Địa chỉ trên tờ giấy là một khu ven hồ, dân trí, an ninh tốt, nghe nói có rất nhiều quan chức ở đây.
Đàm Trinh Tĩnh không thể tự mình đi vào nên Tiểu Lý lái xe đưa cô tới. Xe dừng trước căn biệt thự hai tầng, Đàm Trinh Tĩnh xuống xe, ấn chuông cửa.
Một lúc sau cửa mở ra, người đàn ông mặc quần áo ở nhà, đầu tóc không chải chuốt gọn gàng như thường thấy, nheo đôi mắt nhìn cô.
“Vào đi.” Nhϊếp Tu Tề nói. Anh tránh sang một bên, không nhìn Đàm Trinh Tĩnh mà xoay người đi lên cầu thang.
Đàm Trinh Tĩnh ngồi xuống ghế sô pha, thấp thỏm bất an, hiện tại cô đã quên hết kịch bản đã chuẩn bị sẵn, cô thật sự có thể đàm phán với anh sao? Thái độ của anh đối với cô đã thay đổi.
Vài phút sau, người đàn ông thay một bộ quần áo khác đi xuống, ngồi đối diện với cô, cuối cùng cũng đặt mắt lên người cô, “Uống gì?”
“Không cần đâu.” Đàm Trinh Tĩnh đánh giá người đàn ông này.
Nụ cười ấm áp trên mặt biến mất, là cảm thấy không cần thiết phải giả bộ, hay đây mới là bộ dáng chân thật của anh? Đàm Trinh Tĩnh không chắc lắm, cô từ chối ý tốt của người đàn ông, vào thẳng chủ đề, “Nghe nói, anh làm việc ở tòa chính quyền thành phố?”
Nhϊếp Tu Tề không trả lời, mà chuyển đề tài, “Cô Đàm, hôm nay cô tới đây chỉ để hỏi chuyện này?”
Trầm mặc một lúc, Đàm Trinh Tĩnh nói: “Chuyện của chồng tôi có liên quan gì đến anh không?”
Nhϊếp Tu Tề nhướng mày, “Tại sao cô Đàm lại cho rằng tôi biết chuyện về một người xa lạ? Tôi thừa nhận tôi có chút tình cảm với cô Đàm, nhưng cũng không phải không là cô thì không được.” Nói đến đây, anh đột nhiên dừng lại, cười khẽ, “Cô Đàm, cô đến nhà một người đàn ông một mình, cô biết điều đó nghĩa là gì không?”
Chẳng lẽ thật sự không phải anh? Người phụ nữ suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy, “Xin lỗi, có lẽ tôi đã nghĩ sai, quấy rầy rồi.”
Thấy cô chuẩn bị rời đi, Nhϊếp Tu Tề đặt chén trà xuống, ngăn cô lại. Bàn tay ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, vết chai trên bàn tay xẹt qua làn da non mịn của người phụ nữ, có hơi đau.
“Cô Đàm.” Nhϊếp Tu Tề thở dài, dùng một lực nhẹ trên cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng ngực. Đàm Trinh Tĩnh nhất thời không để ý, cô lảo đảo, bị anh giữ chặt eo.
Cái eo thon uyển chuyển khi múa ba lê cuối cùng cũng bị anh ôm trong tay, không hề dư thừa, nằm gọn trong bàn tay của anh. Cô gái mặc chiếc váy dài in hình hoa ngồi trên đùi anh, thật lộng lẫy.
Nhϊếp Tu Tề chăm chú nhìn người trong lòng ngực, “Đúng là tôi làm việc cho chính phủ. Nếu cô gặp khó khăn, không ngại thì cứ nói, biết đâu tôi có thể giúp được cô.”
Ngón tay của anh đặt bên hông cô, dường như muốn chạm vào.
Đàm Trinh Tĩnh giãy giụa, “Buông tôi ra, tôi không phải loại phụ nữ như vậy.” Ấn tượng của cô với anh vẫn dừng lại ở hình ảnh người đàn ôn giỏi giang, dịu dàng, lịch sự, không ngờ tới anh lại làm càn như vậy.
Nhϊếp Tu Tề cười, nắm cằm của cô, “Tự mình chạy tới địa bàn của tôi, còn rụt rè cái gì?” Anh híp mắt, thì thầm vào tai cô, “Trước khi tới em đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng có đúng không?”
Đúng là như vậy.
Đàm Trinh Tĩnh không biết phải làm gì, hai chân bị anh kéo ra, tay bị vòng ra sau đầu anh, cô bị ép chỉ có thể nhìn vào mặt anh. Khuôn mặt đẹp trai đang say mê nhìn chằm chằm cô.
Cô từng mơ thấy cảnh này, người đàn ông cao lớn, đẹp trai ép cô quan hệ tìиɧ ɖu͙©, cảm giác tội lỗi xen lẫn kɧoáı ©ảʍ khiến cô không thể quên đi trong một khoảng thời gian dài sau khi tỉnh lại.
Tim cô đập rất nhanh, cơ thể như sóng triều, chậm rãi ướŧ áŧ, trong vô thức, cơ thể của cô đã đầu hàng.
Tay của người đàn ông luồn vào dưới váy cô, đốt ngón tay sờ lên qυầи ɭóŧ, “Cậu ta biết em tới đây không?”
Đàm Trinh Tĩnh bị ngón tay của anh đốt cháy, âʍ ɦộ mẫn cảm phun ra nhiều nước hơn, “Anh ấy không biết, tôi không nói gì cả.” Người phụ nữ nhìn chằm chằm mặt anh, “Anh ấy nhận hối lộ, bị tố cáo, thông báo đã được gửi xuống. Anh thật sự có thể giúp tôi không?”
Tay Nhϊếp Tu Tề tiến vào trong âʍ ɦộ của cô, cắm hai lần, chất lỏng nóng ẩm khiến anh bật cười, “Trinh Tĩnh”, anh ôm eo cô, bế cô lên, đi lên lầu, “Hiện tại không phải lúc để nói chuyện này.”
Đá cửa phòng ngủ, anh đặt người phụ nữ lên giường, cơ thể nóng rực phủ lên người cô, “Hiện tại là lúc làm chuyện tương đối quan trọng.”
Anh hôn lên má cô vài cái, buông cô ra, nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô một lúc, cười nói: “Suy nghĩ cẩn thận đi. Tôi không phải thổ phỉ đi cướp dân nữ, loại chuyện này không phải nên là tự nguyện sao? Đợi chút nữa tôi giúp em, đừng buồn.”
Đàm Trinh Tĩnh nhắm mắt lại, để mặc anh cởϊ qυầи áo của mình, tay chân cô cứng đờ, không hề cử động.