Đàm Trinh Tĩnh bước ra khỏi trung tâm văn hoá, ngồi lên xe.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, Nhϊếp Tu Tề nắm lấy tay cô.
“Có chuyện gì vậy?” Anh nhạy bén hỏi.
Đàm Trinh Tĩnh lắc đầu, nói không có chuyện gì. Cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ những điều Lưu Cầm vừa nói.
Ánh mắt của Nhϊếp Tu Tề loé lên, nhưng không ép hỏi, nắm chặt tay cô.
Đôi khi anh sẽ không ép hỏi những thứ cô không muốn nói, Đàm Trinh Tĩnh khá thích điểm này của anh.
Ăn tối tại một nhà hàng dành cho trẻ em ở trung tâm thành phố.
Tiểu Lý nhìn trái nhìn phải, không dám nhìn người phụ nữ trong vòng tay người đàn ông ở phía sau.
Trên đường đi, chỉ thỉnh thoảng nghe thây giọng nói hờn dỗi của người phụ nữ ở phía sau.
Xe dừng lại, Nhϊếp Tu Tề ôm Đàm Trinh Tĩnh đi vào nhà hàng.
Kỳ Kỳ được bảo mẫu đưa tới từ lâu, thấy hai người tới, cô bé vui vẻ nhào vào người Đàm Trinh Tĩnh.
“Cô Đàm! Cha thật sự không lừa con, cô sắp làm mẹ của con rồi!”
Chân của Đàm Trinh Tĩnh vẫn còn mềm, đột nhiên bị cô bé lao vào, cơ thể lảo đảo đứng không vững.
Sắc mặt của Nhϊếp Tu Tề trầm xuống, “Kỳ Kỳ, lại đây, không được quấy rầy cô Đàm.”
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn đi qua, ngồi bên cạnh Nhϊếp Tu Tề.
Đàm Trinh Tĩnh mỉm cười, lắc đầu, “Không sao, Kỳ Kỳ vui là được.”
Hai người cùng nhau dỗ Kỳ Kỳ ăn cơm, một tay Kỳ Kỳ nắm tay cha, một tay nắm tay Đàm Trinh Tĩnh, cô bé lắc lư cái đầu, nói: “Cha ơi, tháng sau cô Đàm sẽ múa ba lê trong hội trường, cha sẽ đến xem ạ?”
Hai ngày trước, tiết mục của Đàm Trinh được hiệu trưởng lựa chọn. Ngoại trừ cô, thì còn phải tìm mười mấy học sinh để phối hợp.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì Kỳ Kỳ cũng sẽ biểu diễn trên sân khấu với cô vào tháng mười một.
Kỳ Kỳ đã rất vui khi biết mình được chọn để biểu diễn trên sân khấu với Đàm Trinh Tĩnh.
Nhϊếp Tu Tề liếc nhìn Đàm Trinh Tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Cha sẽ đến xem nếu có thời gian.”
Kỳ Kỳ nói: “Vậy cha nhất định phải đến nhé.”
Đàm Trinh Tĩnh vội vàng nói: “Công việc của anh bận rộn, không cần phải ép buộc bản thân đâu. Hơn nữa...Không phải hôm nay anh đã xem điệu nhảy đó rồi sao?”
Nhϊếp Tu Tề ngẩng đầu, mỉm cười: “Sao giống nhau được, anh vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của em khi đứng trên sân khấu. Em nhảy tốt như vậy, không phải sẽ rất đáng tiếc nếu bỏ lỡ sao?”
Anh không che giấu tình cảm của mình dành cho cô, cũng không ngần ngại khen cô.
Mặt Đàm Trinh Tĩnh ửng hồng, cúi đầu giả vờ uống nước.
Nhớ đến lời uy hϊếp vừa rồi của Lưu Cầm, cô nhíu mày, đặt ly nước xuống, quyết tâm nói chuyện này với Nhϊếp Tu Tề để anh giải quyết.
Nếu chỉ một mình cô gặp khó khăn thì cô sẽ nghĩ cách khác. Nhưng Kỳ Kỳ rất mong chờ buổi biểu diễn lần này, cô thật sự không đành lòng để điều ước của cô bé không thành sự thật.
Nhϊếp Tu Tề hiểu ý của cô, anh hạ giọng gọi bảo mẫu đang chờ bên ngoài đưa Kỳ Kỳ đến khu vui chơi dành cho trẻ em, chờ đến khi mọi người đi xa, anh dùng đôi mắt tối đen bình tĩnh nhìn cô.
“Nói đi.” Anh uống một hớp nước đá, chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô.
Tim cô đập nhanh hơn, được cảm giác an toàn vây quanh.
Đàm Trinh Tĩnh mở miệng, chậm rãi kể chuyện vừa xảy ra.
Nói xong, bầu không khí im lặng.
Nụ cười trên mặt Nhϊếp Tu Tề dần biến mất.
Lòng bàn tay ấm áp bao phủ khuôn mặt của cô, tâm tình không tốt lắm được che giấu dưới đáy mắt.
Với đôi mắt sáng, anh nói như không có việc gì xảy ra: “Được, anh biết rồi, em đừng lo lắng, cứ để anh.”
Thấy anh bình tĩnh, Đàm Trinh Tĩnh cảm thấy bất an, cô nắm lấy tay anh, “Anh định xử lý như thế nào?”
Anh nắm bàn tay của cô trong lòng bàn tay, cụp mắt xuống, “Đừng lo lắng, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Nhϊếp Tu Tề giải quyết Lưu Cầm, không cho cô ta cơ hội gây rắc rối.
Đàm Trinh Tĩnh không biết anh xử lý như thế nào, không lâu sau đó, Lưu Cầm biến mất khỏi trường. Các đồng nghiệp không ai liên lạc được với cô ta, vào cuộc họp buổi chiều mới biết cô ta từ chức.
Từ chức? Đàm Trinh Tĩnh cảm thấy mơ hồ.
Vốn tưởng rằng Lưu Cầm sẽ đến xin lỗi mình, rồi sự việc cứ trôi qua như thế. Không ngờ cô ta lại từ chức, đột nhiên biến mất như vậy, so với suy nghĩ của cô còn nghiêm trọng hơn.
Các giáo viên khác không phát hiện sóng ngầm này, chỉ coi là một sự thay đổi nhân sự bình thường.
Trên bục, hiệu trưởng Vương vẫn đang nói, vẻ mặt như bình thường, gọi tên Đàm Trinh Tĩnh: “Cô Đàm, tiết mục của cô đã được chỉ định, cô chuẩn bị tốt vào nhé, đến lúc đó mang vinh dự về cho trường chúng ta!”
Các giáo viên khác vỗ tay sôi nổi.
Về nhà, cô do dự cầm điện thoại một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi vào dãy số của Lưu Cầm.
Tút tút, cuộc gọi được kết nối nhưng bị đối phương từ chối.
Không ai nghe máy.
Đàm Trinh Tĩnh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, cố gắng bỏ qua chút bất an mơ hồ kia, buông vấn đề này xuống. Kết cục của Lưu Cầm là do cô ta tự gây ra, không thể trách cô được.
Những lời uy hϊếp của Lưu Cầm không làm ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của cô. Ngược lại, sau chuyện này, Nhϊếp Tu Tề bắt đầu công khai theo đuổi cô trước mặt đồng nghiệp.
“Cô Đàm có ở đó không ạ?”
Tiếng gõ cửa phòng nghỉ vang lên.
Trong giờ giải lao, hàng chục bó hoa hồng được nhân viên giao hàng đưa tới phòng tập. Trên tấm thiệp cài trên bó hoa là chữ viết tay của anh, có khi là hỏi thăm, có khi là một chút lời ngọt ngào, có khi dứt khoát không biết nói gì là một bài thơ tình chép ở đâu đó.
Anh như vậy khiến cô bất đắc dĩ công bố chuyện ly hôn. Các đồng nghiệp rất kinh ngạc, nhưng cũng không tránh khỏi những lời bàn tán. Đàm Trinh Tĩnh cười trừ, trong khoảng thời gian này, cô chỉ quan tâm đến buổi biểu diễn, dành hết sức lực tập luyện mỗi ngày, không quan tâm đến những chuyện khác.
Nhϊếp Tu Tề còn biết cách mua chuộc mọi người, ngày nào cũng phái người đưa đồ ăn tới. Ăn ké chột dạ, những lời bàn tán ít dần đi.
Sau khi đặt bó hoa, chia đồ ăn cho các đồng nghiệp, cô ngồi xuống, mở tấm thiệp ra.
Những dòng chữ màu đen hiện ra trước mắt, nét chữ sắc nét xuyên qua giấy.
Trên đồi cao còn đọng ánh sương đêm
Trước mặt anh sông Aragva ầm ĩ
Nghe lâng lâng nỗi buồn nhớ dịu êm
Hình bóng em ngập tràn trong nỗi nhớ.
Một mình em, chỉ riêng một mình em
Chẳng có gì gợi lòng anh buồn thế
Ngọn lửa tình lại rạo rực cháy lên
Bởi không yêu con tim này không thể.*
*Trích thơ của Puskin
Đàm Trinh Tĩnh gập tấm thiệp lại, cho vào trong ví tiền.
Trong túi đã có bốn đến năm cái như vậy, sắp không thể nhét vào được nữa.
Hôm nay về nhà, phải sắp xếp mấy tấm thiệp này mới được. Cô cắn đôi môi đỏ mọng, suy nghĩ.
Hộp giấy ở đầu giường không tệ, cứ để nó vào đó vậy.