“Sở Ninh… tao cảnh cáo lần cuối cùng, nếu còn dám tơ tưởng đến Kiều Nhu, nắm đấm này bất cứ lúc nào cũng có thể hủy dung mày ngay lập tức.”
Nắm đấm sắp rơi xuống mặt Sở Ninh, Dương Thiệu lại nhụt trí thu hồi khí thế, đổi về chất giọng thị uy.
Có chết cũng không thể thừa nhận, giây phút vừa rồi, hắn đã bị ánh mắt đối phương câu đi hồn phách.
Sở Ninh rất đẹp, khuôn mặt tuấn tú, nước da lại non mịn trắng hồng, lướt qua sống mũi cao thẳng sẽ chạm tới cánh môi cong gợi cảm.
Nổi danh là hotboy cao lãnh trong trường đại học kinh tế S, thường ngày Sở Ninh đeo lên mắt kính sẽ ra dáng một học thần trầm ổn, mê hoặc nữ sinh toàn trường điên đảo.
Vài phút trước, Sở Ninh bị Dương Thiệu kéo tới dãy hành lang vệ sinh hẻo lánh, hắn bức xúc đẩy cậu vào góc tường, mắt kính do xô sát mà rơi xuống đất, đột ngột hiện ra con ngươi đen láy sâu thẳm, cậu lạnh lùng nhìn hắn lại phóng ra hàng vạn tinh tú giữa trời đêm lấp lánh.
Thiếu điều cái miệng nhỏ kia lại phát ra ngôn âm làm người ta sôi máu.
“Ai tơ tưởng ai còn chưa biết được, quản người của cậu cho tốt, đừng kéo đến chỗ tôi làm phiền.”
“Mẹ kiếp, mày là hồ ly tinh mới khiến cho em ấy trầm luân mê muội, nếu đã không thích thì tránh xa em ấy ra cho tao.”
Đây là lần thứ tám Dương Thiệu chạy sang lớp Sở Ninh gây chuyện, cậu mệt mỏi xoa xoa thái dương, sâu sắc cảm thông khi thấy kẻ điên biết yêu lần đầu.
Kiều Nhu là sinh viên cùng lớp với Dương Thiệu, sáng nào cũng ngóng đợi trước cổng trường, lúc thì chuẩn bị cơm hộp tình yêu, lúc lại làm bánh ngọt trái tim màu đỏ, kèm theo đó toàn là bức thư tình sến sủa, ngày qua ngày luôn làm phiền Sở Ninh không ít.
Đã đau đầu thì chớ, cái tên Dương Thiệu ngu xuẩn này lại không biết tìm cách tán gái, tối ngày lại cứ thích dây dưa đi tìm tình địch tính sổ, cậu cũng mệt thay cho chính hắn, dứt khoát tự bôi nhọ thanh danh.
“Tôi thích đàn ông, hoàn toàn chẳng có hứng thú với phụ nữ, Kiều Nhu vĩnh viễn không có cơ hội.”
Tắt ghi âm gửi file qua wechat cho Dương Thiệu, Sở Ninh lắc đầu thở dài.
“Yên tâm rồi chứ, đảm bảo cô ấy sẽ tự động tránh xa tôi thôi.”
Mặt Dương Thiệu thực sự dại ra, hắn vừa nghe thấy gì?
Sở Ninh thích đàn ông?
Sao trong lòng lại có chút vui vẻ?
Nhìn bóng lưng quay đi, Dương Thiệu tay nhanh hơn não ôm lấy Sở Ninh từ đằng sau, vòng tay siết chặt, khăng khít kết vòng, như thể thả ra một giây, người này sẽ chạy đi mất.
“Chờ một chút.”
Sườn eo mẫn cảm bị người lạ ôm lấy, kéo theo hơi thở nóng rực phả ngay lỗ tai, Sở Ninh suýt rên to thành tiếng, cậu tức giận giẫm lên chân Dương Thiệu, vọt ra khỏi cái ôm ấp kì quái, trừng mắt thịnh nộ.
“Điên à? Đừng có chạm vào tôi.”
Dương Thiệu nuốt nước miếng, run run cuộn lại mấy đầu ngón tay còn vương ấm áp, tầm mắt chung thủy dán trên eo bụng đối phương không dứt.
Eo Sở Ninh… nhỏ… nhỏ quá!
“Tôi… tôi…” Ấp úng đỏ mặt, Dương Thiệu không hiểu chính mình, hắn định lên tiếng giảng hòa thì đã nhìn đối phương mang lửa giận ngút trời xông tới.
Sở Ninh sắn hai bên ống tay áo lên cao, cẳng tay mảnh khảnh lộ ra, da dẻ cũng như khuôn mặt, cực kì hồng mịn, ngón tay từ từ cởi bỏ ba nút cổ áo, vô ý phơi lộ hai đầu xương quai xanh gợi cảm. Cậu nhìn Dương Thiệu cười lạnh, hỏa khí đốt đầy hai tròng mắt.
“Còn muốn gây sự? Nếu không thể dùng lời nói thì cứ đánh một trận để giải quyết ân oán đi.”