Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 36: Thụ tinh này không ăn chay (36)

Tiểu Vân Nghiên cầm quyển sách, ngồi trên cành cây hoa sen đất mà chẳng sợ sẽ ngã bổ nhào xuống. Bởi tứ phía xung quanh hắn đều được vây quanh bởi những nhánh cây phòng hờ khi hắn trượt ngã.

Hắn dạy Huyết Tiên nhận biết mặt chữ như gõ đầu trẻ.

Huyết Tiên thông minh sáng dạ, hễ chữ gì đã nhìn thấy qua đều sẽ nhớ mãi chẳng quên. Một lúc sau thì Tiểu Vân Nghiên đã chẳng còn gì để dạy nữa.

Hắn ngẫm nghĩ rồi xuôi theo thân cây trèo xuống và chạy về ngôi viện của mình. Hắn cầm lấy bút lông và nghiên mực với ý định dạy Huyết Tiên vẽ tranh thủy mặc.

Lần đầu cầm bút nhưng Huyết Tiên đã có tư thế vô cùng chuẩn xác.

Cô gái nhỏ cầm cọ chấm vào mực, dưới ánh mắt cổ vũ của Tiểu Vân Nghiên, nàng không đặt cọ lên giấy Tuyên Thành mà lại vẽ những nét rồng bay phượng múa lên mặt Tiểu Vân Nghiên ba chữ: “Của Huyết Tiên.”

Mặt Tiểu Vân Nghiên ngứa ngáy đến không kìm được mà lấy tay quẹt đi, khiến ba chữ ấy quện thành một chỗ đen xì.

Huyết Tiên cất giọng cười nhạt êm như cơn gió xuân thoảng qua.

Gương mặt lay động, cùng là một cây hoa sen đất nhưng cảnh vật đã khác đi.

Tiểu Vân Nghiên cầm trong lòng chiếc trống với những chiếc tua rua được thắt vụng về mà đặt vào tay Huyết Tiên.

Cổ tay Huyết Tiên đung đưa, chiếc trống nhỏ liền khẽ vang lên những tiếng “tùng tùng tùng”.

Huyết Tiên nhìn chiếc trống nhỏ cứ đung đưa mãi mà không thấy chán.

Ánh mắt Tiểu Vân Nghiên dán vào gương mặt trắng như tuyết của Huyết Tiên, hắn nhìn thấy nàng vui thì cũng cười lên theo.

Hắn đỏ ửng mặt gãi đầu: “Nếu Huyết Tiên thích thì... ta cho ngươi đó.”

Chu Vân Nghiên như đã trở về buổi trưa ngày ấy, hắn thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của Huyết Tiên. Hắn thu hết tâm tình của hai đứa trẻ vào trong tròng mắt.

Những ký ức đó như được vén bức lụa che mặt lên mà hiện rõ ràng trước mắt hắn. Những bức họa sơn thủy với sắc đen trắng sau khi được quệt lên đủ màu sắc thì liền trở nên sống động tươi mới.

Mảng ký ức từ lúc hai người quen biết nhau đến lúc tặng trống đều sống lại trong đầu hắn.

Tuy hắn vẫn chưa nhớ ra những chuyện xảy ra sau lần tặng trống đó, nhưng hắn biết rằng sớm muộn hắn cũng sẽ nhớ lại như lời Huyết Tiên đã nói.

“Huyết Tiên.”

Chu Vân Nghiên khàn giọng hỏi.

Cánh tay khẽ dùng lực mà ôm người đang ở bên dưới thân mình vào lòng.

Huyết Tiên ôm chặt lại hắn, Chu Vân Nghiên rất ít khi chủ động, nàng không khỏi nhướng mày cảm thấy quái lạ: “Chàng sao thế?”

Chu Vân Nghiên ấp a ấp úng, những lời nồng nàn ứ nghẹn ở cổ họng chẳng tài nào thốt ra một chữ, hắn chỉ có thể vùi mặt mình vào mái tóc đen của nàng, khẽ gọi tên nàng.

Tình trong như đã, lễ tiết còn e.

Kể ra Chu Vân Nghiên vẫn còn rất chân chất ngây ngô.

Mang trong lòng một trời thương mến nhưng lại chẳng thốt ra nổi một chữ, tuyệt đối sẽ không tiến triển nổi đến những bước tiếp theo.

Chân trời vừa chớm sáng thì Chu Vân Nghiên đã dậy. Hắn dặn dò Huyết Tiên một lời rằng đừng hấp tấp đuổi theo hắn đến doanh trại.

Hắn dẫn dắt cả một tốp binh sĩ bắt đầu chăm chỉ luyện tập giấc hừng đông.

Hôm nay luyện tập rất sung sức. Tốp binh sĩ suy đoán rằng có thể là do hắn vừa từ kinh thành trở về nên cuồn cuộn khí thế.

Sau khi luyện quân xong, Chu Vân Nghiên vào phòng nghị sự của doanh trại, cũng chính là thư phòng của hắn, hắn ngồi đó nghỉ ngơi một lát, sau đấy ngồi trước bàn viết thư về nhà.

Trước khi đặt bút, hắn đã ngồi ở đó tĩnh tại suốt một hồi lâu, sau đó hắn bắt đầu đi những nét mực trên giấy Tuyên Quang không chút chần chừ.

Trước tiên là báo rằng mình vẫn bình an, sau lại hỏi thăm chuyện trong gia đình được viết ra đầy ắp nửa mặt giấy, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

“... Vân Nghiên đã đem lòng yêu mến một nữ tử, muốn cưới làm...”

Suốt hai ngày, Chu Vân Nghiên cứ đi sớm về muộn. Huyết Tiên chỉ có thể gặp mặt hắn vào ban tối, tính ra cứ như hắn đang nuôi tình nhân trong nhà vậy.

Ngày thứ ba, Huyết Tiên nằm trên giường đọc sách trong phòng Chu Vân Nghiên.

Chu Vân Nghiên chính trực có thừa, chẳng quen thói trăng hoa. Đọc sách cũng khô cứng, cũng chỉ là binh pháp, sách sử, ngay cả một cuốn du kí cũng chẳng đó chứ đừng nói chi là thoại bản*.

(*: giống tiểu thuyết thời nay)

Nhành cây đang run run lật những trang sách thì “bụp” một tiếng, nhành cây dứt khoát đóng quyển sách lại.

Ban đầu nàng ở kinh thành, ít nhiều cũng có nơi rộng như phủ Tướng quân để nàng tản bộ. Còn phủ Tướng quân trấn giữ biên quan này còn chẳng đủ để những nhánh cây của nàng vùng vẫy.

Huyết Tiên từ trên giường bật dậy, ban đầu nàng đã không có hình người, giờ đã có được thì sao lại cứ cuộn mình trong căn nhà này mãi.

Nàng muốn ra ngoài kia.