Nhận đồ của anh đồng nghĩa với việc không có cách thoát khỏi người đàn ông này.
Đàm Trinh Tĩnh hiểu đạo lý này, nhưng cô không biết phải làm sao, hiện tại tài sản và tính mạng của chồng cô đều đang nằm trong tay anh.
Cô đồng ý, nhận chìa khóa, “Không cần phải sang tên, tôi chỉ ở mấy ngày thôi, chờ dấu vết trên người biến mất tôi sẽ đi.” Cô nhìn vào mắt anh. Thần thái của Nhϊếp Tu Tề thoạt nhìn rất sung sướиɠ, dựa vào đầu giường hút thuốc. Có lẽ đang đắc ý vì cuối cùng cũng có được cô.
Đàm Trinh Tĩnh cảm thấy rối loạn, cầm chiếc chìa khóa trong tay, cảm giác lạnh lẽo. Lần này là vì sự nghiệp của Trương Sướиɠ, ngủ với người đàn ông này một lần, đáng giá không? Cô không rõ, chỉ hy vọng nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông này, trở lại cuộc sống bình thường.
Chờ đấu vết trên người biến mất, Đàm Trinh Tĩnh dọn dẹp đồ đi về nhà.
Về nhà đợi mấy ngày cuối cùng cũng thấy Trương Sướиɠ vui vẻ, vừa tan làm liền thông báo cho cô một tin vui, “Bà xã, ủy ban kỷ luật ra thông báo anh không sao cả! Chồng em không sao! Bà xã, lần này thật sự cảm ơn em, ít nhiều nhờ cha mẹ vợ nhọc lòng.”
Đàm Trinh Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng trút bỏ được lo lắng. Cô cầm điện thoại đi vào bếp, gửi tin nhắn cho người kia.
“Cảm ơn.”
Cô không nói lời dư thừa, đương nhiên Nhϊếp Tu Tề hỏi, nhanh chóng trả lời, “Muốn cảm ơn, không bằng cô Đàm mời tôi một bữa cơm.”
Lại ăn cơm? Bị anh mời ăn cơm quá nhiều lần, Đàm Trinh Tĩnh vẫn còn hơi sợ sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Cô muốn từ chối nhưng lại sợ Nhϊếp Tu Tề nổi giận, dù sao cô cũng mới nhận được ân huệ của anh.
Nhϊếp Tu Tề gửi địa chỉ và thời gian, Đàm Trinh Tĩnh yên lặng ghi nhớ, nghe thấy Trương Sướиɠ ở bên ngoài hỏi sao cô ở trong bếp lâu như vậy, cô nhanh chóng cầm rổ đựng trái cây đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, sau khi tan học, Đàm Trinh Tĩnh đang ở phòng thay đổ thay quần áo thì nghe thấy tiếng giáo viên bên ngoài gọi, “Cô Đàm, phụ huynh của học sinh kia lại đến, đang chờ cô ở bên ngoài!”
Tim cô đập thình thịch, sao anh lại khoa trương như vậy? Trước kia còn tốt, hai ngươi đều trong sạch, cô không thẹn với lương tâm, mặc dù đi ăn cơm với anh nhiều lần nhưng cũng có thể thoải mái đi ra ngoài trước mặt giáo viên khác. Hiện tại hai người có quan hệ như vậy, cô chỉ mong anh không xuất hiện trước mặt người cô quen, cô sợ người khác biết chuyện.
Đàm Trinh Tĩnh vội vàng thay quần áo, xách túi, ủ rũ đi ra ngoài. Suốt quãng đường ra khỏi phòng nghỉ, cô không dám ngẩng đầu nhìn các giáo viên khác.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cổng trung tâm văn hóa, người đàn ông đưa lưng về phía cô, dựa vào cửa xe hút thuốc.
Khói trắng lượn lờ, bốc lên từ giữa tay anh. Vẻ ngoài điển trai của người đàn ông thu hút sự chú ý của người qua đường, anh dập điếu thuốc, vừa định xoay người đi vào xe thì đυ.ng phải cô. Lần này không có Tiểu Lý, Nhϊếp Tu Tề tự lái xe tới, cũng không có Kỳ Kỳ, hai người họ giống như đang đi hẹn hò.
Hẹn hò? Đàm Trinh Tĩnh cắn môi, nhưng không phải chỉ giống như hẹn hò sao? Cho dù là Trương Sướиɠ thì thời gian như vậy giữa hai người cũng không nhiều, nhiều lắm cũng chỉ ở nhà cùng nhau xem TV, coi như là tình nghĩa vợ chồng. Chứ đừng nói đến việc đi xem phim, đó là những việc sinh viên đại học làm.
Nhϊếp Tu Tề mở cửa xe cho cô, hai người lên xe.
Hai người đến nhà hàng, ăn cơm xong, Đàm Trinh Tĩnh lại ngồi lên xe anh, nhưng thấy xe không lái về hướng nhà cô, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
“Anh Nhϊếp? Anh làm gì vậy?” Thấy chiếc xe chạy về công viên ven hồ, Đàm Trinh Tĩnh nóng nảy.
Nhϊếp Tu Tề nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Cô Đàm sẽ không cho rằng tôi muốn tình một đêm chứ? Có lẽ cô Đàm hiểu đạo lý thực tủy biết vị.”
Cô lo lắng, “Anh Nhϊếp, tôi đã ngủ với anh một đêm rồi.”
Nhϊếp Tu Tề cười nói, “Đó không phải chỉ là điều khiến tôi suy xét thôi sao. Tôi chỉ nói với cô Đàm rằng tôi có thể cứu anh ta, cũng có thể hủy hoại anh ta, tất cả đều do cô Đàm định đoạt.”
Xe dừng ở ven đường, Nhϊếp Tu Tề bấm nút, cửa xe mở ra, “Nếu Cô Đàm không muốn, hiện tại có thể xuống xe.”
Anh cầm hộp thuốc lá trong hộc, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, không châm lửa, cũng không nhìn cô, chỉ cầm điện thoại lên xem cái gì đó.
Sắc mặt Đàm Trinh Tĩnh trắng bệch, trừng mắt nhìn anh, “Anh không sợ tôi báo cảnh sát?”
Dường như nghe được chuyện cười, Nhϊếp Tu Tề ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô, giống như nhìn một thế giới mới. Khóe miệng anh cong lên, dựa vào tay lái, che mặt đi, “Trinh Tĩnh, sao tôi lại không phát hiện em đáng yêu như vậy…Ngây thơ.” Anh cười to thành tiếng, “Em cứ việc báo, Cục công an, thành ủy, thị ủy, đều có thể báo, muốn tôi đọc số điện thoại cho em không?”
Vậy mà anh lại không sợ! Sắc mặt Đàm Trinh Tĩnh trắng bệch, rốt cuộc địa vị của anh cao cỡ nào mới có thể kiêu ngạo như vậy? Cô lần nữa nhận ra anh là người cô không thể chọc, cô bình tĩnh nhìn anh, cầm túi đi xuống xe.
Nhϊếp Tu Tề cười lạnh một tiếng, lái xe rời đi.
Hắn không đuổi theo, Đàm Trinh Tĩnh ngược lại càng thêm bất an.
Khi Trương Sướиɠ về đến nhà, trong phòng không bật đèn, còn tưởng rằng trong nhà không ai, vào phòng ngủ mới phát hiện Đàm Trinh Tĩnh cuộn tròn trong ổ chăn, trên mặt có nước mắt.
Hắn lên giường, vén chăn lên, hỏi cô có chuyện gì.
Đàm Trinh Tĩnh lau khóe mắt, gượng cười, xoay người ôm lấy eo hắn, nhắm mắt lại, “Em không sao, chỉ là vừa rồi xem được một tiết mục quá cảm động thôi.”
Trương Sướиɠ tin là thật, ôm cô, nói đến chuyện công việc.
Cô và Trương Sướиɠ quen nhau trong một buổi xem mắt. Năm ngoái, cô từ nơi khác trở về Lang Châu, được bạn học cũ giới thiệu đến trường múa dạy. Thấy cô đã 26 tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, cha mẹ cô lo lắng. Cha mẹ cô đều là cán bọ đã về hưu, quan niệm bảo thủ, thấy con gái như vậy đương nhiên mong cô sớm ngày kết hôn sinh con, ổn định cuộc sống.
Vì thế cha mẹ cô nhờ người tìm mấy chàng thanh niên độc thân, bảo cô đi gặp mặt. Trong đó có Trương Sướиɠ.
Ngày hai người gặp mặt, Đàm Trinh Tĩnh vội vàng rời khỏi trường, chạy đến nơi hẹn, cô không kịp thay quần áo, cô cũng không quá chờ mong vào buổi xem mắt, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, để cha mẹ yên tâm.