Thiên Thần Bị Gãy Cánh

Chương 18.4: Sỉ nhục

Chỉ tiếc là An Thần Vũ vừa ngước mắt lên đã phát hiện cô đang đứng ngoài. Người đàn ông dùng ngón tay vừa mới vuốt ve thắt lưng mềm mại của cô gái chỉ vào mũi cô rồi nói: "Jojo đâu, sao lại cho cô chạy vào đây thế này?"

"Là tôi lén chạy đi tìm anh, không liên quan đến anh ta."

"Vào đây."

"..."

"Không phải nói tới tìm tôi sao? Còn ngây ra đó làm gì?"

An Thần Vũ vừa dứt lời, cô gái đang ngồi trên đùi anh bèn không nhịn được cười trộm. An Thần Vũ liếc cô ta một cái, cô ta lập tức câm miệng.

"Hóa ra là Bùi mỹ nhân, cái tên An này thật xấu xa, thế mà lại vứt người ta ở sảnh lớn rồi lên đây ăn chơi một mình." Mộ Dung Hàn Việt khoa trương kêu to, còn nhân cơ hội trộm một lá bài của An Thần Vũ.

Mặc dù ánh mắt của An Thần Vũ vẫn luôn nhìn Bùi Nhiên chằm chằm nhưng tay lại cậy mở bộ móng vuốt của Mộ Dung Hàn Việt ra.

Cô gái vừa mở cửa cười hì hì dẫn Bùi Nhiên vào trong, sắp xếp cho cô ngồi xuống ghế bên cạnh An Thần Vũ.

"Tên nhóc này lại bắt đầu hưởng phúc tề nhân* rồi đấy, trái phải đều ôm người đẹp, Leah, vẫn là anh đây chung tình với em, đúng không?" Mộ Dung Hàn Việt hoàn toàn ngó lơ những người xung quanh, thoải mái trêu chọc cô gái trong lòng.

*Phúc tề nhân nguyên văn là 齐人之福, ý chỉ một người đàn ông đã có vợ ở nhà rồi mà bên ngoài còn bao nuôi tình nhân.

Mọi người đều chỉ lo đùa giỡn phần của mình, cảm tưởng như chuyện chẳng có liên quan gì đến mình, điều này khiến Bùi Nhiên càng thấy nhức đầu hơn, cô ghét nơi này và cũng ghét mình vì sao lại tin tưởng tên ác ôn này!

Khó khăn lắm mới đè nén được cơn phẫn nộ trong lòng, cô nhìn An Thần Vũ với vẻ mặt nghiêm túc, bất ngờ khi phát hiện anh đang cúi đầu ôm cô gái kia, dù góc độ này không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể đoán được hai người họ đang hôn nhau, căn bản coi như không nhìn thấy cô.

"An tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với anh." Cô cố gắng ngồi thẳng người.

"Nói chuyện? Nói chuyện như tôi và Lydia đang nói sao?" An Thần Vũ giả vờ tươi cười liếc xéo cô một cái. Cô gái thanh thuần đáng yêu kia lập tức tỏ vẻ hờn dỗi đánh nhẹ vào cánh tay anh: "An thiếu gia, anh hư quá, người ta không thích..."

Không thể nhịn được nữa, tất cả sức lực trên người cô đều tập trung dưới chân, tiếc là cô còn chưa kịp từ ghế sofa đứng bật dậy thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa nặng nề. An Thần Vũ liếc mắt ra hiệu, cô gái vừa nãy lập tức đứng dậy mở cửa.

Năm người đàn ông cao to vạm vỡ nối đuôi nhau lôi một người đang run bần bật đi vào, Bùi Nhiên kinh ngạc bịt miệng lại, cảnh tượng này khiến cô nhớ tới mấy băng đảng xã hội đen trong phim.

Năm người đàn ông cường tráng mặc âu phục màu đen, đeo tai nghe Bluetooth, được huấn luyện bài bàn đứng thành hàng ngang, người đàn ông bị bắt co rúm thành một cục nằm bò dưới đất, quỳ rạp người bên chân An Thần Vũ.

Mọi người tựa hồ đối với loại cảnh tượng này thấy lạ không trách, chỉ có Bùi Nhiên hoảng sợ mở to hai mắt, đứng ngồi không yên.

Dường như mọi người không hề lạ lẫm với cảnh tượng này, chỉ có một mình Bùi Nhiên hoảng sợ trợn tròn mắt, đứng ngồi không yên.

Nhìn kỹ mới nhận ra người đàn ông bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập kia lại là Cổ Tân Đức, là cái tên con ông cháu cha từng đùa giỡn cô ở canteen! An Thần Vũ thật đúng là cái loại coi trời bằng vung, đến cả con trai của thị trưởng mà anh cũng dám đánh!

"An thiếu gia An thiếu gia, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi lần này, huhu... Ba tôi nhất định sẽ cảm kích anh!" Đứng trước An Thần Vũ, làm sao Cổ Tân Đức còn dám kiêu ngạo vênh váo như thường ngày, gào khóc ầm ĩ, anh ta không muốn chết! Tên biếи ŧɦái An Thần Vũ này sẽ gϊếŧ người thật đấy!

"Trong tay còn bao nhiêu?" Nữ bảo bối như chim non nép vào l*иg ngực châm thuốc cho An Thần Vũ, Bùi Nhiên ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại ho khan mấy tiếng, bây giờ dù cô có muốn xông ra ngoài thì cũng không dám nữa rồi, ngoài cửa có tận năm người đàn ông cao to vạm vỡ đang canh chừng.

"Cái gì còn bao nhiêu cơ?" Cổ Tân Đức bị đánh, đầu óc rối tinh rối mù, tạm thời không kịp phản ứng lại. Tên vệ sĩ phía sau lập tức giơ chân sút một phát, đánh cho đến khi anh ta mở miệng mới thôi: "A a a, An thiếu gia An thiếu gia đừng đánh nữa, tôi nói tôi nói, còn 100 viên, đều là hàng mua từ chỗ Tam gia, tôi thề là tôi thật sự không làm chuyện xấu, lần trước chỉ là hiểu lầm, huhu, tôi không biết Lydia là người của anh..."