Edit: Astute Nguyễn
Ông lão dẫn đường này là thôn trưởng, đưa bọn ta cùng đi ăn tối, cơm canh đều là nữ nhân trong thôn chuẩn bị, chỉ là trong bữa không thấy có nữ nhân nào trên bàn, tới tiếp khách cũng là nam tử có chút diện mạo trong thôn. Món ăn vô cùng đơn giản, thậm chí có thể nói là keo kiệt, nhưng Phong Gian Nguyệt ra tay hào phóng, thậm chí còn cho người tiếp khách trên trăm quan tiền, nói là để bọn họ mang về cho bà chủ nấu cơm.
Ăn tối xong, ông lão lại sắp xếp chỗ nghỉ cho cả bọn, nói là phòng trống trong thôn bọn họ. Cả mấy người bọn ta không ở cùng một chỗ, ta vận nam trang, lại uống một loại thảo dược gọi là "ách thanh thảo", để giọng nói trầm đi, ít nhiều cũng có thể lừa được, còn Hồng Trọng một thân khoác áo đen, đầu đội đấu lạp, trời sinh cơ thể cao lớn, đúng theo yêu cầu, hai người chúng ta được xếp cho ở một gian, Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan hiện tại vừa mới quen biết không lâu, tuy đều có hảo cảm với nhau nhưng không đến mức tới ở cùng một chỗ, ngủ cùng một gian.
Tới chỗ nghỉ rồi, ta lập tức lấy cớ muốn đi WC, lại lẻn ra, quay đầu nhìn lại, Hồng Trọng vẫn gắt gao theo sát phía sau.
Ta nửa mừng nửa sầu, mừng vì cô nương này quả thật trung thành, có nàng ta đi theo ta sẽ bình an vô sự, nhưng sầu ở chỗ nàng ta cứ nhìn chằm chằm như vậy, ta đây làm sao mới có cơ hội đối chất với Tiểu Vương.
Chỉ là, lần này ta chuồn ra ngoài, không phải vì đi tìm Tiểu Vương, mà là cô nương bị điên ban ngày kia làm ta để ý.
Nàng ta hình dung hãi dị, phát âm mơ hồ, giống như là không có hàm răng, ước chừng tuổi đó, khả năng hàm răng tự nhiên rớt mất là rất thấp, vậy thì, đối với một kẻ điên, nhổ sạch hàm răng có phải quá tàn bạo hay không?
Huống chi, nàng ta thật sự là kẻ điên sao?
Lúc này trời đã bao phủ một màu đen, nhưng trên đường tỉnh thoảng vẫn có trẻ con đi lang thang, ta kéo một đứa tới, khoa tay múa chân miêu tả bề ngoài của cô nương điên kia, lại cố ý bắt chước tiếng "ô ô", hỏi đó là cô nương nhà ai.
Đứa trẻ ban đầu không chịu nói, mãi đến lúc ta móc ra mấy viên kẹo, cho trước một viên, còn hứa sau đó sẽ tặng hết, nó mới đồng ý dẫn đường cho ta.
Ta và Hồng Trọng đi theo đứa trẻ hướng đến cuối thôn, xa xa đã nghe thấy leng keng leng keng, tựa hồ tiếng xích sắt.
Đứa trẻ không chịu đi tiếp, vội vàng chỉ cho ta phương hướng, rồi cầm lấy viên kẹo bỏ chạy.
Muốn gọi cũng chẳng kịp, ta chỉ còn nước tự mình bước qua dòng nước đυ.c ngầu.
Ánh trăng thấp thoáng rọi, ta mới thình lình phát hiện, phía trước là cái chuồng heo, mà cô nương điên kia đã bị xích sắt buộc ở giữa chuồng, một nam tử đứng cách chuồng heo, cùng nàng ta nói chuyện gì đó.
Ta liếc mắt qua, nam tử đó đúng là Phong Gian Nguyệt, xem ra làm nam chính nguyên tác, chỉ số thông minh ít nhất cũng không bị rớt xuống, đại khái cũng cảm thấy cô nương điên đó có chỗ kỳ quặc, cho nên tư tưởng lớn gặp nhau, chạy tới đây tìm hiểu.
Phong Gian Nguyệt cũng nhìn thấy ta, có chút bất ngờ chào hỏi.
Cô nương điên hướng về phía bọn ta, ô ô ha hả kêu lên: "Cứu... Cứu ta..."
Một khắc đó ta lập tức rõ ràng, nàng ta không bị điên.
Một ít kinh nghiệm ở thế giới hiện đại khiến ta bật ra câu hỏi: "Cô, có phải bị bắt cóc đến không?"
Cô nương điên gật đầu như vái lạy.
"Buồn cười!" Phong Gian Nguyệt giận dữ, nhảy vào chuồng heo, vung hai nhát kiếm chặt đứt xích sắt, nói, "Ta đây lập tức đưa cô đi tìm thôn trưởng..."
Lời còn chưa dứt, chính hắn cũng ý thức được có gì đó không đúng, cứng đờ tại chỗ một hai giây.
Chính miệng thôn trưởng nói, nàng ta là kẻ điên.
Chẳng lẽ ông ta thật sự không biết gì sao?
Ánh lửa từ phía sau bắt đầu vây lại, ta nghe thấy rõ bước chân lộn xộn cùng tiếng người ồn ào.
Sau đó là giọng cười của vị thôn trưởng kia: "Tìm lão thân có chuyện gì thế?"
Thì ra là vậy, toàn bộ đàn ông trong thôn, đều đã có tính toán, tất cả là đồng bọn...
Phong Gian Nguyệt nhảy ra, vẻ mặt phẫn nộ, rút kiếm chuẩn bị ứng chiến.
Tu vi của hắn, ta dĩ nhiên không lo hắn đánh không lại, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, ta đập thật mạnh vào giữa lưng Phong Gian Nguyệt một cái: "Đi cứu Sở Đinh Lan!!"
Tròng mắt hắn đảo một vòng, lập tức phản ứng lại, ba bọn ta đều ở chỗ này, Sở Đinh Lan chẳng phải vừa đúng lúc đơn lẻ sao. Cả bốn người nhìn ngoài mặt đã thấy chỉ có một nữ tử, vừa lúc lại còn là quốc sắc thiên hương, đàn ông đưa bọn ta vào thôn này, hẳn là có năm phần chủ ý đánh vào nàng ấy.
Thấy ánh mắt hắn còn có hơi chần chờ, ta lại thúc giục: "Ta bên này có người bảo vệ, ngươi mau đi đi!"
Vì thế Phong Gian Nguyệt nhảy hai ba phát, lao ra trùng vây, hướng thẳng đến căn nhà Sở Đinh Lan đang trú, tựa hồ đồng thời, những thôn dân đó cũng lớn tiếng hò hét, múa may cây đuốc lưỡi hái, hai mắt đỏ ngầu xông về phía bọn ta.
Hồng Trọng rút trọng kiếm ra nghênh địch, lấy kiến thức binh pháp đơn giản đấu, chúng ta vừa đánh vừa lui, đến khi lưng đυ.ng phải gian thổ phòng kia, nàng ta bảo vệ cửa, tránh cho hai mặt giáp địch, mà ta loại cọng bún có sức chiến đấu bằng năm này đành chủ động lui vào nhà, chỉ cần không gây phiền toái thêm cho nàng ta chính là có ích nhất rồi.
Trong phòng tối om, ta tay chân run run thắp một mồi lửa, loại đồ cổ đại này ta còn chưa dùng thuần thục.
Mồi lửa sáng lên, ta chợt thấy một thiếu phụ cuộn tròn trong góc phòng, bên cạnh là ba đứa trẻ con, có chút quen mắt, cẩn thận quan sát, mới phát hiện chính là thiếu phụ trông thấy ban ngày, và một vài đứa con của nàng ta.
Ta nhớ ra người đàn ông đen lùn ban ngày bị quan sai bắt đi kia, không khỏi nhanh trí: Hắn có phải cũng là mẹ mìn, mới bị bắt? Đối cả hai lại, liền hỏi: "Cô cũng bị bắt tới?"
Thiếu phụ trong mắt chảy lệ, gật đầu không ngừng.
Ta thở phào một hơi, cúi người nói: "Yên tâm, mọi người sẽ cứu..."
Chữ "cứu" ta chưa kịp nói dứt, trước mắt đột nhiên tối sầm.
Chờ khi phản ứng lại, phát hiện là thiếu phụ đó xuất kỳ bất ý (1), bỗng nhiên công kích, một phen tóm cổ ta, cánh tay liều mạng mà bóp chặt.
(1) Xuất kỳ bất ý: Hành động lúc người khác sơ hở, không ngờ đến.
Đừng nhìn nàng ta gầy gò vàng vọt, người làm nông này sức thế mà cực kỳ lớn, ta liều mạng muốn vặn cánh tay đó ra bên ngoài, nó lại cứ như cái ống thiết, không chút sứt mẻ, sau một lúc chật vật, đã bóp ta đỏ bừng cả mặt, mắt đầy sao xẹt qua.
Không phải Hồng Trọng bỏ mặc, nhưng hiện tại nàng ta đang một lòng ác chiến, có lẽ không chú ý tới —— cho dù phát hiện, nếu bỏ giữ ải, vào địa hình khó, chạy tới giúp ta, có lẽ cả hai sẽ bị lưỡi hái của đám người dã man ấy chém chết.
Ta ra sức dùng tay cắn chặt, đại não vận hành vèo vèo, nhưng đúng vào lúc này, trên đùi lại có cảm giác đau xót xuyên tim.
Liếc mắt xuống nhìn, là một đứa con của thiếu phụ đó, hung hăng cắn ta một ngoạm, rõ ràng ta với nó không thù không oán, ánh mắt nó lại y hệt dã thú trong đêm.
Nhưng thế này lại khiến ta nhớ ra một việc.
Thiếu phụ này, rõ ràng bản thân cũng bị bắt cóc tới, cam nguyện tiếp tay cho giặc, chín phần là vì con cái.
Xuất phát từ tình thương của mẹ cũng được, hϊếp bức cũng được, tẩy não cũng được, những đứa trẻ ấy, hiện tại là toàn bộ cuộc sống của nàng ta, bản thân nàng không có giá trị, giá trị cả đời, chính là ở đám trẻ đó, nam nhân xâm phạm nàng ta...
Ta còn nhớ một chút kiến thức khoa học: Khuỷu tay, là bộ phận cứng thứ hai hay thứ ba của con người?
Vì thế ta cắn răng, gắng gượng nửa giây lúc thiếu phụ tấn công vào yết hầu, tụ lực vào khuỷu tay, dùng tư thế của vận động viên bóng rổ ghì chặt mẹ mìn, toàn lực khuỷu tay đánh vào mũi đứa trẻ ranh kia.
Đứa bé bị ta đánh đến ngã ngửa, máu mũi phun lên trời.
Thiếu phụ quả nhiên như biến thành mất hồn, hét một tiếng rồi nhào qua ôm lấy đứa trẻ.
Ta bên này dùng kế vây Ngụy cứu Triệu (2) thành công, nhân cơ hội thoát ra, che họng liều mạng ho khan.
(2) Vây Ngụy cứu Triệu: Là kế thứ hai trong bộ 36 kế sách được sử dụng rất nhiều trong chính trị, quân sự thời xưa.
Ta biết ra tay với trẻ con là vô đạo đức.
Chỉ là thật sự, nếu có thể đánh thắng được người lớn, ta cũng không nghĩ đến chuyện đánh trẻ con.
Nhưng mà, căn bản vẫn là mượn nợ mới vùi nợ cũ, kỹ xảo chặt đầu cá, vá đầu tôm, hành động lần này xem như đã chọc giận thiếu phụ đến đỉnh điểm, nàng ta đứng yên, đôi tay siết lại nhìn ta, trong mắt giống như sắp phun ra lửa đến nơi.
Ta theo bản năng mà cào tay xung quanh, xem có thứ gì có thể ứng chiến hay không.
Giây tiếp theo, nàng ta điên cuồng xông tới, ta đành túm lấy một cái ghế trong tầm tay, ném về phía nàng ta.
Cả hai chẳng khác nào gà chọi nhau, đương nhiên, là ta vụng về hơn một chút.
Có điều, đúng lúc này, sắc trời bên ngoài bỗng nhiên sáng ngời lên, hơi nóng cuồn cuộn từ cửa sổ ập vào.
Ta và thiếu phụ không thể không dừng lại một giây, quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Đại khái là thấy Hồng Trọng quá khó chơi, bọn họ quyết định phóng hỏa.
Buồn cười chính là, cả đám quần chúng đang hô hào phấn khích, ta tự nhiên lại phát hiện một người đang hô trời gọi đất, nghĩ thì, chắc cái phòng bị thiêu này chính là nhà hắn ở.
Kiểu vì ích lợi chung mà hy sinh vài cá nhân chẳng qua, mỗi người đều may mắn cho rằng người kia không phải bản thân thôi.
Hồng Trọng thấy tình thế không ổn, bèn xông vào, một phen xách ta lên, tung áo choàng đen, từ lầu hai nhảy ra ngoài, chỉ để lại tiếng thiếu phụ phía sau gào rống.
Chỉ là, chạy ra khỏi phòng, đồng thời tương đương với mất đi tuyến phòng ngự, một đám nông dân múa may cuốc cào, truy đuổi không ngừng.