Gần đây Trương Sướиɠ rất ít khi về nhà.
Đàm Trinh Tĩnh tìm rất nhiều cơ hội, muốn nhân cơ hội Trương Sướиɠ ở nhà nói hết mọi chuyện, nhưng đành phải từ bỏ vì công việc của hắn bận rộn.
Rốt cuộc hắn đang bận cái gì, Đàm Trinh Tĩnh nghĩ thầm trong lòng, nhưng bị vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của hắn chặn lại.
Quên đi, chờ hắn hết bận thì nói sau, coi như cho bản thân chút thời gian suy nghĩ lại lời nói của mình.
Trương Sướиɠ không nhận ra sự bất thường của vợ mình. Gần đây hắn khá đắc ý, bận rộn với các quan chức, vì thế không có thời gian quan tâm chuyện ở nhà.
Chuyện tố cáo lần trước được giải quyết ổn thỏa, lãnh đạo không trách móc hắn mà còn giao cho hắn trách nhiệm nặng nề.
Không riêng gì những công việc trong phạm vi chức vụ của hắn mà có rất nhiều nhiệm vụ mới được giao cho hắn.
Sửa cầu đường, quy hoạch đô thị, quy hoạch và phá dỡ khu phố cũ, hầu như đều là những công việc béo bở cục trưởng đều giao cho Trương Sướиɠ làm.
Trương Sướиɠ bận đến mức chân không chạm đất, thỉnh thoảng có thời gian cũng không muốn về nhà.
Những đồng nghiệp có quan hệ tốt với hắn trước khi tan làm đều mời hắn đi ăn cơm, uống rượu, trong lời nói hỏi thử mối quan hệ của hắn.
Những đồng nghiệp không có quan hệ tốt trước kia nhìn thấy hắn cũng khách khí, nhiều khi còn tâng bốc.
Trương Sướиɠ gần như rơi vào trạng thái lâng lâng. Rốt cuộc cứu binh mà cha mẹ tìm được là thần tiên ở nơi nào, nếu đã giúp hắn một lần thì có thể giúp hắn thêm lần nữa, đề cập đến vị trí của hắn không? Gần đây Trương Sướиɠ đang cân nhắc đến chuyện này.
Hắn ở vị trí nhân viên mấy năm, chưa từng động đậy.
Việc thăng quan tiến chức của các quan chức dựa trên một mạng lướt. Trong ngày lễ tết, nhân viên chạy đến nhà trưởng phòng, trưởng phòng chạy đến nhà cục trưởng, cục trưởng chạy đến cục trưởng thành phố, chạy đến tỉnh ủy, chạy đến cơ quan ở Bắc Kinh.
Trương Sướиɠ vẫn còn nhớ rõ, khi hắn vừa mới gia nhập đơn vị, hắn vẫn là một thanh niên nhiệt huyết, có lý tưởng. Hắn không nhỡ rõ sự nhiệt huyết này lạnh xuống từ khi nào, nhưng có một hình ảnh luôn hiện rõ trong đầu hắn.
Người lãnh đạo cũ là một cán bộ già 50 tuổi, yêu thích sự sang trọng, thích viết thư pháp. Lúc trước ông trưởng phòng tâm sự với Trương Sướиɠ, hắn biết ông làm việc ở đây mười mấy năm mà không được thăng chức, cuối cùng cũng có một sự thay đổi nhân sự lớn, trong cục có mấy đề cử thăng chức.
Ai cũng nói ông trưởng phòng cẩn thận, nhất định ông sẽ có tên trong danh sách. Ông trưởng phòng chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của ai cả.
Ngày công bố danh sách đề cử thăng chức, Trương Sướиɠ đã mang hai chai rượu đến nhà của trưởng phòng, chuẩn bị chờ danh sách được đưa ra thì mở rượu uống chúc mừng.
Khi đến nhà đối phương, lại thấy chị dâu đang cắm cúi cắn hạt dưa xem phim truyền hình, dáng vẻ như thường lệ, không nhìn thấy vui vẻ đâu, thấy hắn tới thì chỉ về phía thư phòng: “Ông ấy đang luyện chữ!”
Trương Sướиɠ đi vào thư phòng, thấy ông trưởng phòng đang cúi mặt múa bút, không hề lo lắng, thấp thỏm chút nào, chỉ có bàn tay cầm bút lông hơi run.
Ngày hôm đó, hắn và ông trưởng phòng thưởng thức bức thư pháp Nguỵ Tấn, đến buổi tối, điện thoại trưởng phòng vang lên, ông nghe máy, bình tĩnh trả lời rồi buông điện thoại xuống.
“Đề cử ạ?” Trương Sướиɠ hỏi.
Ông trưởng phòng lắc đầu, vỗ bả vai hắn, “Tiểu Trương, nào, chúng ta uống rượu.”
Trong danh sách đề cử không có tên ông trưởng phòng. Mãi sau này Trương Sướиɠ mới biết người đứng sau thay thế vị trí của mấy người.
Ông trưởng phòng nói ông đã quen rồi. Trải qua mười mấy năm, mỗi lần trước khi có danh sách đề cử thăng chức thì ông sẽ luyện thư pháp để tĩnh tâm. Kết quả mỗi lần gần như giống nhau, ông là một người bình thường không có quan hệ nên việc thăng chức không có phần của ông.
Trương Sướиɠ không muốn trở thành người giống ông trưởng phòng, hắn nhất định phải thăng chức trước khi chết già tại vị trí của mình.
Một cơ hội gần ngay trước mắt.
Buổi tối về nhà, Đàm Trinh Tĩnh nhìn thấy một bó hoa hồng trên bàn phòng khách.
Thấy cô về, Trương Sướиɠ đi ra từ trong phòng ngủ, vui vẻ nói: “Vợ yêu, em về rồi, anh đã chuẩn bị cơm nước, mau tới ăn đi.”
Đàm Trinh Tĩnh cởϊ áσ khoác, cô không hiểu gì mà bị hắn đẩy đến bên cạnh bàn ăn.
Trên bàn ăn bày một loạt đồ ăn, ở giữa cắm một ngọn nến.
Trương Sướиɠ xấu hổ nói, “Đồ ăn vừa mới làm xong, hợi nguội rồi, để anh đi hâm nóng.” Hắn bận rộn hâm nóng đồ ăn, sau đó quay lại, đặt ở trên bàn, châm ngọn nến ở giữa.
“Sao lại có tâm trạng làm bữa tối dưới ánh nến?”
Đàm Trinh Tĩnh vô cùng ngạc nhiên trước sự lãng mạn của cồng. Cô nhìn Trương Sướиɠ với ánh mắt dịu dàng, nghĩ thầm quả nhiên cô không nên quá đa nghi, cô nên tin tưởng chồng mình.
Trương Sướиɠ nắm tay cô, thâm tình nói, “Vợ yêu, gần đây lãnh đạo coi trọng anh, giao cho anh rất nhiều công việc nên anh hơi bận. Anh biết gần đây mình ít khi về nhà, không quan tâm em, anh xin lỗi…Trinh Tĩnh, hy vọng em có thể tha thứ cho anh.”
Đàm Trinh Tĩnh nhìn vào mắt hắn, cũng rất đau lòng, “Sao lại sắp xếp cho anh nhiều công việc như vậy, còn những đồng nghiệp khác thì sao? Không thể cứ mãi sai một người chứ. Lần sau lãnh đạo còn bắt anh tăng ca thì anh nói với em, em sẽ nói chuyện với lãnh đạo của anh.”
Trương Sướиɠ lắc đầu, buông tay cô ra, cúi đầu thở dài nói: “Trinh Tĩnh, em không biết đâu, gần đây lãnh đạo cực kỳ coi trọng anh, cố ý đề cử anh, đây là đang khảo nghiệm trình độ của anh thôi. Nếu lúc này anh lùi bước thì việc thăng chức sẽ gặp khó khăn, Trinh Tĩnh, nếu chồng em có thể thăng chức làm trưởng phòng thì em chính là vợ của trưởng phòng!”
Đàm Trinh Tĩnh không muốn trở thành vợ của trưởng phòng. Cô nhạy bén phát hiện ẩn ý trong lời nói của chồng mình.
Quả nhiên, Trương Sướиɠ thấy cô không nói gì thì đi qua bàn ăn nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Trinh Tĩnh, anh cũng muốn ở bên em nhiều hơn nhưng anh sợ vịt chín sẽ bay đi mất. Nếu cha mẹ vợ bên kia có thể nói giúp anh, không chừng cục trưởng sẽ trực tiếp đề cử việc thăng chức cho anh? Trinh Tĩnh, vị lãnh đạo lần trước em nhờ giúp anh vượt qua khó khăn kia là ai vậy, em chưa nói cho anh biết, anh muốn cảm ơn người đó, tiên thể kết nối tình cảm.”