Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 29: Cần Đến Ta Động Thủ À?

Edit: Astute Nguyễn

"Dù sao nàng ta có lẽ cũng không sống được đến ngày mai."

"Ngươi muốn gϊếŧ nàng ấy?" Ta như bị sấm đánh oành oành.

Không nên đúng không? Lòng ta cuộn lên một trận sóng to gió lớn, lúc đầu trong nguyên tác, Lăng Thanh Vân vì mưu hại Phong Gian Nguyệt đến mức không thể quay đầu, đấu thẳng một lúc với cả nam lẫn nữ chính.

Nhưng hiện tại, ta vẫn đang sống yên ổn, chủ đề hai người họ cãi nhau chỉ có mỗi tôm khô, cũng đến nỗi Lăng Thanh Vân muốn gϊếŧ chết Sở Đinh Lan?

Nếu hắn muốn gϊếŧ nữ chính, nhất định sẽ bị đẩy về hố trong nguyên tác, hết cứu.

Kết quả Lăng Thanh Vân chỉ quay sang, nhìn ta bằng vẻ mặt kinh ngạc, giống như đang nói "Nghĩ cái gì vậy?" Sau đó buông thõng tay: "Cần đến ta động thủ à?"

Lời này có ý gì?

Ta mặc niệm trong miệng hai lần, đột nhiên ngẫm ra hương vị tràn ngập trong miệng.

Phong Gian Nguyệt vừa mới nói, khi bị người khác theo đuổi, đã công bố rằng bản thân có ý trung nhân.

Hắn luôn là kiểu thẳng thắn cảm xúc, không hề khiêm tốn.

Nhưng chuyện này khiến mấy kẻ theo đuổi đó nghĩ thế nào?

Mấy ngày trước chúng ta đã chứng minh rồi, quan hệ thông gia của Lăng Hữu Tùng còn có thể treo giá, huống chi Phong Gian Nguyệt?

Cưới một ca cơ không có ai hậu thuẫn, không có chút quyền thế, ngoại trừ đương sự, chẳng có kẻ nào được lợi.

Cho nên, rất có thể sẽ có người hy vọng Sở Đinh Lan âm thầm biến mất.

Mà muốn cho nàng ta biến mất, cơ hội tốt nhất không gì hơn lần Tế Thú Đại Hội này, Phong Gian Nguyệt bị anh trai kéo đi xã giao ở bãi săn, Sở Đinh Lan được an bài ở nhà dân bên ngoài, tạm thời vườn không nhà trống, chờ đợi nam chính.

Đi hết thôn, sẽ không thấy cửa hàng này nữa.

Cho nên Lăng Thanh Vân mới đoán, có thể có kẻ sẽ đánh lén nàng ta, hơn nữa đại khái còn chẳng sang nổi ngày thứ hai.

Nghĩ đến đây, ta bắt lấy cánh tay Lăng Thanh Vân: "Mộc Vân, cứu nàng ấy!"

Lăng Thanh Vân dùng loại ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh để liếc ta, hắn nheo đôi mắt nói: "Ngươi nói cái gì?"

Ta thật sự rất khó giải thích cảm xúc bên trong: Quá mâu thuẫn.

Vừa rồi nghĩ đến chuyện có thể bị thay thế, ta cực kỳ tổn thương, đó là sự thật, nhưng hiện tại nghe Tiểu Vương gặp nguy hiểm, ta lại thấy lo lắng.

Rốt cuộc Tiểu Vương vẫn là bạn học trong hiện thực của ta, là người bạn ít ỏi ta chơi từ thuở thơ ấu, ta ở xã hội hiện đại, thời đại hoà bình lớn lên, nên rất khó chấp nhận chuyện thấy bạn học chết mà không cứu.

Nhưng ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Lăng Thanh Vân: Tiểu Vương biết được quá nhiều, hắn lại không thể lợi dụng, ngược lại còn thân thiết quá mức với Phong Gian Nguyệt, như vậy, đồ sứ lẻ loi trên thế gian là quý nhất, kẻ biết cốt truyện trên đời này, có một mình ta là đủ rồi. Cho nên, dù hắn không chủ động xuống tay, vẫn có sát tâm nổi lên thật. Ta hiện tại đang cầu xin hắn, hắn nhất định sẽ cảm thấy ta như đứa ngốc.

"Đùa thôi," Sắc mặt Lăng Thanh Vân thay đổi, "Ngươi hiểu rõ, nàng ta biết quá khứ của ta."

"Bây giờ cốt truyện đã thay đổi, ngươi không hại nàng, nàng cũng sẽ không chủ động hướng vào ngươi. Lần trước ta đã nói chuyện cùng nàng, nể mặt ta, nàng ấy tuyệt đối sẽ không đem chuyện ra nói bậy, xúc phạm tới ngươi." Ta đau khổ khẩn cầu.

"Nếu không có đối thủ cạnh tranh, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ mừng," Lăng Thanh Vân nói.

"Nếu Phong Gian Nguyệt đột nhiên bị người ta gϊếŧ, ngươi vui được sao?" Ta không biết tại sao lại thốt ra một câu như vậy.

Lăng Thanh Vân hừ một tiếng, sau một lúc lâu đá[: "Ta đây sẽ thắp nhang cảm tạ!"

Nói xong câu này, thái độ của hắn dịu đi đôi chút: "Ta không thể cứu mạng một nữ nhân có khả năng uy hϊếp ta, bản thân ngươi nguyện ý đi, ta sẽ không ngăn cản."

Ta xoay người muốn đi tìm Phong Gian Nguyệt.

Kết quả giống như bị hắn nhìn thấu, ở phía sau tủm tỉm cất một câu: "Phong Gian Nguyệt bị ca hắn bắt đi xã giao, chưa đến nửa đêm, ngươi còn lâu mới tìm thấy người."

Như vậy cũng là, Phong Gian Tuyết là người đầu tiên không ưng em dâu nhỏ, cầu xin hắn nhất định là vô dụng.

Ta bước chậm nửa bước nhưng không dừng lại, vừa rút hết trang sức trên đầu, vừa đi ra ngoài.

"Ngươi đi đâu thế?" Lăng Thanh Vân gọi phía sau.

"Ngươi nói, ta tự mình đi không phải sao?" Ta quay đầu lại, trừng mắt đáp.

Cầu người không bằng tự cầu mình.

Tuy thời gian không nhiều lắm, nhưng ta vẫn cẩn thận suy nghĩ.

Hiện tại chuyện Sở Đinh Lan ở tình huống nguy hiểm, rốt cuộc cũng chỉ là phỏng đoán. Nếu nói "cứu" người, kỳ thật cũng chẳng cần khí thế hùng hậu, chỉ cần ta đến tìm Sở Đinh Lan, nói nàng ấy mau chóng chuyển nhà, hoặc là trốn đến nơi nào đó, để hai ngày cuối cùng của Tế Thú Đại Hội trôi qua, hẳn là không còn việc gì.

Lăng Thanh Vân bị ta làm nghẹn một chút, nhưng hắn bỗng nhiên nhấc chân bắt chéo, bật cười sau lưng ta.

Cười đến mức ta phát bực.

Ta thay một bộ đồ đen, đánh ngựa ra bãi săn, hướng về phía Phong Gian Nguyệt từng nhắc trước đó.

Lúc này đã vào đêm, đồng bằng thoáng rộng, hoàng hôn buông xuống, thời xưa người ta toàn sinh hoạt lúc mặt trời mọc, ngày bắt đầu, nên cả đường hiện tại đều yên tĩnh, hoang dã không chút hỗn loạn. Chỉ có mấy bụi cây cao cao thấp thấp, hiện ra cái bóng kỳ quái dưới ánh trăng.

Gió đêm thổi một cái, ta tựa hồ đã bình tĩnh lại một chút.

Ta tùy tiện ra mặt như vậy, thứ nhất bởi vì lo lắng cho Tiểu Vương, thứ hai là vì hơi giận, ba là, ta đang ôm ít tâm lý may mắn, cảm thấy giúp hắn đánh bại đồng minh quặng sắt, nửa đường Lăng Thanh Vân sẽ đuổi theo, sẽ không để ta một mình đối mặt với tình huống tiềm tàng nguy hiểm.

Nhưng ta chạy đến mức đã nhìn thấy khu dân ở phía xa xa, Lăng Thanh Vân vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Ta theo bản năng thả chậm nhịp ngựa, muốn chờ xem một lúc có thấy người xuất hiện không.

Đáp án là, không có...

Ta đợi một hồi lâu, trong lòng không nhịn được mà bắt đầu chửi má nó.

Hắn cho thấy ta sai rồi, ta không nên bắt cóc một tên căn bản không có đạo đức, đúng là không nên trông cậy vào phản diện trời sinh này, vô lương tâm motherf*cker.

Bỏ đi, ta tự mình đi, ta thầm tính một lúc, cảm thấy cũng không xui xẻo như vậy, Sở Đinh Lan một mình ở ngoài mấy ngày chẳng có việc gì, ta chỉ muốn truyền lời, để nàng ấy mau chóng chạy theo, hẳn là không đến mức có gì nguy hiểm.

Bằng không? Tới cũng tới rồi, sờ chóp mũi trở về, để Lăng Thanh Vân cười một trận từ mùng một đến trừ tịch sao?

Nghĩ vậy, ta dong dong dài dài, vẫn tiến lên phía trước, đến tiểu viện nhà nông cách đó không xa rồi xuống ngựa, kéo nó vào rừng buộc lại, đặt roi lại sau đó trùm mũ đen lên đầu, khom lưng nghiêng sát vào nhà dân.

Ánh trăng tràn ngập, mọi thứ im ắng.

Căn nhà dân kia cũng thật yên tĩnh, ngoài sân có mấy con ngựa lớn cao đầu, tìm cỏ ăn trên mặt đất.

Nhưng mà, từ từ!

Ngựa lớn cao đầu?

Ta khẽ giật mình.

Loại sân này, gà vịt ngỗng heo chạy ra thì không kỳ lạ, nhưng làm sao lại có ngựa cao lớn bóng mượt như vậy?

Cho nên mới nói, sợ cái gì thì cái đó tới!

Phản ứng đầu tiên của ta là trốn chạy.

Nhưng tình hình như vậy, như là trước mặt có người già phát bệnh tim, trẻ con trượt xuống vực.

Ngươi muốn gọi người, nhưng lúc này gọi ai cũng không kịp. Ngươi muốn kệ, lương tâm lại cắn rứt.

Da đầu ta tê dại, bắp chân co rút nhẹ.

Tiến lên một bước, không vượt được sợ hãi, lùi lại một bước, không qua nổi lương tâm.

Nhưng chung quy, đã đến nước này, dù sao cũng phải làm chút gì đó!