Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 19.2: Tổn thương

Không ngừng quan sát sắc mặt của Bùi Nhiên qua gương chiếu học. Một tia u ám vụt qua đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của An Thần Vũ, anh tiện tay ấn gọi một cuộc điện thoại.

"An tổng, chào anh."

"Phí tổng, chào anh."

"Không biết An tổng đích thân gọi điện tới là có gì cần dạy bảo?"

"Dạy bảo thì không dám, chỉ là muốn hỏi thăm chuyện này giúp một người bạn."

"Chuyện gì vậy?"

"Nghe nói gần đây Ngân hàng Vinh Phát của các anh đã từ chối một khách hàng tên là Phương Tri Mặc."

"À, chuyện này thì... Đó là một công ty nhỏ, không có căn nguyên gì, làm sao chúng tôi dám tùy tiện cho vay chứ? Anh có biết tên nhóc đó vừa mở miệng ra đã đòi bao nhiêu tiền không?"

"Biết. Làm người khó tránh khỏi những lúc cần dùng gấp, tôi nghe nói những ngày tiếp theo đây công ty của cậu ta sẽ có xu hướng phát triển khá tốt, nếu Phí tổng không ngại thì hãy chú ý nhiều hơn chút."

An Thần Vũ đã nói đến mức này thì làm sao một người có kinh nghiệm dày dặn trên thương trường như Phí tổng dám không nể mặt, ông ta lập tức cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, người được An tổng đây xem trọng chắc chắn sẽ không tồi, tôi thấy tên nhóc này cũng được lắm, chuyện vay vốn thôi không phiền anh lo lắng nữa, cứ giao cho tôi xử lý là được."

"Cảm ơn, hôm khác tôi nhất định sẽ mời Phí tổng uống một ly."

"Vinh hạnh vinh hạnh."

Cuộc đối thoại chui vào tai Bùi Nhiên không sót một chữ nào, An Thần Vũ dùng cách này để nói cho cô biết rằng Phương Tri Mặc được cứu rồi.

Bùi Nhiên không kìm được lại kéo chặt áo khoác nam vào người, vùi mặt thật sâu vào đầu gối... Đây là việc duy nhất mà cô có thể làm cho Phương Tri Mặc, ít nhất thì người cô quan tâm nhất trong đời cũng có được hạnh phúc.

Cô không cười cũng không khóc, càng không có gì đáng để mang ơn đội nghĩa, nói là lần giao dịch này đổi lấy hai tỷ nhưng thật ra An Thần Vũ chẳng ra móc ra một đồng nào, biết thế cô đã đến tìm cái người được gọi là Phí tổng kia rồi. Từ tận đáy lòng, Bùi Nhiên cười nhạo chính mình, mãi cho tới khi cười đến toàn thân rét buốt.

Ngoài cửa sổ, bóng cây liên tục lùi về phía sau, phía chân trời xa xôi là đèn đuốc sáng trưng, còn trong xe lại rơi vào bầu không khí trầm mặc như đã chết, như thể cuộc giao dịch bẩn thỉu vừa rồi chưa từng xảy ra.

Cố gắng hết sức hãm người vào lưng ghế mềm mại, cô lại không kìm được kéo áo khoác nam ôm sát vào người, cứ như chỉ sợ buông lỏng một cái là sẽ tuột ra vậy.

Xe dừng trước cổng trường, ngoại trừ phòng bảo vệ còn sáng đèn ra thì cả con đường gần như không một bóng người, Bùi Nhiên chậm chạp rời khỏi ghế ngồi, cô đi rất chậm, còn có vẻ hơi khập khiễng.

An Thần Vũ không xuống xe, đôi mắt đen kịt, sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy yếu của cô gái trước mặt, nhìn cô lặng lẽ đi vào một cửa hàng tiện lợi.

Bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên cô phải mua thuốc tránh thai khẩn cấp tại cửa hàng tiện lợi ở cổng trường, cũng may đêm khuya vắng vẻ, sẽ không bị bạn học phát hiện. Ngay cả nước cũng không thèm uống, vội vàng nuốt viên thuốc đắng chát vào cổ họng, hai hàng nước mắt suýt theo viên thuốc trượt xuống bụng mà trào ra ngoài, cô vội vàng ngẩng đầu lên, mãi cho đến khi hãm hết nước mắt vào trong thì mới run rẩy đi ra ngoài. Từ lúc cô nói muốn mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho đến khi rời khỏi cửa hàng, bác gái bán hàng đều dùng ánh mắt khinh bỉ đó để nhìn cô, chờ cô bước ra khỏi cửa mới lén nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Con gái bây giờ thật không biết xấu hổ, nửa đêm nửa hôm còn làm loạn, đi đường còn không vững mới biết tới đây mua thuốc."

Bùi Nhiên muốn xông vào xé nát miệng của người phụ nữ kia ra, đáng tiếc hai chân nặng trĩu như bị đổ chì, mệt mỏi và bất lực, lúc này cô chỉ muốn đi ngủ, không muốn động đậy nữa.

Anh à, ngày mai sẽ không sao nữa rồi, chúng ta sẽ không sao nữa đâu, em muốn về nhà...