Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ

Chương 5: Thụ tinh này không ăn chay (5)

Chỉ cần thụ tinh này khai linh trí trễ mấy chục năm, hoặc là bà nội hắn lão thái quân xem kịch tình yêu bớt một chút, mọi chuyện sẽ không phát triển đến bước đường này.

“Ngươi đang rề rà cái gì đấy?”

Nhánh cây dần dần dài ra, thân thể Huyết Tiên lại nằm lên thân cây.

Con ngươi như mặc ngọc lạnh như băng nhìn chằm chằm chuột đất béo múp, khẽ liếʍ môi, đôi môi đỏ au bóng loáng.

Bị Huyết Tiên nhìn chằm chằm kiểu đó, lông tơ trên bụng Độn Địa Hổ đều dựng đứng, hạ quyết tâm nói: “Tiểu nhân sẽ đi ngay!”

Đến chết mất thôi! Thụ tinh này yêu đương, tại sao lại liên lụy tới mình?

Chu Thiếu tướng quân này cũng thật xúi quẩy, vừa trở về đính hôn thôi mà tân nương đã sắp toi mạng!

Huyết Tiên nằm trên cây nghỉ tạm một lát, sau đó ngồi dậy, nhẹ nhàng co giật chóp mũi.

Kỳ lạ, mùi của Chu Vân Nghiên trong phủ Tướng quân này thật nhạt nhẽo, cứ như thể chàng ấy không có trong phủ này vậy.

Bốn chân của Độn Địa Hổ nhanh chóng chạy trong đường hầm, khi đã áng chừng đến phủ Thái phó, hắn đào một cái hang nhỏ trước tiên, sau đó lặng lẽ ngoi đầu lên xem xét bên ngoài.

Một mùi thơm từ bên ngoài bay vào trong hang, Độn Địa Hổ nhìn thật kỹ, xác nhận đó là nhà bếp.

“Bà nói xem, Thái phó của chúng ta làm thế chẳng phải là đắc tội phủ Tướng quân hay sao?”

Hai bà mụ nhóm lửa đang trò chuyện gì đó trước bệ bếp, Độn Địa Hổ nghe thấy ba chữ “phủ Tướng quân” liền khựng lại, nín thở lắng nghe.

“Chứ còn gì nữa! Thấy bát tự sắp ghép xong rồi, đại tiểu thư lại bỏ chạy với người khác! Lỡ chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của Thái phó sẽ mất hết!”

Bà mụ nhóm lửa bên trái đưa mắt nhìn chung quanh, xác nhận không có người mới nói: “Này, ta nói cho bà nghe, bà đừng nói với người khác đấy nhé.”

“Cái gì? Không nói không nói, bà nói mau.” Bà mụ bên phải hóng hớt ghé sát tai, đồng thời giục.

“Ta nghe bảo, đại tiểu thư bỏ trốn theo con trai út của nhà nọ!”

“Nhà nọ?”

Hai bà mụ nhìn nhau, không cần nói rõ cũng biết là gì. Bà mụ bên trái nói tiếp: “Chẳng qua không biết lão gia nhà chúng ta sẽ lựa chọn như thế nào thôi.”

“Trốn cũng trốn rồi, phủ Tướng quân nhà người ta sao còn chịu được nữa. Mặc dù là con thứ, nhưng dù gì cũng là nhà Thừa tướng, vẫn coi như không tồi.” Bà mụ bên phải chép miệng, nói câu hơi có ý đánh giá.

Độn Địa Hổ trong hang: “…”

Trốn rồi?

Vậy là nói cách khác, hắn không cần bắt người nữa?

Để phòng ngừa sơ sẩy, Độn Địa Hổ vẫn đến nhà chính của Thái phó một chuyến, thăm dò xem thực hư thế nào.

Trong gian nhà chính, Thái phó đang đi qua đi lại trong phòng với nét mặt u sầu: “Thế này thì phải làm sao cho phải đây!”

Thái phó phu nhân ngồi trên ghế khắc hoa, mắt nhìn về phía cửa sổ giấy khép kín, không nói một lời, đờ đẫn tựa như rối gỗ không thể nói không thể nhúc nhích.

“Ta biết ngay mà, Tiêu Thục với đứa con thứ của nhà Thừa tướng giao thiệp với nhau quá gần gũi! Bảo ngươi trông chừng một chút! Giờ thì hay rồi, nó bảo đi hội thơ, ngươi liền cho nó đi?! Sắp kết thân rồi mà không ở nhà chuẩn bị đồ cưới, đi hội thơ làm gì? Giờ thì hay rồi, người đã mất tích! Ngươi không nhìn thấy gương mặt của Chu Chấn ngày hôm qua thôi, như thể muốn chém ta tới nơi rồi!”

Một ngày trước, ở phủ Tướng quân.

Nữ nhi bỏ trốn đã hai ngày, không có chút manh mối nào, Lý Thái phó không thể âm thầm tìm kiếm, chỉ có thể kiên trì nói cho Chu gia biết tình hình thực tế.

Toàn bộ Chu gia đều cho rằng Lý Thái phó đến vì hôn sự, Chu Tướng quân Chu Chấn, cũng chính là phụ thân của Chu Vân Nghiên nghe được thông báo thì lập tức phái đầy tớ đi gọi thiếu gia đến sảnh chính, gặp mặt với nhạc phụ tương lai của hắn nhiều một chút.

Lần này Chu Vân Nghiên về kinh chỉ có ba ngày, hôm nay trước khi mặt trời xuống núi sẽ phải lên đường trở về.

Gương mặt nghiêm túc của Chu Chấn hiếm khi lộ ra nụ cười, nghênh đón khách nhân với vẻ vui mừng ở chính sảnh.

Sau đó thấy thông gia tương lai Lý Thái phó bước tới với vẻ mặt sầu khổ, bước chân cứ phải nói là nhẹ bẫng mệt mỏi, hư vô mờ mịt, yếu đuối cứ như tiểu nương tử.

Thế này là thế nào?

Hôm trước lúc Chu Vân Nghiên về kinh, Chu Chấn từng dẫn hắn đến quý phủ của Lý Thái phó, hôm đó Lý Thái phó còn chưa suy yếu như bây giờ.

Chu Chấn nào biết ngay trong đêm hôm hắn dẫn Chu Vân Nghiên đến nhà bái phỏng, Lý Tiêu Thục - đích nữ của Lý Thái phó đã bỏ trốn cùng tình lang!