Nói là không sợ, nhưng Tưởng An vẫn ôm chặt lấy hai tay của Bách Chu, đè lên người hắn mà hức lên một tiếng.
Dù sao y cũng là một người đàn ông to lớn nặng tới cả 100 ký, nên Bách Chu bị đè tới mức thở không nổi: “Đứng dậy đi, anh nặng quá rồi đó.”
(* 100 cân bên Trung = 50kg bên mình)
“Tôi không có nặng, nhẹ lắm, cậu có thể bế tôi lên rồi chơi tôi cũng được nữa đó.”
“...Cút xuống người tôi ngay!”
Bách Chu lấy laptop của Tưởng An dựa vào giường ngẫu nhiên tìm một trận bóng rổ, Tưởng An vội chạy đi lấy đậu phộng và bia, đây không phải là hương vị mà Bách Chu thích, nhưng hắn vẫn khui bia và rót vào miệng, nói về thi đấu bóng rổ thì Tưởng An cũng không biết nhiều cho lắm, trong cuộc sống thường ngày y không có ưu điểm gì nổi trội hay sở thích đặc biệt gì, có thể nói điều phi thường nhất mà y từng làm đó là đã giam cầm được Bách Chu.
Bách Chu mặc một chiếc áo thun ba lỗ màu trắng, giống hệt cái áo mà Tưởng An đang mặc, y lục tung vali đồ đạc của Bách Chu, nhìn thấy những bộ quần áo có mùi của Bách Chu thì không khống chế được mà mặc trộm.
Y dịch về phía Bách Chu, dựa vào bả vai đối phương, làm bộ như bắt đầu vào trận đấu thì cần điểm tựa để xem, rồi nhân cơ hội đó mà ngửi lấy mùi hương lá thông nhàn nhạt sau khi tắm trên thân thể đối phương, thật giống với một kẻ nghiện uống thuốc độc để giải khát.
Bách Chu không để ý tới những hành động của Tưởng An, hoặc là nói vốn dĩ ngay từ lúc đầu hắn đã dung túng y, dung túng đối phương hết lần này đến lần khác bắt chuyện với mình, dung túng đối phương cố ý tạo ra những lần gặp gỡ bất ngờ, không phải hắn chưa từng cảnh cáo Tưởng An tránh xa hắn ra, nhưng Tưởng An chẳng những không chịu nghe, thậm chí còn cả gan bắt nhốt hắn.
Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, nên sau khi xem xong một trận bóng, thì bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Bách Chu cầm lon bia rỗng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, Tưởng An nhỏ giọng hỏi: “Cậu có muốn xem phim kinh dị không?”
Cái quái gì mẹ nó, đã sợ còn xem phim kinh dị? Bách Chu nhíu mày vừa định từ chối, thì Tưởng An lại nói: “Hài kịch cũng được, được không Bách Chu?”
Âm cuối còn mang theo tiếng nức nở như một cái móc nhỏ móc vào trong lòng Bách Chu, hắn theo bản năng mở ra một bộ phim hài, chờ đến khi phản ứng lại thì bộ phim đã chiếu được một nửa.
Tưởng An ở bên cạnh hắn vừa xem vừa cười khúc khích, nước mắt rửa qua làm cho ánh mắt của y vừa đen lại vừa sáng, bên trong đều là ý cười, Bách Chu phát hiện mình mất khống chế, rõ ràng hắn không phải là người dễ mềm lòng, nhưng không hiểu sao cứ hết lần này đến lần khác thoả hiệp với Tưởng An, hắn hoài nghi mình có phải đã mắc bệnh Stockholm (Hội chứng yêu thương người bắt giam mình).
Nghi ngờ mình bị bệnh nên Bách Chu rất buồn bực, mạnh mẽ đóng máy vi tính lại: “Mệt, đi ngủ đi!”
Tưởng An liếc nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài ...
“Cậu đang giận cái gì sao?”
Bách Chu không để ý tới y, nằm quay lưng về phía Tưởng An, kéo chăn trùm lên đầu, hắn nghe thấy tiếng Tưởng An sột soạt từ trên giường bước xuống, ít phút sau thì y trở lại lặng lẽ chui vào trong chăn, thân trần như nhộng mà từ phía sau ôm lấy hắn, ngón tay có chút lạnh lẽo.
Dựa vào trên lưng Bách Chu, ngón tay Tưởng An không chút yên phận mà trượt xuống phía dưới của đối phương, xoa nắn dương vậ.t mềm nhũn của hắn, Bách Chu hít một hơi, nắm lấy bàn tay phiền toái: “Anh làm gì vậy, tìm ch!ch phải không?”
“Vậy cậu có muốn ch!ch không?”
Nói xong, y không đợi Bách Chu phản ứng lại thì đã chui xuống phía dưới, đẩy tay hắn ra há miếng ngậm lấy dương vậ.t đang bán cương của hắn, trong chăn phát ra tiếng nước ái muội, Bách Chu nhìn quả cầu căng phồng dưới thân mình đang lắc tới lắc lui, thì nắm tay gắt gao siết chặt.
Dưới chăn vừa tối vừa ngột ngạt, Tưởng An cố gắng nuốt côn ŧᏂịŧ to lớn của Bách Chu, không ngờ nuốt vào quá sâu mà chọc tới yết hầu, khiến cho sặc mà ho khan tới mức nước bọt cũng chảy xuống.
“Mẹ nó, anh muốn làm ngạt chết mình sao?”
Bách Chu vừa vén chăn lên, thì thấy Tưởng An đang vểnh mông liếʍ nước miếng dính trên người mình mà lúc nãy y ho nhỏ xuống mình hắn, chiếc lưỡi đỏ tươi thè ra từng chút từng chút, giống như mèo con uống nước, mắt Bách Chu vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà trở nên đỏ bừng, kích động nắm lấy thân thể Tưởng An: “Bộ dạng thiếu ch!ch tới vậy à, còn vểnh mông lên nữa chứ!”
“Chờ một chút, nó cầm được mở rộng.” Tưởng An nhìn thấy ánh mắt ham muốn xen lẫn bất mãn của Bách Chu, thì vội vàng lấy trong chăn ra bαo ©αo sυ và gel bôi trơn, trước tiên dùng miệng hầu hạ gậy thịt lớn của Bách Chu đeo bao su, sau đó đưa lưng về phía Bách Chu, quỳ gối nằm sấp xuống mở rộng cúc huyệt của mình.
Ngón tay nhúng vào chất bôi trơn màu trắng xoa xoa xung quanh lỗ huyệt màu đỏ, đầu tiên cho một ngón tay vào, thăm dò đâm chọc vài cái, đợi đến khi miệng cúc huyệt mềm nhũn thì lại cho thêm một ngón tay nữa, hai ngón tay khép lại ở trong miệng huyệt nhỏ hẹp mà ra vào.