Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 18.5: Sỉ nhục

Lydia chính là cô gái đang ngồi trên đùi An Thần Vũ, là bảo bối đầu bảng mới nổi của một câu lạc bộ đêm, diện mạo xinh đẹp không ai sánh bằng, ông chủ phía trên đập một đống tiền vào người cô ta, chỉ chờ có khách ra giá trên trời để mua về. Cổ Tân Đức ỷ có bố là quan to làm chỗ dựa nên không ngừng gây áp lực cho ông chủ, ý đồ chiếm hữu Lydia với giá thấp, tiếc là ông chủ cũng không phải người bình thường, hai bên giằng co không dứt, sau khi biết Lydia đã được người khác bao trọn, Cổ Tân Đức đâm lao thì phải theo lao, thế mà lại dám dẫn người chắn đường, mời Lydia miễn phí nếm thử thần dược mới nghiên cứu! Lydia bị anh ta dọa cho suýt nữa phát điên, cũng may là sau đó ông chủ đã sai người đến cứu cô ta về.

"Trên người mang theo bao nhiêu?"

"Chỉ có ba viên này, huhu." Cổ Tân Đức nước mắt nước mũi tèm lem móc ba viên thuốc ra, bò đến đưa cho An Thần Vũ. Không ngờ tên ác ma trước mắt không chỉ nổi danh hiểm độc mà còn rất biếи ŧɦái.

An Thần Vũ chê bẩn, Cổ Tân Đức thức thời đặt ba viên thuốc lên bàn trà.

Phanh! Người đàn ông đi giày da mới tinh giơ chân đạp thẳng vào khuôn mặt muôn màu muôn vẻ của Cổ Tân Đức, đạp mạnh đến mức khiến anh ta gãy cả răng, Cổ Tân Đức ôm đầu kêu đau nhưng lại không dám kêu to. An Thần Vũ ung dung nói: "Nhớ cho kỹ, loại chuyện này là điều tối kỵ của tôi."

Dừng khoảng mấy giây, An Thần Vũ phun ra một ngụm khói, mắt liếc sang nhìn Bùi Nhiên ngồi bên cạnh rồi nói tiếp: "Thời buổi nào rồi, không có tiền mà cũng đòi chơi gái, anh điên rồi à? Anh có hai tỷ không? Hả? Cái người ngồi bên cạnh tôi có thế này thôi mà còn đòi hai tỷ đây này..."

Anh cười ôm lấy vai Bùi Nhiên, lời nói bỡn cợt dẫn đến tràng cười ha hả của đám người trong phòng.

Sắc mặt Bùi Nhiên từ hồng chuyển sang tái nhợt, vẫn ngồi im không nhúc nhích.

"An thiếu gia tôi sai rồi tôi sai rồi..." Người đàn ông cuộn mình nằm lăn lóc dưới đất, không ngừng cầu xin tha thứ.

"Biết quy tắc rồi chứ?"

"Vâng vâng, tôi biết rồi, mấy anh trai vừa chào hỏi tôi đã nói hết rồi, huhu.."

An Thần Vũ liếc mắt nhìn nữ bảo bối trong lòng, cô gái lập tức lấy lại tinh thần, giận dỗi nói: "Miệng và tay của anh ta đều chạm vào người em!"

Cổ Tân Đức vừa nghe thấy vậy thì ngu luôn, cả người run như cầy sấy. Cuối cùng, anh ta vẫn phải chấp nhận số phận, đứng lên, vừa khóc vừa mở miệng ra. An Thần Vũ không chút do dự ấn đầu thuốc đang cháy đỏ vào lưỡi người đàn ông, xèo xèo... tiếng thịt bị đốt cháy vang lên, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng hào hứng, chỉ riêng một mình Bùi Nhiên lại buồn nôn!

Nữ bảo bối lại chu đáo châm cho An Thần Vũ một điếu thuốc mới, Cổ Tân Đức lệ rơi đầy mặt, đầu lưỡi bị bỏng nói không nên lời, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn quỳ xuống, run rẩy đưa hai tay lên.

Nếu không chấp nhận trừng phạt thì An Thần Vũ sẽ chặt đứt hai tay của anh ta. Trong tiếng kêu đau đớn vang trời của người đàn ông, lần thứ hai Bùi Nhiên nghe thấy tiếng thịt cháy xèo xèo, sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hai chân mềm nhũn ra, trong lòng chỉ muốn thoát khỏi tên biếи ŧɦái này!

Cuối cùng cũng khôi phục bầu không khí yên tĩnh, Cổ Tân Đức sống dở chết dở bị cưỡng ép nuốt ba viên thần dược kia, xong xuôi mới được mấy tên vệ sĩ kéo như kéo chó chết ra ngoài.

Cầm cổ tay Bùi Nhiên kéo giật xuống, An Thần Vũ mang theo hơi thở nóng rực ghé sát vào khuôn mặt tái nhợt của cô, anh mỉm cười rất lịch thiệp nhưng nhìn còn kinh khủng hơn cả ma quỷ: "Thấy rồi đúng không? Ra giá quá cao dễ khiến đàn ông phạm phải sai lầm." Lời nói còn có ẩn ý khác.

Mọi người bị An Thần Vũ chọc cười ha hả, ai nấy cũng cười ngặt nghẽo, tiếng cười châm chọc của mấy cô gái cào vào từng sợi dây thần kinh sắp đứt trong tai Bùi Nhiên, đau quá, đau quá, cảm giác thật nhục nhã.

Đương nhiên là Bùi Nhiên nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, vành mắt không nhịn được mà đỏ lên, đôi mắt đen lấp lánh ánh nước, cổ tay đang bị An Thần Vũ nắm chặt trong lòng bàn tay mơ hồ run lên.

Ngay sau đó, cô gạt đi sự kìm hãm của người đàn ông, đá cửa bỏ đi trong tiếng cười chế giễu.

Cô hận chính mình, hận vì tại sao lại vô dụng như thế, tại sao lại đặt hy vọng ở người đàn ông này?

Nhưng... cô có thể làm gì đây? Làm gì có ai có thể miễn xá cho cô và anh trai tiếp tục sống?

Gió đêm quật vào bên má làm cô đau đớn, nhưng dù vậy cũng không thể sánh bằng nỗi tuyệt vọng trong lòng, cả người run rẩy như một chú ve sầu.

Chỗ đồng không mông quạnh tối đen, đầu cô nóng lên, vừa khóc vừa chạy ra ngoài, mãi cho đến khi bị gió lạnh thổi vào người mới hoảng sợ khi ý thức được mình bị lạc đường, ở đây không có lấy một căn nhà, gọi trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng hay!