Nhìn phản ứng của Dương Thiệu, Sở Ninh khẽ chau mày.
Mới nãy còn đau đến tái xanh, sao bây giờ đã sinh long hoạt hổ giống thường ngày thế nhỉ?
“Nhà anh ở đâu thế, em gọi xe đưa về!”
Đứng ở bên lề đường, Dương Thiệu chột dạ rút về bộ mặt yếu ớt, tay hắn siết lấy eo Sở Ninh áp gần khoảng cách, miệng ghé sát vào tai cậu thì thầm.
“Nhà anh ở tiểu khu Lan Tường, số gian 508.”
Trái tim Sở Ninh đập mạnh, hơi thở nam nhân phảng phất ra thanh âm ám muội, phun vào lỗ tai cực kì tê ngứa.
Lúc nào rồi hắn còn có thể ghẹo người!
Bối rối đẩy Dương Thiệu ra, Sở Ninh vẫy nhanh một chiếc taxi cạnh đó, cậu đem lạnh lùng áp chế đi sự rung động nhất thời.
“Thiếu đứng đắn như vậy thì mặc xác anh.”
Mẹ nó, em đúng là đồ vô lương tâm, tính bỏ lại bệnh nhân ngay trên đường lớn đấy à?
Nhanh chóng bắt lại cổ tay Sở Ninh trước khi cả người cậu chui vào trong xe, Dương Thiệu níu kéo không thành cũng đành mặt dày chui vào theo.
“Anh vì em mà ra nông nỗi này, em… em… em phải chịu trách nhiệm.”
Dương Thiệu có chút uất ức, lúc hoảng loạn rõ ràng Sở Ninh rất quan tâm đến hắn, giờ thì… một tí tình cảm cậu cũng không thèm cho hắn nữa.
“Bác tài, đi tới tiểu khu Lan Tường.”
Trợn trắng mắt khi nghe được câu Dương Thiệu vừa nói, Sở Ninh không ngờ hắn ta mặt dày muốn về nhà mình thật.
Đừng mơ!
Thế khác quái nào tự dẫn sói về hang đâu?
Nhưng Dương Thiệu lại rất biết cách ăn vạ, hắn đọc xong địa chỉ liền nằm ra ghế, đầu gối lên hai đùi Sở Ninh cọ cọ, cố tình cắt đứt lời cậu sắp thốt ra, đem ánh mắt buồn tủi làm nũng.
“Ninh Ninh… tay anh đau lắm.”
“Còn biết đau thì mau ngồi dậy.” Nghiến răng phản bác, Sở Ninh thật muốn đạp cho tên này một phát, nhưng khi nhìn tới cục thạch cao đắp trên cẳng tay kia, áy láy lại làm cho lý trí mủi lòng, cậu vẫn là mặc kệ hắn nằm trên đùi mình nghỉ ngơi.
Nửa môi Dương Thiệu khẽ câu lên, hắn biết mà, Ninh Ninh mạnh miệng thế thôi chứ thực ra vẫn thương hắn lắm!
Sung sướиɠ nắm một tay Sở Ninh đan vào, hai mắt Dương Thiệu nhắm lại vờ như đã ngủ, mặc kệ cậu nói gì hắn vẫn giữ một bộ im lặng coi như không biết.
Tận khi đến nơi, Sở Ninh vẫn không tài nào khai thác được địa chỉ nhà Dương Thiệu, cậu trầm mặc xuống xe, bất đắc dĩ lôi theo cục nợ ấy vào trong thang máy!
Dù sao người này cũng đang bị thương, mình đâu cần phải sợ như trước, chịu khó đợi qua kì thi cũng vừa hay là đợt tái khám, đến lúc ấy hắn sẽ chẳng còn lý do gì làm phiền nữa.
Thế nhưng chẳng cần chờ đến ngày ấy, vừa đến trước cửa nhà, Sở Ninh đã lập tức hối hận, cậu nhìn thấy người đàn ông lần trước kéo theo ba vali chờ sẵn, anh ta còn hướng phía họ cười cười.
“Cậu chủ, mợ chủ, đồ đã chuẩn bị đầy đủ.”
Má… anh gọi ai là mợ hả?
Sở Ninh vừa giận vừa thẹn, mắt quay phắt sang trừng Dương Thiệu.
“Người của anh đến rồi thì mau cút về, đừng ở đây ăn nói lung tung.”
Biết trước tên trợ lý ngu ngốc kia đã chạm phải mìn nổ không nên chọc, khi cửa mở ra kiểu gì cũng sẽ bị nhốt ở bên ngoài, Dương Thiệu nhanh trí ôm lấy Sở Ninh trước khi cậu bước vào, cửa rầm một cái thì hắn cũng vừa hay lọt vào lãnh thổ.
“Ninh Ninh, em nói rất đúng, để anh bảo hắn cút.”
Sẽ sàng mở hé ra, Dương Thiệu rút kinh nghiệm lần trước bị đá ra ngoài, hắn chỉ dám ló hai con mắt ra trừng.
“Anh còn đứng đó làm gì? Đừng làm em ấy tức giận.”
Chết tiệt, nam nhân này lại dám bẻ lái ý của mình!
Sở Ninh bức xúc nhìn Dương Thiệu, hắn thập thụt xong liền chui tọt vào phòng ngủ, mặt dày đến nỗi xây được luôn cả đoạn tường thành.
Trợ lý Đinh rất hiểu phong tình, anh mau chóng rời đi, mấy vali chơi vơi vứt lại ngoài sảnh, cuối cùng vẫn là Sở Ninh phải đích thân ra kéo vào, nghèn nghẹn nuốt xuống cục tức qua yết hầu.
Dương Thiệu đắc ý lăn lộn trên giường Sở Ninh, hắn hít hít mùi hương nhài thoang thoảng, thơm mát lại thanh thuần, ngọt y chang em ấy!