, lấy ra nhìn.
... Là Trình Tố.
Không biết là do cô không cách nào vứt bỏ anh, hay là cảm thấy sợ hãi căng thẳng, nhưng khi thấy icon cầu vồng chớp nháy trên màn hình, trái tim Lộ Tri Nghi vẫn không chịu khống chế mà đập thật nhanh.
Nhưng dù khó khăn hơn nữa cô cũng phải đối mặt.
Lộ Tri Nghi biết rõ lần nói chuyện này của bọn họ sẽ rất lâu. Bởi cô có quá nhiều nghi vấn, quá nhiều điều không hiểu.
Nhưng bây giờ trong phòng bao quá ồn.
Suy nghĩ một hồi, cô bèn ấn ngắt điện thoại trước, sau đó nhắn tin cho anh:
[Trễ chút nữa, em gọi lại cho anh.]
Lúc này, Lương Triển Triển bên cạnh cô lẩm bẩm: “Mấy người anh trai của em sao chưa đến nữa? Bọn họ quá không nể mặt em rồi, ngay cả thầy giáo em còn mời đến rồi này.”
Cô nàng hướng về phía người phục vụ đứng ngoài cửa nói: “Nhanh đi thúc giục giúp tôi, không biết hai người bọn họ đang làm cái gì nữa.”
Người phục vụ lên tiếng đáp lại. Anh ta đang định rời đi thì dường như thấy gì đó, rồi lại nói với Lương Triển Triển: “Tới rồi.”
Lộ Tri Nghi không chú ý Lương Triển Triển đang nói gì. Cô đã nhập tin nhắn xong, chuẩn bị ấn nút gửi. Lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Lương Triển Triển ngồi bên cạnh kêu lên: “Các bạn ơi! Anh tớ tới rồi nè!”
Lộ Tri Nghi nghe thấy tiếng, vô thức ngẩng đầu. Giây kế tiếp, động tác gửi tin nhắn theo đó dừng lại.
Cô chưa kịp chuẩn bị thì người đàn ông vừa bước vào đã ở trong tầm mắt.
Anh thản nhiên đi tới, quần áo đen trên người trông có vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt đã không còn gọng kính nhã nhặn khi trước. Nhưng vào khoảng khắc nhìn thấy cô, anh chợt dừng bước lại.
_____________