Chuốc thuốc là điều không có khả năng, bởi vì nếu uống nhiều sẽ không tốt cho sức khoẻ, với lại cúc huyệt của Tưởng An vẫn còn sưng tấy, nên y cũng không dám nghĩ bậy, chỉ biết an phận ôm Bách Chu ngủ, nhưng cự vật của Bách Chu vẫn còn bán cương… Người bán hàng có nói một câu nhưng y không biết là có nên nói ra không nữa.
Sáng hôm sau ăn cơm xong, Bách Chu nói với Tưởng An: “Khi nào thì anh thả tôi ra, ngày mai tôi phải trở lại lớp học rồi.”
Kỳ nghỉ Tết Trung thu kéo dài ba ngày sắp kết thúc, nhưng việc giam cầm của Tưởng An chỉ mới bắt đầu.
“Tôi không thể, nếu tôi thả cậu ra cậu sẽ chạy mất.”
“Ảnh chụp khoả thân của tôi, mẹ nó, đều đang ở trong tay anh vậy thì tôi có thể chạy đi đâu.”
Tưởng An hôn một cái lên khuôn mặt tức giận của Bách Chu: “Đừng tức giận được không, được rồi, chỉ cần cậu biểu hiện tốt một chút thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Để xoa dịu Bách Chu, buổi trưa Tưởng An đã nấu một bàn đồ ăn ngon, nhìn những món trước mặt như tôm chiên hành, hàu tỏi sống, rau hẹ trứng gà và pín bò, sắc mặt của Bách Chu lập tức xanh mét: “Chết tiệt, anh làm một bàn đồ ăn toàn món bổ thận tráng dương là có ý gì?!”
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải là có ý kia đâu, lúc trước tôi cho cậu uống thuốc sợ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của cậu, nên tôi mới mua đồ bồi bổ…”
Bách Chu nhịn không được nữa: “Tôi không ăn, mang đi đi!”
Tưởng An nhìn sắc mặt tái nhợt của Bách Chu, có chút oán hận dọn một bàn thức ăn đó xuống, chạy vào phòng bếp nấu cho hắn cơm chiên trứng rồi mới dám quay lại.
Sau khi ăn cơm xong, y cũng không dám còng tay Bách Chu lại nữa, vì vậy Tưởng An ngồi ở cửa phòng ngủ nói với hắn: “Bách Chu, cậu đừng cứ không quan tâm tới tôi như vậy có được không, chỉ cần cậu có thể ở với tôi thêm mấy ngày nữa, thêm mấy ngày nữa thôi thì tôi sẽ thả cậu ra để cậu đi học, Bách Chu…”
“Đừng có gọi hồn nữa.”
Bách Chu mất kiên nhẫn mà ném một chiếc gối qua, đập thẳng vào mặt tưởng An, tức thì những bất bình, uất ức và bất mãn tích tụ trước đó được dịp bùng nổ ngay lập tức, Tưởng An bật khóc: “Tại sao người khác thì có thể, mà tôi thì không!”
“Mẹ kiếp, tôi còn chưa khóc, anh khóc cái gì, anh giam cầm người khác là có lý đúng không?” Bách Chu không nghĩ tới cái gối đầu cũng có thể làm cho người đó khóc, nên giọng điệu có chút hốt hoảng.
Tưởng An lau nước mắt: “Nữ sinh lúc trước từ trong phòng cậu đi ra, còn có nam sinh lần trước ở dưới lầu... Bọn họ, bọn họ đều có thể…”
“Bọn họ đều là bạn học của tôi, giữa chúng tôi không có quan hệ gì.” Bách Chu bị Tưởng An làm cho phát điên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người đàn ông khóc như hoa lê dưới mưa, mà hắn lại cảm thấy đẹp mới chết chứ.
“Vậy... Vậy tại sao cô ấy lại từ phòng cậu bước ra, đã vậy cậu còn tắm rửa.”
Bách Chu...
Hắn xin nghỉ việc ở quán cà phê, đồng phục giặt rồi nhưng lại quên mang đi trả, đúng lúc hôm đó cô gái nọ tình cờ đi qua nên hắn mới nhờ cô mang trả giúp.
“Tôi nhờ cô ấy giúp tôi trả lại đồng phục, trùng hợp là mới vừa tắm xong nên đi ra không được sao! Mẹ nó, anh đừng khóc có được không, lớn như vậy rồi còn khóc nhè anh không cảm thấy xấu hổ à!” Bách Chu cảm thấy có lẽ mình bị điên rồi nên mới đi giải thích mấy cái thứ lộn xộn này với Tưởng An.
Hóa ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, Tưởng An như đứa trẻ lấy cánh tay lau mắt, nắm lấy vạt áo đứng lên.
Bách Chu phát hiện hình như Tưởng An rất thích mặc quần áo của mình, lúc này y đang mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đỏ, bên trong là một chiếc áo thun ba lỗ màu trắng, bởi vì kích thước không thích hợp mà lộ ra hai núʍ ѵú nhỏ, phía dưới là một cái quần tam giác, còn bị áo ba lỗ che lại, khung xương của Bách Chu to, nên áo sơ mi của hắn khi mặc trên người Tưởng An giống như một cái áo khoác gió.
Bộ quần áo này là của tám trăm năm trước rồi, không biết Tưởng An tìm được ở đâu.
Tưởng An không sợ bị Bách Chu đánh nữa, nên ôm gối đi tới trước mặt hắn sau đó nhào vào trong ngực Bách Chu làm nũng đòi hôn.
Bách Chu đẩy khuôn mặt bị hôn của Tưởng An ra, nhéo nhéo gò má của y, cười khẩy nói: “Anh không sợ bị tôi đánh sao?”
“Không sợ, cậu đánh tôi cũng không có chìa khóa.”
Bách Chu... Uổng công vừa rồi hắn còn cảm thấy Tưởng An thật đáng thương.