Sự kiên nhẫn của Nhϊếp Tu Tề có giới hạn, nếu không phải nghĩ đến việc cô vừa mới ly hôn, nếu tái hôn ngay lập tức dễ dàng bị mọi người chỉ trích thì sau ngày cô ly hôn, anh đã muốn trói cô đến Cục Dân Chính để đăng ký.
Đợi lâu như vậy, anh tự nhận mình đã rất có kiên nhẫn.
Đàm Trinh Tĩnh không nhanh không chậm nhưng anh không chờ được, vì thế anh mặt dày hơn, không có việc thì chạy đến nhà họ Đàm, thăm phụ huynh, khiến mặt mày hai người hớn hở.
Thủ đoạn của anh vô tận, Đàm Trinh Tĩnh rất bội phục sự mặt dày của anh, cáu loại bám riết không tha này, không hổ là thư ký Nhϊếp!
Cuối tuần không có tiết nên Đàm Trinh Tĩnh dọn dẹp nhà cửa, buổi trưa cô định về thăm cha mẹ, đang định đi thì Nhϊếp Tu Tề, người đã không ngủ cùng cô mấy đêm gọi điện thoại tới.
Bên kia điện thoại rất ồn ào, kèm theo tiếng khóc của trẻ em, giọng nói của người đàn ông nôn nóng.
“Trinh Tĩnh, anh nhờ em một chuyện được không?”
“Chuyện gì?” Đàm Trinh Tĩnh cẩn thận lắng nghe, phát hiện tiếng trẻ con khóc bên kia hình như là Kỳ Kỳ.
Cửa sổ Wechat hiện lên, Nhϊếp Tu Tề gọi điện thoại tới.
Đàm Trinh Tĩnh nhanh chóng ấn nút trả lời.
Máy ảnh quay toàn bộ nội thất phòng khách, nhìn cách bày biện có thể thấy đây là hoa viên ven hồ.
Cô bé mặc váy công chúa ngồi trên chiếc ghế đẩu cao ở bàn ăn, được bảo mẫu ôm vào trong lòng, vừa khóc thút thít vừa lắc đầu. Bảo mẫu lo lắng ôm cô bé, một tay cầm thìa, múc một thìa cơm đưa đến miệng cô bé, nhưng bị Kỳ Kỳ lắc đầu né tránh.
“Con không ăn! Con không muốn ăn!”
Cô bé lắc đầu, từ chối ăn tất cả mọi thứ, chỉ lo khóc.
Bình thường Kỳ Kỳ không phải một đứa trẻ hay khóc như vậy, Đàm Trinh Tĩnh không biết chuyện gì đang xảy ra.
Máy quay di chuyển, đổi thành khuôn mặt của người đàn ông.
Phía dưới máy ảnh, người đàn ông mặc vest chỉnh tề, thắt cà vạt, có vẻ đang chuẩn bị đi làm, anh xoa lông mày, nghiêm túc nói với cô: “Trinh Tĩnh, em có thể đến hoa viên ven hồ một chuyến không? Hôm nay tính tình Kỳ Kỳ bướng bỉnh không chịu ăn cơm, con bé nói muốn em tới thì mới chịu ăn.”
Quả nhiên, vừa dứt lời, Kỳ Kỳ nghe thấy cha đang gọi điện thoại cho cô thì chạy tới chen vào màn hình, cười híp mắt, vẫy tay với cô, “Cô Đàm! Cô Đàm! Cô tới chơi với Kỳ Kỳ được không?”
Nhϊếp Tu Tề cầm điện thoại, một tay bế Kỳ Kỳ lên, để cô bé ngồi trong lòng mình, cúi đầu, kiên nhẫn dỗ dành cô bé, “Sao có thể làm phiền cô Đàm được? Kỳ Kỳ ngoan ngoãn ăn cơm rồi chơi một mình được không?”
Kỳ Kỳ quay đầu sang chỗ khác, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên có thể treo cả chai dầu, không biết vì sao mà vẫn còn cáu kỉnh, “Con không muốn! Con muốn cô Đàm!”
Vẻ mặt Nhϊếp Tu Tề khó xử nhìn về phía màn hình.
Đàm Trinh Tĩnh biết khái quát chuyện đang xảy ra, cô không cân nhắc quá nhiều, quyết định đi ngay lập tức.
Nhϊếp Tu Tề buông Kỳ Kỳ xuống, nói với cô: “Em đợi ở nhà, anh kêu Tiểu Lý đến đón em!”
Khi ngồi trên xe đến hoa viên ven hồ, Đàm Trinh Tĩnh nhíu mày suy nghĩ suốt cả đường đi, cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm.
Xuống xe đi vào biệt thự, Kỳ Kỳ chạy đến nhào vào trong lòng cô.
“Cô Đàm!”
Cô đến, Kỳ Kỳ đồng ý ăn cơm, giống như sự cáu kỉnh vừa rồi chưa từng xuất hiện, cô bé nắm tay cô đi đến bàn ăn, muốn ăn cùng cô.
Đàm Trinh Tĩnh vuốt mái tóc đen mềm mại của cô bé, lắc đầu nói, “Cô Đàm ăn cơm rồi, Kỳ Kỳ mau ăn đi.”
Kỳ Kỳ lại chu môi, dáng vẻ muốn khóc, bảo mẫu ở bên cạnh lập tức đưa mắt nhìn Đàm Trinh Tĩnh.
Đàm Trinh Tĩnh đành phải cầm đũa, ăn cùng Kỳ Kỳ.
Vừa dỗ vừa lừa gạt, cuối cùng Kỳ Kỳ cũng ăn xong, bảo mẫu rửa sạch bát đĩa, cảm kích nói, “Cô Đàm, cảm ơn cô đã tới, nếu không hôm nay Kỳ Kỳ sẽ nhịn đói rồi.”
Ăn cơm xong, Kỳ Kỳ lại muốn kéo Đàm Trinh Tĩnh vào phòng chơi búp bê Tây Dương với cô bé.
Lúc này, bóng dáng người đàn ông xuất hiện ở góc cầu thang.
Nhϊếp Tu Tề vẫy tay với Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ miễn cưỡng đi tới.
“Làm xong bài tập về nhà chưa?” Người đàn ông hỏi.
Kỳ Kỳ uể oải nói, “Chưa ạ…”
“Con đi làm bài tập đi, làm xong lại chơi, cô Đàm ở đây chờ con.”
Kỳ Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Đàm Trinh Tĩnh, “Cô Đàm, cô sẽ chờ con ạ? Chờ con làm xong bài tập, con sẽ đưa cô đi chơi búp bê Tây Dương!”
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của cô bé, Đàm Trinh Tĩnh không thể nói lời từ chối, đành phải gật đầu.
Kỳ Kỳ hoan hô, chạy về phòng để làm bài tập, để lại Đàm Trinh Tĩnh và Nhϊếp Tu Tề nhìn nhau.
Nhϊếp Tu Tề xắn ống tay áo sơ mi, khóe môi cong lên, làm tư thế mời cô.
“Vào thư phòng ngồi một lúc đi.”
Chắc chắn là ngồi mà không làm gì chứ?
Sau khi vào thư phòng, Đàm Trinh Tĩnh hoàn toàn hiểu được âm mưu của anh.
Kỳ Kỳ khóc, bướng bỉnh gì đó đều là đang lấy cớ…Rõ ràng anh lừa cô đến đây.
Thủ đoạn thông thường của người đàn ông này.
Trên bàn làm việc lớn bằng gỗ đàn hương có rất nhiều tài liệu, tất cả đều bị người đàn ông quét xuống dưới mặt đất.
Vòng eo của người phụ nữ bị anh ôm lấy, hai chân khép vào nhau ngồi trong lòng ngực anh, làn váy bị anh vén lên, bàn tay luồn vào từ phía dưới, tách âʍ đa͙σ bé nhỏ ra.
“Này, anh đang làm gì…” Cô vặn vẹo trong lòng ngực anh.
Vừa mới theo anh đi vào thư phòng, liền nghe thấy tiếng khóa trái cửa, cô bị anh kéo vào lòng ngực, ngồi xuống ghế.
Trong thư phòng yên tĩnh, dù là âm thanh nhỏ nhất cũng sẽ bị phóng to.
Cúc áo ở cổ áo của Nhϊếp Tu Tề bị cô giật đứt, yếu hầu khẽ lên xuống, nụ hôn che trời lấp đất từ trên cao rơi xuống.
“Ngoan, để anh ôm em một lát.” Anh dụi cằm vào làn da mềm mại của cô, một ít râu chưa cạo sạch xẹt qua làn da của cô.
Hơi ngứa.
Bình thường anh cạo râu rất sạch sẽ, nhưng hôm nay trông có vẻ có chút suy đồi hiếm thấy.
Cô vẫn đang mất tập trung suy nghĩ điều gì đó, ngón tay thon dài của anh đã chui vào qυầи ɭóŧ, xoa cánh môi âʍ ɦộ.
Nhϊếp Tu Tề ngửi mái tóc của cô thật sâu, sợi tóc đen dài rơi xuống chóp mũi của anh, du͙© vọиɠ tăng vọt khiến dươиɠ ѵậŧ cương cứng.
Trọng lượng của người phụ nữ trong vòng tay anh cuối cùng cũng có cảm giác chân thật, không còn là sự trống rỗng trong những giấc mơ, anh ôm chặt eo cô, đẩy khe hở giữa hai chân cô ra, tiến vào trong cơ thể cô.