Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 9: Thụ tinh này không ăn chay (9)

Độn Địa Hổ vỗ móng vuốt của mình, thầm nghĩ đừng nổi lên tâm tư quỷ quái nào nữa, cho dù mình tu luyện thêm mấy trăm năm thì cũng không đủ để nhét đầy kẽ răng của con thụ tinh này đâu.

Do đó, Độn Địa Hổ bị Huyết Tiên xách như xách một con chuột đất đã sớm tiến vào cảnh giới vô niệm vô ngã.

Một tinh một yêu liên tục chạy mấy canh giờ, sắc trời đã sắp tối.

Huyết Tiên đã ngủ rất nhiều năm, lúc này hoàn toàn không cần đi ngủ, nàng chỉ muốn mau chóng đuổi theo Chu Vân Nghiên.

Trên quan đạo ban đêm, một nữ tử xách một con chuột đất nhanh chóng bay đi, người bên ngoài mà thấy chắc chắn sẽ cảm thấy quỷ dị vô cùng.

Đoạn đường này hai bên toàn là rừng núi, nếu có người vội vã lên đường vào ban đêm, chắc chắn sẽ phải qua đêm ngoài hoang dã.

Huyết Tiên và Độn Địa Hổ đều có thể nhìn vật vào ban đêm, cũng có thể thấy rõ cảnh vật nơi xa rành mạch. Cách khoảng cách thật xa, hai người đã thấy một đống lửa bên rìa quan đạo, bảy tám nam nhân mặc áo ngắn vây quanh đống lửa.

Đám nam nhân mặc áo ngắn kiểu dáng đồng nhất, trên cánh tay trái xăm một chữ Lý, xem ra là gia phó hoặc thị vệ hộ viện của gia tộc nào đó.

Huyết Tiên trời sinh thông minh, đối với chữ viết vừa thấy đã ghi nhớ. Nàng từng đọc Bách Gia Tính, đương nhiên có thể nhận ra chữ “Lý” kia.

Nàng lắc lư Độn Địa Hổ trên tay, nhìn chằm chằm đám người ở nơi xa kia, hỏi: “Những người kia là người của quý phủ Lý Thái phó hả?”

Bởi vì đêm tối nên đám thị vệ không nhìn thấy Huyết Tiên đứng cách họ trăm bước.

Độn Địa Hổ ngước cái đầu lông xù, hắn không biết nhiều chữ cho lắm, nhưng chữ “Lý” thì vẫn biết. Mắt chuột tròn vo nhìn kỹ, không sai, y phục mà những người kia mặc trên người giống hệt thị vệ trong quý phủ của Lý Thái phó.

“Những người này đúng là của quý phủ Lý Thái phó.”

Tại sao đám thị vệ của quý phủ Lý Thái phó lại ở trong rừng núi hoang vắng lúc hơn nửa đêm?

Kết hợp với phương hướng mà họ đi đến, những người này chắc hẳn chính là người được Lý Thái phó phái ra đuổi theo tiểu thư đích nữ của Lý gia.

Ra kinh thành chỉ có hai quan đạo nam và bắc, nếu họ đi về hướng này thì nhất định là đã chiếm được manh mối nào đó, hoặc cả hai hướng đều phái người đi tìm.

Độn Địa Hổ thấp thỏm hỏi: “Đại nhân đang muốn…?”

Lý gia khiến Chu gia mất thể diện lớn như thế, không đến mức kết thù, nhưng xích mích thì vẫn để lại, cho dù hiện tại Lý Tiêu Thục đổi ý, hôn sự này cũng không thể cứu vãn được nữa.

Nhưng Huyết Tiên vẫn không muốn nàng ta bị Lý gia tìm về.

Nếu đã chạy thì hãy chạy cho thật xa, cả đời này đừng bị tìm thấy mới được.

Huyết Tiên không trả lời, một nhánh cây thò ra từ dưới váy, cuốn theo Độn Địa Hổ đứng bằng hai chân trên mặt đất, tiếp tục cất bước tiến về phía trước.

Độn Địa Hổ cảm thấy mình chỉ là vật bài trí, thụ tinh này muốn cầm thì cầm, muốn đặt thì đặt.

Bảy tám thị vệ của Lý gia vây quanh đống lửa ăn lương khô. Trước khi ra kinh thành họ đã mua một ít bánh rán, đủ để đêm nay no bụng, ngày mai chắc hẳn có thể tìm thấy người.

“Huynh nói xem đi hết quan đạo này, chúng ta đi đâu mà tìm đây?” Một thị vệ cắn bánh bao, bất mãn nói: “Tiểu thư cũng thật hồ đồ, gã chân mềm kia có điểm nào sánh bằng Chu Thiếu tướng quân chứ!”

“Chuyện của chủ nhân không phải chuyện mà chúng ta có thể bàn luận. Đệ bớt nói mấy câu đi.”

Nam tử ngồi chính giữa có vẻ là thủ lĩnh thị vệ, dùng cành cây cời lửa, nói: “Tiểu thư cành vàng lá ngọc, chưa từng chịu khổ bao giờ, cũng không biết cải trang giả dạng, cho dù cẩn thận đến mấy cũng sẽ để lộ dấu vết. Chúng ta hỏi thăm ven đường cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ tìm được manh mối thôi.”

Đích nữ nhà Thái phó từ nhỏ đã được Thái phó nâng niu trong lòng bàn tay, chân chính là hòn ngọc quý trên tay.

Mấy ngày còn không sao, nhưng lâu ngày chắc chắn sẽ không chịu nổi cuộc sống kham khổ, trốn đông trốn tây.

Bọn thị vệ đang trò chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

Người này hai chân thay đổi rất nhanh, chắc hẳn biết chút võ nghệ.

Ỷ bên mình đông người, bọn thị vệ to gan nhìn vào lối đi, mượn ánh lửa, dần dần hiện ra một bóng người bước đi thật nhanh.

Đêm hôm khuya khoắt, người này đội chiếc mũ gắn lụa trắng, không thấy rõ gương mặt, nhưng dáng người yểu điệu, có thể thấy được là một nữ tử.

Một nữ tử dám đêm hôm khuya khoắt đi lại trên quan đạo một mình, chắc chắn là có chút bản lĩnh.

Nàng kia bước đi thần tốc, nháy mắt đã cách họ chỉ có mấy bước chân, lúc này mọi người mới thấy rõ dường như bên hông nữ tử cắm một cành cây, trước cành cây là hình tròn, bên trong trói một con chuột đất mũm mĩm lông mượt mà.

Chuột đất đong đưa theo bước chân nữ tử, không biết còn sống hay đã chết.

Nữ tử tiến về phía họ.

Ở bên ngoài không thể khinh suất, theo bản năng, bọn thị vệ đặt tay lên chuôi kiếm đeo bên hông.

“Các ngươi là người của nhà Lý Thái phó?”

Tới khi cách họ còn một bước chân, nữ tử dừng bước, hỏi họ.

Giọng nữ tử lạnh nhạt trong trẻo, xuyên qua mũ rèm truyền tới.

Thủ lĩnh thị vệ đứng dậy, tay phải vẫn đặt trên chuôi kiếm, trả lời: “Đúng vậy. Xin hỏi cô nương là ai?”

Hắn vừa dứt lời, bỗng ngửi thấy một mùi hương lạ lùng. Mọi người hít mũi theo bản năng, mùi hương ấy như có sinh mệnh, chui vào lỗ mũi của họ.

Xoang mũi thoáng chốc tê dại, ngay cả đầu óc cũng trở nên rối bời, thân thể mềm nhũn, bảy tám tráng hán mất ý thức trong chớp mắt.