Edit: Astute Nguyễn
Ta nhắm mắt nằm trên giường, trong đầu lại không hề nhàn rỗi lấy một chút nào, điên cuồng tìm kiếm manh mối cũ về thế giới này.
Tuy rằng nguyên tác đang đọc dở, nhưng chốt lại, đại khái là kiểu này:
Thế giới trong tiểu thuyết gốc vốn là hư cấu, tương truyền thời thượng cổ có một con phượng hoàng, vì bảo vệ bách tính thiên hạ, nó đã đương đầu với ác ưng vạn kiếp, cuối cùng tuy ác ưng bị gϊếŧ chết, nhưng phượng hoàng cũng sức cùng lực kiệt, mà đã niết bàn, xương sườn sinh ra ba loại cầm điểu, phân biệt lần lượt là Bạch nhạn, Thanh điểu, Xích anh. Ba loại hậu duệ của thần điểu dựng lên ba đất nước lần lượt là Phong, An, Lăng, vĩnh viễn bảo vệ muôn dân. Mà khi phượng hoàng niết bàn đã đánh rơi một chiếc lông vũ, hình thành nên rất nhiều thành bang, tiểu quốc, thậm chí còn có môn phiệt thế gia.
Nói tóm lại: Một đám người chim.
Khụ, nghiêm túc mà nói, kết hợp với thần thoại, lý giải bản đồ thế giới này cũng tương đối dễ:
Thế giới tương tự trạng thái hỗn loạn thời Xuân Thu Chiến Quốc và tam quốc Lưỡng Tấn, hoặc là lại có chút gì đó giống thành cổ Athens. Phong, An, Lăng này chính là ba đế quốc sừng sững khí thế, chung quanh đó tồn tại rất nhiều tiểu quốc —— có nơi nhỏ đến mức chẳng hề giống một quốc gia, có khi nói là một tòa thành còn được. Nếu đem ra so sánh: Ba đế quốc giống như ba viên đá đính trên nhẫn, mà mỗi viên đá quý xung quanh lại đều được khảm một viền kim cương vụn. Hay là giống hơn thì có ba ngôi sao, mỗi ngôi đều đem cả một tinh hệ xoay tròn tròn, từ hành tinh, vệ tinh đến cả bụi vũ trụ, lớn nhỏ đều không phải ngoại lệ.
Mà ngoài kia có một quốc gia, xưng là Dạ tộc, chính là địch nhân của cả ba đế quốc. Cũng may trong chiến tranh Dạ tộc lần trước đã bị đuổi tới cực bắc, chuyện uy hϊếp đối với ba đế quốc cũng chỉ còn là trên danh nghĩa.
Ba đế quốc cùng nhau trị vì, ít nhiều gì cũng âm thầm có ý phân tranh cao thấp, nhưng nhìn qua vẫn có thể tính là hoà bình. Thứ nhất, ba nhà chẳng ai ăn được ai, không bằng giữ cố thế cân bằng mà sống trong yên bình. Thứ hai ba đế quốc này có nhiều quan hệ thông gia, xem như trong ngươi có ta trong ta có ngươi. Chẳng hạn như, đích mẫu đã mất của Lăng Thanh Vân, chính là cô cô của Phong Gian Nguyệt – Phong Tuyên Nhược. Hay là ví dụ ngay chuyện "ta" gả cho Lăng Thanh Vân, thành cuộc liên hôn giữa An thị và Lăng thị.
Ba vị quốc chủ đương nhiệm chính là Phong Gian Tuyết, An Ngọc Noãn và Lăng Thanh Vân. Trong đó, Phong Gian Tuyết là ca ca của Phong Gian Nguyệt, An Ngọc Noãn là tỷ tỷ của "ta" —— ta chui vào thân thể An Khả Tâm, vì thế nhân tiện, tạm thời kêu thế này đi, Lăng Thanh Vân chính là trượng phu "ta".
Còn về vụ "ta" làm thế nào lại kết hôn cùng Lăng Thanh Vân? Phải nói từ lúc còn nhỏ.
Làm con cháu vương thất, Lăng Thanh Vân lúc niên thiếu vốn được an bài một danh sĩ tới dạy dỗ, cùng các vương thất, con cháu thế gia khác học tập chơi đùa. Chỉ là, có xuất thân như vậy, còn nghĩ hắn khi đó sẽ được đãi ngộ tốt sao. Vừa thấy hắn, các hài tử khác đều cố tình che mũi lại, bắt chước đại nhân văn vẻ, danh sĩ nổi tiếng, mỗi đứa đều bịa cho bản thân cái gì mà "Núi xa cư sĩ", "Thanh liên đạo nhân", lại gọi mỗi hắn là "Dạ hương công tử".
Trong số đám người này, dĩ nhiên cũng có mấy người đối xử khác, trong đó dịu dàng nhất chính là hai tỷ muội An thị, cả hai xuất thân cao, trời sinh có sắc, ở một đám hài tử cũng có chút tiếng nói, bởi vậy nhìn mặt hai người, những đứa trẻ khác ít nhiều cũng biết điều thu liễm, khiến Lăng Thanh Vân bình an vượt qua thời niên thiếu.
Sau khi lớn lên, Lăng Thanh Vân liền cưới An Khả Tâm, cũng chính là "ta" hiện tại. An Lăng liên hôn, lụa đỏ quét đất, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến giang hồ chấn động. Cả hai thành hôn xong, vẫn luôn là thần tiên quyến lữ được người người khen ngợi, trừ chuyện sinh non hài tử, có thể nói là hoàn toàn không có khuyết điểm gì.
Ta mơ mơ màng màng trong đống hồi ức này, nhưng cổ họng thật sự đã quá khát, nhịn không được, rốt cuộc vẫn phải mở bừng mắt.
Lần này, lọt vào tầm nhìn là hai cung nữ, một kẻ trắng trẻo thanh tú, một kẻ khác khuôn mặt tròn trịa, có chút đỏ ửng.
"Phu nhân, người tỉnh rồi?" – Các nàng dường như đồng thời phát hiện ra ta, vẻ mặt kích động mà tiến tới, dâng nước đấm lưng.
Cả đời ta chưa bao giờ được người khác hầu hạ đến mức này, cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, bèn vội nói: "Không cần phiền thế đâu. Cái đó... Các ngươi xưng hô thế nào?"
Hai tiểu cung nữ đưa mắt nhìn nhau một cái, kế ấy một kẻ trong đó tưởng chừng rơi lệ: "Phu nhân, người thật sự bệnh rồi!"
Một người khác nói: "Nô tỳ hầu hạ người từ nhỏ mà."
"Ta... Ta quả thực không nhớ rõ..." – Ta dùng móng tay mò xuống dưới đệm, cảm giác chạm phải bức thêu khiến ta muốn móc luôn cái bông hoa đó ra, sau đó giơ lên tay làm bộ đau đầu. – "Các ngươi trực tiếp nói cho ta không được sao, đừng khiến ta cất công đoán mò nữa."
Đương nhiên, không có nguyên tác giải giúp, ta cũng không nghĩ ra được...
Hai tiểu cung nữ nhìn bộ dạng của ta đều sợ hãi, vội vàng nói hết không nửa lời giấu giếm.
Mặt trắng nói: "Nô tỳ tên Dao Cơ, Dao Cơ là trong truyền thuyết thần nữ, cho nên rất nhiều nữ hài tử ở triều đại này đều tên Dao Cơ."
Má hồng tiếp: "Nô tỳ tên Ngô Đồng. Ở quê nhà nô tỳ có rất nhiều ngô đồng trong sân viện, nên nương của nô tỳ liền đặt cho cái tên này."
Ta ở trong lòng mặc niệm một chút.
Nhất sách, ngũ văn(1).
(1) Quân trong mạt chược: Dao Cơ với nhất sách, Ngô Đồng với ngũ văn đồng âm.
Ừm, ta cảm giác nguyên chủ An Khả Tâm này hẳn là một chiến binh mạt chược cấp năm nhỉ...
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài chợt vang lên tiếng truyền báo, nói là hai vị Quốc chủ giá lâm. Xem ra là có người đem tin ta tỉnh lại truyền ra ngoài rồi.
Trong giây lát, hai gương mặt tươi cười đã xuất hiện bên mép giường ta.
Tổ tông ơi!
Ta nhanh nhẹn nhắm mắt trở lại trong một giây, bình tĩnh một chút.
An Ngọc Noãn cũng thế, tuy rằng ta đối với người "tỷ tỷ" này còn có chút mới lạ, không thể tỷ muội tình thâm giống An Khả Tâm chân chính, nhưng căn cứ vào nguyên tác, nàng ấy ít nhất sẽ không chủ động hại ta.
Đến nỗi Lăng Thanh Vân, ta và vị "phu quân" này gặp mặt mới được một ngày, nhưng ta tin tưởng bản thân hiểu không ít bản chất hắn.
Ta sở dĩ giả ngây giả dại, chính là bởi vì không thể để hắn đoán được ta đã biết bí mật của hắn. Bằng không hắn liền tính hai ngày này không có cơ hội động thủ, chờ An Ngọc Noãn rời đi, ta còn có thể giữ lại được sao?
Vì thế ta quyết định, tiễn Phật phải tiễn về Tây Thiên, diễn kịch cho đến cùng.
"Ta, ta là ai? Ta... Vì sao lại ở chỗ này?" – Ta đỡ cái trán nói.
"Này là?" – An Ngọc Noãn sửng sốt, nhìn về phía Lăng Thanh Vân. – "Này là, thế này là không tốt lên sao? Muội muội, muội ấy trước đây từng phát bệnh như vậy rồi à?"
Lăng Thanh Vân lẳng lặng nhìn khuôn mặt giả vờ giả vịt kia của ta, cười đến vô cùng dịu dàng thân thiết, cũng đến mức lông trên người ta dựng hết lên.
Đây là ảnh đế, đang quan sát lối diễn lố lăng của ta sao?
Sau đó hắn bỗng cười nói: "Trước kia cũng không đến mức như vậy, lần này có phải bị lửa dọa rồi không?" Vừa nói vừa cúi xuống thấp. "Khả Tâm, đây là An quốc chủ, tỷ tỷ ruột của nàng, nàng đều không nhận ra ư?"
Thấy hắn tiến tới nắm lấy tay, ta vội vàng co rụt lại: "Ngươi, ngươi là ai?"
Các cung nhân ở đây vẻ mặt dở khóc dở cười, An Ngọc Noãn đi lên hỏi dồn: "Khả Tâm, muội thật sự không nhớ rõ? Huynh ấy chính là phu quân của muội mà."
Ta vẫn giữ nguyên bộ dạng diễn trò, lắc đầu nói: "Làm gì có chuyện đó, cô nói hắn là trượng phu ta thì hắn chính là trượng phu ư? Cô có chứng cứ gì chứ?"
Ta cũng không tin nàng ta còn có thể lấy ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn kèm theo ảnh...
Quả nhiên, lời này vừa dứt, một đám người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ một lúc lâu, Dao Cơ nói: "Cái này có thể có chứng cứ gì chứ? Phu nhân, người cùng ngài ấy chung sống mười mấy năm, là phu thê ân ái mà mọi người ca ngợi, người sao có thể không nhớ rõ?"
"Ta làm sao biết các ngươi có phải hẹn nhau gạt ta hay không?" – Ta quấn quấn sợi tóc, vẻ mặt phòng vệ. – "Thấy ta còn có vài phần tư sắc, liền nói là trượng phu ta, chiếm tiện nghi xong liền chạy, ta đi đâu nói lý lẽ được?"
Các cung nhân bị ta chặn đến vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng giả thiết này quá logic lại chẳng có cách phản bác, chỉ đành sôi nổi nói: "Phu nhân đây là thương tâm quá mức, mà hoá ngốc rồi."
Lúc này chính chủ vẫn luôn an tĩnh, kẻ được gọi là "phu quân" ta đột nhiên mở miệng, cười tủm tỉm.
"Khả Tâm à, nàng muốn chứng cứ, cũng không khó. Dưới vai trái của nàng có một vết sẹo nhỏ hình trăng non, phải thế không?"
Nghe hắn nói vậy, ta nhịn không được hé vạt áo ra, liếc mắt nhìn trộm vào trong một cái, đúng là giống như hắn nói, có một vết sẹo lớn bằng móng tay út.
Hơn nữa, hắn nói cực kỳ uyển chuyển, vết sẹo kia, so với nói dưới vai, không bằng nói ở trước ngực...
Nữ tử cổ đại, không giống hiện đại có thể mặc áo yếm ra bên ngoài, hắn biết nơi này bị thương, đầy đủ chứng minh rằng... Chỗ đó... Hắn... Sờ... Qua...
Ta khụ một tiếng, hắn và nguyên chủ An Khả Tâm đã đương nhiên từng có, phu thê cưới hỏi đàng hoàng, con cũng đã có rồi, có thể không có sao.
Phàm là chuyện chi tiết này, đương nhiên không thể bổ sung ngay được, đột nhiên, mặt mũi ta đỏ bừng.
Mà sắc mặt An Ngọc Noãn cũng trở nên không được tự nhiên lắm, lùi về phía sau nửa bước.
Cảm nhận được có chút xấu hổ, vẫn là Lăng Thanh Vân cất tiếng hòa giải: "Nói nửa ngày, tỉnh táo rồi thì tốt. Ta thấy Khả Tâm cũng mệt rồi, tâm bệnh càng phải nghỉ ngơi nhiều."
An Ngọc Noãn đi lên kéo kéo tay ta: "Khả Tâm à, đừng nên gấp gáp, thả lỏng đã. Muội không nhớ, bọn ta sẽ nói cho muội từng chút một."
Nàng ta đoan trang cao quý, kéo nhẹ tay ta, ta lại có vài phần thực lòng mà nhập vào nhân vật An Khả Tâm, cảm nhận được một tia ấm áp.
Chỉ là, nửa bước xấu hổ của nàng ấy, khiến radar hóng hớt của ta tựa hồ vểnh lên.
Vị tỷ tỷ này của ta, khi đối diện với Lăng Thanh Vân, rõ ràng đã thật sự khắc chế thủ lễ, chính là khi ngăn không cho bản thân nhìn về phía đối phương, trong mắt âm thầm hiện lên ánh sáng mờ nhạt.
Vừa rồi đã nói, trước kia tỷ muội An thị đối xử với Lăng Thanh Vân không tồi, hai người đều ngưỡng mộ tài hoa và trí tuệ của hắn, nhưng mà về tình An Ngọc Noãn lại là kẻ đối tốt với hắn hơn. Hai người thường cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, ngâm thơ ngắm trăng. Về chất, An Khả Tâm đối xử với hắn rất tốt, không màng phận thiên kim, tự mình xuống bếp, hầm nấu đồ bổ, hoặc là thêu thùa mặt dây kiếm giúp hắn, làm hắn sau càng có thêm mặt mũi với người khác.
Chỉ là thời điểm An Lăng liên hôn, dùng ngón chân chỉ cũng biết An gia không muốn để đích trưởng nữ gả cho Lăng Thanh Vân lúc ấy còn đang bấp bênh vô định, ngay cả An Khả Tâm, cũng là một cuộc đánh cược lớn.
Có điều không biết trong lòng Lăng Thanh Vân, rốt cuộc ai quan trọng hơn?
Bỏ đi, ta chớp chớp mắt, nhanh chóng đem những thứ này vứt ra khỏi đầu.
Dù sao ta cũng không phải An Khả Tâm thật sự, ai lại để ý lịch sử tình ái của đống người trong truyện chứ?