Edit: Astute Nguyễn
Ta dù gấp nhưng vẫn tỏ ra ung dung, lấy tinh thần đến đón tiếp Ngô phu nhân.
Một lúc sau, một bà thím trung niên ăn mặc rực rỡ, đứng giữa bốn năm nha hoàn tiến vào, vừa nhìn thấy ta đã tự nhiên thân thiết bắt lấy tay, ân cần hỏi han.
Ta giấu giấu tờ giấy đỏ còn chưa hong nét mực xuống dưới án, rồi ứng phó với bà ta.
Quả nhiên, Ngô phu nhân hàn huyên một lát, đã bắt đầu "cháy nhà mới ra mặt chuột" (1).
(1) Cháy nhà mới ra mặt chuột: Khi có chuyện thì bộ mặt kẻ xấu mới lòi ra.
"Ta nói này, An muội muội à, hai ngày nay mọi người đều truyền tai nhau là thấy đứa trẻ Hữu Tùng kia cứ cài một đóa hoa lan trước ngực, muội có biết chuyện này không?"
Ta giả ngu cười đáp: "Có thấy, hôm đó cưỡi ngựa bắn cung trong sân, có không ít người ném hoa cho hắn, có lẽ là nhặt đại một bông đeo lên."
Ngô phu nhân có vẻ còn gấp hơn cả ta: "Không phải đâu, thằng nhóc Hữu Tùng thân phận tôn quý, hắn đeo hoa nhà ai, muội làm thẩm thẩm, sao lại không để ý?"
Ta cười nói: "Một đóa hoa thôi, có thể có vấn đề gì lớn chứ. Ngày hôm đó cả rừng cả biển hoa, ta làm sao biết hắn nhặt hoa nhà ai đeo."
"Ai nha, An muội muội, muội đúng là quý nhân hay quên việc, muội có nhớ rõ Tiểu thư Cao thị trong tiệc Trâm Hoa vừa qua không? Cái gì mà 'thược dược lộng lẫy trần tục', 'hoa lan trong hoa quân tử'... Ách," Ngữ điệu của Ngô phu nhân như thể sắp ninh được ra dấm, "Nên ta đã nhìn tận mắt, hoa Hữu Tùng cài, còn không phải là đóa hoa lan muội đổi cho Cao thị sao?"
"Thật vậy à?" Ta làm bộ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cười cười vòng đi, "Quốc chủ nhà ta nói, con cháu đều có phúc của con cháu, bây giờ phải phụ thuộc vào chủ ý của tiểu bối, càng ép buộc, nó càng phản nghịch, cho nên, nếu thật sự là ý của Hữu Tùng, trưởng bối chúng ta cũng không thể can thiệp."
Ngô phu nhân vội vã la lên: "Cô nương nhà khác cũng đành thôi, nhưng đó chính là người Cao Xương! An muội muội, sợ là muội không biết ở tiền triều, Cao Xương đầu têu chèn ép Quốc chủ nhà muội như thế nào đâu?"
Ta tự nhủ, chèn ép Thanh Vân nhà chúng ta, đâu có thiếu một chân của nhà bà. Nhưng trên mặt ta vẫn không để lộ, chỉ nói: "Dạo này Quốc chủ nhà ta thỉnh thoảng hay mặt mày ủ rũ. Chỉ là ta xưa nay không bàn chính sự, khó mà san sẻ cùng chàng ấy."
Đang nói chuyện, Dao Cơ thấy nước trà trước mặt ta đã nguội, bèn ngoan ngoãn đi lên, giúp ta rót thêm.
Ta giơ tay đón lấy, không cẩn thận làm nghiêng chén trà, để nước chảy tóc tách lên án.
Dao Cơ vội vàng hô lên "nô tỳ đáng chết", rồi rút khăn gấm ra lau giúp.
Chỉ có điều hành động này vô tình khiến tờ giấy đỏ lộ ra ngoài.
Ngô phu nhân trợn đôi mắt, nói: "Đây là cái gì? An muội muội, muội nói thật cho tỷ tỷ, đây chẳng lẽ là đang chuẩn bị sính lễ?"
Ta giả vờ ấm ức, bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Phu nhân người... Haizzz... Không phải là ta muốn giấu người, là Quốc chủ dặn ta đừng nói ra bên ngoài."
Sắc mặt Ngô phu nhân chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng sang đỏ. Có lẽ bà ta chỉ muốn thăm dò, không ngờ lại dò ra được tin tức quan trọng thế này.
Danh sách hoa hồng rượu lễ đều được liệt kê, xem ra là chỉ một giây cũng phải có nhạc hỉ.
"Sao, sao lại gấp như thế?" Bà ta hít thở không đều, hỏi, "Hữu Tùng không phải mới mười bảy sao? Thân phận tôn quý, sao không kén chọn thêm?"
"Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều," ta nói, "Quốc chủ cũng chưa nói rõ là chuyện của Hữu Tùng, chỉ kêu ta liệt kê danh sách thôi, có lẽ, có lẽ là ai đó bên cạnh."
Nói đến đoạn này, Ngô phu nhân liền lật mặt, lộ ra vẻ đon đả của bà chủ tiệm rượu, bà ta thở phì phì nói: "Người khác? Còn có thể là người nào bên cạnh? Con cháu đến tuổi nhà muội chỉ có mỗi mình Hữu Tùng, chẳng lẽ hắn còn nhờ muội tự mình lên đơn cưới tiểu thϊếp?"
Ta híp mắt cười hòa giải, trong lòng khấp khởi mừng thầm phản ứng của đối phương đã đi đúng quỹ đạo.
"Thôi, thôi, coi như ta hiểu rồi," Bà ta tiếp tục một tràng, "Ta bảo sao Cao Xương đột nhiên lại khởi xướng chúng ta tăng giá với Lăng quốc, nói cái gì mà kiếm tiền cho tất cả, xí! Hoá ra là cầm đầu làm loạn, ngấm ngầm lấy chúng ta làm lợi thế để hắn đi thương lượng với Lăng gia! Nói là mọi người cùng tiến cùng lùi, đến khi cả đám đắc tội với Lăng gia thì hắn lại quay về làm thông gia với Lăng quốc! Đúng là một nước đi hay!"
"An muội muội," bà ta nắm tay ta, "Muội đi nói chuyện với Quốc chủ nhà muội, hôn nhân đại sự, không thể xem là trò đùa, cô nương tốt trong thiên hạ rất nhiều, cần gì vội vã thành thân như vậy?"
Ta mừng thầm: Ta thích tự mình chinh phục như này. Nhưng trên mặt lại lộ ra biểu cảm khó xử: "Chuyện này... Đây là ý của Quốc chủ, vốn dĩ ta cũng nói, Hữu Tùng còn nhỏ nên không cần sốt ruột."
Ngô phu nhân xuy một tiếng: "Để ta nói, Quốc chủ nhà muội thông minh một đời lại nhất thời hồ đồ, không phải một chút quặng sắt sao? Phải đến nỗi để cháu trai trụ cột ở nhà đẩy vào hố lửa? Còn nữa, lần này Cao gia khởi xướng, hắn liền đem một Lăng Hữu Tùng ra, lần sau lại tiếp tục có chuyện như vậy, hắn sẽ mang được ai ra nữa? Thế chẳng phải càng khiến thế nhân cảm thấy cứ khiêu chiến Lăng gia là bắt được cành tốt rồi?"
"Tỷ tỷ nói có lý!" Ta làm bộ bừng tỉnh, sau đó ấp úng đáp, "Không dám nói dối... Ta cũng không vừa ý Tiểu thư Cao gia lắm, vừa nhìn đã thấy tự cao, không dễ đối phó..."
Ngô phu nhân lộ ra gương mặt tươi cười: "Có lời này của muội muội, tỷ tỷ an tâm rồi. Nói cho muội muội biết, Ngô gia ta cũng có mấy tiểu thư chưa xuất các, ôn nhu hiền hậu... Thôi thôi, trước tiên đừng nói đến, ta chỉ là không muốn làm bệ kê chân cho Cao gia thôi. An muội muội, muội nói cho Quốc chủ nhà muội một tiếng, chỉ cần hôn sự này hoãn chậm đã, chuyện quặng sắt, có thể lén tìm Bồ Châu ta bàn bạc, chuyện làm ăn có ai không phải làm? Không kiếm tiền, mới là ngốc!"
Trong lòng ta hô to một tiếng "Yes! Chỉ đợi bà nói mấy câu này thôi đấy!", rồi vội vàng cười nói: "Tâm ý của tỷ tỷ, muội xin nhận, nhất định sẽ truyền đạt lại cho Quốc chủ."
Mấy ngày kế tiếp, ngoài mặt thì sóng yên biển lặng, nhưng phía dưới lại cuồn cuộn nước ngầm.
Tất cả đều xôn xao đồn đãi Cao Xương một chân đạp hai thuyền, vừa dẫn dắt bảy nước đối kháng Lăng gia, vừa lén lút phái con gái đi quyến rũ Lăng Hữu Tùng.
Ta sai Dao Cơ và Ngô Đồng đi điều tra, trở về kể cho ta không ít từ.
"Quá âm hiểm! Trói hết người khác vào một cái thuyền, một mình hắn lại lấy thương đâm."
"Chẳng trách trong tiệc Trâm Hoa, Lăng phu nhân lại đối đãi với nàng ta như thế, ta thấy, rõ ràng là sớm liên kết với nhau rồi."
"Lúc ấy lấy đóa thược dược, nàng ta còn ở đằng kia làm ra vẻ, cái gì mà hoa lan 'hoa trong quân tử', ta phi!"
"Đúng vậy, Lăng phu nhân có địa vị cao nhất trong phòng, cũng chưa thấy ai có mắt cao hơn nàng."
"Đúng đúng, ta cũng thấy thế!"
"Thằng nhóc Lăng Hữu Tùng kia, mang theo hoa lan chạy vài ngày rồi, nàng ta sợ mọi người không biết bản thân thông đồng với đàn ông sao!"
"Ai nha, để ta xem xem, cô nương này ngốc quá, cho rằng một đóa hoa là có thể đánh dấu chủ quyền sao? Hữu Tùng là nam, hôn sự có định hay không, hắn có gì mà tổn thất? Nhưng cô nương trong nhà, nếu chuyện không thành, thanh danh nàng ta về sau thành ra cái gì."
...
Những lời đồn thổi từ các quý phụ truyền ra, không thể so với lời đồn của mấy bà trên phố, mỗi người một câu chuẩn xác, đến cả ta là người tung tin cũng thấy khϊếp sợ.
Quốc chủ Cao Xương đương nhiên giận tím mặt, phản bác khắp nơi, nói đây đều là Lăng gia dàn dựng, nhà hắn không có ý định thấy người sang bắt quàng làm họ, càng chưa từng một chân đạp hai thuyền.
Nhưng ức nhất chính là, kẻ nào cũng dùng ánh mắt "biết rồi, để ta xem ngươi diễn tiếp thế nào" nhìn hắn.
Có điều, mấy chuyện này vừa nghe đã biết là xì xào bí mật, làm gì bắt được kẻ nào thừa nhận?
Huống chi, trên đời này toàn là bịa đặt thì há miệng, bác bỏ thì chạy gãy chân. Ngàn năm sau hậu thế đặt được chân lên mặt trăng, điểm này cũng không thay đổi.
Nói nhà chúng ta ngậm máu phun người, Lăng gia cũng không thèm trách mắng, thậm chí sau này có người tới hỏi, ta và Lăng Thanh Vân đều chân thành giúp hắn làm sáng tỏ.
Hôn sự? Không có, không tồn tại, ngươi nghe ai nói vậy, con mắt nào thấy? Ngươi kêu hắn đến đối chất đi.
Sau đó Lăng Hữu Tùng có lẽ cũng nghe được phong thanh, hắn tới tìm Lăng Thanh Vân, hoảng sợ nói hắn và Tiểu thư Cao gia căn bản không hề quen biết, không hiểu từ đâu truyền ra đồn đãi như vậy.
Ta lúc ấy ngồi ở bên cạnh, trong lòng không khỏi than phiền, oán giận mấy thứ này với bọn ta, đúng là bảo hổ tự lột da.
Quả nhiên Lăng Thanh Vân cười cười, đôi tay xòe ra: "Mấy câu nhảm nhí thôi mà, ngươi là nam tử hán, chẳng lẽ còn sợ danh tiết ảnh hưởng?"
"Đường thúc, thẩm thẩm, bông hoa kia là hai người bảo ta đeo, sao có thể, sao có thể, trùng hợp giống bông của Tiểu thư Cao gia như đúc?" Hữu Tùng tức giận nói.
Lăng Thanh Vân nhất thời đổi sắc mặt: "Ta bảo ngươi? Ta bảo ngươi đeo hoa chạy lung tung à? Giờ để lời ra tiếng vào! Cấm túc ba ngày trong trướng chính của Lăng gia cho ta, không được ra ngoài gây chuyện!"
Ta tự dưng cảm thấy có lỗi với bạn nhỏ Hữu Tùng này quá...
Chính thức bác bỏ tin đồn xong, Lăng Thanh Vân làm một chuyến hạ giá, đặc biệt đến bái phỏng Ngô tông chủ của Bồ Châu, cả đêm uống rượu say mèm mới chịu trở về.
Ta thật ra không lo hắn uống say, có thể uống đến như vậy, chứng tỏ cả khách lẫn chủ đều vui, không ngoài dự đoán lắm.
Bọn ta đồng thời đối mặt, hạ gục từng nhà một, Cao Xương đã không còn được tín nhiệm, Bồ Châu lại hướng đến Lăng thị, mấy nhà còn lại tất nhiên cũng chia năm xẻ bảy, mất đi niềm tin, thậm chí còn nịnh bợ ngược lại Lăng gia, sợ Lăng gia từ đây về sau không nhập quặng sắt nhà mình nữa.
Lăng Thanh Vân đương nhiên được một trận mưa thuận gió hoà, hắn tươi cười đồng ý theo, để bọn họ nhẹ nhõm.
Đến thời điểm này, đồng minh quặng sắt lục đυ.c nội bộ đã sụp đổ.
Tốc độ nhanh đến mức, Tế Thú Đại Hội còn chưa kết thúc đã xong xuôi.
Lăng Thanh Vân vừa nhìn đã biết tâm trạng cực kỳ tốt, hắn trở về trong trướng, không động đến câu nói "bóp trứng" thô tục kia nữa.
Còn chuyện hôn sự?
Lăng gia phủ nhận, Cao gia cũng phủ nhận, hôn sự ở đâu ra?
Đồn đãi phiếm cuối cùng cũng sáng tỏ, lại đi xin lỗi đương sự, cùng lắm thì sờ sờ mũi nói một câu, ai nha, lúc ấy ta nghe ai cũng nói vậy mà.
Gió đến gió đi, chỉ như thế mà thôi.
Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới