Lộ Tri Nghi sẽ không biết, trong lúc cô yên ổn ở nhà tắm rửa học bài, tại một nơi cách đây mấy trăm mét đang xảy ra chuyện gì.
Thế giới dường như được tách ra làm hai nửa, một nửa sạch sẽ thuần khiết đến không chút tì vết, một nửa lại chìm ngập trong bóng tối, long trời lở đất.
Ngọn cỏ ven đường bỗng nhiên với được mây. Hai người vốn dĩ cách nhau rất xa, nhưng lại tiến vào thế giới của đối phương bằng một cách bình thường lại nồng nhiệt nhất.
Từ từ đến gần rồi chìm đắm vào trong đó.
Trong phòng ngủ chỉ bật một cái đèn bàn nhỏ, Lộ Tri Nghi đứng ngoài ban công cắt tỉa cành hoa. Cô nhớ lại hình ảnh mình và Trình Tố cùng trở về khi nãy, ngay cả cơn gió buổi đêm nhẹ thổi qua cũng trở nên ấm áp.
Mắt cô nhìn về hướng đối diện.
Đợi gần một tiếng đồng hồ rồi mà Trình Tố vẫn chưa về.
Gió thổi mái tóc cô tán loạn, Lộ Tri Nghi nhìn sâu về bên đó một lần nữa rồi không thể làm gì hơn là đứng dậy về phòng ngủ trước.
Cô tắt tất cả đèn, nhưng lại giữ một khe hở giữa hai tấm rèm cửa sổ.
Hương hoa ngập tràn trong không khí chui vào mũi, Lộ Tri Nghi đột nhiên cảm thấy, tối nay, những đóa Tường Vi nở vô cùng đẹp.
Cô nằm trên giường, mặt gối lên hai bàn tay, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn về phía căn hộ đối diện. Đến tận lúc mắt cô sắp sụp xuống, cuối cùng ánh đèn cũng truyền đến từ khe hở.
Căn hộ đối diện đã sáng đèn.
Lộ Tri Nghi lập tức nhổm người dậy, muốn xác nhận Trình Tố đã thật sự trở về.
Anh đang ngồi trên ghế sofa, hình như đang viết cái gì đó. Dưới ánh đèn mông lung, bóng dáng mơ hồ của anh vẫn ấm áp quen thuộc như cũ.
Tựa như cuối cùng đã được an tâm, Lộ Tri Nghi kéo chăn nằm xuống lần nữa. Cô lặng lẽ mấp máy môi, khẽ khàng hướng về phía anh nói: “Ngủ ngon.”
Một đêm này chính là giấc ngủ an ổn nhất từ khi Lộ Tri Nghi trở lại An Ninh tới nay.
-
Sáng hôm sau, sáu giờ.
Lộ Tri Nghi vẫn đến trường như thường lệ. Nhưng lúc đóng cửa, cô lại phát hiện trên cửa nhà mình có dán một tờ giấy ghi chú.
“Số điện thoại của tôi là 187xxxxxxxx. Có chuyện gì thì gọi cho tôi. Trình”
Cô nhớ tới tối qua anh ngồi bên bàn trà nhỏ viết gì đó, chẳng lẽ là viết cho mình dãy số này?
Khóe môi Lộ Tri Nghi cong lên, nhẹ nhàng gỡ tờ ghi chú xuống, phỏng đoán con người anh qua nét chữ.
Cách viết ngoáy lại có lực, là một kiểu chữ rất đẹp, phù hợp với phong cách của những người học khoa học tự nhiên như anh.
Chẳng qua là...
Trình?
Lộ Tri Nghi bỗng nhiên bật cười.
Lúc trước Sở Nghiên nói thầy Thành tên đầy đủ là Thành Lan, anh ấy còn hay nói đùa rằng mình là con cháu của Thành Cát Tư Hãn, khiến cô cứ tưởng chữ Thành trong tên anh có nghĩa là thành công. (*)
(*) Chữ Trình(程) và chữ Thành(成) trong tiếng Trung đều được đọc là “chéng”. Hai từ đồng âm nên nữ chính vẫn chưa phát hiện mình nhận nhầm người.
Lộ Tri Nghi không biết tại sao khi không Trình Tố lại đưa số điện thoại cho cô. Nhưng mặc kệ là vì cái gì, chuyện này cũng đủ khiến tâm tình cô theo đó mà vui sướиɠ cả ngày.
Trên thực tế, từ khi gặp anh, thế giới cằn cỗi của cô bắt đầu thay đổi.
Bất kể là tò mò, mong đợi, thấp thỏm, hay vui vẻ,...
Là anh đã cho cô thêm rất nhiều loại cảm xúc phong phú, khiến cô không đến nỗi chỉ biết tự ôm chính mình trong khoản thời gian cô đơn này.
Lộ Tri Nghi dùng một thái độ cực kỳ nghiêm túc lưu số của Trình Tố. Tại khung đặt tên liên hệ, cô dùng một icon cầu vồng để thay thế tên anh.
Anh chính là cầu vồng của mình.
Đây là bí mật của Lộ Tri Nghi.
Trên đường đi học, nhớ đến gọng kính đã mua hôm trước, Lộ Tri Nghi quyết định vẫn nên đưa sớm cho Trình Tố.
Cô do dự có nên gửi cho anh một tin nhắn hay không? Hỏi thử khi nào anh rảnh.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô tặng quà cho người khác phái, Lộ Tri Nghi không biết mở lời thế nào.
Cô đi một mình về phía trường học, bỗng phát hiện đường phố thường ngày vắng tanh nay lại có thêm vài người trẻ chạy bộ buổi sáng.
Đến khi ngồi trong phòng học, cô suy đi nghĩ lại mấy lượt mới lấy hết can đảm soạn một tin nhắn, gửi đi.
[Thầy Trình, em là Lộ Tri Nghi. Tối nay 9h30 anh có ở nhà không? Em có chuyện muốn tìm anh.]
Tới tận bây giờ Lộ Tri Nghi mới biết rằng cho dù không thấy người kia, cho dù chỉ là gửi một cái tin nhắn thì tâm trạng cũng có thể phập phồng như vậy.
Hết ngóng trông lại mong đợi, nhưng vẫn sợ hồi âm không giống như những gì mình tưởng.
Cô hít một hơi thật sâu, tắt điện thoại, mở đề ra.
Vì buổi chiều phải đến bệnh viện thăm Giang Ánh Nguyệt, nên hôm nay Lộ Tri Nghi xin nghỉ, chỉ học nửa ngày.
Mười một giờ trưa, Lộ Hoằng và tài xế đã chờ sẵn ở cổng trường.
Sau khi cô ngồi vào xe, Lộ Hoằng chỉ vào hộp tổ yến, nói: “Lát nữa nói là con mua cho dì.”
Lộ Tri Nghi nhíu mày, không biết Lộ Hoằng làm vậy là vì cớ gì.
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Lộ Hoằng trực tiếp giải thích: “Quan hệ giữa con và cô ấy mà tốt lên thì tốt cho con cũng tốt cho bố. Đạo lý này con vẫn chưa hiểu hay sao?”
Tốt cho Lộ Hoằng, Lộ Tri Nghi có thể hiểu.
Nhưng tốt cho cô?
Lộ Tri Nghi lắc đầu, nhìn Lộ Hoằng nói: “Con không hiểu.”
Lộ Hoằng tựa như muốn nói gì đó, lời tới miệng lại biến thành một tiếng thở dài: “Tri Nghi, sau này nơi đây chính là nhà của con. Con không muốn có thêm một người mẹ đối xử tốt với con sao?”
Lộ Tri Nghi chỉ cảm thấy tiếng “mẹ” này thật trào phúng.
“Có thể sao ạ?” Cô thản nhiên hỏi ngược lại bốn chữ này.
Đầu tiên không nói đến tính cách của Giang Ánh Nguyệt, bởi người làm chồng như Lộ Hoằng không thể nào hoàn toàn không biết. Bây giờ còn thêm một đứa bé nữa, Lộ Tri Nghi làm những chuyện lấy lòng kiểu này căn bản chẳng có chút ý nghĩa nào.
Cuộc sống có quy luật và nguyên tắc riêng của nó, quan hệ giữa người và người cũng vậy, không cần phải cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình.
Một câu có thể sao ạ, hỏi ra khiến Lộ Hoằng á khẩu không trả lời được. Ông nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lộ Tri Nghi cảm thấy mấy ngày gần đây bố rất lo âu. Cho rằng ông đang khó xử vì bị kẹp giữa mình và Giang Ánh Nguyệt, cô lại mềm lòng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ông, nói:
“Con đã lớn rồi, bố không cần lo cho con.”
Lộ Hoằng vẫn không nói chuyện, trên mặt chẳng có chút vui sướиɠ của một người sắp được làm cha.
Lộ Tri Nghi thấy vậy liền nhìn ra bên ngoài cửa sổ theo ông. Bỗng nhiên nhớ đến đoạn tin nhắn mình gửi cho Trình Tố lúc sáng, cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở máy.
Vào khoảnh khắc màn hình sáng lên, nhịp tim Lộ Tri Nghi có vẻ như bắt đầu tăng nhanh, đến cuối cùng gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg nguc. Cô không thể không âm thầm hít thở sâu mấy cái để điều hòa lại.
Cô hết chờ lại chờ.
Rốt cuộc... điện thoại vang lên một tiếng ting.
Nhận được tin nhắn mới!
Lộ Tri Nghi nhìn cái cửa sổ nhỏ hiện ra.
Ảnh đại hiện hình cầu vồng nho nhỏ, bên dưới là hồi âm: [Được.]
Mặc dù chỉ có một chữ, Lộ Tri Nghi vẫn rất vui vẻ.
Từ trước đến nay, chân thành vốn chẳng cần tràng giang đại hải.
Chỉ cần một câu được là đủ rồi.
Xe chạy chậm trên đường, hai mươi phút sau thì dừng lại trước cửa một bệnh viện phụ sản tư nhân ở ngoại ô.
Vốn dĩ, Lộ Tri Nghi chỉ cho rằng đến đây thăm Giang Ánh Nguyệt. Không ngờ khi vào bệnh viện cô mới phát hiện, người nhà họ Tần đều ở đây cả.
Thấy cô bước vào, Tần Tiêu Nam thờ ơ nhìn lướt qua một cái rồi dời mắt.
Cho đến lúc này, Lộ Tri Nghi mới muộn màng biết được nguyên do Lộ Hoằng bắt cô phải xin nghỉ vào hôm nay.
Mượn danh nghĩa thăm Giang Ánh Nguyệt, thuận tiện gặp mặt Tần Tiêu Nam lần nữa, gia tăng cảm tình.
Những chuyện sau đó đúng như cô đoán, một đám người ngồi trong phòng bệnh ân cần hỏi thăm Giang Ánh Nguyệt, từ cách an thai đến chuyện nên mời bảo mẫu ở đâu. Tất cả nội dung đều xoay quanh những đề tài mà Lộ Tri Nghi không biết.
Lộ Tri Nghi không thể làm gì khác ngoài ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, không quên liên tục liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Bố Tần dường như thấy cô buồn chán quá, nhân cơ hội nói: “Tiêu Nam, quà chúng ta mang tặng dì Giang của con vẫn còn để trong xe. Con và Tri Nghi cùng đi lấy vào đây được không?”
Tần Tiêu Nam thờ ơ gật đầu: “Vâng.”
Ánh mắt của mấy vị phụ huynh lại rơi vào người Lộ Tri Nghi, nhất là Lộ Hoằng, ông không ngừng nháy mắt với cô.
Lộ Tri Nghi chỉ đành phải đứng lên đi ra ngoài.
Hai người rời khỏi phòng bệnh. Tần Tiêu Nam đi phía trước, Lộ Tri Nghi bước theo phía sau, không ai chủ động nói chuyện.
Không biết từ lúc nào, người trước mặt đột nhiên âm thầm thả chậm nhịp bước, Lộ Tri Nghi không chú ý, thiếu chút nữa đã đâm đầu vào.
Tần Tiêu Nam khẽ cười, quay đầu lại liếc nhìn cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu, “Tôi tưởng cậu sẽ không đến.”
Lộ Tri Nghi không có tâm tư nói chuyện phiếm với người này, chỉ thờ ơ đáp một câu: “Tôi không biết cậu sẽ đến.”
Tần Tiêu Nam như nghe ra lời nói bóng gió của cô, khẽ nhíu mày, “Sao, biết tôi đến cậu sẽ không đến à?”
Lộ Tri Nghi không kiên nhẫn nói chuyện vòng vo với cậu ta, “Rốt cuộc là đồ ở đâu?”
Tần Tiêu Nam chỉ nhìn cô mà không nói lời nào. Qua mấy giây, cậu ta mới ấn vào chìa khóa xe trong tay, chỉ vào một chiếc xe phía xa xa, “Tự lấy đi.”
Lộ Tri Nghi: “...?”
Lộ Tri Nghi cảm thấy tính khí của người này quả là sáng nắng chiều mưa. Cô vốn định tranh cãi với cậu ta mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn không muốn lãng phí nước miếng.
Chỉ là đi lấy món quà mà thôi, bản thân cô ứng phó được.
Nhưng Lộ Tri Nghi không nghĩ tới, quà nhà họ Tần tặng Giang Ánh Nguyệt lại là một cái máy đấm bóp. Cô dùng sức chín trâu hai hổ mới dời được cái thùng từ sau xe ra ngoài, lại vác lên phòng bệnh. Thật vất vả mới đến cửa, vậy mà cái tên Tần Tiêu Nam đi theo sau lưng cô nãy giờ lại thản nhiên nhấc cái thùng ra khỏi tay cô, rồi bước vào phòng.
Tay Lộ Tri Nghi bị đè nặng hiện lên mấy vệt hồng. Cô nhìn theo bóng lưng Tần Tiêu Nam, nhưng cũng chỉ có thể thầm mắng một câu tên điên trong lòng.
Việc thăm Giang Ánh Nguyệt đã tốn thời gian cả một buổi chiều của Lộ Tri Nghi. Đến chạng vạng tối, người nhà họ Tần đề cập đến chuyện cùng ăn cơm tối, Lộ Tri Nghi lập tức lấy cớ phải về trường để tham gia tiết tự học buổi tối để cự tuyệt.
Cô sợ ăn cơm tối xong thì muộn mất, về nhà trễ sẽ làm lỡ mất việc đưa gọng kính cho Trình Tố.
Bất ngờ là lần này Lộ Hoằng lại không ngăn cản cô.
Trở về trường học, cô mang tâm tình vừa thấp thỏm lại mong đợi hoàn thành lớp tự học. Chín giờ tối, Lộ Tri Nghi dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn đồ đạc, rời khỏi trường học. Cô không ngờ rằng sẽ gặp Tần Tiêu Nam ở cửa.
Cậu thiếu gia đeo một cái tai nghe trên đầu, tâm tư trên mây dựa người vào thân xe. Thấy Lộ Tri Nghi bước ra, cậu ta liền bảo tài xế ấn còi.
Lúc này, Lộ Tri Nghi mới mơ hồ hiểu ra được gì đó, nhưng vẫn hỏi Tần Tiêu Nam: “Cậu tới đây làm gì?”
Tần Tiêu Nam: “Vừa rồi trong lúc ăn cơm, bố cô nói gần đây tài xế trong nhà phải đi theo dì cô. Bố tôi bảo tôi mỗi ngày buổi tối đến đưa cô về.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Quả nhiên.
Bảo sao hôm nay Lộ Hoằng lại đáp ứng cô một cách dứt khoát như vậy, hóa ra là còn giữ lại chiêu này.
Lộ Tri Nghi quả thực không nghĩ tới chuyện này. Cô hỏi Tần Tiêu Nam: “Cậu không cần đi học sao?”
Tần Tiêu Nam nhún vai, “Không đi.”
Từ ngày nhận được thư mời nhập học của trường đại học nước ngoài, Tần Tiêu Nam đã rất ít khi đến trường học.
Có thể là do chiếc xe cao cấp này quá mức phô trương, đã có vài giáo viên học sinh bị hấp dẫn đưa mắt nhìn qua. Lộ Tri Nghi bỗng cảm thấy có chút lúng túng: “Cậu đứng ở cổng trường chờ tôi như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm chuyện gì?” Tần Tiêu Nam cười cười, “Chúng ta vốn dĩ là một cặp, không phải sao?”
Lộ Tri Nghi mở to hai mắt, “Ai là một cặp với cậu?”
Tần Tiêu Nam cười như không cười nhìn cô, “Cậu đấy, Lộ Tri Nghi.”
“...”
Tên điên!
Lộ Tri Nghi mấp máy môi muốn bác bỏ lời cậu ta, lại cảm thấy dây dưa với người này chỉ tổ lãng phí thời gian, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Tùy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ. Dù sao tôi cũng không thừa nhận.”
Nói xong, Lộ Tri Nghi lập tức xoay người đi về phía nhà mình, mặc kệ cậu ta. Thế nhưng Tần Tiêu Nam lại bắt lấy cổ tay cô, “Lộ Tri Nghi.”
Lộ Tri Nghi nghiêng đầu, vùng vẫy hất tay cậu ta ra, “Cậu buông tay.”
“Lên xe với tôi, tôi đưa...”
Tần Tiêu Nam còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông xa lạ. Bọn họ hất tay cậu ta ra, rồi đứng chặn trước người Lộ Tri Nghi, “Làm gì đấy? Cảnh cáo cậu, đừng có cmn động tay động chân nhá.”
Là hai người qua đường mặc đồ thể thao đang chạy đêm.
Tần Tiêu Nam cau mày, “Các người là ai vậy?”
“Quan tâm bọn tôi là ai làm gì? Còn làm bậy nữa có tin là tôi đánh cậu không?”
“...?”
Đây là lần đầu tiên Tần Tiêu Nam gặp người được gọi là hiệp sĩ đường phố.
Cậu cảm thấy thật buồn cười, nhưng chỉ ngừng một chút, cũng không nói gì thêm. Nhìn Lộ Tri Nghi một cái, sau đó lấy khăn giấy lau thật kỹ chỗ hai người đàn ông chạm vào, rồi cậu xoay người lên xe.
Tần Tiêu Nam rời đi, Lộ Tri Nghi liền nói lời cảm ơn với hai người đàn ông nhiệt tình kia, “Cảm ơn ạ.”
“Không có gì, không có gì.” Hai người khoác tay rồi lại bắt đầu chạy bộ.
Nhìn bóng lưng bọn họ, Lộ Tri Nghi đột nhiên cảm thấy có chút quen quen. Cẩn thận nghĩ lại một chút, hình như bọn họ chính là những người cô đã thấy lúc sáng đi học... nhỉ?
Kỳ quái, gần đây việc chạy bộ trên con đường này đang hot sao...
Bị Tần Tiêu Nam làm trễ nãi thời gian, lúc Lộ Tri Nghi trở về tiểu khu, thời gian chỉ còn cách 9h30 mấy phút.
Cô vội vội vàng vàng vào nhà lấy quà, đồng hồ vừa điểm 9h30 đã gõ cửa nhà Trình Tố.
Trong khoảng thời gian mấy giây chờ mở cửa, cô dường như có thể nghe thấy tiếng đập của trái tim mình.
Bụp bụp, sôi nổi mà thành kính.
Rất nhanh, Trình Tố mở cửa.
Anh mặc một cái áo thun màu xám dài bình thường cùng một cái quần đen. Rõ ràng cách ăn mặc tùy ý nhưng nhìn qua trông có vẻ rất có khí chất.
Đại khái anh chính là cái móc treo quần áo trong truyền thuyết, cho dù quấn khăn trải giường trên người cũng đẹp.
“Về rồi à?” Anh mở miệng trước.
Lộ Tri Nghi gật gật đầu.
“Vào đi.” Trình Tố nghiêng người nhường chỗ.
Lộ Tri Nghi nhìn vào trong phòng một cái, mím môi cúi đầu bước vào.
Phòng khách không lớn, đồ vật đều rất ngăn nắp. Dù không phải lần đầu tiên vào nhà anh, nhưng tối nay Lộ Tri Nghi lại cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Cô đứng im, không biết nên ngồi ở chỗ nào.
Trình Tố hỏi: “Em uống gì?”
Lộ Tri Nghi lập tức trả lời anh: “Sao cũng được ạ.”
Trình Tố vào bếp, mở tủ lạnh ra.
Ngăn giữa có đặt mấy chai nước uống mà các cô gái thích. Nào là nước chanh, trà xanh, trà sữa,... Đây đều là những thứ anh mua ở cửa hàng tiện lợi lúc chiều.
Những chai nước đủ màu sắc xen lẫn với một đống bia lại khiến người ta cảm thấy dễ thương một cách khó hiểu.
Trình Tố tiện tay cầm một chai nước chanh. Lúc đóng tủ, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Anh liếc nhìn cuộc gọi đến rồi ấn nút nghe máy. Đầu dây điện thoại bên kia có người nghiêm túc báo cáo: “Anh Tố, tối nay không xảy ra chuyện gì đặc biệt. Chỉ là có một nam sinh mười bảy mười tám tuổi quấy rầy em ấy, còn kéo cánh tay em ấy nữa. Nhưng không sao, tụi em đã kịp thời đuổi đi rồi. Bây giờ hẳn là người đã an toàn về đến nhà.”
“Đã biết.” Trình Tố tỉnh bơ cúp điện thoại.
Tối hôm qua, hai tên đàn ông thô bỉ kia bị đánh tới mức sắp rụng nụ cũng thà chết bảo vệ “nguyên tắc nghề nghiệp”, không thừa nhận Chu Hành sai bọn chúng tới dọa Lộ Tri Nghi.
Nhưng Trình Tố biết, chính là Chu Hành.
Ta ngoài sáng, địch trong tối, Trình Tố không còn cách nào khác chỉ có thể đề phòng như vậy.
Lúc anh từ phòng bếp đi ra, Lộ Tri Nghi đang đứng ở ngoài ban công.
Cô gái đưa lưng về phía anh, làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến mái tóc dài lay động. Có lẽ nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn anh khẽ cười.
Ánh đèn neon tươi đẹp trên những tầng lầu phía xa xa như mất đi màu sắc. Giờ khắc này, thứ đang phản chiếu một cách rõ ràng chân thực vào mắt Trình Tố chỉ còn lại phong cảnh trước mắt mà thôi.
Trong một đoạn thời gian rất dài sau khi quen biết Lộ Tri Nghi, Trình Tố luôn suy nghĩ về việc tại sao cô lại trở thành ngoại lệ của mình?
Có lẽ trong một khoảnh khắc như thế này, cô đơn thuần sạch sẽ đưa mắt nhìn anh, tựa như dốc hết mọi sự tốt đẹp vào thế giới âm u lãnh lẽo mà anh đang cư ngụ.
“Thầy Trình?” Lộ Tri Nghi nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Trình Tố hoàn hồn. Tầm mắt anh rơi vào cổ tay cô, thấy nó vẫn hoạt động bình thường thì dời mắt.
Anh đi tới, đưa nước chanh cho cô, “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Lộ Tri Nghi nhận chai nước chanh, đồng thời cũng đưa anh món quà mình mang tới, “Tặng anh nè.”
Trình Tố nhìn món đồ mà cô đưa tới, một cái hộp nhỏ màu hồng, là cái mà anh nhìn thấy tối hôm trước.
“Cho tôi?” Anh rất bất ngờ.
“Vâng.” Cô gái nhẹ nhàng đáp.
Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Trình Tố nhận được quà.
Mà món quà còn được gói đẹp như vậy.
Anh có chút không quen, ngay cả động tác đưa tay nhận cũng có vẻ hơi trúc trắc. Anh cẩn thận ước lượng nhưng không thể biết bên trong là cái gì.
“Anh mở ra xem thử đi. Nếu không thích em có thể đi đổi lại.” Lộ Tri Nghi nói.
Đây là lần đầu tiên trong đời, con người lạnh lùng như Trình Tố lại có loại cảm giác mong đợi kỳ diệu thế này.
Anh từ từ tháo giấy bọc bên ngoài, mở hộp ra, lúc này mới thấy bên trong đựng một cái gọng kính rất giống với cái mình đeo lúc trước.
Trình Tố: “...”
Trình Tố bỗng nhiên muốn cười. Anh ngẩng đầu nhìn Lộ Tri Nghi, “Tặng tôi cái này làm gì?”
“Em làm hỏng cái của anh, đương nhiên phải đền lại.” Cô chỉ vào cái gọng kính, “Anh mau thử xem.”
Trình Tố ngập ngừng rồi đeo gọng kính lên. Lộ Tri Nghi cẩn thận đánh giá. Nhưng giống như phát hiện ra gì đó, cô nhẹ nhàng đưa tay tới.
Trong phút chốc, hơi thở mềm mại của cô gái được gió thổi đến trước mặt. Cơ thể Trình Tố khựng lại, ý thức tựa như bị mang đi mất trong nháy mắt. Lúc bình thường trở lại lần nữa, anh mới thấy cô đang xé miếng nhãn dán trên gọng kính.
Chỉ là một động tác vô ý của cô, nhưng anh lại giống như trải qua một trận chiến.
“Có vừa không?” Lộ Tri Nghi hỏi.
Trình Tố nuốt nước miếng làm ướt cái cổ họng có chút khô khốc của mình, “Ừm.”
Anh tránh ánh mắt cô, tầm mắt hạ thấp, bỗng thấy trong hộp còn có một tấm thiệp nên thuận tay lấy ra.
Mở tấm thiệp, bên trong chỉ viết hai chữ.
[Cảm ơn.]
Trình Tố không hiểu, “Cảm ơn?”
“Vâng.” Lộ Tri Nghi gật đầu, “Cảm ơn.”
Trình Tố lật tấm thiệp lại xem một lần để chắc chắn không còn chữ nào khác được viết ở mặt sau. Anh khẽ cười, nói: “Cảm ơn tôi chuyện gì?”
Lúc cô đặt bút viết thiệp, Lộ Tri Nghi đúng là phải mất một chút thời gian để suy nghĩ.
Những lời quá thẳng thắn thì không thích hợp, mà quá gợϊ ȶìиᏂ cũng không nên.
Suy nghĩ rất lâu, cô cảm thấy đại khái chỉ có hai chữ “Cảm ơn” mới có thể diễn tả tâm tình của mình.
Cảm ơn anh trong khoảng thời gian cô vừa trở về An Ninh, lúc bản thân cảm thấy bỡ ngỡ cô độc nhất, đã cho cô thật nhiều ấm áp, khiến những năm tháng thanh xuân vốn cằn cỗi trống rỗng của cô bắt đầu có màu sắc, có ảo tưởng, có mong đợi và cả sự vui sướиɠ nữa.
Cho dù cuối cùng tất cả chỉ là ước nguyện đơn phương của riêng cô, nhưng Lộ Tri Nghi vẫn muốn nói với anh:
“Cảm ơn anh đã xuất hiện.”