Bị Đối Tượng Mà Mình Cầm Tù, Cầm Tù Ngược Lại

Chương 17: “Tôi có thể ra ngoài sao?”

Sáng sớm hôm sau Bách Chu mang theo một người say rượu về nhà, cái tên nhóc Vu Huy này chạy đến quán bar để uống rượu cũng không biết uống bao nhiêu, mà say bí tỉ đến mức ngất đi, cuối cùng vẫn phải nhờ người pha chế gọi hắn tới đón cậu ta, nhân tiện thanh toán hóa đơn luôn.

Hắn kéo Vu Huy người đang ngủ say như chết vào phòng khách, tùy ý ném một tấm chăn làm chăn đắp cho cậu ta, tiếp đó tẩy rửa mùi rượu và thuốc lá trong quán bar rồi nhẹ nhàng trở về phòng.

Vừa mở cửa ra, nhìn thấy ngọn đèn Tưởng An để lại cho mình, trong lòng hắn như có ai đó véo nhẹ vào trái tim, hắn đã quen đối mặt với bóng tối trong phòng khi trở về nhà vào buổi tối, nhưng bây giờ lại có người thắp lên cho hắn một ngọn đèn, ánh đèn lấp lánh, sáng rực như soi sáng thế gian, giống như đang âm thầm chờ đợi, ấm áp tới mức ngỡ ngàng.

Sáng sớm hôm sau, Tưởng An từ trong lòng Bách Chu tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt mình là lòng ngực của đối phương, thì còn có chút ngây người, bọn họ ôm nhau, tay chân đan vào nhau như dây leo, tư thế thì vô cùng thân mật.

Bờ vai cứng ngắc của y khẽ động một cái, Bách Chu mơ màng mở mắt ra, bàn tay vuốt ve tới lui trên eo, trên mông y, rồi chậm rãi vói vào kẽ mông chung quanh lỗ nhỏ như thể đang kiểm tra.

“Anh muốn đi đâu?”

“Ừm, không có…”

Tưởng An bị sờ tới mức rêи ɾỉ, thân thể dưới chăn vặn vẹo tránh né công kích của bàn tay to, Bách Chu bị y vặn vẹo đến mất kiên nhẫn, vỗ mạnh vào mông y, xoay người đè Tưởng An xuống, nâng hai chân y lên gác lên vai mình, dùng dươиɠ ѵậŧ chọc nhẹ vào miệng huyệt: “Vặn mình làm gì, anh muốn bị ch!ch phải không?”

“Hưm …Không thể làm được nữa đâu... A.”

Tưởng An vặn người kêu lên muốn hắn dừng lại, nhưng khi lọt vào mắt của Bách Chu thì lại chẳng khác gì đang làm bộ quyến rũ muốn chống còn mời, hắn bịt miệng Tưởng An lại quát to: “Đừng có kêu da^ʍ…”

Hắn còn chưa kịp nói xong, thì cánh cửa bất ngờ phát ra tiếng cót két, Vu Huy quấn khăn trải giường đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm, Bách Chu phản ứng nhanh vội vàng kéo chăn đắp cho Tưởng An, rồi quấn vội cái khăn tắm, xoay người bước xuống giường đẩy Vu Huy người đang ngây ngẩng đi ra ngoài: “Sao cậu vào mà không gõ cửa?”

“Cậu... Mới sáng sớm... Không phải, đó là đàn ông sao!”

Ba giác quan và năm giác quan của Vu Huy đều đã bị ảnh hưởng, cậu ta nói không rõ lắm, ngón tay run rẩy chỉ vào cánh cửa phòng đang đóng chặt phía sau Bách Chu lên án nói: “Cậu mẹ nó bị gay từ khi nào vậy!”

“Cậu không nói thì không ai nói cậu câm đâu.”

Hắn đã quên khuấy mất người này tối hôm qua đến nhà hắn ở nhờ, sáng sớm súng cướp cò thiếu chút nữa đã đè Tưởng An xuống giường mà chơi rồi.

“Không phải cậu không thích đàn ông sao, những người trước đó quấn lấy cậu không phải đều bị…”

“Đừng có lắm miệng!”

Bách Chu đá một cú vào chân Vu Huy ngắt lời cậu ta, rồi cầm lấy ví tiền trên bàn ném cho cậu ta: “Dưới lầu có quán điểm tâm, mua chút bánh bao và cháo, cháo thì lấy cháo ngọt.”

“Mẹ nó, không quên sai khiến người khác mà, tối hôm qua cậu còn không thèm đắp chăn cho tôi…”

Bách Chu không để ý tới người phía sau còn đang lải nhải, bưng một ly nước ấm quay người trở lại phòng ngủ, sau đó phanh một tiếng khóa cửa lại.

Tưởng An vẫn còn vùi đầu vào trong chăn không dám động đậy, lỗ tai lộ ra đều đã đỏ bừng, Bách Chu kéo y từ trong chăn ra giễu cợt: “Sao lại thẹn thùng, cậu ta không nhìn thấy gì đâu.”

“Cậu... Do cậu đó tôi đã nói là dừng lại rồi mà cậu còn…”

“Còn gì, còn định chơi anh?” Bách Chu đưa ly nước cho Tưởng An: Tôi nói cậu ta xuống lầu mua điểm tâm rồi, lát nữa anh nhớ mặc quần áo cẩn thận rồi hãy đi ra.”

“Tôi có thể ra ngoài sao?” Tưởng An nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Bách Chu.